Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1190
Chương 1190
“Em không ngủ qua đêm ở đây, bởi vì em biết cô ấy đang ở nhà đợi em. Một người chồng trở về nhà, mới có thể khiến vợ của mình có cảm giác an toàn. Mẹ có mọi người chăm sóc, em rất yên tâm, bây giờ người em không thể yên tâm chính là Trúc Linh”
“Nhưng mẹ chính là không hợp với cô ấy, mời bao nhiêu bác sĩ đến cũng không có tác dụng. Bây giờ giống như phát điên vậy, bệnh tình vốn dĩ đang chuyển biến tốt lại trở lên nghiêm trọng”
“Em không ngủ qua đêm ở đây, bởi vì em biết cô ấy đang ở nhà đợi em. Một người chồng trở về nhà, mới có thể khiến vợ của mình có cảm giác an toàn. Mẹ có mọi người chăm sóc, em rất yên tâm, bây giờ người em không thể yên tâm chính là Trúc Linh”
“Nhưng mẹ chính là không hợp với cô ấy, mời bao nhiêu bác sĩ đến cũng không có tác dụng. Bây giờ giống như phát điên vậy, bệnh tình vốn dĩ đang chuyển biến tốt lại trở lên nghiêm trọng”
“Nhưng mẹ chính là không hợp với cô ấy, mời bao nhiêu bác sĩ đến cũng không có tác dụng. Bây giờ giống như phát điên vậy, bệnh tình vốn dĩ đang chuyển biến tốt lại trở lên nghiêm trọng”
Tôi nhớ… tôi đều nhớ hết”
“Quế Anh, là tôi có lỗi với cô, tôi đã khiến cô chịu khổ”
Bà ta nắm chặt tay Tạ Quế Anh, bắt đầu ăn năn.
“Bà chủ”
Tạ Quế Anh cũng có chút nghẹn ngào.
Cô ta không phải là đau lòng cho bà chủ, mà là đau lòng cho chính mình.
Cô ta bị giam cầm bên cạnh bà ta, cô ta nên nhận được mọi thứ tốt đẹp nhất trên đời này.
Gả cho Cố Thành Trung, cô ta chính là vợ của tổng giám đốc tập đoàn Cố thị, người phụ nữ bước lên kim tự tháp.
Cô ta đã lãng phí hai mươi lăm năm thanh xuân, lẽ nào không nên có sao?
Những thứ này đều là bà chủ nợ mình.
Trên mặt, khóc đến nỗi hoa lễ dính mưa nhưng trong lòng, lại đảo loạn lên, có tính toán của riêng mình.
“Thành Trung, nếu như con không lấy Quế Anh, mẹ sẽ chết trước mặt con”
“Mẹ, mẹ bị bệnh rồi, cần phải nghỉ ngơi.”
“Mẹ không bệnh… mẹ không bệnh…”
“Không bệnh? Không bị bệnh mà lại nói ra những điều vô lý như vậy sao? Không quan tâm đến cảm nhận của con trai mình, muốn nó từ bỏ tình yêu của mình sao? Hứa Trúc Linh không phải là hồ ly tinh, không phải là cô ấy thì không thể. Mẹ, lần sau con lại đến thăm mẹ”
“Bác sĩ Tạ, nếu như mẹ tôi xảy ra chuyện gì, cô đi cùng bà ấy đi, tôi nhìn được ra, tình cảm sâu sắc giữa hai người. Nếu như mẹ tôi xảy ra chuyện gì, cô cũng không thể sống được đúng không?”
“Mẹ, mẹ thích bác sĩ Tạ như vậy, phải chăm sóc tốt cho mình, đừng làm mình bị thương. Nếu không, ngày tháng của bác sĩ Tạ cũng sẽ không tốt đâu”
“Thành Trung… con…”
Bà chủ ngẩn ra nhìn anh.
Cố Thành Trung lạnh nhạt đứng lên, trực tiếp quay người rời đi, Cố Thiện Linh nhanh chóng đuổi theo.
“Em ba, vừa rồi em có ý gì? Em đang ép mẹ sao?”
“Lời nói vừa nãy của mẹ rất rõ ràng, rõ ràng từng chữ một, anh cảm thấy đây là lời mà một bệnh nhân tâm thần nên có sao?”
“Đoạn thời gian này bệnh tình của mẹ ổn định, có thể nói chuyện bình thường, lẽ nào có gì không đúng sao?”
“Em không ngủ qua đêm ở đây, bởi vì em biết cô ấy đang ở nhà đợi em. Một người chồng trở về nhà, mới có thể khiến vợ của mình có cảm giác an toàn. Mẹ có mọi người chăm sóc, em rất yên tâm, bây giờ người em không thể yên tâm chính là Trúc Linh”
“Nhưng mẹ chính là không hợp với cô ấy, mời bao nhiêu bác sĩ đến cũng không có tác dụng. Bây giờ giống như phát điên vậy, bệnh tình vốn dĩ đang chuyển biến tốt lại trở lên nghiêm trọng”
“Em không ngủ qua đêm ở đây, bởi vì em biết cô ấy đang ở nhà đợi em. Một người chồng trở về nhà, mới có thể khiến vợ của mình có cảm giác an toàn. Mẹ có mọi người chăm sóc, em rất yên tâm, bây giờ người em không thể yên tâm chính là Trúc Linh”
“Nhưng mẹ chính là không hợp với cô ấy, mời bao nhiêu bác sĩ đến cũng không có tác dụng. Bây giờ giống như phát điên vậy, bệnh tình vốn dĩ đang chuyển biến tốt lại trở lên nghiêm trọng”
“Nhưng mẹ chính là không hợp với cô ấy, mời bao nhiêu bác sĩ đến cũng không có tác dụng. Bây giờ giống như phát điên vậy, bệnh tình vốn dĩ đang chuyển biến tốt lại trở lên nghiêm trọng”
Tôi nhớ… tôi đều nhớ hết”
“Quế Anh, là tôi có lỗi với cô, tôi đã khiến cô chịu khổ”
Bà ta nắm chặt tay Tạ Quế Anh, bắt đầu ăn năn.
“Bà chủ”
Tạ Quế Anh cũng có chút nghẹn ngào.
Cô ta không phải là đau lòng cho bà chủ, mà là đau lòng cho chính mình.
Cô ta bị giam cầm bên cạnh bà ta, cô ta nên nhận được mọi thứ tốt đẹp nhất trên đời này.
Gả cho Cố Thành Trung, cô ta chính là vợ của tổng giám đốc tập đoàn Cố thị, người phụ nữ bước lên kim tự tháp.
Cô ta đã lãng phí hai mươi lăm năm thanh xuân, lẽ nào không nên có sao?
Những thứ này đều là bà chủ nợ mình.
Trên mặt, khóc đến nỗi hoa lễ dính mưa nhưng trong lòng, lại đảo loạn lên, có tính toán của riêng mình.
“Thành Trung, nếu như con không lấy Quế Anh, mẹ sẽ chết trước mặt con”
“Mẹ, mẹ bị bệnh rồi, cần phải nghỉ ngơi.”
“Mẹ không bệnh… mẹ không bệnh…”
“Không bệnh? Không bị bệnh mà lại nói ra những điều vô lý như vậy sao? Không quan tâm đến cảm nhận của con trai mình, muốn nó từ bỏ tình yêu của mình sao? Hứa Trúc Linh không phải là hồ ly tinh, không phải là cô ấy thì không thể. Mẹ, lần sau con lại đến thăm mẹ”
“Bác sĩ Tạ, nếu như mẹ tôi xảy ra chuyện gì, cô đi cùng bà ấy đi, tôi nhìn được ra, tình cảm sâu sắc giữa hai người. Nếu như mẹ tôi xảy ra chuyện gì, cô cũng không thể sống được đúng không?”
“Mẹ, mẹ thích bác sĩ Tạ như vậy, phải chăm sóc tốt cho mình, đừng làm mình bị thương. Nếu không, ngày tháng của bác sĩ Tạ cũng sẽ không tốt đâu”
“Thành Trung… con…”
Bà chủ ngẩn ra nhìn anh.
Cố Thành Trung lạnh nhạt đứng lên, trực tiếp quay người rời đi, Cố Thiện Linh nhanh chóng đuổi theo.
“Em ba, vừa rồi em có ý gì? Em đang ép mẹ sao?”
“Lời nói vừa nãy của mẹ rất rõ ràng, rõ ràng từng chữ một, anh cảm thấy đây là lời mà một bệnh nhân tâm thần nên có sao?”
“Đoạn thời gian này bệnh tình của mẹ ổn định, có thể nói chuyện bình thường, lẽ nào có gì không đúng sao?”
Bình luận facebook