Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1248
Chương 1248
Jane nói từng chữ một: “Tôi không thể tiếp nhận được, tôi cũng không thể tiếp nhận được. Là cô ấy, khiến tôi biết thế giới này có muôn màu. Là cô ấy cho tôi biết những đồ ăn ngon là ngọt. Là cô ấy, khiến tôi biết lòng tốt là thứ đẹp nhất. Cô ấy không chỉ cứu anh, cũng có † “Tôi cũng không thể quay lại cô đơn một mình, cho nên tôi cũng không muốn thành toàn cho anh. Sau này, chúng ta sẽ có hành động thiết thực, cuối cùng ai thắng, sẽ chịu trách nghiệm cho cuộc đời sau này của Hứa Trúc Linh, cố gắng khiến cô ấy hạnh phúc”
“Được, tôi sẽ không thua đâu” Cố Thành Trung tiếp lời.
“Tôi cũng vậy”
Hai người kiên định nhìn nhau, trong không khí dường như có mùi thuốc súng.
Mà chính vào lúc bầu không khí cừng đờ lại, cửa phòng được mở ra.
Hứa Trúc Linh ôm một bó hoa bách hợp đi vào, khi nhìn thấy Cố Thành Trung thì ngẩn ra một lát, sau đó trên mặt nở nụ cười, giảm bớt sự lo lắng của cả ngày hôm nay.
“Anh đến rồi, đã nhìn qua con chưa?”
“Con? Trong phòng còn có con sao?” Cố Thành Trung ngẩn ra một lát.
Hứa Trúc Linh nghe thấy vậy, nụ cười trên mặt nhanh chóng cứng lại.
Giường trẻ em lớn như vậy, mà anh ấy không nhìn thấy sao?
“Anh là muốn chết, hay là không muốn sống? Con trai ở đây mà anh không nhìn thấy sao?”
Hứa Trúc Linh tức giận, hung hăng trừng anh.
Cố Thành Trung lúng túng sờ mũi, anh vào cảm ơn Jane, hoàn toàn không hề chú ý đến những thứ khác.
Cộng thêm việc bọn họ nói về vấn đề nghiêm túc như vậy, anh càng không quan tâm đến những thứ khác.
Anh có chút ngại ngùng, biết mình không xầu xin, thì sẽ chết chắc.
“Cái đó… anh nhìn thấy rồi, con ngủ rất ngon”
Đúng lúc này, Cố Hy phát ra tiếng khóc oa oa, có chút đói.
Đây là lần đầu tiên Cố Hy chống lại bố mình, chống lại rất có tiết tấu.
Hứa Trúc Linh lập tức bế đứa nhỏ lên, nói: “Tôi đi cho đứa nhỏ ăn đã, cậu ở đây nghỉ ngơi, tôi bảo bác sĩ thay nước muối cho cậu”
“Đúng rồi, anh ta vừa ăn mất hoa quả mà cô gọt cho tôi, đến bây giờ tôi vẫn còn đói, không có gì ăn”
“Cái gì?”
Hứa Trúc Linh trừng to mắt, không có ý tốt nhìn Cố Thành Trung: “Em thấy anh có phải là ngứa da rồi không? Bắt nạt người bệnh à? Nếu như không có cậu ta, em và con đã sớm xảy ra chuyện rồi. Anh qua đây cho em, xem em xử lý anh thế nào”
Cố Thành Trung khóc không ra nước mắt, hung ác trừng Jane, không ngờ cậu ta lại nhỏ mọn như vậy, cái này mà vẫn còn ghi thù.
Anh chỉ đành phải theo Hứa Trúc Linh ra ngoài.
Jane nhìn dáng vẻ của bọn họ, không nhịn được bật cười, đợi người đi rồi đóng cửa lại, trong phòng lại rơi vào im lặng, cậu ta cũng không cười nữa.
Bọn họ rất hạnh phúc, người bên cạnh rất ngưỡng mộ, cũng không nhịn được mà bật cười.
Nhưng hạnh phúc đó cũng không phải là mình.
Một nhà ba người bọn họ, dáng vẻ hạnh phúc đó, nhìn thật là tốt.
Mình thì sao?
Mình còn lại gì?
Cho dù Hứa Trúc Linh ở bên cạnh mình một thời gian, cũng muốn quay về bên cạnh Cố Thành Trung.
Jane nói từng chữ một: “Tôi không thể tiếp nhận được, tôi cũng không thể tiếp nhận được. Là cô ấy, khiến tôi biết thế giới này có muôn màu. Là cô ấy cho tôi biết những đồ ăn ngon là ngọt. Là cô ấy, khiến tôi biết lòng tốt là thứ đẹp nhất. Cô ấy không chỉ cứu anh, cũng có † “Tôi cũng không thể quay lại cô đơn một mình, cho nên tôi cũng không muốn thành toàn cho anh. Sau này, chúng ta sẽ có hành động thiết thực, cuối cùng ai thắng, sẽ chịu trách nghiệm cho cuộc đời sau này của Hứa Trúc Linh, cố gắng khiến cô ấy hạnh phúc”
“Được, tôi sẽ không thua đâu” Cố Thành Trung tiếp lời.
“Tôi cũng vậy”
Hai người kiên định nhìn nhau, trong không khí dường như có mùi thuốc súng.
Mà chính vào lúc bầu không khí cừng đờ lại, cửa phòng được mở ra.
Hứa Trúc Linh ôm một bó hoa bách hợp đi vào, khi nhìn thấy Cố Thành Trung thì ngẩn ra một lát, sau đó trên mặt nở nụ cười, giảm bớt sự lo lắng của cả ngày hôm nay.
“Anh đến rồi, đã nhìn qua con chưa?”
“Con? Trong phòng còn có con sao?” Cố Thành Trung ngẩn ra một lát.
Hứa Trúc Linh nghe thấy vậy, nụ cười trên mặt nhanh chóng cứng lại.
Giường trẻ em lớn như vậy, mà anh ấy không nhìn thấy sao?
“Anh là muốn chết, hay là không muốn sống? Con trai ở đây mà anh không nhìn thấy sao?”
Hứa Trúc Linh tức giận, hung hăng trừng anh.
Cố Thành Trung lúng túng sờ mũi, anh vào cảm ơn Jane, hoàn toàn không hề chú ý đến những thứ khác.
Cộng thêm việc bọn họ nói về vấn đề nghiêm túc như vậy, anh càng không quan tâm đến những thứ khác.
Anh có chút ngại ngùng, biết mình không xầu xin, thì sẽ chết chắc.
“Cái đó… anh nhìn thấy rồi, con ngủ rất ngon”
Đúng lúc này, Cố Hy phát ra tiếng khóc oa oa, có chút đói.
Đây là lần đầu tiên Cố Hy chống lại bố mình, chống lại rất có tiết tấu.
Hứa Trúc Linh lập tức bế đứa nhỏ lên, nói: “Tôi đi cho đứa nhỏ ăn đã, cậu ở đây nghỉ ngơi, tôi bảo bác sĩ thay nước muối cho cậu”
“Đúng rồi, anh ta vừa ăn mất hoa quả mà cô gọt cho tôi, đến bây giờ tôi vẫn còn đói, không có gì ăn”
“Cái gì?”
Hứa Trúc Linh trừng to mắt, không có ý tốt nhìn Cố Thành Trung: “Em thấy anh có phải là ngứa da rồi không? Bắt nạt người bệnh à? Nếu như không có cậu ta, em và con đã sớm xảy ra chuyện rồi. Anh qua đây cho em, xem em xử lý anh thế nào”
Cố Thành Trung khóc không ra nước mắt, hung ác trừng Jane, không ngờ cậu ta lại nhỏ mọn như vậy, cái này mà vẫn còn ghi thù.
Anh chỉ đành phải theo Hứa Trúc Linh ra ngoài.
Jane nhìn dáng vẻ của bọn họ, không nhịn được bật cười, đợi người đi rồi đóng cửa lại, trong phòng lại rơi vào im lặng, cậu ta cũng không cười nữa.
Bọn họ rất hạnh phúc, người bên cạnh rất ngưỡng mộ, cũng không nhịn được mà bật cười.
Nhưng hạnh phúc đó cũng không phải là mình.
Một nhà ba người bọn họ, dáng vẻ hạnh phúc đó, nhìn thật là tốt.
Mình thì sao?
Mình còn lại gì?
Cho dù Hứa Trúc Linh ở bên cạnh mình một thời gian, cũng muốn quay về bên cạnh Cố Thành Trung.
Bình luận facebook