Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 135
Chương 135
“Rượu thuốc này rất tốt. Nó có tác dụng rất thần kì đối với vết thương, còn có thể giúp xương cốt linh hoạt hơn. Để anh xoa cho em, lát nữa anh còn bận nấu cơm sợ rằng không chăm sóc được cho em.”
“Em có thể nói không sao?”
“Em thử xem?”
Nguyên Doanh nhướng mày nói.
Bạch Minh Châu đành phải nản lòng.
Cô cau mày đau đớn khi lớp cao dán bị kéo xuống.
Nguyên Doanh cảm thấy đau lòng vội vàng thổi thổi cho cô. Thực ra nó không có tác dụng gì cả, dù sao anh cũng học y nên biết rất rõ, nhưng khi còn nhỏ họ đã như thế này, mỗi lần cô ấy té ngã rồi bị thương hay đánh nhau với các bạn và bị trầy xước da thì Nguyên Doanh cũng sẽ làm như vậy cho cô.
Khi đó cô cảm thấy đây là điều hạnh phúc nhất, mỗi ngày đều phải chọc tức mấy tên nhóc lưu manh rồi tìm cơ hội đánh nhau với bọn chúng.
Cuối cùng bọn nhóc đó không bao giờ xuất hiện nữa, lúc đó cô còn tưởng rằng bọn họ sợ vì bị cô đánh nhưng không ngờ là Nguyên Doanh giáo huấn bọn họ một chút khiến bọn họ sợ tới mức phải chuyển trường.
Khi còn nhỏ, cô cảm thấy được anh trai che chở bảo vệ hạnh phúc vô cùng.
Hiện tại vẫn còn có anh trai bảo vệ nhưng cô lại cảm thấy khó chịu muốn chết.
Hai từ anh trai nặng tựa như núi ép cô gần như tắt thở.
Khi anh xoa thuốc cho cô, anh làm rất nhẹ nhàng vì sợ cô bị đau. Anh hơi cúi đầu xuống, cô đang nằm trên ghế sô pha, khoảng cách giữa hai người rất gần.
Cô có thể thấy làn da mịn màng của anh, trông không hề giống với một người trong quân ngũ, có lẽ do anh là bác sĩ nên điều kiện chăm sóc tốt hơn.
Nguyên Doanh là một người đàn ông rất tinh tế và có gu thẩm mỹ, cho dù ở cùng với một nhóm người đàn ông quê mùa cũng không bao giờ thay đổi, giống như một bông sen sinh ra trong bùn nhưng không hề bị vấy bẩn. Mặc dù cô cũng cảm thấy kỳ lạ khi dùng những từ này để so sánh một người đàn ông nhưng đó là sự thật.
Lông mi của anh ấy rất dài, từng sợi lông mi mỏng và mọc rất dày giống như một bức màn.
Cô còn có thể nhìn thấy chiếc mũi thẳng và đôi môi mỏng của anh.
Gương mặt đẹp trai như trăng như sao.
Nếu anh ở thời cổ đại thì chắc chắn sẽ là một thiếu gia hoạt bát.
Một người đàn ông hoàn hảo như vậy, chỉ là anh trai của cô!
Cô không biết tình cảm của mình thay đổi từ lúc nào, chỉ là… anh vẫn chỉ đối xử tốt với cô như xưa.
Chỉ là một ngày đột nhiên cô phát hiện ra mình không thể làm gì nếu không có anh.
Chỉ là cô ấy không muốn có một người bạn trai nào càng không hi vọng một người bạn nữ nào xuất hiện bên cạnh anh.
Cô vẫn nhớ lần đầu tiên anh đưa một bạn nữ về ăn cơm, anh nói là đưa bạn về nhà học nhóm, khi cô đã gào khóc rất lâu và rất ác cảm với cô gái kia.
Sau đó cô cố tình chạy ra ngoài.
Đêm đó, trời mưa to…
Cô nghiêng đầu khẽ hỏi: “Nguyên Doanh, nếu chúng ta không phải là anh em thì sẽ như thế nào.”
Nguyên Doanh nghe vậy không khỏi ngẩng đầu nhìn Minh Châu, tình cờ lại đối mặt với đôi mắt trong veo màu hổ phách của cô.
Nội tâm Nguyên Doanh khẽ run lên giống như bị ai đó kích thích.
Rất nhanh anh đã ổn định lại tâm lý rồi đưa tay lên gõ đầu cô: “Sao em luôn suy nghĩ lung tung như vậy, em đúng là trẻ con không chịu lớn, sau này nếu em kết hôn thì anh không biết người đàn ông nào có thể chịu được tính khí ương ngạnh của em?”
“Em không cần vội, dù sao em vẫn còn nhỏ. Nhưng anh cũng không còn trẻ nữa, khi nào thì anh định kết hôn?”
Cô giả vờ bình thản cố gắng chịu đựng nỗi đau xé lòng.
“Nếu muốn thì có thể làm bất cứ lúc nào. Anh không quá chú ý đến chuyện tình cảm. Nhưng hiện tại…anh vẫn chưa nghĩ đến.”
“Nói như vậy có nghĩa là anh đã có đối tượng rồi?”
“Chuyện của người lớn em không cần chen vào. Được rồi, em nghỉ ngơi ở đây đi, anh đi nấu cơm cho em.”
Sau đó anh đứng dậy rời đi, Bạch Minh Châu nhìn bóng lưng rời đi của anh cảm thấy chua xót vô cùng.
Cô không phải là đứa trẻ con không hiểu chuyện như trước nữa, tuy rằng cô vẫn còn đanh đá bướng bỉnh nhưng cô biết rằng mình không được ngăn cản hạnh phúc của anh nữa.
Cô siết chặt hai tay, móng tay cắm sâu vào da thịt giúp cô tỉnh táo lại, cô hít một hơi thật sâu đề bình ổn tâm lý.
Qua một hồi lâu, cô trút ra hơi thở khó chịu trong lòng rồi hướng phòng bếp hô to: “Nếu anh tìm được một người thích hợp thì phải dẫn tới cho em gặp mặt, em sẽ giúp anh kiểm tra, nếu cô ấy không tốt em sẽ không cho cô ấy bước chân vào nhà họ Bạch.”
“Biết rồi.”
Sau đó căn phòng lại trở về im lặng. Anh ta chỉ trả lời biết rồi. Biết có nghĩa là gì, vài ngày nữa anh sẽ đưa cô gái đó qua đây sao?
Cô cảm thấy như có một tảng đá lớn đang đè ép lên lồng ngực mình khiến cô hít thở không thông.
Yêu một người thật mệt mỏi.
Yêu một người không nên yêu còn mệt hơn.
Khi Nguyên Doanh đi ra, anh nhìn thấy Bạch Minh Châu đang chơi game.
“Có người ở phương hướng sáu giờ, mở ống ngắm nhân bốn lên.”
Nghe vậy, Bạch Minh Châu lập tức thay đổi phương hướng và lắp ống nhắm nhân bốn, quả nhiên phát hiện trong bụi cỏ có người.
Ai da…
Bác sĩ quân y thật là phiền.
Mua đồ ăn cũng phiền, chơi game cũng phiền.
Bạch Minh Châu cố ý để lộ bản thân ra ngoài, cuối cùng bị bắn chết biến thành hộp trang bị.
“Sao không chơi nữa? Em có thể giết người kia.”
“Thật là nhàm chán.”
Cô cong môi nói, có Nguyên Doanh ở đây giống như trò chơi có thêm phụ trợ, cho dù chiến thắng thì có gì vui?
Cô ấy phải dựa vào thực lực của mình để có được vị trí thứ nhất, OK!
Nhưng Nguyên Doanh đã hiểu sai ý của cô: “Ừ, trò chơi kiểu này thật sự rất nhàm chán. Mặc dù chất lượng hình ảnh rất tốt nhưng lại không đạt được cảm giác nhập vai. Chính tay anh đã dạy em cách bắn súng, lần sau anh sẽ đưa em đến trường bắn một lần nữa xem trình độ của em có mai một không”
“Nguyên Doanh, em không thích anh kiểm soát và nói cho em biết em phải làm gì. Em không phải cấp dưới của anh, đừng nói chuyện với em bằng giọng điệu này.”
“Nhưng mấy năm qua anh vẫn như vậy.”
Nguyên Doanh có chút sững sờ, không phải bọn họ vẫn như vậy ngần ấy năm qua sao?
“Trước đây em nghĩ như vậy là tốt, nhưng sau khi em thấy anh trai của những người của người khác làm thế nào thì em lại nghĩ rằng bạn không tốt chút nào!”
“Vậy những người anh trai khác sẽ làm thế nào?” Nguyên Doanh rất nghiêm túc, trông giống như học sinh đang nghiêm túc học tập. Đối với anh thì chỉ cần có thể làm cho Minh Châu vui vẻ thì anh dành nhiều sự chú ý hơn một chút cũng có sao?
“Những người anh trai khác sẽ mua đồ ăn ngon cho em gái, liên tục tặng quà và tạo những bất ngờ nhỏ. Họ sẽ hỏi em gái xem buổi sáng có đói không, buổi tối có lạnh không và tăng ca có mệt mỏi không. Còn tặng hoa hồng vào các ngày lễ, chính là hoa hồng đỏ! Bọn họ sẽ nhớ rõ sinh nhật của em gái và trải qua sinh nhật cùng em gái. Bọn họ sẽ hường đi ăn tối để kết nối tình cảm với nhau.”
“Còn anh… trừ mỗi lần trở về dạy dỗ em một chút cũng chỉ có hàng tháng đưa cho em tiền tiêu vặt, em không thèm tiền tiêu vặt của anh!”
“Ngày lễ nào cũng tặng hoa? Chẳng lẽ người của người khác làm thế nào thì em lại nghĩ rằng bạn không tốt chút nào!” ©) “Vậy những người anh trai khác sẽ làm thế nào?” Nguyên Doanh rất nghiêm túc, trông giống như học sinh đang nghiêm túc học tập. Đối với anh thì chỉ cần có thể làm cho Minh Châu vui vẻ thì anh dành nhiều sự chú ý hơn một chút cũng có sao?
“Những người anh trai khác sẽ mua đồ ăn ngon cho em gái, liên tục tặng quà và tạo những bất ngờ nhỏ. Họ sẽ hỏi em gái xem buổi sáng có đói không, buổi tối có lạnh không và tăng ca có mệt mỏi không. Còn tặng hoa hồng vào các ngày lễ, chính là hoa hồng đỏ! Bọn họ sẽ nhớ rõ sinh nhật của em gái và trải qua sinh nhật cùng em gái. Bọn họ sẽ hường đi ăn tối để kết nối tình cảm với nhau.”
“Còn anh… trừ mỗi lần trở về dạy dỗ em một chút cũng chỉ có hàng tháng đưa cho em tiền tiêu vặt, em không thèm tiền tiêu vặt của anhl”
“Ngày lễ nào cũng tặng hoa? Chẳng lẽ tết Thanh minh cũng tặng?”
“Anh là óc heo sao? Thanh Minh là @ ngày lễ cúng bái tổ tiên!”
“Vậy anh có nên tặng hoa cúc cho em không?”
“Anh nguyên rủa em chết?”
Bạch Minh Châu tức quá, đúng là gỗ mục không thể dùng được, đúng là đồ đầu gỗ.
“Xin lỗi, anh hơi lỡ lời.”
Nguyên Doanh tự biết lời mình nói không đúng nên xin lỗi đầy chân thành.
“Những ngày lễ như Thanh minh, đoan ngọ, ngày thương binh liệt sĩ,…anh không cần chuẩn bị quà cho em. Những ngày lễ còn lại, chỉ cần là những ngày lễ quan trọng ở trong nước lẫn ngoài nước đều phải tặng quà cho em, anh biết chưa?”
“Được rồi, anh nhớ rồi.”
“Sắp tới chính là tết nguyên đán, chắc anh tự hiểu không cần em dạy đúng không?” Bạch Minh Châu thâm mừng rỡ trong lòng, tuy thân phận của cô là em gái nhưng có thể tạm thời hưởng thụ trước đãi ngộ của bạn gái. Nếu người yêu của Nguyên Doanh xuất hiện thì cô sẽ không bao giờ có cơ hội nữa. Cô không muốn hối hận.
“Rượu thuốc này rất tốt. Nó có tác dụng rất thần kì đối với vết thương, còn có thể giúp xương cốt linh hoạt hơn. Để anh xoa cho em, lát nữa anh còn bận nấu cơm sợ rằng không chăm sóc được cho em.”
“Em có thể nói không sao?”
“Em thử xem?”
Nguyên Doanh nhướng mày nói.
Bạch Minh Châu đành phải nản lòng.
Cô cau mày đau đớn khi lớp cao dán bị kéo xuống.
Nguyên Doanh cảm thấy đau lòng vội vàng thổi thổi cho cô. Thực ra nó không có tác dụng gì cả, dù sao anh cũng học y nên biết rất rõ, nhưng khi còn nhỏ họ đã như thế này, mỗi lần cô ấy té ngã rồi bị thương hay đánh nhau với các bạn và bị trầy xước da thì Nguyên Doanh cũng sẽ làm như vậy cho cô.
Khi đó cô cảm thấy đây là điều hạnh phúc nhất, mỗi ngày đều phải chọc tức mấy tên nhóc lưu manh rồi tìm cơ hội đánh nhau với bọn chúng.
Cuối cùng bọn nhóc đó không bao giờ xuất hiện nữa, lúc đó cô còn tưởng rằng bọn họ sợ vì bị cô đánh nhưng không ngờ là Nguyên Doanh giáo huấn bọn họ một chút khiến bọn họ sợ tới mức phải chuyển trường.
Khi còn nhỏ, cô cảm thấy được anh trai che chở bảo vệ hạnh phúc vô cùng.
Hiện tại vẫn còn có anh trai bảo vệ nhưng cô lại cảm thấy khó chịu muốn chết.
Hai từ anh trai nặng tựa như núi ép cô gần như tắt thở.
Khi anh xoa thuốc cho cô, anh làm rất nhẹ nhàng vì sợ cô bị đau. Anh hơi cúi đầu xuống, cô đang nằm trên ghế sô pha, khoảng cách giữa hai người rất gần.
Cô có thể thấy làn da mịn màng của anh, trông không hề giống với một người trong quân ngũ, có lẽ do anh là bác sĩ nên điều kiện chăm sóc tốt hơn.
Nguyên Doanh là một người đàn ông rất tinh tế và có gu thẩm mỹ, cho dù ở cùng với một nhóm người đàn ông quê mùa cũng không bao giờ thay đổi, giống như một bông sen sinh ra trong bùn nhưng không hề bị vấy bẩn. Mặc dù cô cũng cảm thấy kỳ lạ khi dùng những từ này để so sánh một người đàn ông nhưng đó là sự thật.
Lông mi của anh ấy rất dài, từng sợi lông mi mỏng và mọc rất dày giống như một bức màn.
Cô còn có thể nhìn thấy chiếc mũi thẳng và đôi môi mỏng của anh.
Gương mặt đẹp trai như trăng như sao.
Nếu anh ở thời cổ đại thì chắc chắn sẽ là một thiếu gia hoạt bát.
Một người đàn ông hoàn hảo như vậy, chỉ là anh trai của cô!
Cô không biết tình cảm của mình thay đổi từ lúc nào, chỉ là… anh vẫn chỉ đối xử tốt với cô như xưa.
Chỉ là một ngày đột nhiên cô phát hiện ra mình không thể làm gì nếu không có anh.
Chỉ là cô ấy không muốn có một người bạn trai nào càng không hi vọng một người bạn nữ nào xuất hiện bên cạnh anh.
Cô vẫn nhớ lần đầu tiên anh đưa một bạn nữ về ăn cơm, anh nói là đưa bạn về nhà học nhóm, khi cô đã gào khóc rất lâu và rất ác cảm với cô gái kia.
Sau đó cô cố tình chạy ra ngoài.
Đêm đó, trời mưa to…
Cô nghiêng đầu khẽ hỏi: “Nguyên Doanh, nếu chúng ta không phải là anh em thì sẽ như thế nào.”
Nguyên Doanh nghe vậy không khỏi ngẩng đầu nhìn Minh Châu, tình cờ lại đối mặt với đôi mắt trong veo màu hổ phách của cô.
Nội tâm Nguyên Doanh khẽ run lên giống như bị ai đó kích thích.
Rất nhanh anh đã ổn định lại tâm lý rồi đưa tay lên gõ đầu cô: “Sao em luôn suy nghĩ lung tung như vậy, em đúng là trẻ con không chịu lớn, sau này nếu em kết hôn thì anh không biết người đàn ông nào có thể chịu được tính khí ương ngạnh của em?”
“Em không cần vội, dù sao em vẫn còn nhỏ. Nhưng anh cũng không còn trẻ nữa, khi nào thì anh định kết hôn?”
Cô giả vờ bình thản cố gắng chịu đựng nỗi đau xé lòng.
“Nếu muốn thì có thể làm bất cứ lúc nào. Anh không quá chú ý đến chuyện tình cảm. Nhưng hiện tại…anh vẫn chưa nghĩ đến.”
“Nói như vậy có nghĩa là anh đã có đối tượng rồi?”
“Chuyện của người lớn em không cần chen vào. Được rồi, em nghỉ ngơi ở đây đi, anh đi nấu cơm cho em.”
Sau đó anh đứng dậy rời đi, Bạch Minh Châu nhìn bóng lưng rời đi của anh cảm thấy chua xót vô cùng.
Cô không phải là đứa trẻ con không hiểu chuyện như trước nữa, tuy rằng cô vẫn còn đanh đá bướng bỉnh nhưng cô biết rằng mình không được ngăn cản hạnh phúc của anh nữa.
Cô siết chặt hai tay, móng tay cắm sâu vào da thịt giúp cô tỉnh táo lại, cô hít một hơi thật sâu đề bình ổn tâm lý.
Qua một hồi lâu, cô trút ra hơi thở khó chịu trong lòng rồi hướng phòng bếp hô to: “Nếu anh tìm được một người thích hợp thì phải dẫn tới cho em gặp mặt, em sẽ giúp anh kiểm tra, nếu cô ấy không tốt em sẽ không cho cô ấy bước chân vào nhà họ Bạch.”
“Biết rồi.”
Sau đó căn phòng lại trở về im lặng. Anh ta chỉ trả lời biết rồi. Biết có nghĩa là gì, vài ngày nữa anh sẽ đưa cô gái đó qua đây sao?
Cô cảm thấy như có một tảng đá lớn đang đè ép lên lồng ngực mình khiến cô hít thở không thông.
Yêu một người thật mệt mỏi.
Yêu một người không nên yêu còn mệt hơn.
Khi Nguyên Doanh đi ra, anh nhìn thấy Bạch Minh Châu đang chơi game.
“Có người ở phương hướng sáu giờ, mở ống ngắm nhân bốn lên.”
Nghe vậy, Bạch Minh Châu lập tức thay đổi phương hướng và lắp ống nhắm nhân bốn, quả nhiên phát hiện trong bụi cỏ có người.
Ai da…
Bác sĩ quân y thật là phiền.
Mua đồ ăn cũng phiền, chơi game cũng phiền.
Bạch Minh Châu cố ý để lộ bản thân ra ngoài, cuối cùng bị bắn chết biến thành hộp trang bị.
“Sao không chơi nữa? Em có thể giết người kia.”
“Thật là nhàm chán.”
Cô cong môi nói, có Nguyên Doanh ở đây giống như trò chơi có thêm phụ trợ, cho dù chiến thắng thì có gì vui?
Cô ấy phải dựa vào thực lực của mình để có được vị trí thứ nhất, OK!
Nhưng Nguyên Doanh đã hiểu sai ý của cô: “Ừ, trò chơi kiểu này thật sự rất nhàm chán. Mặc dù chất lượng hình ảnh rất tốt nhưng lại không đạt được cảm giác nhập vai. Chính tay anh đã dạy em cách bắn súng, lần sau anh sẽ đưa em đến trường bắn một lần nữa xem trình độ của em có mai một không”
“Nguyên Doanh, em không thích anh kiểm soát và nói cho em biết em phải làm gì. Em không phải cấp dưới của anh, đừng nói chuyện với em bằng giọng điệu này.”
“Nhưng mấy năm qua anh vẫn như vậy.”
Nguyên Doanh có chút sững sờ, không phải bọn họ vẫn như vậy ngần ấy năm qua sao?
“Trước đây em nghĩ như vậy là tốt, nhưng sau khi em thấy anh trai của những người của người khác làm thế nào thì em lại nghĩ rằng bạn không tốt chút nào!”
“Vậy những người anh trai khác sẽ làm thế nào?” Nguyên Doanh rất nghiêm túc, trông giống như học sinh đang nghiêm túc học tập. Đối với anh thì chỉ cần có thể làm cho Minh Châu vui vẻ thì anh dành nhiều sự chú ý hơn một chút cũng có sao?
“Những người anh trai khác sẽ mua đồ ăn ngon cho em gái, liên tục tặng quà và tạo những bất ngờ nhỏ. Họ sẽ hỏi em gái xem buổi sáng có đói không, buổi tối có lạnh không và tăng ca có mệt mỏi không. Còn tặng hoa hồng vào các ngày lễ, chính là hoa hồng đỏ! Bọn họ sẽ nhớ rõ sinh nhật của em gái và trải qua sinh nhật cùng em gái. Bọn họ sẽ hường đi ăn tối để kết nối tình cảm với nhau.”
“Còn anh… trừ mỗi lần trở về dạy dỗ em một chút cũng chỉ có hàng tháng đưa cho em tiền tiêu vặt, em không thèm tiền tiêu vặt của anh!”
“Ngày lễ nào cũng tặng hoa? Chẳng lẽ người của người khác làm thế nào thì em lại nghĩ rằng bạn không tốt chút nào!” ©) “Vậy những người anh trai khác sẽ làm thế nào?” Nguyên Doanh rất nghiêm túc, trông giống như học sinh đang nghiêm túc học tập. Đối với anh thì chỉ cần có thể làm cho Minh Châu vui vẻ thì anh dành nhiều sự chú ý hơn một chút cũng có sao?
“Những người anh trai khác sẽ mua đồ ăn ngon cho em gái, liên tục tặng quà và tạo những bất ngờ nhỏ. Họ sẽ hỏi em gái xem buổi sáng có đói không, buổi tối có lạnh không và tăng ca có mệt mỏi không. Còn tặng hoa hồng vào các ngày lễ, chính là hoa hồng đỏ! Bọn họ sẽ nhớ rõ sinh nhật của em gái và trải qua sinh nhật cùng em gái. Bọn họ sẽ hường đi ăn tối để kết nối tình cảm với nhau.”
“Còn anh… trừ mỗi lần trở về dạy dỗ em một chút cũng chỉ có hàng tháng đưa cho em tiền tiêu vặt, em không thèm tiền tiêu vặt của anhl”
“Ngày lễ nào cũng tặng hoa? Chẳng lẽ tết Thanh minh cũng tặng?”
“Anh là óc heo sao? Thanh Minh là @ ngày lễ cúng bái tổ tiên!”
“Vậy anh có nên tặng hoa cúc cho em không?”
“Anh nguyên rủa em chết?”
Bạch Minh Châu tức quá, đúng là gỗ mục không thể dùng được, đúng là đồ đầu gỗ.
“Xin lỗi, anh hơi lỡ lời.”
Nguyên Doanh tự biết lời mình nói không đúng nên xin lỗi đầy chân thành.
“Những ngày lễ như Thanh minh, đoan ngọ, ngày thương binh liệt sĩ,…anh không cần chuẩn bị quà cho em. Những ngày lễ còn lại, chỉ cần là những ngày lễ quan trọng ở trong nước lẫn ngoài nước đều phải tặng quà cho em, anh biết chưa?”
“Được rồi, anh nhớ rồi.”
“Sắp tới chính là tết nguyên đán, chắc anh tự hiểu không cần em dạy đúng không?” Bạch Minh Châu thâm mừng rỡ trong lòng, tuy thân phận của cô là em gái nhưng có thể tạm thời hưởng thụ trước đãi ngộ của bạn gái. Nếu người yêu của Nguyên Doanh xuất hiện thì cô sẽ không bao giờ có cơ hội nữa. Cô không muốn hối hận.
Bình luận facebook