Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 146
Chương 146
Hôm nay có sự giúp đỡ của Cố Ngọc Vy vì thế cơm canh được làm xong rất nhanh. Cố Ngọc Vy chuẩn bị bưng bát canh đặt lên bàn liền bị Nguyên Doanh ngăn cản.
“Cái đó nóng, em mang bát đũa sắp ra đó là được
“Thế cái này giao cho anh nhé.”
Bạch Minh Châu xuất hiện ở trước cửa, nói: “Có việc gì cần em giúp đỡ không?”
“Không cần đầu, em cứ ngồi xuống đi, có anh và Ngọc Vy làm là được rồi.” Nguyên Doanh cười nói, ánh mắt tràn đấy nuông chiếu nhìn cô ấy.
Trong ảnh mắt của Bạch Minh Châu thoáng chút àm đạm, cô ấy biết trong mắt Nguyễn Doanh bản thân cô vĩnh viễn chỉ là đứa trẻ không chiu lớn, vĩnh viễn chỉ là em gái mà không phải là người có khả năng kể vai sát cánh, đứng bên cạnh anh ấy.
Nguyên Doanh múc cho Bạch Minh Châu một bát canh trước, bảo cô ấy tranh thủ uống luôn lúc canh còn nóng. Anh cũng không để cho Cố Ngọc Vy bận rộn nữa, bảo cô ấy ngồi xuống trước đã.
Cơm canh đã được bày lên trên bàn, Cổ Ngọc Vy theo thói quen liền đứng dậy xới cơm cho anh ấy. Nguyễn Doanh cũng không có ngăn càn.
Sự ăn ý giữa hai người bọn họ đã được bồi dưỡng từ lâu, chỉ cần ở bên canh nhau liên sẽ hình thành nên một sự phối hợp ăn ý vô hình. Đó không phải là thứ mà những người khác có thể phá vỡ được.
“Minh Châu, em ăn nhiều một chút.”
“Anh, vết thương của em cũng đã gần khỏi roi, chiều hôm nay em còn muốn đến công ty để báo cáo. Anh cũng không cần ở chỗ em mãi thế này đâu, dù gi chỗ của em là một căn hộ đơn, một đứa con gái như em với một người đàn ông như anh cứ luôn ở đây cũng không hợp lý lắm.”
“Em vừa gọi anh là gì cơ?” Nguyên Doanh có chút kích động, nắm chặt cánh tay của cô ấy, nói.
Bạch Minh Châu hít thật sâu một hơi, cưỡng chế ép xuống vị đắng ngắt trong cổ họng, nói: “Anh trai đó… anh vốn dĩ chính là anh trai của em mà.”
“Đúng, em nghĩ được như vậy là tốt rồi, Những thứ này đều là món em thích ăn đó, tranh thủ lúc còn nóngmau ăn đi. Nếu như em không muốn bị anh làm phiền
thì chiếu này anh sẽ tro về ngay. Nếu có việc gì thì gọi điện thoại cho anh.” “Vâng” Cô ấy dùng toàn bộ sức lực toàn thân, nói ra một chữ này.
Cô ấy rất muốn được tùy hứng, bướng binh giống như lúc còn nhỏ. Nhưng cô ấy biết lúc nhỏ cô ấy đã sai rồi, hiện giờ không thể tiếp tục sai lắm nữa.
Cổ Ngọc Vy ngồi ở phía đối diện, nhìn vào vẻ mặt của Bạch Minh Châu, cô ấy luôn cảm thấy có một điều gi đó không được đủng lắm. Cô ấy luôn cảm thấy tình cảm anh em giữa hai người bọn họ có chút gì đó kỳ quái, khiến cho người khác cảm thấy rất không thoải mái.
Ăn cơm xong, Cố Ngọc Vy chuẩn bị thu dọn bát đũa nhưng lại bị Bạch Minh Châu giành lấy
“Chị Ngọc Vy, chị để em làm cho, dù gì chi cũng là khách.”
“Ngọc Vy, em cứ để đó đi, con bé khó khăn lắm mới chịu giúp anh dọn dẹp đó.” Nguyên Doanh cũng nói theo.
Sau đó Nguyên Doanh cũng theo sau Bạch Minh Châu chui vào trong phòng bếp.
“Để đó đi, những việc này không cần em phải làm,em ra ngoài đó nói chuyện với chị Ngọc Vy đi.” “Anh… anh thích chị Ngọc Vy sao?”
“Anh không biết, vẫn là câu nói đó, nếu như anh cần một người bầu bạn thì cô ấy là người phù hợp với anh nhất, không phải sao?” Anh ấy hỏi ngược lại Bạch Minh Châu.
Bạch Minh Châu không còn lời nào có thể phản bắc.
“Ừ, quả thực là rất phù hợp” Cô ấy thờ dài một hơi sau đó lau tay sạch sẽ rối đi ra ngoài.
Cổ Ngọc Vy đang thu dọn đồ đạc cho Nguyên Doanh, cô ấy chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra ly do chinh là bởi vì giữa hai người quá thấu hiểu nhau
“Chúng ta… có thể nói chuyện một chút không?”
“Có thể.”
“Không biết rằng anh trai của em đã từng nói với chị chưa, thực ra lúc anh ấy học phổ thông đã từng đưa một người bạn là nữ về nhà làm khách. Bởi vì ngày hôm đó trời mưa rất to, người con gái đó lại không mang theo ô, cũng không có tiền. Vừa hay xe của nhà đến đón anh trai của em vì thế anh trai em liền đưa cô ấy về nhà””Anh ấy chưa từng nhắc đến chuyện này,”
“Đỏ là lần đầu tiên anh trai em đưa một người con gái về nhà, em không biết là anh ấy thích cô gái đó hay là chỉ đơn giản là thấy cô ấy đáng thương. Trong lúc ăn cơm, em cảm thấy rất cực đoan, đột nhiên lại xuất hiện một người ngoài nên em cảnh giác giống như một con mèo sợ bị giảm vào đuôi,”
“Em đuổi cô ấy ra khỏi nhà em, nói cô ấy không nên làm phiền gia đình em ăn cơm. Lúc đó bố em đã rất tức giận, liên dạy dỗ em một trận, em vì quá ẩm ức nên đã chạy ra khỏi nhà.”
“Bên ngoài trời vẫn đang mưa rất to, em cứ liều lĩnh như vậy. Khi đó là anh trai đuổi theo em.”
“Kết quả… anh ấy gặp phải tai nạn ở giữa đường, chân anh ấy bị thương, từ đó để lại di chứng. Thành tích của anh ấy có thể thi đỗ vào trường quân đội tốt nhất nhưng lại vì lí do sức khỏe mà phải từ bỏ.”
“Vĩnh viễn em cũng không thể quên được ánh mắt lúc đó của bố em, rất đau xót, ông ấy đặt rất nhiều kì vọng vào anh trai của em. Từ trước đến nay anh trai em chưa từng sống vì bản thân mình, vẫn luôn sống theo ý muốn của bố. Sau này, anh ấy học y mà bố mẹ cũng đột nhiên bị tai nạn.”
“Khi ấy em trở nên cực đoan, đối với anh ấy cũng rất khó chịu. Anh ấy đưa em đi khám bệnh, em bị bệnh về tâm lý, Những năm nay anh ấy vẫn luôn không muốn tìm bạn gái là vì sợ em không đống ý. Em sợ anh ấy sẽ rời xa em, em sẽ trở thành cô nhi”
Bạch Minh Châu hít sâu một hơi, để nói ra câu chuyện này, cô ấy đã phải chịu một áp lực rất lon. Nhìn thẳng vào lỗi lầm của mình cũng giống như bị dao khoét vào trong tim vậy.
Cô ấy không dám nói ra tình cảm lạ thường của mình nên đành phải đổ lỗi cho chứng bệnh về tâm lý.
“Nhưng bây giờ em nghĩ thông suốt rồi, chị và anh trai của em quả thực là trời sinh một cặp, em đồng ý tác thành cho anh chị.”
“Từ trước đến giờ anh trai em đều chưa từng nói với chị những điều này, anh ấy luôn nói với chị là em rất ưu tú, rất xinh đẹp, từ nhỏ tới lớn đều được rất nhiều bạn nam theo đuổi. Em cũng rất nghĩa khí, rất thích bệnh vực kẻ yếu, anh ấy luôn lo lắng em sẽ bị người ta ức hiếp.”
Cổ Ngọc Vy đưa mắt nhìn người đàn ông đang bận rộn trong phòng bếp, trong lòng có chút run rẩy. Anh ấy là một người không khéo ăn nói, nếu như hôm nay Bạch Minh Châu không nói với cô những lời này thì chỉ sợ là cả đời này cô cũng sẽ không được biết.Cô ấy chưa từng nghe được một lời không tốt đẹp nào liên quan đến Bạch Minh Châu từ miệng của Nguyễn Doanh, có thể thấy anh ấy yêu thương em gái đến mức độ nào.
“Chị rất vui mừng khi anh ấy học y, vì thế chị không hề muốn trách móc em một chút nào. Chị và anh trai em là bạn học đại học, nhưng chị vốn di không phải sinh viên y khoa vì thế chị mới từ bỏ chuyên ngành đang học mà chuyển sang học y. Sau đó theo đuôi anh ấy, thi vào Học viện Quân y. Vì vậy chị cũng rất cảm ơn em đã tác thành cho chị.”
Câu nói này của Cố Ngọc Vy giống như đang xát muối vào vết thương của Bạch Minh Châu vậy. Cô ấy từ đầu đến cuối đều không biết rằng tất cả đều là một tay cô ấy thúc đẩy hai người bọn họ, tạo nên cơ hội cho bọn họ ở bên nhau. Cô muốn khóc, nhưng cổ họng bị nghẹn lại, một câu cũng không thể nói nên lời.
“Được rồi, những điều nên nói cũng đã nói cả rồi, em hi vọng chị sẽ chăm sóc cho anh trai em thật tốt.”
“Chị sẽ làm như vậy, chị sẽ chăm sóc anh ấy cả đời.”
Rất nhanh sau đó Nguyễn Doanh đã dọn dẹp xong phòng bếp, nhìn thấy Cố Ngọc Vy đã sớm thu dọn đồ đạc giúp anh liền dịu dàng nhìn cô ấy. Bất cứ lúc nào,Có Ngọc Vy cũng là người thấu hiểu suy nghĩ của anh nhất thậm chỉ so với bản thân anh con hiểu rõ hơn.
“Minh Châu, vậy bọn anh đi nhé”
“Vâng, anh chị về đi, có thời gian rành có thế tới đây thăm em, bây giờ em không còn bài xích anh nữa rối, có lẽ là do chị Ngọc Vy, có người chịu nối tính cách quái di của anh, em còn thấy cực kỳ vui mừng nữa đó. Chị không biết đâu, anh ấy đi siêu thị rất thích làm khó người khác, nhất định phải nghiên cứu ra con heo đó đã chết được mấy ngày rối.” Bạch Minh Châu cố ý làm ra vẻ thoải mái nói.
“Con bé này, anh là vì muốn tốt cho em, sợ em ăn phải những thứ không tốt, ăn vào sẽ bị đau bụng.”
“Cũng chi có minh chi Ngọc Vy mới chịu được tính cách của anh thôi.”
“Cũng đúng thật.” Nguyên Doanh đưa mắt nhìn Cố Ngọc Vy, hai người nhìn nhau rồi cười.
Cô Ngọc Vy ra ngoài trước, Nguyễn Doanh vẫn không yên tâm đang dặn dò Bạch Minh Châu phải để phòng trộm cắp. Không ngờ rằng còn chưa kip nói xong, Bạch Minh Châu đột nhiên xông tới ôm chặt lấy anh
Nguyên Doanh có chút kinh ngạc, thân thể cao lớn đều cứng đờ lại đứng yên tại chỗ, Bàn tay của anh không biết phải làm sao, cũng không biết nên đặt vào dâu, cuối cùng đành đặt lên sau lưng cô, nhẹ nhàng vỗ về.
Hôm nay có sự giúp đỡ của Cố Ngọc Vy vì thế cơm canh được làm xong rất nhanh. Cố Ngọc Vy chuẩn bị bưng bát canh đặt lên bàn liền bị Nguyên Doanh ngăn cản.
“Cái đó nóng, em mang bát đũa sắp ra đó là được
“Thế cái này giao cho anh nhé.”
Bạch Minh Châu xuất hiện ở trước cửa, nói: “Có việc gì cần em giúp đỡ không?”
“Không cần đầu, em cứ ngồi xuống đi, có anh và Ngọc Vy làm là được rồi.” Nguyên Doanh cười nói, ánh mắt tràn đấy nuông chiếu nhìn cô ấy.
Trong ảnh mắt của Bạch Minh Châu thoáng chút àm đạm, cô ấy biết trong mắt Nguyễn Doanh bản thân cô vĩnh viễn chỉ là đứa trẻ không chiu lớn, vĩnh viễn chỉ là em gái mà không phải là người có khả năng kể vai sát cánh, đứng bên cạnh anh ấy.
Nguyên Doanh múc cho Bạch Minh Châu một bát canh trước, bảo cô ấy tranh thủ uống luôn lúc canh còn nóng. Anh cũng không để cho Cố Ngọc Vy bận rộn nữa, bảo cô ấy ngồi xuống trước đã.
Cơm canh đã được bày lên trên bàn, Cổ Ngọc Vy theo thói quen liền đứng dậy xới cơm cho anh ấy. Nguyễn Doanh cũng không có ngăn càn.
Sự ăn ý giữa hai người bọn họ đã được bồi dưỡng từ lâu, chỉ cần ở bên canh nhau liên sẽ hình thành nên một sự phối hợp ăn ý vô hình. Đó không phải là thứ mà những người khác có thể phá vỡ được.
“Minh Châu, em ăn nhiều một chút.”
“Anh, vết thương của em cũng đã gần khỏi roi, chiều hôm nay em còn muốn đến công ty để báo cáo. Anh cũng không cần ở chỗ em mãi thế này đâu, dù gi chỗ của em là một căn hộ đơn, một đứa con gái như em với một người đàn ông như anh cứ luôn ở đây cũng không hợp lý lắm.”
“Em vừa gọi anh là gì cơ?” Nguyên Doanh có chút kích động, nắm chặt cánh tay của cô ấy, nói.
Bạch Minh Châu hít thật sâu một hơi, cưỡng chế ép xuống vị đắng ngắt trong cổ họng, nói: “Anh trai đó… anh vốn dĩ chính là anh trai của em mà.”
“Đúng, em nghĩ được như vậy là tốt rồi, Những thứ này đều là món em thích ăn đó, tranh thủ lúc còn nóngmau ăn đi. Nếu như em không muốn bị anh làm phiền
thì chiếu này anh sẽ tro về ngay. Nếu có việc gì thì gọi điện thoại cho anh.” “Vâng” Cô ấy dùng toàn bộ sức lực toàn thân, nói ra một chữ này.
Cô ấy rất muốn được tùy hứng, bướng binh giống như lúc còn nhỏ. Nhưng cô ấy biết lúc nhỏ cô ấy đã sai rồi, hiện giờ không thể tiếp tục sai lắm nữa.
Cổ Ngọc Vy ngồi ở phía đối diện, nhìn vào vẻ mặt của Bạch Minh Châu, cô ấy luôn cảm thấy có một điều gi đó không được đủng lắm. Cô ấy luôn cảm thấy tình cảm anh em giữa hai người bọn họ có chút gì đó kỳ quái, khiến cho người khác cảm thấy rất không thoải mái.
Ăn cơm xong, Cố Ngọc Vy chuẩn bị thu dọn bát đũa nhưng lại bị Bạch Minh Châu giành lấy
“Chị Ngọc Vy, chị để em làm cho, dù gì chi cũng là khách.”
“Ngọc Vy, em cứ để đó đi, con bé khó khăn lắm mới chịu giúp anh dọn dẹp đó.” Nguyên Doanh cũng nói theo.
Sau đó Nguyên Doanh cũng theo sau Bạch Minh Châu chui vào trong phòng bếp.
“Để đó đi, những việc này không cần em phải làm,em ra ngoài đó nói chuyện với chị Ngọc Vy đi.” “Anh… anh thích chị Ngọc Vy sao?”
“Anh không biết, vẫn là câu nói đó, nếu như anh cần một người bầu bạn thì cô ấy là người phù hợp với anh nhất, không phải sao?” Anh ấy hỏi ngược lại Bạch Minh Châu.
Bạch Minh Châu không còn lời nào có thể phản bắc.
“Ừ, quả thực là rất phù hợp” Cô ấy thờ dài một hơi sau đó lau tay sạch sẽ rối đi ra ngoài.
Cổ Ngọc Vy đang thu dọn đồ đạc cho Nguyên Doanh, cô ấy chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra ly do chinh là bởi vì giữa hai người quá thấu hiểu nhau
“Chúng ta… có thể nói chuyện một chút không?”
“Có thể.”
“Không biết rằng anh trai của em đã từng nói với chị chưa, thực ra lúc anh ấy học phổ thông đã từng đưa một người bạn là nữ về nhà làm khách. Bởi vì ngày hôm đó trời mưa rất to, người con gái đó lại không mang theo ô, cũng không có tiền. Vừa hay xe của nhà đến đón anh trai của em vì thế anh trai em liền đưa cô ấy về nhà””Anh ấy chưa từng nhắc đến chuyện này,”
“Đỏ là lần đầu tiên anh trai em đưa một người con gái về nhà, em không biết là anh ấy thích cô gái đó hay là chỉ đơn giản là thấy cô ấy đáng thương. Trong lúc ăn cơm, em cảm thấy rất cực đoan, đột nhiên lại xuất hiện một người ngoài nên em cảnh giác giống như một con mèo sợ bị giảm vào đuôi,”
“Em đuổi cô ấy ra khỏi nhà em, nói cô ấy không nên làm phiền gia đình em ăn cơm. Lúc đó bố em đã rất tức giận, liên dạy dỗ em một trận, em vì quá ẩm ức nên đã chạy ra khỏi nhà.”
“Bên ngoài trời vẫn đang mưa rất to, em cứ liều lĩnh như vậy. Khi đó là anh trai đuổi theo em.”
“Kết quả… anh ấy gặp phải tai nạn ở giữa đường, chân anh ấy bị thương, từ đó để lại di chứng. Thành tích của anh ấy có thể thi đỗ vào trường quân đội tốt nhất nhưng lại vì lí do sức khỏe mà phải từ bỏ.”
“Vĩnh viễn em cũng không thể quên được ánh mắt lúc đó của bố em, rất đau xót, ông ấy đặt rất nhiều kì vọng vào anh trai của em. Từ trước đến nay anh trai em chưa từng sống vì bản thân mình, vẫn luôn sống theo ý muốn của bố. Sau này, anh ấy học y mà bố mẹ cũng đột nhiên bị tai nạn.”
“Khi ấy em trở nên cực đoan, đối với anh ấy cũng rất khó chịu. Anh ấy đưa em đi khám bệnh, em bị bệnh về tâm lý, Những năm nay anh ấy vẫn luôn không muốn tìm bạn gái là vì sợ em không đống ý. Em sợ anh ấy sẽ rời xa em, em sẽ trở thành cô nhi”
Bạch Minh Châu hít sâu một hơi, để nói ra câu chuyện này, cô ấy đã phải chịu một áp lực rất lon. Nhìn thẳng vào lỗi lầm của mình cũng giống như bị dao khoét vào trong tim vậy.
Cô ấy không dám nói ra tình cảm lạ thường của mình nên đành phải đổ lỗi cho chứng bệnh về tâm lý.
“Nhưng bây giờ em nghĩ thông suốt rồi, chị và anh trai của em quả thực là trời sinh một cặp, em đồng ý tác thành cho anh chị.”
“Từ trước đến giờ anh trai em đều chưa từng nói với chị những điều này, anh ấy luôn nói với chị là em rất ưu tú, rất xinh đẹp, từ nhỏ tới lớn đều được rất nhiều bạn nam theo đuổi. Em cũng rất nghĩa khí, rất thích bệnh vực kẻ yếu, anh ấy luôn lo lắng em sẽ bị người ta ức hiếp.”
Cổ Ngọc Vy đưa mắt nhìn người đàn ông đang bận rộn trong phòng bếp, trong lòng có chút run rẩy. Anh ấy là một người không khéo ăn nói, nếu như hôm nay Bạch Minh Châu không nói với cô những lời này thì chỉ sợ là cả đời này cô cũng sẽ không được biết.Cô ấy chưa từng nghe được một lời không tốt đẹp nào liên quan đến Bạch Minh Châu từ miệng của Nguyễn Doanh, có thể thấy anh ấy yêu thương em gái đến mức độ nào.
“Chị rất vui mừng khi anh ấy học y, vì thế chị không hề muốn trách móc em một chút nào. Chị và anh trai em là bạn học đại học, nhưng chị vốn di không phải sinh viên y khoa vì thế chị mới từ bỏ chuyên ngành đang học mà chuyển sang học y. Sau đó theo đuôi anh ấy, thi vào Học viện Quân y. Vì vậy chị cũng rất cảm ơn em đã tác thành cho chị.”
Câu nói này của Cố Ngọc Vy giống như đang xát muối vào vết thương của Bạch Minh Châu vậy. Cô ấy từ đầu đến cuối đều không biết rằng tất cả đều là một tay cô ấy thúc đẩy hai người bọn họ, tạo nên cơ hội cho bọn họ ở bên nhau. Cô muốn khóc, nhưng cổ họng bị nghẹn lại, một câu cũng không thể nói nên lời.
“Được rồi, những điều nên nói cũng đã nói cả rồi, em hi vọng chị sẽ chăm sóc cho anh trai em thật tốt.”
“Chị sẽ làm như vậy, chị sẽ chăm sóc anh ấy cả đời.”
Rất nhanh sau đó Nguyễn Doanh đã dọn dẹp xong phòng bếp, nhìn thấy Cố Ngọc Vy đã sớm thu dọn đồ đạc giúp anh liền dịu dàng nhìn cô ấy. Bất cứ lúc nào,Có Ngọc Vy cũng là người thấu hiểu suy nghĩ của anh nhất thậm chỉ so với bản thân anh con hiểu rõ hơn.
“Minh Châu, vậy bọn anh đi nhé”
“Vâng, anh chị về đi, có thời gian rành có thế tới đây thăm em, bây giờ em không còn bài xích anh nữa rối, có lẽ là do chị Ngọc Vy, có người chịu nối tính cách quái di của anh, em còn thấy cực kỳ vui mừng nữa đó. Chị không biết đâu, anh ấy đi siêu thị rất thích làm khó người khác, nhất định phải nghiên cứu ra con heo đó đã chết được mấy ngày rối.” Bạch Minh Châu cố ý làm ra vẻ thoải mái nói.
“Con bé này, anh là vì muốn tốt cho em, sợ em ăn phải những thứ không tốt, ăn vào sẽ bị đau bụng.”
“Cũng chi có minh chi Ngọc Vy mới chịu được tính cách của anh thôi.”
“Cũng đúng thật.” Nguyên Doanh đưa mắt nhìn Cố Ngọc Vy, hai người nhìn nhau rồi cười.
Cô Ngọc Vy ra ngoài trước, Nguyễn Doanh vẫn không yên tâm đang dặn dò Bạch Minh Châu phải để phòng trộm cắp. Không ngờ rằng còn chưa kip nói xong, Bạch Minh Châu đột nhiên xông tới ôm chặt lấy anh
Nguyên Doanh có chút kinh ngạc, thân thể cao lớn đều cứng đờ lại đứng yên tại chỗ, Bàn tay của anh không biết phải làm sao, cũng không biết nên đặt vào dâu, cuối cùng đành đặt lên sau lưng cô, nhẹ nhàng vỗ về.
Bình luận facebook