Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 155
Chương 155
“Ban đầu đúng là có một chút oan ức thật. Nhưng mà bác trai, bác gái và còn có cả Ngọc Vy cũng giúp em giải quyết cả rói.”
“Vậy thi tốt rồi. Anh chỉ sợ em phải chịu oan ức mà thôi. Mặc dù phía sau anh đã ra mặt tạo áp lực cho bên nhà họ Trình, nhưng cũng không thể nào có thể khiến cô ta ngừng làm tổn thương em cà. Nhà ho Trinh thực sự là càng ngày càng làm cân mà, Hôm nay là lễ cưới của nhà họ Cố nên anh cũng không tiện nói gì nhiều. Chờ sau khi lễ cưới này kết thúc, chắc là anh sẽ phải phá lệ mà để ý nhiều một chút.”
Cổ Thành Trung hơi nheo mắt lại, đôi mắt phượng đẩy thâm thúy, bên trong đáy mắt như toát ra hơi thờ của sự lạnh lẽo.
Trình Anh quả thật là không biết sống chết gì mà. Lúc nào cũng lập đi rồi lặp lại như thế, không còn trò khác nữa à?”Bài, sau này em có đi đâu, chắc cũng không dám. ăn nhiều như thể nữa… Ăn nhiều như vậy sẽ bị người ta che cười mất,”
Hứa Trúc Linh đáng thương nói.
Điều khiến cô đau lòng nhất là chuyện này đây được không!
Mỗi lần có tiệc tùng gì đó thì sẽ có rất nhiều đồ ăn ngon, nhưng những người ở đó ai cũng vô cùng dè dặt, cũng vô cùng thục nữ nên họ không lấy gì cả.
Những đồ ăn ngon tuyệt ấy cứ được bưng lên rồi lại được dọn đi, nhiều món vẫn còn nguyên không ai đụng đến. Trong thế giới của Hứa Trúc Linh, việc lãng phí đồ ăn là sẽ bị trời phạt.
Trước kia cô sẽ không để ý gì đến hình tượng của mình, dù sao thì mình có ăn uống bừa bãi như thế nào đi chăng nữa cũng chẳng có ai để ý đến mình.
Nhưng bây giờ thì khác rối, thân phận không giống như trước nữa, số người chú ý đến mình cũng nhiều thêm.
Cô phải cần thận từng tí một từ lời nói cho đến hành động của mình, không thể cho người khác có thể có được cơ hội bắt được điểm yếu của chính mình. Nếu không như vậy thì sau này sẽ khiến cho Cố Thành Trung phải mất mặt.
Cổ Thành Trung nhìn tiếc bộ dáng đẩy tiếc nuối của cô, bất đắc dĩ mà mim cười.
“Em thích món nào? Anh sẽ bảo người vào phòng bếp mang ra đây cho em, để em ăn no thì thôi.”
“Nếu em mà thích bánh kem ở đây như vậy thì cùng lầm anh moi đầu bếp ở đây về nhà, mỗi ngày làm bánh cho em ăn”
“Một lát nữa anh bảo người chuẩn bị cho em một cái hộp giữ nhiệt, để em có thể mang đến trường mà ăn, còn có thể chia cho các bạn cùng lớp, bạn cùng phòng của em. Được không nào?”
Hứa Trúc Linh nghe vậy thì trong lòng cảm thấy vui như muốn nổ tung vậy.
Ông chủ lớn đúng là ông chủ lớn mà, sao lại có suy nghĩ cần thận như thế chứ. Cô thật không ngờ đến mà.
Thậm chí Cổ Thành Trung còn nghĩ đến mấy việc tận sau này cho cô luôn, thật hạnh phúc quá đi!
“Cậu ba nhà họ Cố của em di, anh thật sự là quá thông minh đó! Vậy thì sau này mỗi ngày em có thể được ăn món ngon roi. Hơn nữa không chỉ ở mỗi nhà mà đến trưởng vẫn có thể được ăn!”
“Vậy em nên thường cho anh cái gì đây nào?” Cố Thành Trung chỉ vào miệng mình, ý tứ thể hiện vô cùng rõ ràng.
Hứa Trúc Linh nhịn không được mà trừng mắt nhìn anh: “Người lương thiện thật sự sẽ không đòi hỏi như thế.”
“Anh có phải người lương thiện đâu nào. Xem ra là tâm hồn ăn uống của em cũng chẳng lớn lắm đâu nhi. Anh thấy di ở nhà cũng không có gì làm nhiều đầu, cũng khá nhàn rỗi rồi, chắc là không cần sắp xếp thêm đầu bếp…”
Anh còn chưa kịp nói xong lời của mình thì Hứa Trúc Linh đã kiễng mũi chân lên, áp đôi môi vẫn còn vương mùi thơm ngọt lên môi của anh.
Ban đầu cô chi định hôn nhẹ một cái như chuồn chuồn lướt nước thôi là được rồi, không nghĩ rằng tốc độ của người đàn ông kia lại nhanh đến như vậy.
Một tay của anh ôm chặt lấy vòng eo thon của cô, một tay khác lại luồn vào tóc cô, giữ lấy gáy của cô.
Hai cơ thể dán chặt vào nhau, không có một khe hờ nào.
Nếu không phải là vẫn còn mặc quần áo trên người, chỉ sợ rằng…Cơ thể của anh như đang dần trở nên nóng hơn, dù cách một lớp quần áo rồi mà vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bòng kia.
Cả người của anh… Đang tràn ngập hơi thở của dục vọng, của ham muốn đẩy hoang dại.
Hứa Trúc Linh cảm thấy có chút sợ hãi.
Loại sợ hãi này của cô rất kì la, sau anh sẽ làm loạn, nhưng cũng sợ anh sẽ không làm gì nữa,
Cô sợ nhìn cơ thể chẳng đâu vào đâu của mình sẽ khiến cho anh không lên nối dục vọng.
Mặc dù anh đã từng giải thích rằng bây giờ anh không động vào cô là vì thương cô còn nhỏ tuổi quá, không muốn để lại một ấn tượng không tốt đẹp cho cô.
Nhưng mà đã sống chung với nhau hai năm trời rồi mà cũng không xảy ra cái gì cả… Điều đó làm cô không khỏi nghi ngờ về sức quyến rũ của chính mình.
Rốt cuộc là vì sức chịu đựng của anh quả mạnh mẽ, hay vẫn là vì minh quá nhạt nhẽo. Cô cũng không rõ nữa.
Ngay khi cô còn đang mơ hồ như lạc vào bấu sương mù, thì người đàn ông chợt buông cô ra.
Anh hít sâu một hơi, có gắng hết sức để kìm nén ham muốn bên trong mình, sợ rằng nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ cọ súng ra lửa mất.
“Anh… Anh không sao đấy chứ?”
Hai mắt của Hứa Trúc Linh vẫn còn hơi mơ màng, thờ hổn hến.
Giọng nói của cô vì nụ hôn vừa rồi mà trở nên vô cùng mềm mại, nghe như nũng nịu vậy.
Nghe mà khiến cho người ta dễ bị mê hoặc.
Cố Thành Trung nắm chặt tay, nói: “Không sao cả, anh đi rửa mặt đã.”
Sau đó, anh đi vào trong phòng tắm. Hứa Trúc Linh cảm thấy có chút thất vọng.
Quả nhiên là sẽ không làm gì mà.
Trong lúc mà cô chờ Cổ Thành Trung đi ra thì nhận được điện thoại của Hứa Đức Thắng, nói rằng ông ta đang tìm mình ở ngoài sành lớn.
“Bổ à, có chuyện gì thế a?”
“Mặc dù chị của con không mời con làm phủ dầu, nhưng con vẫn phải cùng bố đưa chị con lên thâm đỏ. Hôm nay không có phỏng viên đến nhưng những người có máu mặt đều đến đây, không thể để cho người ta nghĩ rằng gia đình chúng ta không hòa hợp, rồi đi phát tán linh tinh làm trò cười cho mọi người được.”
Hứa Trúc Linh nghe vậy thi cảm thấy có chút buồn cười.
Cô và chị cô luôn không thể hòa hợp với nhau được. Từ nhỏ đến lớn đều bị Hứa Đan Thu bắt nạt, bố cũng không bao giờ nói một câu gì.
Mà bây giờ lại bắt cô phải làm thế kia.
Thật ra trong lòng mọi người đều biết rõ như vậy cà rồi. Cố tình làm như vậy, cũng chi để người ta nhìn ngoài cho đẹp thôi.
“Con biết rồi, để con đi đến phòng thay đổ ngay.”
Cô cúp điện thoại, Cổ Thành Trung cùng từ phòng tắm đi ra.
“Có chuyên gì vậy?”
“Em phải nhanh chóng đến gặp Hứa Đan Thu, dù sao thì cô ấy cũng là chị của em.”
“Anh đã bảo Khương Anh Tùng mang mấy đỏ kia về rồi.”
“Vậy cử để đấy đi, lát nữa em về thì ăn.”
“Được, vậy anh đi tim Cố Triệt để, tí sẽ quay lại tìm em. Nếu em không gọi được cho anh thì phải đến tìm Ngọc Vy, Cô ấy sẽ tiên hdn anh nhiều.””Um, em biết rồi.”
Hứa Trúc Linh ngoan ngoãn nói, sau đó đi vào phòng thay đổi
Hứa Đan Thu đã trang điểm xong hết rối. Người ta nói rằng trong cuộc đời của người phụ nữ đẹp nhất là khi được làm cô dâu, quà đúng là như vậy.
Trước kia cô nhìn thế nào cũng thấy không thể yêu thương nổi Hứa Đan Thu, thể mà hôm nay nhìn lại thấy rất thuận mắt.
Phù dâu của cô ta cũng không phải người xa lạ gì. Chính là cái người đã làm ầm ĩ ở bữa tiệc sinh nhật lần trước, Lâm Thanh Loan,
Nghe nói là cô ta trở về rối ẩm i với bạn trai một trận rối sau đó liền chia tay.
Ban đầu hai người đó còn định sẽ kết hôn, ngày cưỡi còn trước cả Hứa Đan Thu. Vậy mà vì một chiếc váy giả mà mỗi người đi một hướng.
Lâm Thanh Loan nhìn về hướng của Hứa Trúc Linh, trong đôi mắt xinh đẹp kia như muốn bùng lửa.
“Đan Thu, sao cô ta lại đến đây?” Lâm Thanh Loan không hài lòng mà nói.
“Cậu nghĩ rằng tôi muốn lắm à? Còn không phải là vi muốn diễn cho người ngoài xem sao. Đợi lát nữa cô ta phải đi phía sau bố của tôi, đưa tôi đi thảm đỏ nữa.”
Về mặt của Hưaa Đan Thu cũng vô cùng không hai lòng. Bây giờ cà địa vị lẫn thân phận của Hứa Trúc Linh đã cao hơn cô ta rất nhiều rồi.
Muốn chửi cũng không chửi được, đánh cũng không đánh được, càng đừng nói đến nhiều thứ khác phải nhin.
“Ừm… Mấy người đừng để ý đến tôi, tôi sẽ tự tim chỗ ngồi, không cần phải chào hỏi gì đâu.”
Hứa Trúc Linh cũng có chút xấu hổ. Kẻ thủ gặp nhau thì hận đỏ mắt mà. Cô trêu chọc đến một Trinh Anh là đã quả đủ rồi, cũng không muốn dây đến hai người phụ nữ kia nữa.
Rất nhanh sau đó, Hứa Đức Thắng và Trần Cẩm Vân đã chay đến đây.
Trần Cẩm Vân nhìn thấy đứa con gái xinh đẹp của mình, xúc động đến bật khóc.
Bà ta ôm lấy cổ của Hứa Đan Thu, nói: “Con gái à, cuối cùng mẹ cũng nhìn thấy con kết hôn rồi. Khi con vừa mới được sinh ra, bố của con vẫn luôn rất thất vọng, nói rằng là con gái thì sau này sớm hay muốn vẫn phải gà cho người khác thôi. Không nghĩ rằng nhanh như vậy đã đến rồi. Nhiều năm như vậy đã trôi qua, con gái của chúng ta cũng dã lon thật rối.””Đúng vậy, giờ Đan Thu đã lớn lên xinh đẹp như vậy, cũng đã tìm được một người dàn ông tốt rói. Con được gả vào nhà họ Cố rồi thì nhà họ Cố chắc chắn sẽ không đối xử tệ với con đầu. Về sau nhở phải thường xuyên về nhà thăm bố và mẹ con đấy, đã biết chưa?”
Hứa Đức Thắng là một người đàn ông không muốn phải rơi nước mắt, nhưng đôi mắt cũng đã trở nền đỏ hoe.
Hai người vây quanh Hứa Đan Thu mà nói dài nói ngắn, dịu dàng dặn dò.
Nếu Hứa Trúc Linh là người ngoài, nhìn một màn như vậy tất nhiên sẽ cảm thấy vô cùng cảm cảm động. Nhưng trở trêu thay… Hứa Đức Thắng lại là bố của minh.
“Ban đầu đúng là có một chút oan ức thật. Nhưng mà bác trai, bác gái và còn có cả Ngọc Vy cũng giúp em giải quyết cả rói.”
“Vậy thi tốt rồi. Anh chỉ sợ em phải chịu oan ức mà thôi. Mặc dù phía sau anh đã ra mặt tạo áp lực cho bên nhà họ Trình, nhưng cũng không thể nào có thể khiến cô ta ngừng làm tổn thương em cà. Nhà ho Trinh thực sự là càng ngày càng làm cân mà, Hôm nay là lễ cưới của nhà họ Cố nên anh cũng không tiện nói gì nhiều. Chờ sau khi lễ cưới này kết thúc, chắc là anh sẽ phải phá lệ mà để ý nhiều một chút.”
Cổ Thành Trung hơi nheo mắt lại, đôi mắt phượng đẩy thâm thúy, bên trong đáy mắt như toát ra hơi thờ của sự lạnh lẽo.
Trình Anh quả thật là không biết sống chết gì mà. Lúc nào cũng lập đi rồi lặp lại như thế, không còn trò khác nữa à?”Bài, sau này em có đi đâu, chắc cũng không dám. ăn nhiều như thể nữa… Ăn nhiều như vậy sẽ bị người ta che cười mất,”
Hứa Trúc Linh đáng thương nói.
Điều khiến cô đau lòng nhất là chuyện này đây được không!
Mỗi lần có tiệc tùng gì đó thì sẽ có rất nhiều đồ ăn ngon, nhưng những người ở đó ai cũng vô cùng dè dặt, cũng vô cùng thục nữ nên họ không lấy gì cả.
Những đồ ăn ngon tuyệt ấy cứ được bưng lên rồi lại được dọn đi, nhiều món vẫn còn nguyên không ai đụng đến. Trong thế giới của Hứa Trúc Linh, việc lãng phí đồ ăn là sẽ bị trời phạt.
Trước kia cô sẽ không để ý gì đến hình tượng của mình, dù sao thì mình có ăn uống bừa bãi như thế nào đi chăng nữa cũng chẳng có ai để ý đến mình.
Nhưng bây giờ thì khác rối, thân phận không giống như trước nữa, số người chú ý đến mình cũng nhiều thêm.
Cô phải cần thận từng tí một từ lời nói cho đến hành động của mình, không thể cho người khác có thể có được cơ hội bắt được điểm yếu của chính mình. Nếu không như vậy thì sau này sẽ khiến cho Cố Thành Trung phải mất mặt.
Cổ Thành Trung nhìn tiếc bộ dáng đẩy tiếc nuối của cô, bất đắc dĩ mà mim cười.
“Em thích món nào? Anh sẽ bảo người vào phòng bếp mang ra đây cho em, để em ăn no thì thôi.”
“Nếu em mà thích bánh kem ở đây như vậy thì cùng lầm anh moi đầu bếp ở đây về nhà, mỗi ngày làm bánh cho em ăn”
“Một lát nữa anh bảo người chuẩn bị cho em một cái hộp giữ nhiệt, để em có thể mang đến trường mà ăn, còn có thể chia cho các bạn cùng lớp, bạn cùng phòng của em. Được không nào?”
Hứa Trúc Linh nghe vậy thì trong lòng cảm thấy vui như muốn nổ tung vậy.
Ông chủ lớn đúng là ông chủ lớn mà, sao lại có suy nghĩ cần thận như thế chứ. Cô thật không ngờ đến mà.
Thậm chí Cổ Thành Trung còn nghĩ đến mấy việc tận sau này cho cô luôn, thật hạnh phúc quá đi!
“Cậu ba nhà họ Cố của em di, anh thật sự là quá thông minh đó! Vậy thì sau này mỗi ngày em có thể được ăn món ngon roi. Hơn nữa không chỉ ở mỗi nhà mà đến trưởng vẫn có thể được ăn!”
“Vậy em nên thường cho anh cái gì đây nào?” Cố Thành Trung chỉ vào miệng mình, ý tứ thể hiện vô cùng rõ ràng.
Hứa Trúc Linh nhịn không được mà trừng mắt nhìn anh: “Người lương thiện thật sự sẽ không đòi hỏi như thế.”
“Anh có phải người lương thiện đâu nào. Xem ra là tâm hồn ăn uống của em cũng chẳng lớn lắm đâu nhi. Anh thấy di ở nhà cũng không có gì làm nhiều đầu, cũng khá nhàn rỗi rồi, chắc là không cần sắp xếp thêm đầu bếp…”
Anh còn chưa kịp nói xong lời của mình thì Hứa Trúc Linh đã kiễng mũi chân lên, áp đôi môi vẫn còn vương mùi thơm ngọt lên môi của anh.
Ban đầu cô chi định hôn nhẹ một cái như chuồn chuồn lướt nước thôi là được rồi, không nghĩ rằng tốc độ của người đàn ông kia lại nhanh đến như vậy.
Một tay của anh ôm chặt lấy vòng eo thon của cô, một tay khác lại luồn vào tóc cô, giữ lấy gáy của cô.
Hai cơ thể dán chặt vào nhau, không có một khe hờ nào.
Nếu không phải là vẫn còn mặc quần áo trên người, chỉ sợ rằng…Cơ thể của anh như đang dần trở nên nóng hơn, dù cách một lớp quần áo rồi mà vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bòng kia.
Cả người của anh… Đang tràn ngập hơi thở của dục vọng, của ham muốn đẩy hoang dại.
Hứa Trúc Linh cảm thấy có chút sợ hãi.
Loại sợ hãi này của cô rất kì la, sau anh sẽ làm loạn, nhưng cũng sợ anh sẽ không làm gì nữa,
Cô sợ nhìn cơ thể chẳng đâu vào đâu của mình sẽ khiến cho anh không lên nối dục vọng.
Mặc dù anh đã từng giải thích rằng bây giờ anh không động vào cô là vì thương cô còn nhỏ tuổi quá, không muốn để lại một ấn tượng không tốt đẹp cho cô.
Nhưng mà đã sống chung với nhau hai năm trời rồi mà cũng không xảy ra cái gì cả… Điều đó làm cô không khỏi nghi ngờ về sức quyến rũ của chính mình.
Rốt cuộc là vì sức chịu đựng của anh quả mạnh mẽ, hay vẫn là vì minh quá nhạt nhẽo. Cô cũng không rõ nữa.
Ngay khi cô còn đang mơ hồ như lạc vào bấu sương mù, thì người đàn ông chợt buông cô ra.
Anh hít sâu một hơi, có gắng hết sức để kìm nén ham muốn bên trong mình, sợ rằng nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ cọ súng ra lửa mất.
“Anh… Anh không sao đấy chứ?”
Hai mắt của Hứa Trúc Linh vẫn còn hơi mơ màng, thờ hổn hến.
Giọng nói của cô vì nụ hôn vừa rồi mà trở nên vô cùng mềm mại, nghe như nũng nịu vậy.
Nghe mà khiến cho người ta dễ bị mê hoặc.
Cố Thành Trung nắm chặt tay, nói: “Không sao cả, anh đi rửa mặt đã.”
Sau đó, anh đi vào trong phòng tắm. Hứa Trúc Linh cảm thấy có chút thất vọng.
Quả nhiên là sẽ không làm gì mà.
Trong lúc mà cô chờ Cổ Thành Trung đi ra thì nhận được điện thoại của Hứa Đức Thắng, nói rằng ông ta đang tìm mình ở ngoài sành lớn.
“Bổ à, có chuyện gì thế a?”
“Mặc dù chị của con không mời con làm phủ dầu, nhưng con vẫn phải cùng bố đưa chị con lên thâm đỏ. Hôm nay không có phỏng viên đến nhưng những người có máu mặt đều đến đây, không thể để cho người ta nghĩ rằng gia đình chúng ta không hòa hợp, rồi đi phát tán linh tinh làm trò cười cho mọi người được.”
Hứa Trúc Linh nghe vậy thi cảm thấy có chút buồn cười.
Cô và chị cô luôn không thể hòa hợp với nhau được. Từ nhỏ đến lớn đều bị Hứa Đan Thu bắt nạt, bố cũng không bao giờ nói một câu gì.
Mà bây giờ lại bắt cô phải làm thế kia.
Thật ra trong lòng mọi người đều biết rõ như vậy cà rồi. Cố tình làm như vậy, cũng chi để người ta nhìn ngoài cho đẹp thôi.
“Con biết rồi, để con đi đến phòng thay đổ ngay.”
Cô cúp điện thoại, Cổ Thành Trung cùng từ phòng tắm đi ra.
“Có chuyên gì vậy?”
“Em phải nhanh chóng đến gặp Hứa Đan Thu, dù sao thì cô ấy cũng là chị của em.”
“Anh đã bảo Khương Anh Tùng mang mấy đỏ kia về rồi.”
“Vậy cử để đấy đi, lát nữa em về thì ăn.”
“Được, vậy anh đi tim Cố Triệt để, tí sẽ quay lại tìm em. Nếu em không gọi được cho anh thì phải đến tìm Ngọc Vy, Cô ấy sẽ tiên hdn anh nhiều.””Um, em biết rồi.”
Hứa Trúc Linh ngoan ngoãn nói, sau đó đi vào phòng thay đổi
Hứa Đan Thu đã trang điểm xong hết rối. Người ta nói rằng trong cuộc đời của người phụ nữ đẹp nhất là khi được làm cô dâu, quà đúng là như vậy.
Trước kia cô nhìn thế nào cũng thấy không thể yêu thương nổi Hứa Đan Thu, thể mà hôm nay nhìn lại thấy rất thuận mắt.
Phù dâu của cô ta cũng không phải người xa lạ gì. Chính là cái người đã làm ầm ĩ ở bữa tiệc sinh nhật lần trước, Lâm Thanh Loan,
Nghe nói là cô ta trở về rối ẩm i với bạn trai một trận rối sau đó liền chia tay.
Ban đầu hai người đó còn định sẽ kết hôn, ngày cưỡi còn trước cả Hứa Đan Thu. Vậy mà vì một chiếc váy giả mà mỗi người đi một hướng.
Lâm Thanh Loan nhìn về hướng của Hứa Trúc Linh, trong đôi mắt xinh đẹp kia như muốn bùng lửa.
“Đan Thu, sao cô ta lại đến đây?” Lâm Thanh Loan không hài lòng mà nói.
“Cậu nghĩ rằng tôi muốn lắm à? Còn không phải là vi muốn diễn cho người ngoài xem sao. Đợi lát nữa cô ta phải đi phía sau bố của tôi, đưa tôi đi thảm đỏ nữa.”
Về mặt của Hưaa Đan Thu cũng vô cùng không hai lòng. Bây giờ cà địa vị lẫn thân phận của Hứa Trúc Linh đã cao hơn cô ta rất nhiều rồi.
Muốn chửi cũng không chửi được, đánh cũng không đánh được, càng đừng nói đến nhiều thứ khác phải nhin.
“Ừm… Mấy người đừng để ý đến tôi, tôi sẽ tự tim chỗ ngồi, không cần phải chào hỏi gì đâu.”
Hứa Trúc Linh cũng có chút xấu hổ. Kẻ thủ gặp nhau thì hận đỏ mắt mà. Cô trêu chọc đến một Trinh Anh là đã quả đủ rồi, cũng không muốn dây đến hai người phụ nữ kia nữa.
Rất nhanh sau đó, Hứa Đức Thắng và Trần Cẩm Vân đã chay đến đây.
Trần Cẩm Vân nhìn thấy đứa con gái xinh đẹp của mình, xúc động đến bật khóc.
Bà ta ôm lấy cổ của Hứa Đan Thu, nói: “Con gái à, cuối cùng mẹ cũng nhìn thấy con kết hôn rồi. Khi con vừa mới được sinh ra, bố của con vẫn luôn rất thất vọng, nói rằng là con gái thì sau này sớm hay muốn vẫn phải gà cho người khác thôi. Không nghĩ rằng nhanh như vậy đã đến rồi. Nhiều năm như vậy đã trôi qua, con gái của chúng ta cũng dã lon thật rối.””Đúng vậy, giờ Đan Thu đã lớn lên xinh đẹp như vậy, cũng đã tìm được một người dàn ông tốt rói. Con được gả vào nhà họ Cố rồi thì nhà họ Cố chắc chắn sẽ không đối xử tệ với con đầu. Về sau nhở phải thường xuyên về nhà thăm bố và mẹ con đấy, đã biết chưa?”
Hứa Đức Thắng là một người đàn ông không muốn phải rơi nước mắt, nhưng đôi mắt cũng đã trở nền đỏ hoe.
Hai người vây quanh Hứa Đan Thu mà nói dài nói ngắn, dịu dàng dặn dò.
Nếu Hứa Trúc Linh là người ngoài, nhìn một màn như vậy tất nhiên sẽ cảm thấy vô cùng cảm cảm động. Nhưng trở trêu thay… Hứa Đức Thắng lại là bố của minh.
Bình luận facebook