Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 162
Chương 162
Người đàn ông này sao mà khỏe thế nhi!
Tay Hàn Trúc Linh đau quá, muốn dùng sức để rút tay ra, nhưng không biết tại sao anh lại giữ chặt đến thể, cô không thể làm gì.
“Anh hai…”
Sau đó Cổ Thành Trung rên ri nói thêm được vài từ anh hai” nữa.
Hứa Trúc Linh lập tức hiểu ra, hóa ra anh đang gặp ác mộng, hơn nữa lại còn là cơn ác mộng của bốn năm trước.
Cô cũng không quan tâm đến cảm giác đau trên tay, nhanh chóng đưa tay còn lại ra vỗ nhe vào ngực anh, nhẹ nhàng dỗ dành: “Không phải sợ, em ở đây rối. Anh ba em sẽ luôn ở cạnh anh.”
Nghe xong câu này, Cố Thành Trung cũng trở nên ngoan ngoãn hơn rất nhiều.
Tay anh cũng dẫn nối lòng ra, Hứa Trúc Linh thẩm hón hờ, đang định rút tay ra thì anh lại nằm chặt lại taycô, không chịu thả tay ra.
“Anh ba, anh nghe được m nói chuyên dúng không?”
Hữa Trùc Linh vui vẻ hòi,
Cổ Thành Trung nghe được tiếng cô nói thi cũng dan bình tĩnh lại, mặc dù thi thoảng vẫn thì thào nói gi đó, nhưng không còn lo lắng, sợ hãi như lúc nãy nữa rồi.
Hứa Trúc Linh lau mồ hôi giúp anh, sau đó quạt quạt cho anh bằng tay, sợ anh bị nóng.
Dẫn dẫn Cổ Thành cũng bình thường trở lại, nhìn giống như đang ngủ say. Nhưng phần lông mày của anh vẫn nhíu chặt lại, điều này khiến cô cảm thấy rất khó chịu.
Cô đứa hai đầu ngón tay ra, đặt ở phần giữa lông mày của anh, miết nhẹ,
Miết xong, Hứa Trúc Linh bật cười, nói: “Như vậy mới dễ xem chử. Năm nay anh mới hai mười tám tuổi thôi mà cứ chau mày như ông già năm mười tám tuổi ấy. Em không thích chút nào, Cổ Thành Trung đẹp trai ngây người mới là số một cơ”
“Đây đúng là khuôn mặt đẹp trai đến mức gây họa
mà.””Anh ấy không phẫu thuật thẩm mỹ thật chứ?”
Hứa Trúc Linh lầm bảm roi nhéo nhẹ vào má anh.
Hóa ra da anh rất mịn màng.
Min màng?
Hình như dùng hai chữ này để tà đàn ông thì nghe bị kỳ kỳ.
Nhưng cảm giác không tệ chút nào, sở rất thoải mái.
Cô nhìn phần lông mày bị đứt đoạn của anh, không nhịn được, đưa tay sờ vào. Cô chưa bao giờ hỏi Cổ Thành Trung về nguyên nhân của vết sẹo này.
Nhìn miệng vết thương rất kỳ lạ, không biết là đã bị vũ khí gì đâm vào mà ngắn cụt lủn. Mặc dù không ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai phong trần của anh, nhưng vì nó nằm ở ngay lông mày nên nhìn rất đáng sợ.
Nếu không hiểu rõ Cổ Thành Trung thì Hứa Trúc Linh cũng sẽ bị vết sẹo này dọa.
Nhìn rất gian ác, chẳng gần gũi chút nào. Có cảm giác như vết sẹo này giống như đang nói với người khác rằng: “Cấm lại gắn, ai mà đến gần thì sẽ phải chết!” vậy.
Cô vuốt ve vết sẹo đó, sau đó lại sở tiếp xuống khuôn mặt anh.Ánh mắt anh rất đẹp, là kiểu mắt phượng đien hình, hơn nữa lại còn là mắt hai mi, khiến đôi mất phượng của anh trở nên sâu hơn hẳn.
Cô nhớ rất rõ hình ảnh khi anh mở mắt ra, đôi mắt đến thăm thầm như bầu trời đêm, mênh mông như biển cả, cô cũng chẳng rõ là trong đó cất giấu những gì nữa.
Đôi mắt này lúc thì độc ác, khi thì lại dịu dàng. Nhưng anh chưa bao giờ độc ác với cô.
Lông mi của anh rất dài, lại còn cong nữa, đúng là đẹp đến mức khiến người ta phải hâm mộ.
Hứa Trúc Linh không kìm lòng được mà sở lên hàng mi của anh, không cần thận làm rung mất hai cọng, cô vội vàng thổi bay đi, không để lại bất kỳ chứng cứ phạm tội nào,
Hành động này của cô đã khiến Cổ Thành Trung hơi giật mình, mí mắt anh hơi giật giật, cô còn tường là anh sẽ tinh nhưng hóa ra lại không.
Cô lại sờ tiếp xuống, cảm giác như mình đang so một bức tượng diêu khắc vậy, lại còn là một bức tượng điêu khắc hoàn hảo không khuyết điểm gì.
Anh nhìn giống người đẹp ngủ trong rừng quá,
không biết bây giờ cô hôn anh thì anh có tinh khôngnhi?
Cô nghĩ đến chuyện này, ngại ngùng cười cười, thật ra nghĩ lại thi ý này cũng không tệ. Sống mũi cao ráo, bờ môi mòng goi cảm.
Người ta thường nói những người đàn ông môi mong thường bạc tình phụ nghĩa, nhưng Cổ Thành Trung là một ngoại lệ, nhìn đi, anh chung tình, trung nghĩa biết bao.
Môi anh mỏng quả, muốn cần một cái ghế. Cô còn nhớ rõ vị của đôi môi này, rất mềm, ăn rất ngon
Hứa Trúc Linh đào mắt, lén thơm anh một cái chắc cũng không sao đầu nhi, dù sao thì đây cũng là người đàn ông của mình, có phải là chồng chưa cưới của người khác đâu mà sợ?
Đồ của mình muốn dùng thể nào là việc của mình!
Nghĩ vậy, lá gan của Hàn Trúc Linh cũng to lên, cỏ nhẹ nhàng nhích sát lại gần anh, cần thận hôn lên môi anh, sau đó tiện mốm cần nhẹ một cái.
Vị này tuyệt vời quá!
Bàn tay nhỏ bé của cô lại đi xuống tiếp.
Trái khế, thần kỷ thật đấy, cái này chỉ có đàn ông có thôi, con gái không có.Sở tiếp xuống bà vai rộng lớn của anh.
Sau đó sở xuống cánh tay, cơ bắp đầu vào đó Bên dưới nữa là ngực, cơ ngực này đáng khen đáy.
Òa, còn có cả cơ bụng nữa à?
Hàn Trúc Linh đưa tay vào trong chăn, không thể khách sáo gì mà sờ soạng khắp người anh.
Xuống chút nữa.
Không được, không được rồi, xấu xa quá, mình là một em bé ngoan.
Những gì sờ được cũng sở hết rồi, hôn cũng hôn
Hứa Trúc Linh thấy chán muốn chết. rồi.
“Cổ Thành Trung, anh thả em ra một lúc được không? Em chưa lấy điện thoại, chản quá đi mất!” Nào ngờ cô còn chưa nói dứt câu thì Cổ Thành
Trung đã nắm chặt tay cô hơn cả lúc nãy.
“Anh quá đáng! Thôi được rồi, em không đi là được chứ gì, em ngủ với anh nhé.”
Hứa Trúc Linh ghẻ vào giường, chẳng bao lâu sau cũng ngủ thiếp đi.
Nhưng rối chưa được bao lâu thì cô dã tinh. Muốn đi vệ sinh quát”Cổ Thành Trung… anh cho em di vệ sinh đã được không? Đợi em đi xong thi em sẽ quay lại bên anh, em cam đoan là sẽ không đi đâu hết”
“Được rồi, được rồi, không đi nữa, em nhìn tiếp Hứa Trúc Linh thấy choáng cả dau.
Cử vậy mãi đến tân bữa tối rối mà Cố Thành Trung vẫn không định thả tay ra. Hứa Trúc Linh sốt ruột.
“Cổ Thành Trung, anh không cho em đi vệ sinh thi em nhịn được, nhưng bây giờ anh không cho em ăn cơm thì hơi quá đáng rồi nhé! Anh không biết người là sắt, cơm là thép à? Nhịn một bữa là đói chết đấy!”
“Anh cử nắm lấy tay em như vậy thì em đành phải lấy dao chặt tay anh đi nhé?”
Không động đậy?
“Vậy… chặt tay em nhé?”
Vừa nói dứt lời thì Cổ Thành Trung đã thả tay ra rồi.
Hứa Trúc Linh suýt thì bật khóc vì cảm động, sau đó nhanh chóng chạy đến nhà vệ sinh.
Đến khi cô đi ra thì nào ngờ Cô Thành Trung đã tinh lại rồi. Không biết có phải là do tác dụng của câu cô vừa nói hay không nữa?”Anh… anh tinh rối à?”
“Ừ, anh nghe thấy có người định chặt tay anh nên tự dưng bị tình giác.”
“Vậy anh không nghe được nửa câu sau à?”
“Nửa câu sau em nói gì cơ?”
Cố Thành Trung nhìn Hứa Trúc Linh với ánh mắt khó hiểu, khiến cô dở khóc dở cười.
Anh ngôi đỡ trán, chỉ thấy đau đầu muốn chết. Cơn ác mộng kia rất đáng sợ, nhưng không hiểu sao đoạn sau anh lại cảm thấy không quả đau khổ như trước nữa. Nơi nào đó sâu trong đầu anh luôn có giọng nói dịu dàng làm bạn, luôn gọi tên anh.
Hóa ra là Hứa Trúc Linh.
Hứa Trúc Linh đứng cạnh cửa sổ, liên tục xoa tay. Cô bị anh nắm chặt lấy cổ tay cả buổi trưa, bây giờ cổ tay đã bắt đầu sưng lên và hơi bầm tím lai, cảm giác rất đau,
Cổ Thành Trung thấy điều này, vội vàng đứng dậy, kéo cô vào lòng mình: “Tay em bị sao vậy?”
“Anh còn dám hỏi em? Anh uống rõ lắm rồi lên giường đi ngủ thi không sao, sau đó còn hại em, cứ nắm chặt lấy tay em, em có nói gì thì cũng không chịu thả ra, đau chết mất!””Anh xin lỗi, anh không biết Trên du thuyến có bác sĩ đấy, để anh bào anh ta đi lấy ít thuốc cho em.”
“Không cần đâu, đợi lát nữa xuống ăn com rói hỏi một câu cũng được. Anh dậy được không? Hay là để em gọi người đưa đổ ăn lên đây cho anh nhé?”
“Anh chưa đói, không muốn ăn lắm. Em di xuống ăn với Ngọc Vy trước đi.”
“Vâng, vậy em đi xuống dưới nhé.”
Cô vừa quay người lại, vừa mới đi được mấy bước thì đã bị Cổ Thành Trung gọi lại: “Em cởi đồ của anh ra à?”
Người đàn ông này sao mà khỏe thế nhi!
Tay Hàn Trúc Linh đau quá, muốn dùng sức để rút tay ra, nhưng không biết tại sao anh lại giữ chặt đến thể, cô không thể làm gì.
“Anh hai…”
Sau đó Cổ Thành Trung rên ri nói thêm được vài từ anh hai” nữa.
Hứa Trúc Linh lập tức hiểu ra, hóa ra anh đang gặp ác mộng, hơn nữa lại còn là cơn ác mộng của bốn năm trước.
Cô cũng không quan tâm đến cảm giác đau trên tay, nhanh chóng đưa tay còn lại ra vỗ nhe vào ngực anh, nhẹ nhàng dỗ dành: “Không phải sợ, em ở đây rối. Anh ba em sẽ luôn ở cạnh anh.”
Nghe xong câu này, Cố Thành Trung cũng trở nên ngoan ngoãn hơn rất nhiều.
Tay anh cũng dẫn nối lòng ra, Hứa Trúc Linh thẩm hón hờ, đang định rút tay ra thì anh lại nằm chặt lại taycô, không chịu thả tay ra.
“Anh ba, anh nghe được m nói chuyên dúng không?”
Hữa Trùc Linh vui vẻ hòi,
Cổ Thành Trung nghe được tiếng cô nói thi cũng dan bình tĩnh lại, mặc dù thi thoảng vẫn thì thào nói gi đó, nhưng không còn lo lắng, sợ hãi như lúc nãy nữa rồi.
Hứa Trúc Linh lau mồ hôi giúp anh, sau đó quạt quạt cho anh bằng tay, sợ anh bị nóng.
Dẫn dẫn Cổ Thành cũng bình thường trở lại, nhìn giống như đang ngủ say. Nhưng phần lông mày của anh vẫn nhíu chặt lại, điều này khiến cô cảm thấy rất khó chịu.
Cô đứa hai đầu ngón tay ra, đặt ở phần giữa lông mày của anh, miết nhẹ,
Miết xong, Hứa Trúc Linh bật cười, nói: “Như vậy mới dễ xem chử. Năm nay anh mới hai mười tám tuổi thôi mà cứ chau mày như ông già năm mười tám tuổi ấy. Em không thích chút nào, Cổ Thành Trung đẹp trai ngây người mới là số một cơ”
“Đây đúng là khuôn mặt đẹp trai đến mức gây họa
mà.””Anh ấy không phẫu thuật thẩm mỹ thật chứ?”
Hứa Trúc Linh lầm bảm roi nhéo nhẹ vào má anh.
Hóa ra da anh rất mịn màng.
Min màng?
Hình như dùng hai chữ này để tà đàn ông thì nghe bị kỳ kỳ.
Nhưng cảm giác không tệ chút nào, sở rất thoải mái.
Cô nhìn phần lông mày bị đứt đoạn của anh, không nhịn được, đưa tay sờ vào. Cô chưa bao giờ hỏi Cổ Thành Trung về nguyên nhân của vết sẹo này.
Nhìn miệng vết thương rất kỳ lạ, không biết là đã bị vũ khí gì đâm vào mà ngắn cụt lủn. Mặc dù không ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai phong trần của anh, nhưng vì nó nằm ở ngay lông mày nên nhìn rất đáng sợ.
Nếu không hiểu rõ Cổ Thành Trung thì Hứa Trúc Linh cũng sẽ bị vết sẹo này dọa.
Nhìn rất gian ác, chẳng gần gũi chút nào. Có cảm giác như vết sẹo này giống như đang nói với người khác rằng: “Cấm lại gắn, ai mà đến gần thì sẽ phải chết!” vậy.
Cô vuốt ve vết sẹo đó, sau đó lại sở tiếp xuống khuôn mặt anh.Ánh mắt anh rất đẹp, là kiểu mắt phượng đien hình, hơn nữa lại còn là mắt hai mi, khiến đôi mất phượng của anh trở nên sâu hơn hẳn.
Cô nhớ rất rõ hình ảnh khi anh mở mắt ra, đôi mắt đến thăm thầm như bầu trời đêm, mênh mông như biển cả, cô cũng chẳng rõ là trong đó cất giấu những gì nữa.
Đôi mắt này lúc thì độc ác, khi thì lại dịu dàng. Nhưng anh chưa bao giờ độc ác với cô.
Lông mi của anh rất dài, lại còn cong nữa, đúng là đẹp đến mức khiến người ta phải hâm mộ.
Hứa Trúc Linh không kìm lòng được mà sở lên hàng mi của anh, không cần thận làm rung mất hai cọng, cô vội vàng thổi bay đi, không để lại bất kỳ chứng cứ phạm tội nào,
Hành động này của cô đã khiến Cổ Thành Trung hơi giật mình, mí mắt anh hơi giật giật, cô còn tường là anh sẽ tinh nhưng hóa ra lại không.
Cô lại sờ tiếp xuống, cảm giác như mình đang so một bức tượng diêu khắc vậy, lại còn là một bức tượng điêu khắc hoàn hảo không khuyết điểm gì.
Anh nhìn giống người đẹp ngủ trong rừng quá,
không biết bây giờ cô hôn anh thì anh có tinh khôngnhi?
Cô nghĩ đến chuyện này, ngại ngùng cười cười, thật ra nghĩ lại thi ý này cũng không tệ. Sống mũi cao ráo, bờ môi mòng goi cảm.
Người ta thường nói những người đàn ông môi mong thường bạc tình phụ nghĩa, nhưng Cổ Thành Trung là một ngoại lệ, nhìn đi, anh chung tình, trung nghĩa biết bao.
Môi anh mỏng quả, muốn cần một cái ghế. Cô còn nhớ rõ vị của đôi môi này, rất mềm, ăn rất ngon
Hứa Trúc Linh đào mắt, lén thơm anh một cái chắc cũng không sao đầu nhi, dù sao thì đây cũng là người đàn ông của mình, có phải là chồng chưa cưới của người khác đâu mà sợ?
Đồ của mình muốn dùng thể nào là việc của mình!
Nghĩ vậy, lá gan của Hàn Trúc Linh cũng to lên, cỏ nhẹ nhàng nhích sát lại gần anh, cần thận hôn lên môi anh, sau đó tiện mốm cần nhẹ một cái.
Vị này tuyệt vời quá!
Bàn tay nhỏ bé của cô lại đi xuống tiếp.
Trái khế, thần kỷ thật đấy, cái này chỉ có đàn ông có thôi, con gái không có.Sở tiếp xuống bà vai rộng lớn của anh.
Sau đó sở xuống cánh tay, cơ bắp đầu vào đó Bên dưới nữa là ngực, cơ ngực này đáng khen đáy.
Òa, còn có cả cơ bụng nữa à?
Hàn Trúc Linh đưa tay vào trong chăn, không thể khách sáo gì mà sờ soạng khắp người anh.
Xuống chút nữa.
Không được, không được rồi, xấu xa quá, mình là một em bé ngoan.
Những gì sờ được cũng sở hết rồi, hôn cũng hôn
Hứa Trúc Linh thấy chán muốn chết. rồi.
“Cổ Thành Trung, anh thả em ra một lúc được không? Em chưa lấy điện thoại, chản quá đi mất!” Nào ngờ cô còn chưa nói dứt câu thì Cổ Thành
Trung đã nắm chặt tay cô hơn cả lúc nãy.
“Anh quá đáng! Thôi được rồi, em không đi là được chứ gì, em ngủ với anh nhé.”
Hứa Trúc Linh ghẻ vào giường, chẳng bao lâu sau cũng ngủ thiếp đi.
Nhưng rối chưa được bao lâu thì cô dã tinh. Muốn đi vệ sinh quát”Cổ Thành Trung… anh cho em di vệ sinh đã được không? Đợi em đi xong thi em sẽ quay lại bên anh, em cam đoan là sẽ không đi đâu hết”
“Được rồi, được rồi, không đi nữa, em nhìn tiếp Hứa Trúc Linh thấy choáng cả dau.
Cử vậy mãi đến tân bữa tối rối mà Cố Thành Trung vẫn không định thả tay ra. Hứa Trúc Linh sốt ruột.
“Cổ Thành Trung, anh không cho em đi vệ sinh thi em nhịn được, nhưng bây giờ anh không cho em ăn cơm thì hơi quá đáng rồi nhé! Anh không biết người là sắt, cơm là thép à? Nhịn một bữa là đói chết đấy!”
“Anh cử nắm lấy tay em như vậy thì em đành phải lấy dao chặt tay anh đi nhé?”
Không động đậy?
“Vậy… chặt tay em nhé?”
Vừa nói dứt lời thì Cổ Thành Trung đã thả tay ra rồi.
Hứa Trúc Linh suýt thì bật khóc vì cảm động, sau đó nhanh chóng chạy đến nhà vệ sinh.
Đến khi cô đi ra thì nào ngờ Cô Thành Trung đã tinh lại rồi. Không biết có phải là do tác dụng của câu cô vừa nói hay không nữa?”Anh… anh tinh rối à?”
“Ừ, anh nghe thấy có người định chặt tay anh nên tự dưng bị tình giác.”
“Vậy anh không nghe được nửa câu sau à?”
“Nửa câu sau em nói gì cơ?”
Cố Thành Trung nhìn Hứa Trúc Linh với ánh mắt khó hiểu, khiến cô dở khóc dở cười.
Anh ngôi đỡ trán, chỉ thấy đau đầu muốn chết. Cơn ác mộng kia rất đáng sợ, nhưng không hiểu sao đoạn sau anh lại cảm thấy không quả đau khổ như trước nữa. Nơi nào đó sâu trong đầu anh luôn có giọng nói dịu dàng làm bạn, luôn gọi tên anh.
Hóa ra là Hứa Trúc Linh.
Hứa Trúc Linh đứng cạnh cửa sổ, liên tục xoa tay. Cô bị anh nắm chặt lấy cổ tay cả buổi trưa, bây giờ cổ tay đã bắt đầu sưng lên và hơi bầm tím lai, cảm giác rất đau,
Cổ Thành Trung thấy điều này, vội vàng đứng dậy, kéo cô vào lòng mình: “Tay em bị sao vậy?”
“Anh còn dám hỏi em? Anh uống rõ lắm rồi lên giường đi ngủ thi không sao, sau đó còn hại em, cứ nắm chặt lấy tay em, em có nói gì thì cũng không chịu thả ra, đau chết mất!””Anh xin lỗi, anh không biết Trên du thuyến có bác sĩ đấy, để anh bào anh ta đi lấy ít thuốc cho em.”
“Không cần đâu, đợi lát nữa xuống ăn com rói hỏi một câu cũng được. Anh dậy được không? Hay là để em gọi người đưa đổ ăn lên đây cho anh nhé?”
“Anh chưa đói, không muốn ăn lắm. Em di xuống ăn với Ngọc Vy trước đi.”
“Vâng, vậy em đi xuống dưới nhé.”
Cô vừa quay người lại, vừa mới đi được mấy bước thì đã bị Cổ Thành Trung gọi lại: “Em cởi đồ của anh ra à?”
Bình luận facebook