Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 174
Chương 174
“Viện trường… Thầy có thể rủ chút lòng thương, cho em thêm ít điểm được hay không? Một môn 59, một môn 58, kém một hai điểm nữa là đạt rối, thật sự đáng tiếc lắm…”
Cô nhớ lúc trước bàn thân còn vỗ ngực khẳng định với Cố Thành Trung, đạt chuẩn chỉ là chuyện nhỏ.
Bây giờ thì thành chuyện lớn roi!
Viện trường cũng rất khó xử, nếu không vì nể mặt Cố Thành Trung thì ông cũng sẽ không ra bài kiểm tra cẩn thân như vậy.
“Còn có rất nhiều bạn khác nữa, thấy cũng không giúp nổi, đây đã là kết quả sau khi điều chinh điểm rồi. Em xem điểm thi của em đi, thấy nét chữ của em thấy cũng đã cho thêm hai điểm rồi! Thật sự không thể tiếp tục nhằm mắt đưa tay thêm nữa”
“Em đang học chuyên ngành kế toán đó, mà em xem bài chuyên ngành và toán cao cấp của em đều thi thành như vậy, nếu thấy mà để em qua rồi sau này em lại tính toán sai phạm luật, lúc đó em sẽ hận thấy mất!”
Viện trường khổ sở nói một mạch.
Hứa Trúc Linh nghe vậy cũng vô cùng buồn rầu. Lúc trước Cổ Thành Trung đã bổ túc cho cô rối.
Rõ ràng là biết làm hết nhưng sao lúc thi lại không phát huy được hết chứ?
“Viện trường à.. Thật sự không thể nói tay thêm nữa được hay sao?”
“Sang năm tới thi lại đi, thấy tin là em sẽ làm được!”
Viện trưởng dành cho Hứa Trúc Linh một cái vỗ vai đẩy nghiêm túc và một ánh mắt rất kiên định, tin chắc rằng cô thi bù nhất định sẽ vượt qua được.
Trái tim Hứa Trúc Linh như đám tro tàn. Tiêu rối, lần này về nhà phải đối diện với Cổ Thành Trung thế nào đây…
Xem chi chi có thể báo cáo láo mà thôi!
Hứa Trúc Linh hạ quyết tâm, sau khi cảm ơn sự săn sóc của viện trường lập tức quay người bỏ đi, không ngờ vừa quay lại đã thấy Cổ Thành Trung đứng trong phòng.
Hứa Trúc Linh nhắm tịt mắt, cả người bị doa đến cứng đờ ra không dám động đậy.
Cố Thành Trung nhin cô đấy vui vẻ, miệng cũng cong lên thành nụ cười đấy cưng chiều bước đến xoa đầu cô.
“Nhờ anh không?”
Cổ Thành Trung đứng trước mặt viện trường cũng không hề che đậy.
Ai dám cả gan suy đoán xem rốt cuộc bọn họ có quan hệ ra sao.
Nói là chủ cháu cũng được mà gái thành niên và ông chủ cũng đúng, nói sao cũng vậy.
“Sao… sao anh lại đến đây…”
Hứa Trúc Linh đang run rẩy nhưng bên ngoài lại cổ tỏ ra bình tĩnh.
Không thể để Có Thành Trung biết cô thi được bao nhiêu điểm nếu không là chết chắc rồi.
“Vốn muốn về sớm với em nhưng mà chủ An lại bảo em đến trường rồi nên anh đến thẳng đây tìm em luôn. Nghe bào có kết quả cuối kỳ rồi đúng không? Để người thấy này của em xem xem thành tích của học sinh mình ra sao nào, xem xem có làm anh nở mày nở mặt không.”
“Chuyện đó… chúng ta về nhà nói nhé. Nói mấy chuyện này trong phòng làm việc của viện trường không hay ho lam, Chúng ta về nhà rối hằng nói.”
Hứa Trúc Linh kéo tay áo anh di ra cửa nhưng lại bị Có Thành Trung cản lại.
“Sao nào, thi tốt thì cần gì xấu hổ chủ Dù sao anh cũng là phụ huynh của em, hỏi đến kết quả của em một chút, vừa hay viện trường cũng đang ở đây, ông ấy chắc chắn sẽ nắm rõ tình hình của em đúng chứ.”
Cổ Thành Trung không hề muốn bỏ đi mà còn bước lên trường.
Viện trường vội vàng mời anh ngồi.
“Em cũng ngồi đi.”
Cố Thành Trung vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh mình.
“Khôn… không dám..”
Hứa Trúc Linh run rẩy đáp.
Cố Thành Trung nhìn dáng vẻ lúng túng của cô còn tường cô ngại ngùng trước mặt người ngoài.
“Không sao, ngồi đi.”
Hứa Trúc Linh nghĩ một chút, đợi chút nữa, dựa vào tính cách của Cổ Thành Trung chắc chắn sẽ chặt
đứt chân cô luôn. Cô vẫn nên đứng đó để cảm nhận cảm giác khi chân còn chạm được đất vậy.
“Không, không được đâu. Anh ngồi đi.”
Hứa Trúc Linh lắp bắp đáp.
Lúc này Cổ Thành Trung cũng không ép nữa. Anh nhìn viện trưởng cười hỏi: “Đứa trẻ nhà tôi
không gây thêm phiền phức gì cho viện trưởng chứ?”
Viện trường đưa trà nóng cho anh cười nói: “Lúc ở trường, Trúc Linh ngoan lắm, luôn lấy giúp đỡ người khác làm niềm vui, quan hệ với bạn bè cũng tương đối hòa hợp.”
“Phải rồi, tôi hiểu rất rõ tính cách của đứa trẻ nhà tôi, em ấy quả đúng là một đứa trẻ ngoan. Nghe nói đã có kết quả cuối kì của học sinh rồi, lần trước Trúc Linh bị ốm, phải nghi rất lâu, tôi cũng dạy thêm cho em ấy rồi. Cơ bàn là em ấy đã nằm chắc hết kiến thức trong và ngoài sách cả rổi, tôi nghĩ là biểu hiện lần này chắc không kém đâu nhi. Không biết kết quả của em ấy ra sao?”
“Chuyện này…”
Viện trường vừa nghe vậy đã không dám cả thở mạnh.
Ông gượng gạo nhìn Hứa Trúc Linh, bản thân cảm thấy câu hỏi này giống như là một câu hỏi lấy mạng mình.
Cố Thành Trung có chút hoài nghi, sao anh hói viện trường mà ông lại nhìn sang Hứa Trúc Linh chứ?
Anh lại quay ra nhìn Hứa Trúc Linh phát hiện một đã tái sinh cả đi, môi khô khốc, trán cũng ướt đẫm cô mồ hôi lạnh.
Chẳng lẽ bệnh cũ tải phát sao?
“Có phải em thấy không khỏe không?”
“A… không đâu. Em chi thấy trong phòng nóng quá thôi, nhiệt độ điều hòa hơi cao rồi.”
“Thật sự không sao chứ? Đợi anh hỏi xong kết quả sẽ dẫn em lên viện kiểm tra xem có cần ở nhà nghỉ ngơi tiếp không.”
“Viện trưởng, kết quả thi của Trúc Linh đâu nhỉ? Đưa tôi xem chút đi.”
“Tôi… Tôi, để tôi in ra…”
Viện trường run rẩy đáp lời.
Hứa Trúc Linh chỉ thầy choảng váng, hoa mắt chóng mặt. rồi!
Tiêu rồi tiêu rồi, năm nay không thể sống tốt được Viện trường chẳng mấy chốc đã in xong phiếu kết quả, một mực cung kính đưa cho Cô Thành Trung.
Cổ Thành Trung von còn dang cười, sau khi thấy phiếu kết quả thi khỏe miệng lập tức cứng đo.
Sau đó anh từ từ thu lại nét cười, cuối cùng khuôn mặt trở nên cực kỳ khó coi.
Anh đang thấy gì đây?
Một môn 58, một môn 59!
“Viện trường, ông chắc là không chấm sai bài thi đấy chứ?”
“Không sai.”
Viện trường lau mổ hôi lạnh trên trán.
“Vây còn điểm chữ đẹp thì sao?”
Lúc Cổ Thành Trung nói ra câu này, tự mình cũng thấy thật xấu hổ.
Một cao tài sinh với hai bằng luật và tài chính như anh thì còn lạ gì đến điểm trinh bày, không ngờ lúc này lại phải hỏi đến.
Viện trường khó khăn đáp: “Đã cộng vào rồi, đây là bài thi của rất nhiều bạn học được tôi cần thận lọc ra, anh xem qua đi.”
Bài thi hai môn của Hứa Trúc Linh đã đưa đến tay
Cố Thành Trung,Sắc mặt Cố Thành Trung càng lúc càng trở nên khó coi, đen xì y như đáy nói vậy.
Lông mày anh nhíu chặt, nếp nhăn giữa hai lông.
mày cũng sắp ép chết một con ruổi đến nơi rối.
Anh siết chặt tờ bài thi trên tay, khớp xương tay trắng đã nổi rõ, đến cả gân xanh cũng lộ ra thì có thể hiểu phải dùng sức nhiều ra sao rối.
Hứa Trúc Linh nuốt nước bọt, sợ đến không dám thở mạnh.
Cô Thành Trung có thể bị cô chọc tức đến mức bệnh tim tái phát hay không?
Có thể nào lại mất hết binh tĩnh mà hành hung có trước mặt viện trường hay không.
Huhuhu…
Nếu như ông trời bằng lòng cho cô thêm một cơ hội thì cô nhất định sẽ thi cho thật tốt. Có quỷ mới biết lúc cô vào thi đầu óc đã chạy đi đâu.
Viện trưởng nhìn bộ dạng nén giận của Cổ Thành Trung, sợ đến mùa hôi lạnh đầm đìa.
“Anh Trung, trường chủng tôi thực sự không thể làm việc vì tình riêng được. Nếu để cho bạn học Trúc Linh thi qua thì tôi chỉ sơ khi em ấy làm kế toán sẽ tự minh hại mình mất. Chúng tôi thực sự chỉ có thể đối xử công bằng với các học sinh thôi, mong anh Trung thông cảm cho
Lời vừa dứt, Cố Thành Trung đã nằm chặt bài thi, đập mạnh xuống bàn.
Một tiếng vang gõ mạnh vào lòng cả hai người khiến họ cùng giật bắn mình.
“Viện trường làm rất đúng, thành tích như vậy để ra ngoài đúng là gây họa. Tôi rất cảm ơn thái độ nghiêm túc, có trách nhiệm của ông giành cho Trúc Linh. Là tôi không tốt, không giáo dục tử tế cho Trúc Linh còn gây thêm phiến phức cho nhà trường.” Cổ Thành Trung cổ nén giân, gắn lên từng chữ.
“Viện trường… Thầy có thể rủ chút lòng thương, cho em thêm ít điểm được hay không? Một môn 59, một môn 58, kém một hai điểm nữa là đạt rối, thật sự đáng tiếc lắm…”
Cô nhớ lúc trước bàn thân còn vỗ ngực khẳng định với Cố Thành Trung, đạt chuẩn chỉ là chuyện nhỏ.
Bây giờ thì thành chuyện lớn roi!
Viện trường cũng rất khó xử, nếu không vì nể mặt Cố Thành Trung thì ông cũng sẽ không ra bài kiểm tra cẩn thân như vậy.
“Còn có rất nhiều bạn khác nữa, thấy cũng không giúp nổi, đây đã là kết quả sau khi điều chinh điểm rồi. Em xem điểm thi của em đi, thấy nét chữ của em thấy cũng đã cho thêm hai điểm rồi! Thật sự không thể tiếp tục nhằm mắt đưa tay thêm nữa”
“Em đang học chuyên ngành kế toán đó, mà em xem bài chuyên ngành và toán cao cấp của em đều thi thành như vậy, nếu thấy mà để em qua rồi sau này em lại tính toán sai phạm luật, lúc đó em sẽ hận thấy mất!”
Viện trường khổ sở nói một mạch.
Hứa Trúc Linh nghe vậy cũng vô cùng buồn rầu. Lúc trước Cổ Thành Trung đã bổ túc cho cô rối.
Rõ ràng là biết làm hết nhưng sao lúc thi lại không phát huy được hết chứ?
“Viện trường à.. Thật sự không thể nói tay thêm nữa được hay sao?”
“Sang năm tới thi lại đi, thấy tin là em sẽ làm được!”
Viện trưởng dành cho Hứa Trúc Linh một cái vỗ vai đẩy nghiêm túc và một ánh mắt rất kiên định, tin chắc rằng cô thi bù nhất định sẽ vượt qua được.
Trái tim Hứa Trúc Linh như đám tro tàn. Tiêu rối, lần này về nhà phải đối diện với Cổ Thành Trung thế nào đây…
Xem chi chi có thể báo cáo láo mà thôi!
Hứa Trúc Linh hạ quyết tâm, sau khi cảm ơn sự săn sóc của viện trường lập tức quay người bỏ đi, không ngờ vừa quay lại đã thấy Cổ Thành Trung đứng trong phòng.
Hứa Trúc Linh nhắm tịt mắt, cả người bị doa đến cứng đờ ra không dám động đậy.
Cố Thành Trung nhin cô đấy vui vẻ, miệng cũng cong lên thành nụ cười đấy cưng chiều bước đến xoa đầu cô.
“Nhờ anh không?”
Cổ Thành Trung đứng trước mặt viện trường cũng không hề che đậy.
Ai dám cả gan suy đoán xem rốt cuộc bọn họ có quan hệ ra sao.
Nói là chủ cháu cũng được mà gái thành niên và ông chủ cũng đúng, nói sao cũng vậy.
“Sao… sao anh lại đến đây…”
Hứa Trúc Linh đang run rẩy nhưng bên ngoài lại cổ tỏ ra bình tĩnh.
Không thể để Có Thành Trung biết cô thi được bao nhiêu điểm nếu không là chết chắc rồi.
“Vốn muốn về sớm với em nhưng mà chủ An lại bảo em đến trường rồi nên anh đến thẳng đây tìm em luôn. Nghe bào có kết quả cuối kỳ rồi đúng không? Để người thấy này của em xem xem thành tích của học sinh mình ra sao nào, xem xem có làm anh nở mày nở mặt không.”
“Chuyện đó… chúng ta về nhà nói nhé. Nói mấy chuyện này trong phòng làm việc của viện trường không hay ho lam, Chúng ta về nhà rối hằng nói.”
Hứa Trúc Linh kéo tay áo anh di ra cửa nhưng lại bị Có Thành Trung cản lại.
“Sao nào, thi tốt thì cần gì xấu hổ chủ Dù sao anh cũng là phụ huynh của em, hỏi đến kết quả của em một chút, vừa hay viện trường cũng đang ở đây, ông ấy chắc chắn sẽ nắm rõ tình hình của em đúng chứ.”
Cổ Thành Trung không hề muốn bỏ đi mà còn bước lên trường.
Viện trường vội vàng mời anh ngồi.
“Em cũng ngồi đi.”
Cố Thành Trung vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh mình.
“Khôn… không dám..”
Hứa Trúc Linh run rẩy đáp.
Cố Thành Trung nhìn dáng vẻ lúng túng của cô còn tường cô ngại ngùng trước mặt người ngoài.
“Không sao, ngồi đi.”
Hứa Trúc Linh nghĩ một chút, đợi chút nữa, dựa vào tính cách của Cổ Thành Trung chắc chắn sẽ chặt
đứt chân cô luôn. Cô vẫn nên đứng đó để cảm nhận cảm giác khi chân còn chạm được đất vậy.
“Không, không được đâu. Anh ngồi đi.”
Hứa Trúc Linh lắp bắp đáp.
Lúc này Cổ Thành Trung cũng không ép nữa. Anh nhìn viện trưởng cười hỏi: “Đứa trẻ nhà tôi
không gây thêm phiền phức gì cho viện trưởng chứ?”
Viện trường đưa trà nóng cho anh cười nói: “Lúc ở trường, Trúc Linh ngoan lắm, luôn lấy giúp đỡ người khác làm niềm vui, quan hệ với bạn bè cũng tương đối hòa hợp.”
“Phải rồi, tôi hiểu rất rõ tính cách của đứa trẻ nhà tôi, em ấy quả đúng là một đứa trẻ ngoan. Nghe nói đã có kết quả cuối kì của học sinh rồi, lần trước Trúc Linh bị ốm, phải nghi rất lâu, tôi cũng dạy thêm cho em ấy rồi. Cơ bàn là em ấy đã nằm chắc hết kiến thức trong và ngoài sách cả rổi, tôi nghĩ là biểu hiện lần này chắc không kém đâu nhi. Không biết kết quả của em ấy ra sao?”
“Chuyện này…”
Viện trường vừa nghe vậy đã không dám cả thở mạnh.
Ông gượng gạo nhìn Hứa Trúc Linh, bản thân cảm thấy câu hỏi này giống như là một câu hỏi lấy mạng mình.
Cố Thành Trung có chút hoài nghi, sao anh hói viện trường mà ông lại nhìn sang Hứa Trúc Linh chứ?
Anh lại quay ra nhìn Hứa Trúc Linh phát hiện một đã tái sinh cả đi, môi khô khốc, trán cũng ướt đẫm cô mồ hôi lạnh.
Chẳng lẽ bệnh cũ tải phát sao?
“Có phải em thấy không khỏe không?”
“A… không đâu. Em chi thấy trong phòng nóng quá thôi, nhiệt độ điều hòa hơi cao rồi.”
“Thật sự không sao chứ? Đợi anh hỏi xong kết quả sẽ dẫn em lên viện kiểm tra xem có cần ở nhà nghỉ ngơi tiếp không.”
“Viện trưởng, kết quả thi của Trúc Linh đâu nhỉ? Đưa tôi xem chút đi.”
“Tôi… Tôi, để tôi in ra…”
Viện trường run rẩy đáp lời.
Hứa Trúc Linh chỉ thầy choảng váng, hoa mắt chóng mặt. rồi!
Tiêu rồi tiêu rồi, năm nay không thể sống tốt được Viện trường chẳng mấy chốc đã in xong phiếu kết quả, một mực cung kính đưa cho Cô Thành Trung.
Cổ Thành Trung von còn dang cười, sau khi thấy phiếu kết quả thi khỏe miệng lập tức cứng đo.
Sau đó anh từ từ thu lại nét cười, cuối cùng khuôn mặt trở nên cực kỳ khó coi.
Anh đang thấy gì đây?
Một môn 58, một môn 59!
“Viện trường, ông chắc là không chấm sai bài thi đấy chứ?”
“Không sai.”
Viện trường lau mổ hôi lạnh trên trán.
“Vây còn điểm chữ đẹp thì sao?”
Lúc Cổ Thành Trung nói ra câu này, tự mình cũng thấy thật xấu hổ.
Một cao tài sinh với hai bằng luật và tài chính như anh thì còn lạ gì đến điểm trinh bày, không ngờ lúc này lại phải hỏi đến.
Viện trường khó khăn đáp: “Đã cộng vào rồi, đây là bài thi của rất nhiều bạn học được tôi cần thận lọc ra, anh xem qua đi.”
Bài thi hai môn của Hứa Trúc Linh đã đưa đến tay
Cố Thành Trung,Sắc mặt Cố Thành Trung càng lúc càng trở nên khó coi, đen xì y như đáy nói vậy.
Lông mày anh nhíu chặt, nếp nhăn giữa hai lông.
mày cũng sắp ép chết một con ruổi đến nơi rối.
Anh siết chặt tờ bài thi trên tay, khớp xương tay trắng đã nổi rõ, đến cả gân xanh cũng lộ ra thì có thể hiểu phải dùng sức nhiều ra sao rối.
Hứa Trúc Linh nuốt nước bọt, sợ đến không dám thở mạnh.
Cô Thành Trung có thể bị cô chọc tức đến mức bệnh tim tái phát hay không?
Có thể nào lại mất hết binh tĩnh mà hành hung có trước mặt viện trường hay không.
Huhuhu…
Nếu như ông trời bằng lòng cho cô thêm một cơ hội thì cô nhất định sẽ thi cho thật tốt. Có quỷ mới biết lúc cô vào thi đầu óc đã chạy đi đâu.
Viện trưởng nhìn bộ dạng nén giận của Cổ Thành Trung, sợ đến mùa hôi lạnh đầm đìa.
“Anh Trung, trường chủng tôi thực sự không thể làm việc vì tình riêng được. Nếu để cho bạn học Trúc Linh thi qua thì tôi chỉ sơ khi em ấy làm kế toán sẽ tự minh hại mình mất. Chúng tôi thực sự chỉ có thể đối xử công bằng với các học sinh thôi, mong anh Trung thông cảm cho
Lời vừa dứt, Cố Thành Trung đã nằm chặt bài thi, đập mạnh xuống bàn.
Một tiếng vang gõ mạnh vào lòng cả hai người khiến họ cùng giật bắn mình.
“Viện trường làm rất đúng, thành tích như vậy để ra ngoài đúng là gây họa. Tôi rất cảm ơn thái độ nghiêm túc, có trách nhiệm của ông giành cho Trúc Linh. Là tôi không tốt, không giáo dục tử tế cho Trúc Linh còn gây thêm phiến phức cho nhà trường.” Cổ Thành Trung cổ nén giân, gắn lên từng chữ.
Bình luận facebook