Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 183
Chương 183
Cô ta không muốn rời khỏi, hiểm khi anh mới quay về, cô ta vẫn chưa kịp nhìn anh cho đàng hoàng thì phải rời đi…
“Tôi… có thể không đi không, không lẽ không còn cách nào khác sao?”
“Đủ rồi!”
Cố Ngọc Vy có chút bùng nổ nói, thậm chí không kiểm chế được cảm xúc mà hất tung đổ trên bàn xuống dưới đất,
Thủy tinh rơi xuống đất, phát ra tiếng giòn tan, đánh vào lòng người.
Bạch Minh Châu giật mình, nhanh chóng lùi ra sau mấy bước.
Cố Ngọc Vy bước loạng choạng, cuối cùng ngã xuống dưới đất.
Mảnh vỡ thủy tinh đầu vào lòng bàn tay, máu tươi chảy ra.Nhưng cô ấy dường như không cảm nhận được cơn đau vậy.
“Tay của chi…”
Bạch Minh Châu muốn tiến lại xử lý vết thương cho cô ấy, nhưng lại bị cô ấy bảo lại dừng lại.
“Đừng có qua đây, cô khiến tôi cảm thấy thật đáng sợ. Ham muốn chiếm hữu của cô quá lớn, tình yêu của cô cũng quá ích kỷ…”
“Tôi… Nếu như là chi, chị có thể thoải mái buông tay không? Anh ấy là người đàn ông mà tôi đã yêu nhiều năm, tôi với anh ấy cùng lớn lên từ nhỏ, chị có hiểu được tình cảm này không?”
“Chính xác, thời gian hai người ở bên nhau nhiều hơn so với tôi, từ lúc bắt đầu hai người đã là quan hệ anh em sâu đậm vững bền. Tình yêu của cô, quả thực rất sâu rất sâu. Nhưng mà bây giờ, những gì mà cô gọi là yêu đã uy hiếp đến anh ấy. Cô đi nói với Nguyên Doanh đi, cô nói với anh ấy cô yêu anh ấy, xem thừ anh ấy có thể chấp nhận cô không!
Nguyên Doanh cương trực công chính, trong mắt không thể có hạt cát. Cô chỉ cần chọc thùng lớp giấy cửa sổ đó, thì anh ấy sẽ rơi xuống vực sâu.
Trước giờ cô luôn nghĩ cho mình, không lẽ cô vì tinh yêu của cô mà hi sinh Nguyên Doanh sao?Nguyên Doanh không thể ở bên cô được đầu, rốt cuộc cô có hiểu không.”
“Cũng chính vì tôi hiểu, cho nên chị hoàn toàn không có cách nào hiểu được nỗi đau của tôi. Chỉ nói thì rất đơn giản, tôi rời khỏi thì sẽ tốt cho anh ấy, tốt cho chị, nhưng đối với tôi không hề tốt chút nào. Có Ngọc Vy, chị cũng yêu anh ấy, tôi cũng yêu anh ấy, tôi không thể khoác lên tội chết được. Tôi sẽ không rời khỏi, cho dù bỏ cuộc thì tôi cũng muốn ở một nơi trong tâm tay của anh ấy.”
Lòng Bạch Minh Châu kiên định, cô ta lùi ra sau từng bước, nhìn Cố Ngọc Vy một cách cứng côi.
Lời này, mỗi một chữ đều là cây gai sắc nhọn nhất đâm vào trong tim.
Cố Ngọc Vy nắm chặt lòng bàn tay lại, mặc kệ cho
mảnh vỡ thủy tinh đỏ đâm sâu vào tay.
Cô ấy đứng dậy, hình dáng lào đào, suýt chút nữa đứng không vững.
Máu tươi theo vết đứt chảy xuống dưới đất, đầu óc choáng váng.
“Bạch Minh Châu, cô nhờ kĩ lời hôm nay cô nói. Sau này, tôi với cô là kẻ địch, Có Ngọc Vy tôi xin thể, he là có làm khó dễ tôi hay Nguyên Doanh thì cả đời này tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cô.”Lời này, một chữ một ngắc, chữ nào cũng tàn nhắn.
Không một chút cảm xúc, giống như được vết ra từ vực sâu địa ngục vậy.
Bạch Minh Châu nghe vậy thì tim run lên kịch liệt, sống lưng cũng chày cả mồ hôi lạnh.
Cô ta kiên định nhìn Cổ Ngọc Vy, đôi mắt đẩy sự thù địch, mang màu sắc khát máu.
Cô ta hận bàn thân mình, nhìn mình với đôi mắt hình viên đan.
Mà lòng Bạch Minh Châu cũng bị dày vò…
Sự việc sao lại biến thành như vậy rối chứ?
Đúng vào lúc hai người đang căng như dây đàn, thì Nguyên Doanh đầy cửa bước vào, nhìn thấy mở bừa bộn dưới đất.
Anh ta nhìn thấy máu thì lập tức xông qua đờ lấy Cố Ngọc Vy, cố gắng mở cái tay nhỏ của cô ấy ra.
Mảnh vỡ thủy tinh đỏ đã đâm sâu vào trong thịt, máu tươi đầm đìa,
“Ngọc Vy, sao lại như thế này?”
“Đi, anh đưa em đến bệnh viện. Minh Châu, em tự nấu đồ ăn đi, anh đi trước đây..”Anh ta cũng chưa kịp nhìn Bạch Minh Châu một cái thì đã gấp rút đưa Cổ Ngọc Vy rời khỏi rồi.
Anh ta dùng tốc độ nhanh nhất đưa Có Ngọc Vy đến bệnh viện. Sau đó lấy dụng cụ ra, tự khử trùng cho Cổ Ngọc Vy.
Cổ Ngọc Vy không dám để cho anh ta nhìn ra manh mối, cô ấy luôn cố nhịn sự đau khổ chua xót.
“Sao lại như thế này?”
“Em không cẩn thận làm bể ly thủy tinh, lúc dọn dẹp thì bị đâm vào tay.”
“Em không phải là người bắt cẩn như vậy.”
“Có thể là do nghĩ đến chuyện tối qua, nên không chú ý.”
Cô ấy cười, chỉ là cười đến cuối cùng có vài phần cay đắng.
Nguyên Doanh nghe vậy thì liên ngây ra. Lần đầu của con gái có lẽ là khắc cốt ghi tâm.
Nhưng anh ta không nhớ gì cả. Anh ta đã nợ Cổ Ngọc Vy quá nhiều rồi.
“Em đang trách anh sao?”
“Không có, em vui còn không kịp nữa đây chứ Nguyên Doanh, anh yêu em không?”Trước giờ cô chưa từng hỏi Nguyên Doanh câu này, từ “yêu” này quá phù phiếm rồi. Cô ấy tin rằng Nguyên Doanh có thể cảm nhận được lòng của mình.
Cô ấy giao cả con tim nóng bỏng của minh cho anh ta, cho dù anh ta là một tên ngốc thì cũng có thể cảm nhận được.
Cô ấy cảm thấy, giữa hai người họ có tình yêu, cho nên vẫn luôn không hỏi vấn đề này.
Nhưng bây giờ…
Cô ấy muốn hỏi thử, nghe anh ta nói như thế nào. “Anh nói thực lòng, em có lấy dao đâm anh không?”
“Em không nỡ, anh nói đi, cho dù là anh nói không yêu em, em cũng có thể chịu đựng được.” Nguyên Doanh nghe vậy thì lông mày giãn ra, ngồi xuống bên cạnh cô ấy, nhẹ nhàng nói: “Quà thực anh không có nghiên cứu sâu về từ “yêu” này. Anh rất kém về phương diện tinh cảm, thậm chí đần độn không biết nên trà lời như thế nào. Cả đời này của anh cũng chỉ có lãnh đạo giang sơn trên bàn phẫu thuật, nhưng đổi với tỉnh cảm… thì thực sự không hiểu gì hết.”
“Quả nhiên, em không nên ôm quá nhiều hy vọng vào anh. Em hiểu anh quá rối, những lời này không nằm ngoài dự liệu của em, cho nên em sẽ không đá manh.”
“Anh vẫn chưa nói hết.”
Lông mày anh ta rủ xuống, đường nét mềm mại, anh ta đang cần thận từng li từng tí bằng bó vết thương cho Cổ Ngọc Vy, sợ làm cô ấy đau.
“Anh có nghĩ đến kết hôn, kết hôn với em. Lúc trong quân đội, thượng tượng còn đặc biệt gọi anh đến văn phòng nói chuyện, hỏi anh khi nào tổ chức đám cưới. Tất cả mọi người đều cảm thấy chúng ta xứng đôi, và anh cũng cảm thấy chúng ta hợp nhau. Nếu như thật sự bảo anh kết hôn, thi anh chỉ muốn kết hôn với em.”
“Anh không hề biết nói những lời ngon tiếng ngọt, cũng không biết lãng mạn. Nhưng anh sẽ lấy dao phẫu thuật ra để bảo vệ em.”
Anh ta nói xong, vết thương của Có Ngọc Vy cũng được anh ta băng bó xong rồi. Anh ta ngẩng đầu lên nhìn Cố Ngọc Vy đang ngần nước mắt, không khỏi đau lòng lau đi nước mắt của cô, nói: “Cô bé ngốc này, sao em lại khóc rồi?”
“Anh.. Từ khi nào mà anh biết nói những lời sến sắm này vậy?”
“Sến sắm sao? Từng câu từng chữ của anh đều xuất phát từ đáy lòng. Anh không có nói ra từ mà em muốn nghe, em có trách anh không? Đợi khi anh hiểu rồi, anh sẽ nói cho em biết đó là gì.”
Nguyễn Doanh hai mươi tám không hiểu thế nào là yêu, nhưng anh ta biết được the nào là giúp đỡ lẫn nhau.
Anh ta với Cố Ngọc Vy đi cùng nhau nhiều năm như vậy, thói quen giống nhau và ăn ý với nhau, thậm chế ảnh mắt thưởng thức cũng giống nhau.
Anh ta thích dáng vẻ cô ấy cầm dao phẫu thuật, trị thương cứu người, và cô ấy cũng đúng như vậy, đều là người hoàn hảo nhất trong trái tim của nhau. Đây không phải là yêu, thế thì là tình cảm gì đây?
Cố Ngọc Vy khẽ lắc đầu, không kiểm được mà ôm lấy Nguyên Doanh.
“Đủ rồi… Có những lời này là đủ rồi. Em cũng không dám tin rằng những lời này lại phát ra từ miệng của anh, nhất định là em đang nằm mơ.”
Nguyên một ngày xảy ra quá nhiều chuyện.
Cô ấy rơi vào vực thẳm, đau đớn, tuyệt vọng, sống không bằng chết.
Nhưng bây giờ, Nguyên Doanh đã cứu sống cô ấy lại rồi, làm cho cô lấy lại lòng tin, tin chắc vào tình cảm giữa hai người họ.Cho dù Bạch Minh Châu có cản trở, thì cô ấy cũng nguyên tin rằng Nguyên Doanh sẽ xử lý tốt. Cho dù là anh mơ hồ, không sao, bản thân cô ấy sẵn sàng chờ!
Cô ta không muốn rời khỏi, hiểm khi anh mới quay về, cô ta vẫn chưa kịp nhìn anh cho đàng hoàng thì phải rời đi…
“Tôi… có thể không đi không, không lẽ không còn cách nào khác sao?”
“Đủ rồi!”
Cố Ngọc Vy có chút bùng nổ nói, thậm chí không kiểm chế được cảm xúc mà hất tung đổ trên bàn xuống dưới đất,
Thủy tinh rơi xuống đất, phát ra tiếng giòn tan, đánh vào lòng người.
Bạch Minh Châu giật mình, nhanh chóng lùi ra sau mấy bước.
Cố Ngọc Vy bước loạng choạng, cuối cùng ngã xuống dưới đất.
Mảnh vỡ thủy tinh đầu vào lòng bàn tay, máu tươi chảy ra.Nhưng cô ấy dường như không cảm nhận được cơn đau vậy.
“Tay của chi…”
Bạch Minh Châu muốn tiến lại xử lý vết thương cho cô ấy, nhưng lại bị cô ấy bảo lại dừng lại.
“Đừng có qua đây, cô khiến tôi cảm thấy thật đáng sợ. Ham muốn chiếm hữu của cô quá lớn, tình yêu của cô cũng quá ích kỷ…”
“Tôi… Nếu như là chi, chị có thể thoải mái buông tay không? Anh ấy là người đàn ông mà tôi đã yêu nhiều năm, tôi với anh ấy cùng lớn lên từ nhỏ, chị có hiểu được tình cảm này không?”
“Chính xác, thời gian hai người ở bên nhau nhiều hơn so với tôi, từ lúc bắt đầu hai người đã là quan hệ anh em sâu đậm vững bền. Tình yêu của cô, quả thực rất sâu rất sâu. Nhưng mà bây giờ, những gì mà cô gọi là yêu đã uy hiếp đến anh ấy. Cô đi nói với Nguyên Doanh đi, cô nói với anh ấy cô yêu anh ấy, xem thừ anh ấy có thể chấp nhận cô không!
Nguyên Doanh cương trực công chính, trong mắt không thể có hạt cát. Cô chỉ cần chọc thùng lớp giấy cửa sổ đó, thì anh ấy sẽ rơi xuống vực sâu.
Trước giờ cô luôn nghĩ cho mình, không lẽ cô vì tinh yêu của cô mà hi sinh Nguyên Doanh sao?Nguyên Doanh không thể ở bên cô được đầu, rốt cuộc cô có hiểu không.”
“Cũng chính vì tôi hiểu, cho nên chị hoàn toàn không có cách nào hiểu được nỗi đau của tôi. Chỉ nói thì rất đơn giản, tôi rời khỏi thì sẽ tốt cho anh ấy, tốt cho chị, nhưng đối với tôi không hề tốt chút nào. Có Ngọc Vy, chị cũng yêu anh ấy, tôi cũng yêu anh ấy, tôi không thể khoác lên tội chết được. Tôi sẽ không rời khỏi, cho dù bỏ cuộc thì tôi cũng muốn ở một nơi trong tâm tay của anh ấy.”
Lòng Bạch Minh Châu kiên định, cô ta lùi ra sau từng bước, nhìn Cố Ngọc Vy một cách cứng côi.
Lời này, mỗi một chữ đều là cây gai sắc nhọn nhất đâm vào trong tim.
Cố Ngọc Vy nắm chặt lòng bàn tay lại, mặc kệ cho
mảnh vỡ thủy tinh đỏ đâm sâu vào tay.
Cô ấy đứng dậy, hình dáng lào đào, suýt chút nữa đứng không vững.
Máu tươi theo vết đứt chảy xuống dưới đất, đầu óc choáng váng.
“Bạch Minh Châu, cô nhờ kĩ lời hôm nay cô nói. Sau này, tôi với cô là kẻ địch, Có Ngọc Vy tôi xin thể, he là có làm khó dễ tôi hay Nguyên Doanh thì cả đời này tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cô.”Lời này, một chữ một ngắc, chữ nào cũng tàn nhắn.
Không một chút cảm xúc, giống như được vết ra từ vực sâu địa ngục vậy.
Bạch Minh Châu nghe vậy thì tim run lên kịch liệt, sống lưng cũng chày cả mồ hôi lạnh.
Cô ta kiên định nhìn Cổ Ngọc Vy, đôi mắt đẩy sự thù địch, mang màu sắc khát máu.
Cô ta hận bàn thân mình, nhìn mình với đôi mắt hình viên đan.
Mà lòng Bạch Minh Châu cũng bị dày vò…
Sự việc sao lại biến thành như vậy rối chứ?
Đúng vào lúc hai người đang căng như dây đàn, thì Nguyên Doanh đầy cửa bước vào, nhìn thấy mở bừa bộn dưới đất.
Anh ta nhìn thấy máu thì lập tức xông qua đờ lấy Cố Ngọc Vy, cố gắng mở cái tay nhỏ của cô ấy ra.
Mảnh vỡ thủy tinh đỏ đã đâm sâu vào trong thịt, máu tươi đầm đìa,
“Ngọc Vy, sao lại như thế này?”
“Đi, anh đưa em đến bệnh viện. Minh Châu, em tự nấu đồ ăn đi, anh đi trước đây..”Anh ta cũng chưa kịp nhìn Bạch Minh Châu một cái thì đã gấp rút đưa Cổ Ngọc Vy rời khỏi rồi.
Anh ta dùng tốc độ nhanh nhất đưa Có Ngọc Vy đến bệnh viện. Sau đó lấy dụng cụ ra, tự khử trùng cho Cổ Ngọc Vy.
Cổ Ngọc Vy không dám để cho anh ta nhìn ra manh mối, cô ấy luôn cố nhịn sự đau khổ chua xót.
“Sao lại như thế này?”
“Em không cẩn thận làm bể ly thủy tinh, lúc dọn dẹp thì bị đâm vào tay.”
“Em không phải là người bắt cẩn như vậy.”
“Có thể là do nghĩ đến chuyện tối qua, nên không chú ý.”
Cô ấy cười, chỉ là cười đến cuối cùng có vài phần cay đắng.
Nguyên Doanh nghe vậy thì liên ngây ra. Lần đầu của con gái có lẽ là khắc cốt ghi tâm.
Nhưng anh ta không nhớ gì cả. Anh ta đã nợ Cổ Ngọc Vy quá nhiều rồi.
“Em đang trách anh sao?”
“Không có, em vui còn không kịp nữa đây chứ Nguyên Doanh, anh yêu em không?”Trước giờ cô chưa từng hỏi Nguyên Doanh câu này, từ “yêu” này quá phù phiếm rồi. Cô ấy tin rằng Nguyên Doanh có thể cảm nhận được lòng của mình.
Cô ấy giao cả con tim nóng bỏng của minh cho anh ta, cho dù anh ta là một tên ngốc thì cũng có thể cảm nhận được.
Cô ấy cảm thấy, giữa hai người họ có tình yêu, cho nên vẫn luôn không hỏi vấn đề này.
Nhưng bây giờ…
Cô ấy muốn hỏi thử, nghe anh ta nói như thế nào. “Anh nói thực lòng, em có lấy dao đâm anh không?”
“Em không nỡ, anh nói đi, cho dù là anh nói không yêu em, em cũng có thể chịu đựng được.” Nguyên Doanh nghe vậy thì lông mày giãn ra, ngồi xuống bên cạnh cô ấy, nhẹ nhàng nói: “Quà thực anh không có nghiên cứu sâu về từ “yêu” này. Anh rất kém về phương diện tinh cảm, thậm chí đần độn không biết nên trà lời như thế nào. Cả đời này của anh cũng chỉ có lãnh đạo giang sơn trên bàn phẫu thuật, nhưng đổi với tỉnh cảm… thì thực sự không hiểu gì hết.”
“Quả nhiên, em không nên ôm quá nhiều hy vọng vào anh. Em hiểu anh quá rối, những lời này không nằm ngoài dự liệu của em, cho nên em sẽ không đá manh.”
“Anh vẫn chưa nói hết.”
Lông mày anh ta rủ xuống, đường nét mềm mại, anh ta đang cần thận từng li từng tí bằng bó vết thương cho Cổ Ngọc Vy, sợ làm cô ấy đau.
“Anh có nghĩ đến kết hôn, kết hôn với em. Lúc trong quân đội, thượng tượng còn đặc biệt gọi anh đến văn phòng nói chuyện, hỏi anh khi nào tổ chức đám cưới. Tất cả mọi người đều cảm thấy chúng ta xứng đôi, và anh cũng cảm thấy chúng ta hợp nhau. Nếu như thật sự bảo anh kết hôn, thi anh chỉ muốn kết hôn với em.”
“Anh không hề biết nói những lời ngon tiếng ngọt, cũng không biết lãng mạn. Nhưng anh sẽ lấy dao phẫu thuật ra để bảo vệ em.”
Anh ta nói xong, vết thương của Có Ngọc Vy cũng được anh ta băng bó xong rồi. Anh ta ngẩng đầu lên nhìn Cố Ngọc Vy đang ngần nước mắt, không khỏi đau lòng lau đi nước mắt của cô, nói: “Cô bé ngốc này, sao em lại khóc rồi?”
“Anh.. Từ khi nào mà anh biết nói những lời sến sắm này vậy?”
“Sến sắm sao? Từng câu từng chữ của anh đều xuất phát từ đáy lòng. Anh không có nói ra từ mà em muốn nghe, em có trách anh không? Đợi khi anh hiểu rồi, anh sẽ nói cho em biết đó là gì.”
Nguyễn Doanh hai mươi tám không hiểu thế nào là yêu, nhưng anh ta biết được the nào là giúp đỡ lẫn nhau.
Anh ta với Cố Ngọc Vy đi cùng nhau nhiều năm như vậy, thói quen giống nhau và ăn ý với nhau, thậm chế ảnh mắt thưởng thức cũng giống nhau.
Anh ta thích dáng vẻ cô ấy cầm dao phẫu thuật, trị thương cứu người, và cô ấy cũng đúng như vậy, đều là người hoàn hảo nhất trong trái tim của nhau. Đây không phải là yêu, thế thì là tình cảm gì đây?
Cố Ngọc Vy khẽ lắc đầu, không kiểm được mà ôm lấy Nguyên Doanh.
“Đủ rồi… Có những lời này là đủ rồi. Em cũng không dám tin rằng những lời này lại phát ra từ miệng của anh, nhất định là em đang nằm mơ.”
Nguyên một ngày xảy ra quá nhiều chuyện.
Cô ấy rơi vào vực thẳm, đau đớn, tuyệt vọng, sống không bằng chết.
Nhưng bây giờ, Nguyên Doanh đã cứu sống cô ấy lại rồi, làm cho cô lấy lại lòng tin, tin chắc vào tình cảm giữa hai người họ.Cho dù Bạch Minh Châu có cản trở, thì cô ấy cũng nguyên tin rằng Nguyên Doanh sẽ xử lý tốt. Cho dù là anh mơ hồ, không sao, bản thân cô ấy sẵn sàng chờ!
Bình luận facebook