Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 203
Chương 203
Hứa Trúc Linh nhào tới ôm chặt lấy Thẩm Thanh.
“Mẹ nuôi, mẹ nói có thật không? Mẹ cũng ủng hộ con tiếp tục ư? Mẹ nuôi! Mẹ thật là tốt!”
Hứa Trúc Linh kiềm lòng không đặng hôn lên má bà hai cái khiến Thẩm Thanh sửng sốt, sao con bé này còn nhiệt tình hơn cả Ngôn Minh Phúc thế này?
Bà là một người đẹp có khí chất lạnh lùng, không phải là người dễ dàng và thường xuyên thể hiện tình cảm của mình ra ngoài, dù đã trở thành vợ chồng già với Ngôn Minh Phúc thì cũng chẳng thấy ngán ngấy.
Hứa Trúc Linh như gấu túi con bám dính trên người bà ấy và liên tục hôn.
Bà ấy thầm vui như mở cờ trong bụng nhưng ngoài miệng lại nói những lời ghét bỏ.
“Được rồi, được rồi! Sản phẩm dưỡng da của mẹ quý giá lắm đấy, là đồ chồng mẹ tự tay làm. Con có thể giữ lý trí một chút, đừng hôn nữa được không…”
“Không dừng đâu, hôn càng ngày càng mạnh luôn! Mẹ nuôi, con nhất định sẽ tốt lên từng ngày!”
Hứa Trúc Linh nhảy nhót hoan hô như một đứa trẻ vài ba tuổi.
Cuối cùng Thẩm Thanh cũng không thể nhịn được, khóe miệng cong cong tạo thành nụ cười nhạt.
“Ừ, chắc chắn con sẽ làm được.”
Thẩm Thanh ăn bữa sáng xong, lần này bà không còn khống chế lượng calories nạp vào người nữa, nhanh chóng ăn hết hơn phân nửa những thứ đang bày ra trước mặt bình. Bà ấy tao nhã lau miệng, nói: “Hôm nay mẹ phải đến chỗ ban tổ chức để tham gia diễn tập, tạm thời con không cần phải đến. Tới lúc đó con hãy làm nhân viên hỗ trợ cho mẹ, vào hội trường trước đi. Sau khi kết thúc mẹ sẽ giới thiệu con với cánh phóng viên, sau đó tham gia vào buổi tiệc bên ban tổ chức cử hành. Có việc gì thì gọi điện thoại cho mẹ, nói đi nói lại thì con cũng không quen với nơi này, mẹ sẽ để tài xế lại cho con, hôm nay nghỉ, con ra ngoài chơi đi.”
“Có thật không ạ?”
“Mấy ngày nay học cũng kha khá rồi, mẹ cực kì hài lòng nên đây là phần thưởng!”
Nghe được hai chữ phần thưởng, Hứa Trúc Linh có cảm giác mình vừa mới thi đỗ mười điểm tròn và thầy cô giáo tặng cho một viên kẹo ngọt.
Sau khi Thẩm Thanh đi thì Hứa Trúc Linh cũng nhịn không được muốn ra ngoài đi dạo.
Cô không hề báo trước với Cố Thành Trung vì muốn tới tập đoàn HOAN để cho anh một bất ngờ.
Chắc chắn anh đang ở cùng với chị Thanh Hoàn!
Cô bảo lái xe về đi, một mình cô đi là được.
Tuy là thành phố này cực kì xa lạ nhưng cô có thể giao tiếp trao đổi bình thường với người nước ngoài, cũng đã tra google đường đi rồi.
Một người sống lớn đến từng tuổi này rồi, chắc chắn sẽ không đi lạc mất đâu mà.
Hứa Trúc Linh mang theo món mình vừa làm được, hào hứng thích thú đi tới đó. Mấy ngày nay London cứ có tuyến rơi mãi, mặt đất là tuyết trắng dài thật dày, không ngờ vừa mới xuống lâu cô đã nhìn thấy một em gái cũng tầm tầm tuổi mình, ngồi trên một chiếc xe lăn và đang bị người ta bắt nạt!
Em gái đó rụt đầu lại, xoay bánh xe lăn nhưng tuyết đọng trên mặt đất quá dày, bánh xe mắc kẹt lại rồi nên hoàn toàn không cách nào di chuyển được.
Cô ấy chỉ có thể vất vả quay đầu đi, trốn tránh.
Hứa Trúc Linh lập tức lao về phía trước nắm lấy tay mấy đứa nhỏ: “Mấy đứa làm cái gì thế hả? Bắt nạt người tàn tật ư?”
“Mắc mớ gì tới chị? Buông ra, buông ra!”
Đứa nhỏ làm mặt ngáo ộp trợn mắt lè lưỡi với cô.
Thậm chí còn cười nhạo em gái ngồi trên xe lăn: “Đồ câm điếc! Đồ què!”
“Thằng nhóc ranh này!”
Hứa Trúc Linh hơi tức giận, cô nắm một đống tuyết lên ném về phía mấy đứa nhỏ.
Suy cho cùng thì cô cũng lớn hơn, mấy đứa nhỏ đó không thể trở thành đối thủ của cô được.
Hứa Trúc Linh vo một nắm tuyết thật lớn rồi ném thật mạnh tới.
“Nếu như mấy đứa con phá phách gây chuyện ở đây nữa thì chị đánh đấy nhé, đừng tưởng là mấy đứa còn nhỏ thì chị không dám làm cái gì nha.”
“Xí, chỉ giỏi chỏ mõm vào việc của người khác, chúng ta đi!”
Mấy đứa nhỏ khinh bỉ nhìn cô rồi kéo nhau bỏ đi.
Hứa Trúc Linh nhìn em gái phía sau, trên mái tóc màu nâu kia là bông tuyết, trong cổ cũng có tuyết rơi vào, chắc chắn em ấy đang rất lạnh.
Cô vội vàng dùng khăn giấy lau miệng trong phần thức ăn mang đi để lau khô cho cô bé, hỏi: “Tại sao em lại ở đây một mình thế này, người nhà em đâu rồi?”
Cô bé đó ngước đầu lên nhìn cô với ánh mắt vô tội.
Ánh mắt đó thật sự rất đẹp, nó có màu của biển xanh sâu thắm cực kì thu hút.
Ôi trời ạ…
Một cô gái thật xinh đẹp!
Cô ấy mặc chiếc váy mang phong cách lolita, mái tóc dài qua vai, gương mặt nhỏ nhắn bằng lòng bàn tay.
Trông chẳng khác gì một em búp bê hồi còn bé cô hay mua về, nhỏ nhắn và xinh đẹp khiến tất cả mọi người nhìn thấy một lần rồi sẽ không bao giờ quên được.
Trời ạ, đứa trẻ người nước ngoài nào cũng trông xinh xắn thế này u?
Cô thầm than thở một lát, mãi đến khi cô bé ấy kéo lấy ống tay áo thì cô mới giật mình phản ứng lại.
Cô bé thật sự rất lạnh, cánh môi cũng sắp lạnh đến nỗi xanh tím như đồ đông lạnh rồi.
Hứa Trúc Linh nghĩ tới những lời đứa nhỏ lúc nãy vừa nói, cô bé là một người câm điếc, có lẽ là không biết nói chuyện.
Cô đảo mắt nhìn xung quanh, phát hiện có một quán cà phê bèn vội vàng đẩy cô bé vào trong.
“Em có thể nghe được những lời chị nói không?”
Cô ngồi xổm người xuống và kiên nhẫn hỏi. Cô bé này thật là xinh đẹp, cô muốn có một đứa em gái như thế này quá.
Đúng là cô bé này lại đang dụ dỗ cô sau này nên sinh một đứa con gái đây mà!
Cô bé gật đầu, đôi mắt ấy sáng ngời và trong suốt.
“Lạnh lắm đúng không?” Cô bé khẽ gật đầu.
Hứa Trúc Linh vội vàng chọn một nơi gần máy điều hòa, tháo khăn choàng cổ của mình xuống quấn lên cổ cô bé.
Sau đó cô gọi một ly trà sữa nóng cùng với hai món ăn nhẹ.
Có thể thấy cô bé đang đói bụng, trà sữa cực kì nóng nhưng cô bé vẫn cố chịu nóng uống lấy uống để, còn ăn hết sạch cả món bánh ăn nhẹ.
“Em có muốn ăn nữa không?” Cô bé lại vô tội gật đầu.
Hứa Trúc Linh lại gọi thêm vài món nữa, lần này cô mới để ý đến giá tiền.
Đắt thật đấy!
Một miếng bánh ngọt bé tí mà tốn hết mấy chục bảng Anh.
Nếu đổi sang tiền việt thì một miếng nhỏ bé tí thế thôi cũng đã tốn sáu bảy trăm hay thậm chí là một triệu.
Mấy món sáng nay cô làm chỉ tốn đâu đó chừng vài bảng Anh mà thôi.
Hứa Trúc Linh nếm thử một miếng và phát hiện nó cũng không phải là loại ngon xuất sắc gì cho cam, còn chẳng bằng cô tự tay làm nữa là.
Tự tay làm vừa ngon lại đầy đủ dinh dưỡng, cô đã bỏ vào rất nhiều trừng gà và sữa tươi đấy.
Hứa Trúc Linh lấy bánh ngọt mình định tặng cho Cố Thành Trung ra, đặt trước mặt cô gái nhỏ và nói: “Em có thể nếm thử món chị làm, nó cũng khá là ngon. Nhưng mà ăn xong em phải cho chị một vài nhận xét, ăn thấy ngon thì em gật đầu, còn không ngon thì em cứ lắc đầu nhé.”
Cô lo là Thẩm Thanh thương mình nên đã không nhận xét thật lòng và công tâm.
Cô bé này là người qua đường vô tình gặp nhau nên hẳn là có thể đưa ra nhận xét khách quan và đúng đắn chứ nhỉ?
Cô gái nhỏ cắn một miếng bánh trứng và gật đầu, sau đó nhét hết vào miệng.
Trông con bé ăn vừa nhanh vừa vội thế này cũng khá giống là ngon.
“Em ăn chậm thôi, cẩn thận mắc nghẹn đấy.”
Cuối cùng cô gái nhỏ cũng được ăn no, bắt đầu chậm rì rì uống ly trà sữa vừa gọi thêm như một nàng công chúa xinh đẹp.
Cô bé chớp mắt nhìn Hứa Trúc Linh, Hứa Trúc Linh cũng nhìn lại.
“Người lớn nhà em đâu hết rồi?”
Cô bé nghe thế thì thoáng do dự rồi nắm lấy tay Hứa Trúc Linh, viết một hàng chữ trên lòng bàn tay cô.
“Em đi lạc ư?’ Cô bé gật đầu.
“Em có muốn chị đưa em đến đồn cảnh sát không?”
“Không cần đâu, bọn họ sẽ tìm được em, chỉ cần ở đây chờ thôi là được rồi.”
Hứa Trúc Linh gật đầu, không tùy tiện bỏ đi, sợ người nhà cô bé không đến nhưng người bắt nạt cô bé lại đến thì phải làm sao bây giờ.
Ông trời thật là tàn nhẫn, ông cho cô bé một vẻ ngoài cực kì xinh đẹp rồi lại cố tình bắt con bé làm một người tàn tật.
“Năm nay em bao nhiêu tuổi rồi?
Em được mười tám tuổi chưa? Chị thấy em có vẻ tầm mười lăm hoặc là mười sáu tuổi. Năm nay chị mười tám tuổi, à không, qua Tết Nguyên Đán này chị đã lên mười chín tuổi rồi nên em phải gọi chị là chị nhé.”
Cô bé không nói gì mà chỉ chớp mắt nhìn cô.
“Em có thấy chị ngồi nói huyên thuyên nhiều quá không?” Hứa Trúc Linh tò mò nhìn cô bé: “Thật ra chị cũng có thể không nói bất kì một lời nào, chị cảm thấy nhìn em thôi là cũng đủ hạnh phúc rồi ấy. Em là cô bé xinh xắn nhất chị từng được gặp, rất rất là đẹp luôn ấy! Chị có thể chụp bức ảnh cho em được không? Chị sợ là sau này chị sẽ không được gặp một cô bé nào xinh đẹp như em nữa.”
Cô bé gật đầu.
Hứa Trúc Linh lập tức nhanh chân đi vòng qua chụp một tấm hình với cô bé.
Vừa mới chụp xong thì cô bé đã lấy điện thoại của cô, nhập vào một địa chỉ email, sau đó còn viết là: Đây là hòm thư của tôi, nhớ gửi cho tôi đấy nhé.
Còn nữa, tên tôi là Diên.
Hứa Trúc Linh nhào tới ôm chặt lấy Thẩm Thanh.
“Mẹ nuôi, mẹ nói có thật không? Mẹ cũng ủng hộ con tiếp tục ư? Mẹ nuôi! Mẹ thật là tốt!”
Hứa Trúc Linh kiềm lòng không đặng hôn lên má bà hai cái khiến Thẩm Thanh sửng sốt, sao con bé này còn nhiệt tình hơn cả Ngôn Minh Phúc thế này?
Bà là một người đẹp có khí chất lạnh lùng, không phải là người dễ dàng và thường xuyên thể hiện tình cảm của mình ra ngoài, dù đã trở thành vợ chồng già với Ngôn Minh Phúc thì cũng chẳng thấy ngán ngấy.
Hứa Trúc Linh như gấu túi con bám dính trên người bà ấy và liên tục hôn.
Bà ấy thầm vui như mở cờ trong bụng nhưng ngoài miệng lại nói những lời ghét bỏ.
“Được rồi, được rồi! Sản phẩm dưỡng da của mẹ quý giá lắm đấy, là đồ chồng mẹ tự tay làm. Con có thể giữ lý trí một chút, đừng hôn nữa được không…”
“Không dừng đâu, hôn càng ngày càng mạnh luôn! Mẹ nuôi, con nhất định sẽ tốt lên từng ngày!”
Hứa Trúc Linh nhảy nhót hoan hô như một đứa trẻ vài ba tuổi.
Cuối cùng Thẩm Thanh cũng không thể nhịn được, khóe miệng cong cong tạo thành nụ cười nhạt.
“Ừ, chắc chắn con sẽ làm được.”
Thẩm Thanh ăn bữa sáng xong, lần này bà không còn khống chế lượng calories nạp vào người nữa, nhanh chóng ăn hết hơn phân nửa những thứ đang bày ra trước mặt bình. Bà ấy tao nhã lau miệng, nói: “Hôm nay mẹ phải đến chỗ ban tổ chức để tham gia diễn tập, tạm thời con không cần phải đến. Tới lúc đó con hãy làm nhân viên hỗ trợ cho mẹ, vào hội trường trước đi. Sau khi kết thúc mẹ sẽ giới thiệu con với cánh phóng viên, sau đó tham gia vào buổi tiệc bên ban tổ chức cử hành. Có việc gì thì gọi điện thoại cho mẹ, nói đi nói lại thì con cũng không quen với nơi này, mẹ sẽ để tài xế lại cho con, hôm nay nghỉ, con ra ngoài chơi đi.”
“Có thật không ạ?”
“Mấy ngày nay học cũng kha khá rồi, mẹ cực kì hài lòng nên đây là phần thưởng!”
Nghe được hai chữ phần thưởng, Hứa Trúc Linh có cảm giác mình vừa mới thi đỗ mười điểm tròn và thầy cô giáo tặng cho một viên kẹo ngọt.
Sau khi Thẩm Thanh đi thì Hứa Trúc Linh cũng nhịn không được muốn ra ngoài đi dạo.
Cô không hề báo trước với Cố Thành Trung vì muốn tới tập đoàn HOAN để cho anh một bất ngờ.
Chắc chắn anh đang ở cùng với chị Thanh Hoàn!
Cô bảo lái xe về đi, một mình cô đi là được.
Tuy là thành phố này cực kì xa lạ nhưng cô có thể giao tiếp trao đổi bình thường với người nước ngoài, cũng đã tra google đường đi rồi.
Một người sống lớn đến từng tuổi này rồi, chắc chắn sẽ không đi lạc mất đâu mà.
Hứa Trúc Linh mang theo món mình vừa làm được, hào hứng thích thú đi tới đó. Mấy ngày nay London cứ có tuyến rơi mãi, mặt đất là tuyết trắng dài thật dày, không ngờ vừa mới xuống lâu cô đã nhìn thấy một em gái cũng tầm tầm tuổi mình, ngồi trên một chiếc xe lăn và đang bị người ta bắt nạt!
Em gái đó rụt đầu lại, xoay bánh xe lăn nhưng tuyết đọng trên mặt đất quá dày, bánh xe mắc kẹt lại rồi nên hoàn toàn không cách nào di chuyển được.
Cô ấy chỉ có thể vất vả quay đầu đi, trốn tránh.
Hứa Trúc Linh lập tức lao về phía trước nắm lấy tay mấy đứa nhỏ: “Mấy đứa làm cái gì thế hả? Bắt nạt người tàn tật ư?”
“Mắc mớ gì tới chị? Buông ra, buông ra!”
Đứa nhỏ làm mặt ngáo ộp trợn mắt lè lưỡi với cô.
Thậm chí còn cười nhạo em gái ngồi trên xe lăn: “Đồ câm điếc! Đồ què!”
“Thằng nhóc ranh này!”
Hứa Trúc Linh hơi tức giận, cô nắm một đống tuyết lên ném về phía mấy đứa nhỏ.
Suy cho cùng thì cô cũng lớn hơn, mấy đứa nhỏ đó không thể trở thành đối thủ của cô được.
Hứa Trúc Linh vo một nắm tuyết thật lớn rồi ném thật mạnh tới.
“Nếu như mấy đứa con phá phách gây chuyện ở đây nữa thì chị đánh đấy nhé, đừng tưởng là mấy đứa còn nhỏ thì chị không dám làm cái gì nha.”
“Xí, chỉ giỏi chỏ mõm vào việc của người khác, chúng ta đi!”
Mấy đứa nhỏ khinh bỉ nhìn cô rồi kéo nhau bỏ đi.
Hứa Trúc Linh nhìn em gái phía sau, trên mái tóc màu nâu kia là bông tuyết, trong cổ cũng có tuyết rơi vào, chắc chắn em ấy đang rất lạnh.
Cô vội vàng dùng khăn giấy lau miệng trong phần thức ăn mang đi để lau khô cho cô bé, hỏi: “Tại sao em lại ở đây một mình thế này, người nhà em đâu rồi?”
Cô bé đó ngước đầu lên nhìn cô với ánh mắt vô tội.
Ánh mắt đó thật sự rất đẹp, nó có màu của biển xanh sâu thắm cực kì thu hút.
Ôi trời ạ…
Một cô gái thật xinh đẹp!
Cô ấy mặc chiếc váy mang phong cách lolita, mái tóc dài qua vai, gương mặt nhỏ nhắn bằng lòng bàn tay.
Trông chẳng khác gì một em búp bê hồi còn bé cô hay mua về, nhỏ nhắn và xinh đẹp khiến tất cả mọi người nhìn thấy một lần rồi sẽ không bao giờ quên được.
Trời ạ, đứa trẻ người nước ngoài nào cũng trông xinh xắn thế này u?
Cô thầm than thở một lát, mãi đến khi cô bé ấy kéo lấy ống tay áo thì cô mới giật mình phản ứng lại.
Cô bé thật sự rất lạnh, cánh môi cũng sắp lạnh đến nỗi xanh tím như đồ đông lạnh rồi.
Hứa Trúc Linh nghĩ tới những lời đứa nhỏ lúc nãy vừa nói, cô bé là một người câm điếc, có lẽ là không biết nói chuyện.
Cô đảo mắt nhìn xung quanh, phát hiện có một quán cà phê bèn vội vàng đẩy cô bé vào trong.
“Em có thể nghe được những lời chị nói không?”
Cô ngồi xổm người xuống và kiên nhẫn hỏi. Cô bé này thật là xinh đẹp, cô muốn có một đứa em gái như thế này quá.
Đúng là cô bé này lại đang dụ dỗ cô sau này nên sinh một đứa con gái đây mà!
Cô bé gật đầu, đôi mắt ấy sáng ngời và trong suốt.
“Lạnh lắm đúng không?” Cô bé khẽ gật đầu.
Hứa Trúc Linh vội vàng chọn một nơi gần máy điều hòa, tháo khăn choàng cổ của mình xuống quấn lên cổ cô bé.
Sau đó cô gọi một ly trà sữa nóng cùng với hai món ăn nhẹ.
Có thể thấy cô bé đang đói bụng, trà sữa cực kì nóng nhưng cô bé vẫn cố chịu nóng uống lấy uống để, còn ăn hết sạch cả món bánh ăn nhẹ.
“Em có muốn ăn nữa không?” Cô bé lại vô tội gật đầu.
Hứa Trúc Linh lại gọi thêm vài món nữa, lần này cô mới để ý đến giá tiền.
Đắt thật đấy!
Một miếng bánh ngọt bé tí mà tốn hết mấy chục bảng Anh.
Nếu đổi sang tiền việt thì một miếng nhỏ bé tí thế thôi cũng đã tốn sáu bảy trăm hay thậm chí là một triệu.
Mấy món sáng nay cô làm chỉ tốn đâu đó chừng vài bảng Anh mà thôi.
Hứa Trúc Linh nếm thử một miếng và phát hiện nó cũng không phải là loại ngon xuất sắc gì cho cam, còn chẳng bằng cô tự tay làm nữa là.
Tự tay làm vừa ngon lại đầy đủ dinh dưỡng, cô đã bỏ vào rất nhiều trừng gà và sữa tươi đấy.
Hứa Trúc Linh lấy bánh ngọt mình định tặng cho Cố Thành Trung ra, đặt trước mặt cô gái nhỏ và nói: “Em có thể nếm thử món chị làm, nó cũng khá là ngon. Nhưng mà ăn xong em phải cho chị một vài nhận xét, ăn thấy ngon thì em gật đầu, còn không ngon thì em cứ lắc đầu nhé.”
Cô lo là Thẩm Thanh thương mình nên đã không nhận xét thật lòng và công tâm.
Cô bé này là người qua đường vô tình gặp nhau nên hẳn là có thể đưa ra nhận xét khách quan và đúng đắn chứ nhỉ?
Cô gái nhỏ cắn một miếng bánh trứng và gật đầu, sau đó nhét hết vào miệng.
Trông con bé ăn vừa nhanh vừa vội thế này cũng khá giống là ngon.
“Em ăn chậm thôi, cẩn thận mắc nghẹn đấy.”
Cuối cùng cô gái nhỏ cũng được ăn no, bắt đầu chậm rì rì uống ly trà sữa vừa gọi thêm như một nàng công chúa xinh đẹp.
Cô bé chớp mắt nhìn Hứa Trúc Linh, Hứa Trúc Linh cũng nhìn lại.
“Người lớn nhà em đâu hết rồi?”
Cô bé nghe thế thì thoáng do dự rồi nắm lấy tay Hứa Trúc Linh, viết một hàng chữ trên lòng bàn tay cô.
“Em đi lạc ư?’ Cô bé gật đầu.
“Em có muốn chị đưa em đến đồn cảnh sát không?”
“Không cần đâu, bọn họ sẽ tìm được em, chỉ cần ở đây chờ thôi là được rồi.”
Hứa Trúc Linh gật đầu, không tùy tiện bỏ đi, sợ người nhà cô bé không đến nhưng người bắt nạt cô bé lại đến thì phải làm sao bây giờ.
Ông trời thật là tàn nhẫn, ông cho cô bé một vẻ ngoài cực kì xinh đẹp rồi lại cố tình bắt con bé làm một người tàn tật.
“Năm nay em bao nhiêu tuổi rồi?
Em được mười tám tuổi chưa? Chị thấy em có vẻ tầm mười lăm hoặc là mười sáu tuổi. Năm nay chị mười tám tuổi, à không, qua Tết Nguyên Đán này chị đã lên mười chín tuổi rồi nên em phải gọi chị là chị nhé.”
Cô bé không nói gì mà chỉ chớp mắt nhìn cô.
“Em có thấy chị ngồi nói huyên thuyên nhiều quá không?” Hứa Trúc Linh tò mò nhìn cô bé: “Thật ra chị cũng có thể không nói bất kì một lời nào, chị cảm thấy nhìn em thôi là cũng đủ hạnh phúc rồi ấy. Em là cô bé xinh xắn nhất chị từng được gặp, rất rất là đẹp luôn ấy! Chị có thể chụp bức ảnh cho em được không? Chị sợ là sau này chị sẽ không được gặp một cô bé nào xinh đẹp như em nữa.”
Cô bé gật đầu.
Hứa Trúc Linh lập tức nhanh chân đi vòng qua chụp một tấm hình với cô bé.
Vừa mới chụp xong thì cô bé đã lấy điện thoại của cô, nhập vào một địa chỉ email, sau đó còn viết là: Đây là hòm thư của tôi, nhớ gửi cho tôi đấy nhé.
Còn nữa, tên tôi là Diên.
Bình luận facebook