Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 54
Chương 54
Khoảnh khắc nhìn thấy Cố Thành Trung, nhịp đập tim Hứa Trúc Linh đột nhiên dừng lại một chút, cô quên cả thở.
Sao anh lại tới, lâu thế rồi, chắc là thấy hết rồi.
“Đàn anh, xin lỗi, em có việc.”
Cô đẩy Ngôn Phúc Lâm ra, phản ứng đầu tiên là chạy theo Cố Thành Trung, muốn giải thích gì đó.
Nhưng Cố Thành Trung lại nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng, sau đó quay người đi mất.
Anh đi rất nhanh, thêm việc có cây chắn ở lối rẽ, cô hoàn toàn không biết anh đã đi đâu.
Hứa Trúc Linh đã dùng tốc độ nhanh nhất để chạy theo, nhưng đợi khi cô tới, thì đã không thấy bóng dáng Cố Thành Trung đâu.
Cô vội vàng gọi điện, nhưng anh không bắt máy.
Cô nhắn tin cho anh.
“Chú ba Cố nghe điện thoại, em có chuyện muốn nói với anh.”
Nhưng gọi lại một lần, vẫn không có người nhận điện thoại.
Nhất định là anh hiểu nhầm rồi.
Cô lại nhắn tin giải thích một lần, nhưng vẫn không nhận được tin nhắn lại.
Lúc này, Cố Thành Trung đang ngồi trong xe, điện thoại ở một bên, mặc nó kêu inh ỏi.
Anh nhìn tin nhắn hiện lên, cảm thấy hơi mệt mỏi, nhắm mắt xoa trán.
Khương Anh Tùng hiểu, chắc chắn là anh Trung đau đầu rồi.
“Anh Trung… không nhận điện thoại của cô Linh sao?”
“Cậu cũng thấy Ngôn Phúc Lâm rồi, cậu cảm thấy một người phụ nữ bình thường sẽ chọn thế nào?”
“Đương nhiên là anh…”
“Tôi muốn nghe lời thật lòng.”
Cố Thành Trung lạnh lùng nhìn, ngắt lời Khương Anh Tùng.
Khương Anh Tùng nuốt nước bọt, cảm nhận được sự lạnh lẽo của cái chết. Anh ta bất lực nói: “Anh Trung, nếu như anh dùng khuôn mặt thực sự đối mặt, nói không chừng có thể dùng sắc đẹp để cuốn người ta. Phụ nữ đều là động vật trọng thị giác, thích người đẹp trai. Thêm việc anh cố ý che giấu thực lực của mình, nếu như cô Linh biết được thân phận cao quý của anh, đừng nói là Ngôn Phúc Lâm, đến ông nội cậu ta tới đây cũng vô ích thôi, mười người cũng không bõ!”
“Cho nên cậu nói là tôi thua hả?”
Khương Anh Tùng cố ý nói lảng đi, mãi không chịu nói kết quả.
Cổ Thành Trung điềm tĩnh mở mắt, trực tiếp nói ra kết luận cuối cùng.
Khương Anh Tùng mím môi, nếu anh ta là con gái, chắc chắn sẽ chọn thế.
Thực sự là kết quả quá rõ ràng, nếu như Hứa Trúc Linh có tư duy bình thường, chắc chắn sẽ chọn Ngôn Phúc Lâm.
Hiếm thấy anh Trung tìm được một cô gái mình thấy thích, chẳng lẽ cứ để người ta bị cướp đi thế sao?
“Anh Trung, không bằng chúng ta nói chân tướng cho cô Linh. Với điều kiện của anh, chắc chắn cô Linh sẽ vồ lấy anh ngay.”
“Cậu cảm thấy loại con gái như thế, tôi sẽ ham sao?”
Cố Thành Trung không vui.
Nếu như Hứa Trúc Linh giống như kiểu con gái đó, thấy tiền là sáng mắt ra, muốn gả vào nhà có quyền thế, vậy thì sao Cố Thành Trung anh lại thích được.
Cô rất đặc biệt, cũng rất đơn thuần, mới có thể khiến anh nhận định rằng sẽ không buông tay cả đời này.
Nhưng không ngờ, bây giờ Hứa Trúc Linh lại buôn tay trước.
Cứ nghĩ tới biểu hiện hôm nay của Ngôn Phúc Lâm, thêm việc hai người họ ôm thơm nhau, lại như một con dao cắm vào tim anh, khiến anh đau đớn.
Anh vốn tưởng rằng, bản thân đã trở thành người có trái tim sắt đá từ lâu rồi.
Không ngờ lại dịu dàng vì cô, đau đớn vì cô.
Phụ nữ… nếu như không có được, kết cục của anh hai, chẳng lẽ không đủ rõ ràng sao?
“Sắp xếp hợp tác với nhà họ Ôn một chút, đặt vé máy bay sớm nhất, tôi muốn đi nước Anh.”
“Vậy còn cô Linh..”
“Tôi cho cô ấy thời gian suy nghĩ, khi về, dù kết quả thế nào tôi cũng sẽ chấp nhận.”
Cố Thành Trung hít thở sâu, giọng bình thản, nhưng… vẫn không ngăn được cảm xúc đang run rẩy.
Buông bỏ sự đau đớn cũng tốt, nhưng lại không phải chuyện dễ.
Bên này, Hứa Trúc Linh không gọi được, cũng đành từ bỏ.
Cô chỉ có thể cầu cứu Bạch Minh Châu.
Bạch Minh Châu biết được chuyện Ngôn Phúc Lâm, lập tức chạy qua.
Hai người họ hẹn nhau ở quán Bar Thời Quang, Hứa Trúc Linh trước giờ chưa từng dính giọt rượu nào bây giờ lại gọi hai chai bia, khi Bạch Minh Châu chưa tới đã ôm chai bia, ngửa đầu uống không ít.
Bạch Minh Châu đi tới, thấy khuôn mặt đỏ bừng của Hứa Trúc Linh thì hơi đau lòng.
“Chuyện gì thế?”
Hứa Trúc Linh nói hết chuyện này ra một lần.
“Cô bé này, đến cùng là cậu thích ai mà cậu cũng không biết à?” Bạch Minh Châu có chút sốt ruột.
“Từ nhỏ tới lớn tớ đã yêu đương với ai đâu, chồng sắp cưới này cũng chẳng phải do tớ chọn, làm sao mà tớ biết được chứ?”
Hứa Trúc Linh nói với vẻ vô cùng đáng thương.
“Vậy tớ hỏi cậu, giữa Ngôn Phúc Lâm và Cố Thành Trung thì ai đẹp trai hơn?”
“A… Ngôn Phúc Lâm.”
“Vậy gia cảnh của Ngôn Phúc Lâm và Cố Thành Trung ai tốt hơn?”
“Cũng là Ngôn Phúc Lâm.”
Hứa Trúc Linh có chút bất đắc dĩ.
“Vậy tại sao Ngôn Phúc Lâm theo đuổi cậu mà cậu lại không đồng ý hả?”
“Tớ đã là vợ sắp cưới của cậu ba nhà họ Cố rồi, sao lại ở bên người khác được chứ?”
“Có phải là cậu bị ngốc đúng không?” Bạch Minh Châu nói với vẻ hận rèn sắt không thành thép, cô ấy rất muốn nạy đầu của Hứa Trúc Linh ra xem đến cùng trong đó chứa cái gì.
“Ngôn Phúc Lâm là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Phát Đạt, chắn chắn là tốt hơn Cố Thành Trung nghèo túng nhiều đúng không? Nếu như cậu thật sự không có tình cảm gì với Cố Thành Trung thì đừng nên ở mãi bên anh ta làm gì. Cậu có thể nói cho Ngôn Phúc Lâm biết, dù sao cậu vẫn còn trong sạch.”
“Nếu như nhà họ Ngôn thật sự muốn cậu làm dâu nhà họ thì sao họ có thể không giúp cậu chứ? Thoát khỏi Cố Thành Trung, rồi sau đó gả vào nhà giàu, có một người chồng thương yêu cậu, bố mẹ chồng yêu thương, không phải là dễ lựa chọn lắm à? Sở dĩ cậu cảm thấy xoắn xuýt như thế là bởi vì cậu chẳng có tình cảm gì với Ngôn Phúc Lâm cả, cậu còn chưa từng suy nghĩ tới những điều kiện khác của anh ta. Đó là bởi vì cậu đã thích Cố Thành Trung rồi, biết chưa hả?”
Bạch Minh Châu nói một hơi dài, cô ấy tức tới nỗi trợn tròn mắt.
“Tớ… tớ thích Cố Thành Trung ư?”
Hứa Trúc Linh chỉ vào mặt mình, tới bây giờ cô vẫn rất hoang mang. Bạch Minh Châu kêu lên một tiếng rồi nói: “Trời ơi là trời, tớ cảm thấy xót thương cho Ngôn Phúc Lâm và Cố Thành Trung đấy, sao lại thích một người ngu ngơ như cậu chứ hả? Tớ hỏi cậu, cậu biết Cố Thành Trung xấu như thế, còn lớn tuổi, sau này cũng không phát triển tốt được vậy vì sao cậu còn bảo vệ cho anh ta, không cho phép ai nói anh ta là người quái dị? Vì sao mà anh ta lớn hơn cậu mười tuổi, hai người có khoảng cách thế hệ mà cậu còn bằng lòng? Còn nữa, bây giờ cậu đi làm thêm vất vả như thế này không phải cũng là vì Cố Thành Trung sao?”
“Nếu cậu không thích anh ta thì cậu quản tiền thay anh ta làm gì? Cậu đã định nghĩa mình thành vợ của Cố Thành Trung, có trách nhiệm quản lý cuộc sống cho anh ta rồi đó biết không?”
“Bây giờ cậu nghĩ đi, đến cùng là cậu thích ai?”
Hứa Trúc Linh nghe tới đây thì khẽ run lên, như choàng tỉnh.
Những lời mà Bạch Minh Châu vừa nói khiến cho cô nghĩ thông suốt ngay lập tức.
Cô để ý quan tâm tới Cố Thành Trung như thế, chẳng lẽ không phải là thích anh sao?
Điều kiện của Ngôn Phúc Lâm có tốt hơn nữa thì sao chứ, cô cũng đâu có thích, liên quan gì tới cô? Những gì bây giờ Hứa Trúc Linh nghĩ không phải đều là về Cố Thành Trung sao?
Khoảnh khắc nhìn thấy Cố Thành Trung, nhịp đập tim Hứa Trúc Linh đột nhiên dừng lại một chút, cô quên cả thở.
Sao anh lại tới, lâu thế rồi, chắc là thấy hết rồi.
“Đàn anh, xin lỗi, em có việc.”
Cô đẩy Ngôn Phúc Lâm ra, phản ứng đầu tiên là chạy theo Cố Thành Trung, muốn giải thích gì đó.
Nhưng Cố Thành Trung lại nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng, sau đó quay người đi mất.
Anh đi rất nhanh, thêm việc có cây chắn ở lối rẽ, cô hoàn toàn không biết anh đã đi đâu.
Hứa Trúc Linh đã dùng tốc độ nhanh nhất để chạy theo, nhưng đợi khi cô tới, thì đã không thấy bóng dáng Cố Thành Trung đâu.
Cô vội vàng gọi điện, nhưng anh không bắt máy.
Cô nhắn tin cho anh.
“Chú ba Cố nghe điện thoại, em có chuyện muốn nói với anh.”
Nhưng gọi lại một lần, vẫn không có người nhận điện thoại.
Nhất định là anh hiểu nhầm rồi.
Cô lại nhắn tin giải thích một lần, nhưng vẫn không nhận được tin nhắn lại.
Lúc này, Cố Thành Trung đang ngồi trong xe, điện thoại ở một bên, mặc nó kêu inh ỏi.
Anh nhìn tin nhắn hiện lên, cảm thấy hơi mệt mỏi, nhắm mắt xoa trán.
Khương Anh Tùng hiểu, chắc chắn là anh Trung đau đầu rồi.
“Anh Trung… không nhận điện thoại của cô Linh sao?”
“Cậu cũng thấy Ngôn Phúc Lâm rồi, cậu cảm thấy một người phụ nữ bình thường sẽ chọn thế nào?”
“Đương nhiên là anh…”
“Tôi muốn nghe lời thật lòng.”
Cố Thành Trung lạnh lùng nhìn, ngắt lời Khương Anh Tùng.
Khương Anh Tùng nuốt nước bọt, cảm nhận được sự lạnh lẽo của cái chết. Anh ta bất lực nói: “Anh Trung, nếu như anh dùng khuôn mặt thực sự đối mặt, nói không chừng có thể dùng sắc đẹp để cuốn người ta. Phụ nữ đều là động vật trọng thị giác, thích người đẹp trai. Thêm việc anh cố ý che giấu thực lực của mình, nếu như cô Linh biết được thân phận cao quý của anh, đừng nói là Ngôn Phúc Lâm, đến ông nội cậu ta tới đây cũng vô ích thôi, mười người cũng không bõ!”
“Cho nên cậu nói là tôi thua hả?”
Khương Anh Tùng cố ý nói lảng đi, mãi không chịu nói kết quả.
Cổ Thành Trung điềm tĩnh mở mắt, trực tiếp nói ra kết luận cuối cùng.
Khương Anh Tùng mím môi, nếu anh ta là con gái, chắc chắn sẽ chọn thế.
Thực sự là kết quả quá rõ ràng, nếu như Hứa Trúc Linh có tư duy bình thường, chắc chắn sẽ chọn Ngôn Phúc Lâm.
Hiếm thấy anh Trung tìm được một cô gái mình thấy thích, chẳng lẽ cứ để người ta bị cướp đi thế sao?
“Anh Trung, không bằng chúng ta nói chân tướng cho cô Linh. Với điều kiện của anh, chắc chắn cô Linh sẽ vồ lấy anh ngay.”
“Cậu cảm thấy loại con gái như thế, tôi sẽ ham sao?”
Cố Thành Trung không vui.
Nếu như Hứa Trúc Linh giống như kiểu con gái đó, thấy tiền là sáng mắt ra, muốn gả vào nhà có quyền thế, vậy thì sao Cố Thành Trung anh lại thích được.
Cô rất đặc biệt, cũng rất đơn thuần, mới có thể khiến anh nhận định rằng sẽ không buông tay cả đời này.
Nhưng không ngờ, bây giờ Hứa Trúc Linh lại buôn tay trước.
Cứ nghĩ tới biểu hiện hôm nay của Ngôn Phúc Lâm, thêm việc hai người họ ôm thơm nhau, lại như một con dao cắm vào tim anh, khiến anh đau đớn.
Anh vốn tưởng rằng, bản thân đã trở thành người có trái tim sắt đá từ lâu rồi.
Không ngờ lại dịu dàng vì cô, đau đớn vì cô.
Phụ nữ… nếu như không có được, kết cục của anh hai, chẳng lẽ không đủ rõ ràng sao?
“Sắp xếp hợp tác với nhà họ Ôn một chút, đặt vé máy bay sớm nhất, tôi muốn đi nước Anh.”
“Vậy còn cô Linh..”
“Tôi cho cô ấy thời gian suy nghĩ, khi về, dù kết quả thế nào tôi cũng sẽ chấp nhận.”
Cố Thành Trung hít thở sâu, giọng bình thản, nhưng… vẫn không ngăn được cảm xúc đang run rẩy.
Buông bỏ sự đau đớn cũng tốt, nhưng lại không phải chuyện dễ.
Bên này, Hứa Trúc Linh không gọi được, cũng đành từ bỏ.
Cô chỉ có thể cầu cứu Bạch Minh Châu.
Bạch Minh Châu biết được chuyện Ngôn Phúc Lâm, lập tức chạy qua.
Hai người họ hẹn nhau ở quán Bar Thời Quang, Hứa Trúc Linh trước giờ chưa từng dính giọt rượu nào bây giờ lại gọi hai chai bia, khi Bạch Minh Châu chưa tới đã ôm chai bia, ngửa đầu uống không ít.
Bạch Minh Châu đi tới, thấy khuôn mặt đỏ bừng của Hứa Trúc Linh thì hơi đau lòng.
“Chuyện gì thế?”
Hứa Trúc Linh nói hết chuyện này ra một lần.
“Cô bé này, đến cùng là cậu thích ai mà cậu cũng không biết à?” Bạch Minh Châu có chút sốt ruột.
“Từ nhỏ tới lớn tớ đã yêu đương với ai đâu, chồng sắp cưới này cũng chẳng phải do tớ chọn, làm sao mà tớ biết được chứ?”
Hứa Trúc Linh nói với vẻ vô cùng đáng thương.
“Vậy tớ hỏi cậu, giữa Ngôn Phúc Lâm và Cố Thành Trung thì ai đẹp trai hơn?”
“A… Ngôn Phúc Lâm.”
“Vậy gia cảnh của Ngôn Phúc Lâm và Cố Thành Trung ai tốt hơn?”
“Cũng là Ngôn Phúc Lâm.”
Hứa Trúc Linh có chút bất đắc dĩ.
“Vậy tại sao Ngôn Phúc Lâm theo đuổi cậu mà cậu lại không đồng ý hả?”
“Tớ đã là vợ sắp cưới của cậu ba nhà họ Cố rồi, sao lại ở bên người khác được chứ?”
“Có phải là cậu bị ngốc đúng không?” Bạch Minh Châu nói với vẻ hận rèn sắt không thành thép, cô ấy rất muốn nạy đầu của Hứa Trúc Linh ra xem đến cùng trong đó chứa cái gì.
“Ngôn Phúc Lâm là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Phát Đạt, chắn chắn là tốt hơn Cố Thành Trung nghèo túng nhiều đúng không? Nếu như cậu thật sự không có tình cảm gì với Cố Thành Trung thì đừng nên ở mãi bên anh ta làm gì. Cậu có thể nói cho Ngôn Phúc Lâm biết, dù sao cậu vẫn còn trong sạch.”
“Nếu như nhà họ Ngôn thật sự muốn cậu làm dâu nhà họ thì sao họ có thể không giúp cậu chứ? Thoát khỏi Cố Thành Trung, rồi sau đó gả vào nhà giàu, có một người chồng thương yêu cậu, bố mẹ chồng yêu thương, không phải là dễ lựa chọn lắm à? Sở dĩ cậu cảm thấy xoắn xuýt như thế là bởi vì cậu chẳng có tình cảm gì với Ngôn Phúc Lâm cả, cậu còn chưa từng suy nghĩ tới những điều kiện khác của anh ta. Đó là bởi vì cậu đã thích Cố Thành Trung rồi, biết chưa hả?”
Bạch Minh Châu nói một hơi dài, cô ấy tức tới nỗi trợn tròn mắt.
“Tớ… tớ thích Cố Thành Trung ư?”
Hứa Trúc Linh chỉ vào mặt mình, tới bây giờ cô vẫn rất hoang mang. Bạch Minh Châu kêu lên một tiếng rồi nói: “Trời ơi là trời, tớ cảm thấy xót thương cho Ngôn Phúc Lâm và Cố Thành Trung đấy, sao lại thích một người ngu ngơ như cậu chứ hả? Tớ hỏi cậu, cậu biết Cố Thành Trung xấu như thế, còn lớn tuổi, sau này cũng không phát triển tốt được vậy vì sao cậu còn bảo vệ cho anh ta, không cho phép ai nói anh ta là người quái dị? Vì sao mà anh ta lớn hơn cậu mười tuổi, hai người có khoảng cách thế hệ mà cậu còn bằng lòng? Còn nữa, bây giờ cậu đi làm thêm vất vả như thế này không phải cũng là vì Cố Thành Trung sao?”
“Nếu cậu không thích anh ta thì cậu quản tiền thay anh ta làm gì? Cậu đã định nghĩa mình thành vợ của Cố Thành Trung, có trách nhiệm quản lý cuộc sống cho anh ta rồi đó biết không?”
“Bây giờ cậu nghĩ đi, đến cùng là cậu thích ai?”
Hứa Trúc Linh nghe tới đây thì khẽ run lên, như choàng tỉnh.
Những lời mà Bạch Minh Châu vừa nói khiến cho cô nghĩ thông suốt ngay lập tức.
Cô để ý quan tâm tới Cố Thành Trung như thế, chẳng lẽ không phải là thích anh sao?
Điều kiện của Ngôn Phúc Lâm có tốt hơn nữa thì sao chứ, cô cũng đâu có thích, liên quan gì tới cô? Những gì bây giờ Hứa Trúc Linh nghĩ không phải đều là về Cố Thành Trung sao?
Bình luận facebook