• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Tổng tài bá đạo và cô vợ nhỏ (1 Viewer)

  • Tổng tài bá đạo và cô vợ nhỏ - Chương 1607

Chương 1607


“Anh thì biết cái gì? Quan trọng là có tham gia, anh hiểu không? Vì em không có thời gian học thôi, bằng không, em chắc chắn có thể tự do trượt đấy! Trước kia cứ luôn nghe nói nghiện màu xanh da trời, nghiện màu trắng của tuyết, giờ rốt cuộc cũng cảm nhận được rồi.”


“Cái gì gọi là nghiện màu xanh da trời, nghiện màu trắng của tuyết?”


“Chính là lặn xuống tận đáy biển sâu, đùa vui trong tuyết. Là hai môn thể thao có thể giúp người ta giải tỏa tâm hồn nhất, anh sẽ tìm được con người khác của mình. Anh thử nghĩ xem, dưới đáy biển, có rất nhiều cá vây quanh anh, tất cả phiền não tự dưng sẽ tan biến, hệt như một con cá tự do tự tại ngao du khắp nơi, những chuyện rắc rối trên thế giới nào có liên quan đến anh.”


“Nghĩ mà xem, tuyết trắng ménh mông, trùng trùng điệp điệp, trời đất nhr kết női lại với nhau, anh tự do chạy như bay, sau Grng toàn là bông tuyết. Phóng mắt nhìn, bao la bát ngát, trên trời đưới đất, vạn vật đều là một vùng trắng xóa, tâm hồn anh cũng sẽ được tính lọc rất nhtêu.” “Hắc Ảnh, anh chi thấy em dạo quanh một chỗ, nhưng đối với em, em đã chạm đến vạn vật trên thế gian, đã nhận được.. Haiz, anh đó!” . Cuối cùng, cô nghiêng đầu, di dòm nói| Hai môn thể thao có tác dụng giải tòa tâm hồn, giúp tâm hồn giảm bót áp Gực. Trước kia có đã hoàn toàn tin: Song, cô không có cơ hội đi du lịch biển ở phía Nam, chỉ có thể cảm nhận một cái đẹp khác trong màn tuyết trắng, dưới những bông tuyết bay tán loạn gữa trời Bắc.







Anh lên tiếng, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô, lòng bàn tay anh vô cùng ấm, khiến cô cảm thấy rất an toàn: “Đợi chuyện ở đây chấm dứt, chúng ta đi phía Nam, tìm một cái hải đảo, tự do lặn xuống nước, em thấy sao?”


“Anh… Anh đang hứa hẹn với em sao?”


“Hứa hẹn?”


Nghe từ này, Hắc Ảnh cảm thấy vô cùng lạ lãm.


Anh chưa từng hứa hẹn với bất kỳ ai, thế nên hai chữ này đặc biệt có trọng lượng.


Hứa hẹn không phải giao dịch, không phải trao đổi đồng giá, mà nó là một lời hứa cho tương lai, một sự mong đợi.


Cần phải có thời gian dài để thực hiện.


Mà anh… Anh có tương lai sao? Anh có thể làm chủ tương lai của mình?


Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí bỗng trở nên yên tĩnh.


Thời gian trôi qua từng phút một, Châu Vũ căng thẳng đến mức tim sắp nhảy ra ngoài luôn rồi, rốt cuộc, bên tai cũng vang lên lời của Hắc Ảnh.


“Ừ, là hứa hẹn.”


“Hứa hẹn với em sao?”


“Ừm, là hứa hẹn với em, anh sẽ dẫn em đi biển, đi lặn, đi làm một con cá.”


“Không, bây giờ là hai con, anh phải cùng em lặn xuống biển đấy!”


Cô vui vẻ nói, mặc dù biết chuyện này không thể nào thực hiện được, dù sao thì cô cũng không còn bao nhiêu thời gian nữa, thế nhưng cô vẫn rất vui.


Dù cho anh có nói cô là thằng đần béo ú thì cô cũng nhận, bởi vì… Cô thật sự rất vui, có một khoảnh khắc, sinh tử đã không còn quan trọng, chỉ có người trước mắt mới là quan trọng nhất.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom