Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
tổng tài baba mami giận thật rồi-95.html
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Tổng tài BaBa : Mami giận thật rồi ! - Chương 92_Ảnh Vương đã chết
Mùa đông của nửa tháng sau , khí trời se se lạnh , từng lúc gió mạnh,rồi lại nhẹ , những hạt tuyết trắng xóa rơi xuống , phủ khắp Tây Đô.
Mục Lạc Anh ngồi , mi mắt khẽ cụp xuống, đôi mắt cô chứa đựng sự buồn khổ nặng nề ,nhìn ra bên ngoài , nói:"Triệu Liên , cô thấy thế nào nếu tôi không còn là Ảnh Vương".
Triệu Liên nghe vậy , khó trả lời :"Tôi cũng không rõ ".
"Ngày mai , cô hãy dùng trang wed đen của tổ chức đăng lên một bài báo , với nội dung là Ảnh Vương đã chết , nên nhớ không được để ai tra ra là do tổ chức chúng ta làm , nhớ rõ chứ!".
Triệu Liên khá bất ngờ, rồi lấy lại bình tĩnh:"Tôi sẽ không làm chủ nhân thất vọng".
Triệu Liên cung kính rời khỏi . Mục Lạc Anh như trút được một tảng đá lớn trong lòng , cô không muốn làm Ảnh Vương , không muốn ngửi thấy mùi máu tanh , không muốn giúp ai hại ai nữa. Cô chỉ muốn là cô , là Mục Lạc Anh một bác sĩ chỉ cứu người ,không giết người......
Từ nay , Mục Lạc Anh cô sẽ không còn là Ảnh Vương nữa , Ảnh Vương mãi mãi chết rồi .
-------------
Tiểu Hiên ở Hứa gia cũng đã nửa tháng , bé thật sự rất nhớ Mục Lạc Anh . Nhưng bé phải nhịn , chỉ còn nửa tháng nữa thôi gia đình bé sẽ đoàn tụ .
Đang suy nghĩ , bỗng nhiên cửa phòng mở ra, Hứa Mỹ Lệ với gương mặt u ám :"Hôm nay ba mày đi công tác , để xem tao trừng trị mày như nào".
Tiểu Hiên nhìn chằm chằm vào cô ta , không tỏ ra sợ sệt mà ngược lại còn thích thú mỉm cười:"Dì à ! Bộ mặt thật đã lộ ra rồi sao?".
Hứa Mỹ Lệ tức giận:"Thằng quỷ nhỏ , vì sự xuất hiện của mày mà tao và anh Phàm trở nên xa cách , suốt ngày anh ấy cứ ở bên mày, không có một giây phút nào anh ấy dành cho tao cả".
Tiểu Hiên thở dài , châm biến :"Nếu không có sự xuất hiện của tôi , dì nghĩ ba tôi có dành thời gian cho dì không!".
Hứa Mỹ Lệ cứng miệng,lời nói của thằng nhóc không sai , nhưng rồi cô ta hằng giọng nói tiếp :"Tao không cần biết, bây giờ mày hãy ra khỏi Hứa gia này đi , khi Tư Phàm công tác trở về tao sẽ nói là mày nhớ mẹ nên đi rồi".
Tiểu Hiên tiếp lời:"Nếu tôi nói không?".
Hứa Mỹ Lệ giận đến cực độ , trực tiếp siết chặt bả vai tiểu Hiên , nhưng với tiểu Hiên không kêu la ,mà còn rất bình tĩnh .
Hứa Mỹ Lệ biết thằng nhóc trước mắt này rất ngoan cường giống ba nó , nên không muốn chấp nhất nữa ,buông tay ra bỏ đi .
Tiểu Hiên ngã người xuống giường , nước mắt lăn dài trên má:"Mami , con ước gì mẹ ở đây ".
------
Ở tổ chức ,Mục Lạc Anh ngồi nhắm mắt lại , chợt trái tim cô như có ai bóp chặt , đau đến nghẹt thở, lát sau thỳ không còn nữa , cô xoay ghế lại , nhìn vào tấm hình có hình ảnh một người phụ nữ và một cậu nhóc mỉm cười vui tươi .
Mục Lạc Anh thật sự buồn :"Tiểu Hiên , con xa ta nửa tháng rồi , con có nhớ ta không , ta thỳ rất nhớ con , nhớ đến phát điên".
Đông đến rồi , con vẫn chưa về .
----------------
CHAP NÀY DÀNH CHO NGÀY MAI .....
*^O^* TÌ BÀ PHIÊU BẠC
Tổng tài BaBa : Mami giận thật rồi ! - Chương 92_Ảnh Vương đã chết
Mùa đông của nửa tháng sau , khí trời se se lạnh , từng lúc gió mạnh,rồi lại nhẹ , những hạt tuyết trắng xóa rơi xuống , phủ khắp Tây Đô.
Mục Lạc Anh ngồi , mi mắt khẽ cụp xuống, đôi mắt cô chứa đựng sự buồn khổ nặng nề ,nhìn ra bên ngoài , nói:"Triệu Liên , cô thấy thế nào nếu tôi không còn là Ảnh Vương".
Triệu Liên nghe vậy , khó trả lời :"Tôi cũng không rõ ".
"Ngày mai , cô hãy dùng trang wed đen của tổ chức đăng lên một bài báo , với nội dung là Ảnh Vương đã chết , nên nhớ không được để ai tra ra là do tổ chức chúng ta làm , nhớ rõ chứ!".
Triệu Liên khá bất ngờ, rồi lấy lại bình tĩnh:"Tôi sẽ không làm chủ nhân thất vọng".
Triệu Liên cung kính rời khỏi . Mục Lạc Anh như trút được một tảng đá lớn trong lòng , cô không muốn làm Ảnh Vương , không muốn ngửi thấy mùi máu tanh , không muốn giúp ai hại ai nữa. Cô chỉ muốn là cô , là Mục Lạc Anh một bác sĩ chỉ cứu người ,không giết người......
Từ nay , Mục Lạc Anh cô sẽ không còn là Ảnh Vương nữa , Ảnh Vương mãi mãi chết rồi .
-------------
Tiểu Hiên ở Hứa gia cũng đã nửa tháng , bé thật sự rất nhớ Mục Lạc Anh . Nhưng bé phải nhịn , chỉ còn nửa tháng nữa thôi gia đình bé sẽ đoàn tụ .
Đang suy nghĩ , bỗng nhiên cửa phòng mở ra, Hứa Mỹ Lệ với gương mặt u ám :"Hôm nay ba mày đi công tác , để xem tao trừng trị mày như nào".
Tiểu Hiên nhìn chằm chằm vào cô ta , không tỏ ra sợ sệt mà ngược lại còn thích thú mỉm cười:"Dì à ! Bộ mặt thật đã lộ ra rồi sao?".
Hứa Mỹ Lệ tức giận:"Thằng quỷ nhỏ , vì sự xuất hiện của mày mà tao và anh Phàm trở nên xa cách , suốt ngày anh ấy cứ ở bên mày, không có một giây phút nào anh ấy dành cho tao cả".
Tiểu Hiên thở dài , châm biến :"Nếu không có sự xuất hiện của tôi , dì nghĩ ba tôi có dành thời gian cho dì không!".
Hứa Mỹ Lệ cứng miệng,lời nói của thằng nhóc không sai , nhưng rồi cô ta hằng giọng nói tiếp :"Tao không cần biết, bây giờ mày hãy ra khỏi Hứa gia này đi , khi Tư Phàm công tác trở về tao sẽ nói là mày nhớ mẹ nên đi rồi".
Tiểu Hiên tiếp lời:"Nếu tôi nói không?".
Hứa Mỹ Lệ giận đến cực độ , trực tiếp siết chặt bả vai tiểu Hiên , nhưng với tiểu Hiên không kêu la ,mà còn rất bình tĩnh .
Hứa Mỹ Lệ biết thằng nhóc trước mắt này rất ngoan cường giống ba nó , nên không muốn chấp nhất nữa ,buông tay ra bỏ đi .
Tiểu Hiên ngã người xuống giường , nước mắt lăn dài trên má:"Mami , con ước gì mẹ ở đây ".
------
Ở tổ chức ,Mục Lạc Anh ngồi nhắm mắt lại , chợt trái tim cô như có ai bóp chặt , đau đến nghẹt thở, lát sau thỳ không còn nữa , cô xoay ghế lại , nhìn vào tấm hình có hình ảnh một người phụ nữ và một cậu nhóc mỉm cười vui tươi .
Mục Lạc Anh thật sự buồn :"Tiểu Hiên , con xa ta nửa tháng rồi , con có nhớ ta không , ta thỳ rất nhớ con , nhớ đến phát điên".
Đông đến rồi , con vẫn chưa về .
----------------
CHAP NÀY DÀNH CHO NGÀY MAI .....
*^O^* TÌ BÀ PHIÊU BẠC
Bình luận facebook