• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Tổng Tài Câm Sủng Vợ (3 Viewers)

  • Chương 114:Cần có thời gian

“Ông bà thông gia,Về việc Tú Anh tới US làm việc, con bé dù sao cũng là người đã trưởng thành, Con nó có nguyện vọng được tự lập sống và làm những việc nó muốn chúng tôi không phản đối.

Lăng Gia không để cho con bé thiếu thốn bất cứ thứ gì, nhưng như vậy không có nghĩa là con bé sẽ sống như bình hoa di động trong nhà.


Nếu nó thích làm bất kỳ việc gì để cảm thấy được vui vẻ chúng tôi đều chấp thuận. Con bé được gả vào Lăng gia thì Sống làm người của Lăng Gia chết cũng sẽ làm ma của Lăng Gia chúng tôi sẽ có trách nhiệm chăm sóc con bé”

Trịnh Dục Tú nói từng từ, giọng bà rất nhỏ nhưng rõ ràng, dứt khoát.

Giữa không gian tĩnh lặng của hành lang bệnh viện, mọi người đều nghe rõ từng từ bà nói.


“Về việc con bé có thù oán với ai hay không? Tôi cũng đang định hỏi ông bà thông gia điều đó.

Từ khi mất tích tới khi phát hiện ra con bé, Lăng gia chưa hề nhận được bất cứ một cuộc điện thoại hay thông tin nào liên quan tới việc đòi tiền chuộc hay bất cứ thứ gì.

Vì thế có thể khẳng định Con bé bị người ta bắt và giết không phải mục đích tống tiền.Vậy mục đích ở đây là gì? Tư thù cá nhân? Ai có thể oán hận mà ra tay độc ác với con bé như vậy? Ai có thể theo nó tới tận sa mạc xa xôi để hành động?

Lăng Duệ điềm tĩnh phản bác lại từng lời nói của Trương Vân Sơn. Ông cũng giống vợ mình nói rất nhỏ nhẹ nhưng từng lời nói của ông rõ ràng, chậm rãi nhả từng chữ giữa hành lang vắng lặng.

“Chúng tôi xa con bé đã hơn sáu năm, làm sao biết được nó có thù oán với ai.”

Giọng Trương Vân Sơn có chút mềm mỏng hơn hẳn. Mọi điều Trịnh Dục Tú và Lăng Duệ nói đều hợp tình hợp lý. Khiến ông ta không thể cứ mãi tỏ ra cứng rắn được nữa.

“Hôm nay tôi mời ông bà thông gia tới đây, một mặt là báo cho ông bà biết về tình trạng của Tú Anh, dù sao cũng là con gái của ông bà đã sinh ra, ông bà có quyền được biết tình trạng của con bé. Nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc chúng tôi cần ở ông bà thông gia bất kỳ trách nhiệm chăm sóc nào.Việc này sẽ do Lăng Gia đảm nhiệm. Mặt khác tôi cũng xin được khẳng định một điều, Lăng gia chúng tôi sẽ bằng mọi giá tìm ra kẻ đã hãm hại Tú Anh và khiến kẻ đó trả giá. Những gì Tú Anh phải chịu hôm nay kẻ đó sẽ phải chịu gấp trăm gấp nghìn lần hơn thế, dù kẻ đó có là bất kỳ ai.”

Lăng Duệ hơi cao giọng một chút, ông nhấn mạnh từng từ, cũng là để vạch rõ ranh giới với Trương Thị Mắt ông nhìn thẳng vào gương mặt đang dần dần biến đổi của Trương Vân Sơn.

“Tú Anh cũng là con của chúng tôi, nếu có bất kỳ vấn đề gì xảy ra với nó, Lăng gia nên chuẩn bị tinh thần đưa ra một cầu giải thích hợp lý với Trương gia.”

Trương Vân Sơn cũng không vừa, dù đối với ông ta việc không phải gánh thêm sự chăm sóc với một người còn đang hôn mê nằm kia cũng là giảm được nhiều phiền toái nhưng dù sao cũng không thể một bước mà tỏ ra vui vẻ chấp nhận được.

“Theo tôi được biết, vốn dĩ tình cảm giữa Trương gia và Tú Anh nhà chúng tôi vốn cũng không được tốt đẹp gì. Nếu không tại sao Trương Tiểu thư lại không hề nói gì với ông bà về chuyện mất tích của Tú Anh?”

Trịnh Dục Tú không nhịn được trước thái độ ngạo mạn của Trương Vân Sơn, bà quyết định tung cho ông ta một cú đòn thăm dò.

Trong lòng bà thầm hiểu rõ câu hỏi này cũng là câu mà chính Trương Vân Sơn và Hàn Thu Nguyệt cũng đang đặt ra trong lòng.

1640313963498.png

Bỗng chốc gương mặt cô gái đang chìm trong bóng tối ấy chợt hiện lên rõ ràng, là gương mặt của Trương Tú Anh nhìn anh với ánh mắt căm thù và khinh bỉ buông ra một câu nói “Em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh” sau đó cô quay người bước đi, mặc cho anh đuổi theo cô thế nào cũng không thể bắt kịp có được, cứ thế Trương Tú Anh biến dần dần biến mất vào trong bóng đêm để lại Lăng Quốc Thiên trơ trọi giữa sa mạc hoang vắng.

Lăng Quốc Thiên tỉnh dậy, người ướt đẫm mồ hôi.Anh lau mồ hôi đang túa ra trên trán, nhìn đồng


hồ vậy mà anh đã thiếp đi được hơn hai giờ. Lăng Quốc Thiên quyết định đi tới phòng chờ.

Lăng Duệ và Trịnh Dục Tú vừa tiễn Trương Vân Sơn và Hàn Thu Nguyệt đi chưa được bao lâu thì Lăng Quốc Thiên tới.Anh thấy hành lang đã trống trải mới bước vào.

“Họ về lâu chưa ạ?” Lăng Quốc Thiên hỏi bố me.


“Bố mẹ vợ con cũng về được một lúc rồi. Con có chợp mắt được chút nào không?” Trịnh Dục Tú nhìn con trai xót xa.

“Con ngủ được một lúc. Ba mẹ về nghỉ ngơi đi, ở đây đã có con lo. Từ lúc xuống máy bay ba mẹ cũng chưa được nghỉ chút nào, ba mẹ về nhà đi, Con sẽ ở cạnh cô ấy”

Lăng Quốc Thiên nhìn ba mẹ đầy biết ơn.Anh biết ba mẹ là vì thương anh, nhưng trong lòng ông bà cũng có ấn tượng tốt về Trương Tú Anh thì mới hết lòng với cô như vậy.

Anh tin chuyện đối phó với Trương gia ba mẹ đã giải quyết một cách thuận lợi, nếu không ba anh đã nói với anh rồi.

“Mẹ không sao, mẹ muốn chờ con bé ra” Trịnh Dục Tú hết nhìn con trai rồi lại nhìn chồng. Bà biết hai người đàn ông trước mặt này vì lo lắng cho sức khỏe của bà mà sẽ không để bà ở lại thêm, nhưng bà vẫn hi vọng họ đổi ý.

“Ba, ba đưa mẹ về giúp con.” Lăng Quốc Thiên dứt khoát nói với Lăng Duệ, sau đó anh quay sang

Trịnh Dục Tú giọng có chút năn nỉ.

“Mẹ, mẹ về nghỉ ngơi, ngày mai nấu món gì thật ngon mang tới cho con bồi bổ nhé. Tú Anh có bất kỳ thông tin gì con sẽ báo mẹ ngay, không kể ngày đêm” .

“Thôi, mẹ biết rồi, mẹ sẽ về. Con chú ý mặc nhiều kẻo lạnh” Trịnh Dục Tú bị Lăng Duệ đỡ lấy ngang eo vừa dìu vừa lôi đi, bà vẫn không quên ngoái đầu lại dặn dò con trai.

“Mẹ yên tâm, con sẽ lo tốt cho bản thân.” Lăng Quốc Thiên trấn an Trịnh Dục Tú.

Ôn ào một lát cuối cùng Trịnh Dục Tú và Lăng Duệ cũng rời khỏi, cả hành lang rộng lớn trở nên vắng lặng, chỉ còn mình Lăng Quốc Thiên, anh nhìn đồng hồ sau đó ngồi xuống băng ghế, mắt vẫn chưa từng rời khỏi cánh cửa trước mặt. Hôm nay là ca trực của giáo sư John ông nhìn qua camera thấy Lăng Quốc Thiên vẫn ngồi đó, không đành lòng, ông bèn rời phòng trực đi tới ngồi bên cạnh anh.

“Tình hình cô ấy đang tốt lên, cậu cứ yên tâm. Theo kinh nghiệm của tôi chắc sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Cậu cũng đừng quá lo lắng.Việc gì cũng cần có thời gian”

Bác sỹ John vừa thông báo tình hình vừa là lời an ủi của ông tới Lăng Quốc Thiên, từ khi điều trị cho Lăng Quốc Thiên ông đã dần coi anh giống như con trai mình vậy.

Một chàng thanh niên ưu tú và đầy nghị lực.

“Cảm ơn bác sỹ, từng ấy ca mổ chắc cô ấy đau đớn lắm”

Lăng Quốc Thiên vẫn nhìn thẳng, ánh mắt của anh vô hồn, gương mặt không gợn chút cảm xúc nào, lời của anh nhẹ như tiếng thì thầm.
“Tình hình của cô ấy còn khá hơn rất nhiều so với cậu trước đây. Cậu nhìn xem bây giờ cậu như thế nào? Nên đừng quá lo lắng, cô ấy sẽ khỏe mạnh trở lại thôi.” Bác sỹ John VỖ VỖ vai Lăng Quốc Thiên theo thói quen.


Lăng Quốc Thiên không trả lời ông. Cả hai người đàn ông chìm vào yên lặng, mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng chỉ có sự yên lặng đồng cảm và thấu hiểu là tồn tại. Bên ngoài cửa sổ, trời đã bắt đầu hửng sáng, gió thu lạnh buốt thổi bay tấm rèm cửa phủ kín cả khung kính lớn. Lăng Quốc Thiên khẽ rùng mình, hắt xì hơi liền mấy cái. Thời tiết mùa thu ở Ninh Thành nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm khá lớn. Khiến con người sống ở nơi đây vào mùa này nếu không chú ý rất dễ bị cảm lạnh và mắc những bệnh về đường hô hấp.

Bác sỹ John nhìn đồng hồ sau đó vào phòng kiểm tra tình trạng của Trương Tú Anh. Y tá trực trong phòng bệnh báo cáo lại các chỉ số sau mổ của cô, mọi thứ đúng như ông dự đoán, các chỉ số đều trong mức kiểm soát và tốt lên từng giờ.

Trương Tú Anh đã có thể ra phòng hậu phẫu. Bác sỹ John dặn dò mọi người kiểm tra máy móc sau đó cùng đẩy giường Trương Tú ANh đi ra. Cánh cửa bật mở, Lăng Quốc Thiên đã đứng chờ sẵn. Anh không đi sát bên giường bệnh của cô, nhìn vào gương mặt còn chìm trong hôn mê của cô, lòng thắt lại.


Ánh nắng đầu ngày xuyên qua tấm rèm mỏng chiếu nghiêng gương mặt góc cạnh của anh, chiếu xuống gương mặt Trương Tú Anh thành một đường thẳng tắp.

Lăng Quốc Thiên nhìn đôi mi dài khép lại giống như hai cánh bướm yếu đuối, mỏng manh.Anh siết chặt nắm đấm trong tay, cằm bạnh ra. Bằng mọi giá anh sẽ bắt kẻ gây ra chuyện này phải trả một cái giá xứng đáng.

Từ lúc ở bệnh viện Hy Vọng trở về, Trương Vân Sơn không hề chợp mắt. Ông ta trằn trọc trên giường, trong đầu là hàng loạt những suy nghĩ ngổn ngang, bất an.

Việc xảy ra với Trương Tú ANh là điều ông không ngờ tới, ông dù sao cũng là bố của Trương Tú Anh, không thể phủ nhận tình cảm ruột thịt sâu thẳm trong lòng ông vẫn dành cho cô con gái nhiều tai tiếng của mình.

Con người ta thường nói Con cái dù có phụ cha mẹ chứ cha mẹ không phụ Con cái.

Ông thừa nhận ông đã từng từ mặt cô, cũng trở nên xa cách với cô hơn bao giờ hết, nhưng sự tức giận ấy phần nhiều là xuất phát từ việc khi người ta quá hi vọng vào một ai đó rồi bị thất vọng thì sự tức giận sẽ lớn lên gấp bội.

Còn Trương Tú Linh, con gái cưng của ông, từ trước tới giờ ông luôn coi nó là bảo vật, là đứa trẻ đơn thuần yếu đuối cần được bảo vệ. Nhưng tại sao suốt quá trình công tác không phải chỉ một hai ngày mà Trương Tú Linh không hề nói với ông về việc có Trương Tú Anh đi cùng.

Càng bất thường hơn, khi Trương Tú Anh mất tích, Trương Tú Linh cũng không hề nói gì với vợ chồng ông, trong khi đáng ra với con người đơn thuần và hay lo lắng như Trương Tú Linh thì cô đã phải nói ngay với ông về việc đó.

Chuyện này có quá nhiều uẩn khúc.

Trương Tú Linh lại ở nước ngoài, ông không thể trực tiếp hỏi được.

Nhưng có một điều ông cảm nhận và xác định khá chắc chắn, mặc dù điều này không có cơ Sở nào để khẳng định. Nhưng bằng trực giác của một người bao nhiêu năm lăn lộn trong thương trường.
1640314034308.png
 
Advertisement
Last edited:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom