• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Tổng Tài Câm Sủng Vợ (2 Viewers)

  • Chương 25: Bí mật của sa mạc

Trương Vân Sơn nhớ lại, từ khi ông ta còn là một chàng trai trẻ mười mấy tuổi, cha ông ta đã dẫn ông ta tới vùng sa mạc phía Nam này. Trong lòng ông ta chưa bao giờ thích vùng đất đó, vừa nóng bức, vừa bẩn thỉu dân cư thưa thớt, hoang vu.Vốn là người sinh ra ở thành phố lớn lại quen sống trong nhung lụa, Trương Vân Sơn không hiểu nổi lý lẽ của cha mình khi cứ dẫn ông ta tới đây năm lần bảy lượt nói với ông ta về mơ ước sẽ biến nơi này thành một vùng đất giàu có.

Trương Vân Sơn không phải là người quá xuất sắc nhưng ông ta có một người cha xuất sắc, có một gia tài đồ sộ vì thế cái ông ta quan tâm thực ra là chỉ cần tiếp quản gia tài đó và khiến tiền đẻ ra tiền mà thôi.

Kỷ niệm của ông ta về sa mạc này toàn là những kỷ niệm không vui vẻ gì. Ngày đó mỗi lần ông ta khiến cha không hài lòng như lười học, ngỗ nghịch với người làm,... thì cái kết nhận được chính là ông ta sẽ bị cha dẫn tới sa mạc này và cho sống theo đúng nghĩa vật lộn để sinh tồn ngắn thì vài ngày dài thì cả tuần. Khiến mỗi lần nghĩ tới sa mạc này ông ta đều dâng lên một niềm oán hận, một sự đả kích không hề nhỏ.

Cho tới khi ông ta lập gia đình kết hôn với Hàn Thu Nguyệt, sự quan tâm của ba chuyển dần sang hai cô con gái đáng yêu của ông ta là Trương Tú Anh và Trương Tú Linh, lúc đó ông ta mới thôi bị ba lôi tới sa mạc chết tiệt này để ôn nghèo kể khổ - câu chuyện mà ông ta phải nghe suốt mấy chục năm cuộc đời chính là, khi ba ông ta mới chỉ là một thương nhân nhỏ, tìm cách vật lộn vươn lên, có lần có một chuyến hàng đi xuyên qua sa mạc, chẳng may gặp bão cát hàng bị vùi lấp hết người cũng bị nạn thoi thóp, ông đã được người dân ở sa mạc cứu giúp. Họ chia sẻ với ông từng chút đồ ăn ít ỏi của mình, cho ông từng ít nước thứ mà họ quý hơn cả tiền bạc giữa sa mạc.

Cũng chính trong khoảng thời gian này cha ông đã học cách sinh tồn của những người dân sa mạc khắc nghiệt này, chính họ đã truyền cho ông nguồn năng lượng tích cực và ông học được ở họ sự bền bỉ, tĩnh tâm trong mọi hoàn cảnh. Nhờ vậy mà cha ông không chỉ giữ được mạng sống mà còn trở thành một thương nhân với sự lỳ lợm, kiên trì bậc nhất Ninh Thành, khiến ai ai cũng phải nể phục. Sau này khi trở thành một doanh nhân giàu có cha ông đã luôn muốn quay lại giúp đỡ những người đã giúp mình lúc khó khăn hoạn nạn.
1638523637168.png

Không những thế khi có quy hoạch của nhà nước, chính Trương Lão gia đã cố gắng bằng mọi cách sở hữu cả mảnh đất sa mạc. Ông có cam kết với chính phủ về việc phát triển kinh tế bền vững của sa mạc trong tương lai gần.

Không ít lần Trương Lão gia muốn Trương Vân Sơn để tâm tới việc khai thác và phát triển vùng sa mạc này. Nhưng Trương Vân Sơn vốn dĩ có thành kiến với nơi đây vì vậy ông ta luôn lần lữa không muốn bắt tay vào việc này.


Cũng may cho ông ta, càng ngày hai cô con gái của ông ta lớn lên thì mối quan tâm của Trương Lão gia về sa mạc được chuyển sang cho hai cô cháu nhỏ, đặc biệt là Trương Tú Anh.Vốn là cô bé thông minh lanh lợi lại rất hiểu chuyện vì thế Trương Tú Anh luôn được Trưởng lão hết mực quan tâm.Với các đứa trẻ khác việc chơi búp bê, mua đồ đẹp chơi với bạn cùng trang lứa bao giờ cũng được ưu tiên hơn việc ngồi cả ngày tiếp chuyện với một ông già. Nhưng Trương Tú Anh thì

khác, từ còn nhỏ đã rất quấn quýt bên ông nội. Cô có thể ngồi hàng giờ nghe ông kể về những vì sao, có thể chỉ chỏ hỏi ông những câu ngây ngô khi ghé mắt vào đọc ké những cuốn sách dày cộp ông đang đọc.

Đối với Tú Anh, Trương Lão gia có một sự kiện trì vô hạn, ông có thể ngồi hàng giờ chỉ để giảng giải những thắc mắc linh tinh của cô bé về cây CỎ, động vật, về bầu trời, mặt đất thậm chí và cả những thứ trời ơi đất hỡi của một đứa bé gái bé xíu cũng được cô bé mang ra “thỉnh giáo” ông nội.


Khi Trương Tú Anh lớn hơn một chút, có thể tự mình phục vụ cho bản thân thì cũng là lúc, Trưởng lão gia dẫn cô đi tới sa mạc Nam Thành. Khi đó Trương Vân Sơn và Hàn Thu Nguyệt dù xót Con gái nhỏ nhưng cũng không dám làm điều gì trái Với lời Trưởng lão gia. Sau mỗi chuyến đi, nhìn thấy Con gái đen nhẻm đi nhưng rắn rỏi và vui vẻ, dần dần Trương Vân Sơn và Hàn Thu Nguyệt cũng cất được nỗi lo lắng trong lòng.

Trương Tú Anh khác với Trương Vân Sơn, cô vô cùng thích thú những chuyến đi này, cô luôn luôn muốn đi cùng ông nội.

Theo thời gian Trương Vân Sơn cũng quên mất việc phải phát triển kinh tế ở sa mạc và Trương lão gia cũng không còn gây sức ép cho ông ta về việc đó nữa.

Trong lòng Trương Vân Sơn chưa bao giờ coi

IL

trọng mảnh đất khỉ ho cò gáy đó. Chính vì vậy khi cha nói rằng sẽ giao cho Trương Tú Anh mảnh đất này Trương Vân Sơn không những đồng ý mà còn cảm thấy thở phào nhẹ nhõm. .

Nếu không có sự việc lần này chắc hẳn ông ta đã quên luôn sự tồn tại của mình đất này trong gia sản của Trương gia.

Alpha's Awaited Mate
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom