• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tổng Tài Cao Lãnh: Sủng Vợ Lên Trời (1 Viewer)

  • Chương 24

Anh đang tắm?


Ý muốn nói rằng hôm nay anh sẽ ngủ ở đây sao?


Thần kinh khắp người Trần Tử Huyên đều căng thẳng, chuyện, chuyện này phải làm sao?


Cô hơi sợ, lập tức nằm lên trên giường, kéo chăn trùm kín người lại.





Nhưng suy nghĩ, nếu cô cứ nằm trên giường như vậy, lại thêm bây giờ cô đang là người tàn tật, lỡ như họ Nguyễn kia nổi thú tính thì chẳng phải cô sẽ rất nguy hiểm sao...


Cô vội vàng bò dậy, dựa vào đầu giường, bất an nhìn về phía phòng tắm.


Khoáng mười phút sau, Nguyễn Chi Vũ ra khỏi phòng tắm.


Trên người anh khoác chiếc áo ngủ màu xanh nhạt, trên lồng ngực rắn chắc nhỏ vài giọt nước, anh vừa đi ra đã nhìn về phía giường.


"Đang đợi tôi à?" Cặp lông mày anh tuấn của anh hơi nhếch lên, hiếm khi mở miệng hỏi.


Trần Tử Huyên bị ánh mắt nóng bỏng kia của anh nhìn đến mức lúng túng, hiểu lầm lớn rồi!


Ai chờ anh, tôi không hề chờ anh. Tình huống lúc này giống như cô đang đặc biệt chờ sự sủng hạnh của anh...



VietWriter.vn



Đáy mắt Nguyễn Chi Vũ ẩn chứa ý định gì đó, bước nhanh về phía giường, mông Trần Tử Huyên dịch. sang, vội mở miệng nói: "À, việc này, anh, tối nay anh muốn ngủ ở đây sao."


"Vợ chồng không ngủ cùng phòng, chẳng lẽ cô muốn đuổi tôi ra ngoài ngủ à?" Nguyễn Chi Vũ đứng bên giường, lạnh lùng hỏi ngược lại một câu.


Cô biết, anh và cô đã thực sự đăng ký kết hôn, nhưng mà...


Mặt Trần Tử Huyên đỏ lên, cúi đầu, cô nào dám đuổi đại gia như anh ra ngoài ngủ.


Dư Quang Nguyễn Chi Vũ nhìn lướt qua hai má đỏ bừng của cô, mắt hiện lên tia khác thường, mở miệng nói: "Cô ngủ bên trong đi."


Trần Tử Huyên xuất phát từ bản năng, ngoan ngoãn lùi vào bên kia giường, trong lòng căng thẳng gần chết.


Còn Nguyễn Chi Vũ nằm ngay bên cạnh cô, đưa tay điều chỉnh đèn tối đi, quay đầu lại thấy cô gái này né anh như né thú dữ và lũ lụt, liên tục lùi sát sang bên kia giường.


Anh tức giận cảnh cáo một câu: "Trần Tử Huyên, cô mà dám rơi xuống giường làm con chúng ta bị thương thì..."


Đáy mắt Nguyễn Chi Vũ phức tạp nhìn cô, cánh tay phải tự nhiên ôm eo cô...


Trần Tử Huyên không ngủ nổi!


Nguyễn Chi Vũ nằm ngay bên cạnh cô, cô và da thịt anh nhẹ nhàng kề sát nhau, chạm nhẹ vào vị trí trái tim đang đập hơi nhanh của anh, dọa cô sợ đến mức muốn cách xa anh một chút.


Nhưng anh đang ôm cô nên cô không động đậy được.


"Trần Tử Huyên, cô không ngủ còn định làm gì nữa?"


Hình như Nguyễn Chi Vũ có chút mệt mỏi, ba ngày rồi anh không ngủ, bận rộn xong việc công ty để về sớm, giọng nói khàn khàn thì thầm vang lên bên tai cô.


Mặt Trần Tử Huyên đỏ lên.


Dư quang cô lén nhìn về phía người đàn ông này, hai người họ dựa vào nhau gần đến như vậy.


Nguyễn Chi Vũ nhắm mắt lại, dưới ánh sáng màu da cam của ngọn đèn bàn, trông anh bớt lạnh lùng


mạnh mẽ hơn ban ngày, ngược lại đẹp trai và thanh tú hơn một chút. Mặt mũi người đàn ông thật là đẹp mắt.


Rất nhanh, hô hấp của anh dần trở nên đều đều, anh đã ngủ rồi sao?


Nguyễn Chi Vũ vùi đầu vào cổ cô, hơi thở ấm áp kia lay động trái tim cô, mái tóc đen ngắn lộn xộn của anh cọ vào cổ cô ngứa ngáy, cô rất không quen, định đẩy anh ra nhưng lại sợ anh sẽ tỉnh dậy.


Trần Tử Huyên rất lo lắng anh có ý đồ xấu với mình nên hai mắt mở to, cảnh giác không dám ngủ.


Nhưng cô chịu được đến khoảng một giờ sáng, mí mắt sụp xuống, mình ngủ lúc nào cũng chẳng hề hay


biết.


Trong phòng ngủ rộng rãi, bên cửa sổ sát đất, ánh trăng tròn tỏa ra ánh sáng trong veo lạnh lẽo, cửa sổ không đóng, rèm cửa nhẹ nhàng tung bay...


Bây giờ là đầu tháng hai, qua vài ngày nữa sẽ đến tết âm lịch, bên trong phòng ấm nhưng gió đêm từ bên ngoài lùa vào vẫn có chút lạnh.


Mi thanh mày tú của cô gái trên giường hơi nhăn lại, cơ thể theo bản năng rụt rụt, chủ động kề sát vào thân hình ấm áp đang nằm bên cạnh.


Nguyễn Chi Vũ cảm thấy cô chủ động đến gần, đột nhiên mở mắt.


Anh không ngủ, lúc này con người anh như một vì sao sáng ngời giữa bầu trời tối đen như mực, nhìn chằm chằm gương mặt tròn trịa gần trong gang tấc.


Ngón tay khẽ vuốt gương mặt tròn, trong mắt có chút hồi ức.


Anh không chút bối rối, cứ như vậy nhìn gương mặt tròn ấy...


Mãi đến tận khi trời sáng...


Trần Tử Huyên ngủ rất say. Cô mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ, như bị một con thú hoang nào đó nhìn bằng đôi mắt sáng quắc suốt đêm. Thật quả kỳ lạ!


“Trần Tử Huyên!"


Giọng nói có chút buồn bực vang lên ngay bên tai cô.


Trần Tử Huyên giật mình một cái, mở choàng mắt ra.


Lúc này cô mới chú ý thấy bên cửa sổ đã có vài tia nắng mai chiếu vào, thì ra trời đã sáng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom