Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 261: Đừng ép tôi phải hận anh
Trần Tử Huyên hơi nghiêng đầu, không muốn nhìn anh, cũng không hét nữa, cô cảm thấy ở trước mặt anh lúc nào mình cũng vô cùng chật vật, hai người đều không nói chuyện.
Nguyễn Chi Vũ hung hăng trừng mắt nhìn cô, ánh mắt sắc bén dần trở nên bình tĩnh, mềm mại... Sau đó anh khẽ cau mày, cẩn thận quan sát kỹ khuôn mặt cô.
Một y tá vội vàng đi tới hỏi: "Bệnh nhân xảy ra chuyện gì?"
Lúc này Nguyễn Chi Vũ mới đứng thẳng dậy, trong không gian nhỏ hẹp, đèn trần chiếu lên dáng người cao lớn rắn chắc của anh, anh quay đầu lại và liếc nhìn y tá.
vietwriter.vn
“Gọi bác sĩ vào đây.” Anh mở miệng ra lệnh.
Có lẽ là bởi vì khí chất của Nguyễn Chi Vũ quá mạnh mẽ nên khiến cô y tá sợ hãi, cô y tá vội vàng gật đầu nói: "Được..." rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.
Cô y tá nói nhỏ với bác sĩ rằng bệnh nhân mới đến rất khó phục vụ, bảo bác sĩ phải cẩn thận.
Vị bác sĩ trung niên có khuôn mặt đẹp đẽ tỏ vẻ không quan tâm, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, sắc mặt bình thường nói đơn giản với Nguyễn Chi Vũ ngoài cửa vài câu, sau khi hiểu rõ tình huống thì phức tạp nhìn người phụ nữ trên giường một cái, sau đó đi đến phòng khám bên cạnh để lấy một số đồ chữa trị tới.
vietwriter.vn
Trần Tử Huyên biết bác sĩ đến là để xem vết thương ở mắt cá chân cho mình, cô vẫn nằm im trên giường bệnh như cũ, không quan tâm đến vết thương ở chân của mình.
Cho đến khi bác sĩ bôi thuốc vào vết thương ở chân cho cô, sau đó quấn băng và nói một câu: “Vết thương ở chân này không nghiêm trọng nhưng sức khỏe của cô rất yếu, cần truyền nước và nằm viện một đêm.”
Giọng nói của bác sĩ khiến Trần Tử Huyên sửng sốt, cô đưa mắt nhìn về phía cuối giường, người đàn ông mặc áo khoác trắng kia không phải ai khác mà chính là chủ nhiệm An.
Chủ nhiệm An sáng nay đã gọi cho cô, chủ nhiệm An ngày đó đã phẫu thuật cho cô...
"Tại sao ông ở đây?"
"Ông muốn thế nào! Người đứng sau ông là ai! Ông có mục đích gì!"
Trần Tử Huyên đột nhiên trở nên kích động, hét lớn như bệnh nhân tâm thần với vị bác sĩ có dáng vẻ hiền lành, cô có vẻ sợ hãi, lập tức đứng dậy muốn bước đi, cô phải rời khỏi đây ngay lập tức.
"Phát điên gì thế!"
Giọng nói lạnh lùng và nghiêm nghị của Nguyễn Chi Vũ vang lên, anh rất không hài lòng với hành vi của cô, anh tức giận nắm lấy vai cô và thô bạo đẩy cô trở lại giường bệnh.
Trần Tử Huyên ngả người ra sau, lưng đập vào đầu giường, hai mắt đẫm lệ vì đau.
Cô giãy giụa muốn đứng dậy, muốn rời khỏi nơi này.
"Nguyễn Chi Vũ, anh không biết một mình tôi đã phải chịu đựng những gì đâu, anh không có tư cách dạy dỗ tôi, đồ khốn nạn, đồ khốn nạn."
Cuối cùng cô cũng không cầm được nước mắt.
Chủ nhiệm An ở một bên sợ bọn họ đánh nhau nên bước tới khuyên giải: "Hai người đừng cãi nhau nữa, bình tĩnh một chút."
Vẻ mặt Nguyễn Chi Vũ u ám, anh đứng cạnh đầu giường, bàn tay dùng sức ấn bả vai cô xuống, cho dù cô có vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát được.
Hai má Trần Tử Huyên đầy nước mắt, cô dùng hết sức để đẩy anh ra, cô chán ghét cảm giác này, cho dù cô có làm thế nào thì cũng không thể thoát khỏi anh.
Bị người khác khống chế, cảm giác như cá nằm trên thớt vậy, lúc nào cũng hoảng sợ, bứt rứt.
“Nguyễn Chi Vũ, đừng ép tôi phải hận anh!” Đôi mắt trong veo của cô nhìn thẳng vào gương mặt quen thuộc của người đàn ông, khóe mắt ngấn lệ, khóc như một đứa trẻ.
"... Đừng ép tôi phải hận anh." Cô gằn từng chữ, giống như đang rất tuyệt vọng.
Nguyễn Chi Vũ đột nhiên im lặng.
Thân thể anh có chút cứng ngắc, nhìn thấy cô như vậy khiến anh có cảm giác như bị đánh vào ngực, rất khó chịu.
Chủ nhiệm An nhìn thoáng qua giường bệnh, sau đó hơi cúi đầu xuống, có vẻ như không đành lòng nhìn Trần Tử Huyên như vậy, trong mắt hiện lên cảm xúc phức tạp.
Căn phòng đột nhiên im lặng một cách kỳ lạ.
Cuối cùng, tiếng bước chân xa dần, giọng nói trầm lạnh cất lên: "Đêm nay cô ấy sẽ ở lại."
Nguyễn Chi Vũ hung hăng trừng mắt nhìn cô, ánh mắt sắc bén dần trở nên bình tĩnh, mềm mại... Sau đó anh khẽ cau mày, cẩn thận quan sát kỹ khuôn mặt cô.
Một y tá vội vàng đi tới hỏi: "Bệnh nhân xảy ra chuyện gì?"
Lúc này Nguyễn Chi Vũ mới đứng thẳng dậy, trong không gian nhỏ hẹp, đèn trần chiếu lên dáng người cao lớn rắn chắc của anh, anh quay đầu lại và liếc nhìn y tá.
vietwriter.vn
“Gọi bác sĩ vào đây.” Anh mở miệng ra lệnh.
Có lẽ là bởi vì khí chất của Nguyễn Chi Vũ quá mạnh mẽ nên khiến cô y tá sợ hãi, cô y tá vội vàng gật đầu nói: "Được..." rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.
Cô y tá nói nhỏ với bác sĩ rằng bệnh nhân mới đến rất khó phục vụ, bảo bác sĩ phải cẩn thận.
Vị bác sĩ trung niên có khuôn mặt đẹp đẽ tỏ vẻ không quan tâm, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, sắc mặt bình thường nói đơn giản với Nguyễn Chi Vũ ngoài cửa vài câu, sau khi hiểu rõ tình huống thì phức tạp nhìn người phụ nữ trên giường một cái, sau đó đi đến phòng khám bên cạnh để lấy một số đồ chữa trị tới.
vietwriter.vn
Trần Tử Huyên biết bác sĩ đến là để xem vết thương ở mắt cá chân cho mình, cô vẫn nằm im trên giường bệnh như cũ, không quan tâm đến vết thương ở chân của mình.
Cho đến khi bác sĩ bôi thuốc vào vết thương ở chân cho cô, sau đó quấn băng và nói một câu: “Vết thương ở chân này không nghiêm trọng nhưng sức khỏe của cô rất yếu, cần truyền nước và nằm viện một đêm.”
Giọng nói của bác sĩ khiến Trần Tử Huyên sửng sốt, cô đưa mắt nhìn về phía cuối giường, người đàn ông mặc áo khoác trắng kia không phải ai khác mà chính là chủ nhiệm An.
Chủ nhiệm An sáng nay đã gọi cho cô, chủ nhiệm An ngày đó đã phẫu thuật cho cô...
"Tại sao ông ở đây?"
"Ông muốn thế nào! Người đứng sau ông là ai! Ông có mục đích gì!"
Trần Tử Huyên đột nhiên trở nên kích động, hét lớn như bệnh nhân tâm thần với vị bác sĩ có dáng vẻ hiền lành, cô có vẻ sợ hãi, lập tức đứng dậy muốn bước đi, cô phải rời khỏi đây ngay lập tức.
"Phát điên gì thế!"
Giọng nói lạnh lùng và nghiêm nghị của Nguyễn Chi Vũ vang lên, anh rất không hài lòng với hành vi của cô, anh tức giận nắm lấy vai cô và thô bạo đẩy cô trở lại giường bệnh.
Trần Tử Huyên ngả người ra sau, lưng đập vào đầu giường, hai mắt đẫm lệ vì đau.
Cô giãy giụa muốn đứng dậy, muốn rời khỏi nơi này.
"Nguyễn Chi Vũ, anh không biết một mình tôi đã phải chịu đựng những gì đâu, anh không có tư cách dạy dỗ tôi, đồ khốn nạn, đồ khốn nạn."
Cuối cùng cô cũng không cầm được nước mắt.
Chủ nhiệm An ở một bên sợ bọn họ đánh nhau nên bước tới khuyên giải: "Hai người đừng cãi nhau nữa, bình tĩnh một chút."
Vẻ mặt Nguyễn Chi Vũ u ám, anh đứng cạnh đầu giường, bàn tay dùng sức ấn bả vai cô xuống, cho dù cô có vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát được.
Hai má Trần Tử Huyên đầy nước mắt, cô dùng hết sức để đẩy anh ra, cô chán ghét cảm giác này, cho dù cô có làm thế nào thì cũng không thể thoát khỏi anh.
Bị người khác khống chế, cảm giác như cá nằm trên thớt vậy, lúc nào cũng hoảng sợ, bứt rứt.
“Nguyễn Chi Vũ, đừng ép tôi phải hận anh!” Đôi mắt trong veo của cô nhìn thẳng vào gương mặt quen thuộc của người đàn ông, khóe mắt ngấn lệ, khóc như một đứa trẻ.
"... Đừng ép tôi phải hận anh." Cô gằn từng chữ, giống như đang rất tuyệt vọng.
Nguyễn Chi Vũ đột nhiên im lặng.
Thân thể anh có chút cứng ngắc, nhìn thấy cô như vậy khiến anh có cảm giác như bị đánh vào ngực, rất khó chịu.
Chủ nhiệm An nhìn thoáng qua giường bệnh, sau đó hơi cúi đầu xuống, có vẻ như không đành lòng nhìn Trần Tử Huyên như vậy, trong mắt hiện lên cảm xúc phức tạp.
Căn phòng đột nhiên im lặng một cách kỳ lạ.
Cuối cùng, tiếng bước chân xa dần, giọng nói trầm lạnh cất lên: "Đêm nay cô ấy sẽ ở lại."
Bình luận facebook