Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 270: Cô Trần đi dạo
Tối hôm qua Trần Tử Huyên bị tên bệnh thần kinh đó quấy rầy cả nửa đêm, cũng may sau 12 giờ người trên lầu cũng yên tĩnh lại, nếu không cô thật sự sẽ không nhịn được mà xông lên đánh anh ta. Trong lòng vẫn nhớ những lời đồn đại về ngôi nhà 402, sau đó lại bị tiếng ồn tấn công nên cô gặp ác mộng cả đêm.
Cô mơ thấy mình đang ở trong một căn phòng rộng lớn xa lạ, trong phòng không có gì, chỉ có một chiếc giường lớn màu trắng ở chính giữa, cô bị trói ở trên giường, không cử động được tay chân.
Cô vùng vẫy trong sợ hãi, sợi dây thừng dày đến mức trói chặt tay và chân khiến cô không thể thoát ra được. Lúc này có một bóng đen đẩy cửa bước vào, cô không thể nhìn thấy người bên kia, có lẽ là do cô bị trói tay chân nên cảm thấy người kia vô cùng cao lớn đáng sợ.
"Anh là ai?"
"Anh muốn hại tôi sao, tôi đã làm gì anh?"
Cô trong mơ cố gắng trấn định bản thân rồi thương lượng: "Nếu như tôi thật sự làm sai, tôi xin lỗi anh, tôi sẽ bồi thường cho anh, anh muốn tôi làm gì cũng được."
Nhưng người đó chỉ lặng lẽ đứng ở đầu giường, không nói một lời.
Cuối cùng, cô không kìm được sợ hãi mà hét lên: "Anh có thể làm tôi đau, tôi không sợ đau, chỉ cần anh trả lại con cho tôi, chúng còn nhỏ như vậy, đừng làm tổn thương tới chúng, anh trả lại các con cho tôi."
vietwriter.vn
Khi tỉnh dậy, khóe mắt vẫn còn đọng lại vài giọt nước mắt.
Trần Tử Huyên đứng dậy, thất thần dựa vào thành giường, kể từ sau khi sự việc kia xảy ra, cô luôn gặp ác mộng, đã quen với cảm giác hoảng sợ và lo lắng.
Cô không thể quên được chuyện đó, nhưng nếu nghĩ lại, cô sợ mình lại nhớ quá rõ.
Lúc nào tâm trạng của cô cũng mâu thuẫn như đi vào mê cung không thoát ra được, sợ hãi, bứt rứt, tinh thần gần như suy sụp, không biết mình có thể trụ được bao lâu và tại sao mình vẫn còn sống.
Tay cầm thuốc đặt ở đầu giường, mawjc kệ bụng có đói hay không mà trực tiếp uống một viên.
Cô nhắm mắt lại, nhỏ giọng cầu nguyện, không dám phát ra tiếng động, nghe nói không thể nói nguyện vọng của mình ra, nếu không sẽ không thành. Cô không phải là người mê tín, nhưng cô sợ hãi.
Trần Tử Huyên biết mình không thể tiếp tục như vậy, cô lập tức đứng dậy tắm rửa, mở cửa sổ trong nhà để ánh sáng mặt trời chiếu vào, ít nhất cũng có thêm một chút sinh khí.
Sau trận mưa lớn đêm qua, không khí sáng nay rất trong lành, cô hít thở sâu, thay một bộ quần áo thể thao và quyết định chạy bộ dưới tiểu khu, tập thể dục có thể làm cho con người sảng khoái.
Lúc mới ra ngoài, cô phát hiện đồ chơi điện không người lái màu trắng vẫn còn ở đó.
"Đồ chơi đắt tiền như vậy mà không ai tới lấy sao?"
Lần này cô tò mò ngồi xổm xuống, kiểm tra kỹ càng thì thấy cái này được làm rất tinh xảo, cô cầm điều khiển từ xa ấn lên vài lần, sau đó nó bay vút lên trời.
vietwriter.vn
Trần Tử Huyên sửng sốt chạy theo sau, chỉ nhìn thứ này bay ra khỏi cửa sổ trên cầu thang, sau đó biến mất.
Có chút chột dạ, dù sao cũng không phải đồ của mình nên cô vội vàng dựa vào cửa sổ nhìn xung quanh, cô không biết điều khiến nó, nhìn thấy thang máy chưa tới nên chạy thang bộ đuổi theo.
Sau trận mưa lớn đêm qua, bãi cỏ của tiểu khu hơi ướt, rất may là nền xi măng khô nhanh. Trần Tử Huyên đuổi theo máy bay điều khiển từ xa khiến nước bắn vào gót chân và làm bẩn quần của cô. Cuối cùng cô cũng tìm thấy nó ở một nền xi măng phía tây của tiểu khu.
Trần Tử Huyên thở hổn hển vì chạy, cô nhìn chằm chằm vào món đồ chơi điện này trên mặt đất, thực sự ước mình có thể giẫm lên nó để trút giận.
Nhưng đây là đồ của người khác, cô cũng không thể làm hỏng nó được, nên cô nhàm chán nhìn các nút trên điều khiển từ xa và lại chọc vào nó.
Chiếc máy bay điều khiển từ xa này có thể chạy trên nền bê tông, nó quay đầu rồi cất cánh đột ngột, tốc độ bay khá nhanh, sau vài lần chơi thử, cô thấy nó không khó điều khiển.
Ngay lúc Trần Tử Huyên cảm thấy mình quá ngây thơ, đang nghĩ đến việc thu dọn và đặt nó trở lại vị trí cũ thì đột nhiên một con chó lớn lao ra.
Chú chó husky này nhảy lên cao bằng người lớn, đang phấn khích đuổi theo chiếc máy bay điều khiển từ xa, vừa sủa vừa nhe răng để cắn nó xuống.
Trần Tử Huyên sợ tới mức vội vàng để máy bay điều khiển từ xa bay lên cao và giữ khoảng cách an toàn, tuy nhiên sau nửa phút, cô không sợ nữa, có lẽ chú husky này là của ai đó trong tiểu khu này nuôi, nó không cắn người mà chỉ đuổi theo máy bay điều khiển từ xa.
Trần Tử Huyên dở khóc dở cười, điều khiển cho máy bay lượn lên lượn xuống, sau khi đuổi theo lúc lâu, chú chó mệt mỏi, vươn lưỡi thở hổn hển.
Một lúc sau, con chó rất khát và chạy vội về nhà để uống nước.
Trần Tử Huyên nghĩ nó có thể sẽ trở lại nên cô để máy bay điều khiển từ xa xuống đất và để nó đi theo hình chữ S và hình chữ Z. Ban đầu cô nghĩ chơi với chú chó một lát cũng vui.
Nhưng điều khiến cô ngạc nhiên là trong bãi cỏ được cắt tỉa cẩn thận trước mặt, đột nhiên có một giọng nói non nớt, cô tập trung nhìn, một cái đầu nhỏ thò ra khỏi bãi cỏ.
Một cậu bé khoảng một tuổi, trắng trẻo và xinh xắn mặc bộ quần áo người nhện màu đỏ dễ thương, đôi mắt to sáng long lanh đang tò mò nhìn cô.
Trần Tử Huyên đứng bất động, cô nhìn cậu bé đột nhiên xuất hiện, cậu bé bước đi không vững, đôi chân nhỏ bé lon ton chạy về phía cô, con non nớt kêu lên: "Mẹ..."
Cả người cô cứng lại.
Bây giờ là chín giờ sáng, mặt trời đã bị mây che khuất, nắng rất nhẹ, hôm nay là thứ bảy nên buổi sáng có rất nhiều người đi dạo.
Hôm nay Chu Tiểu Duy rất hào hứng muốn đưa theo Bùi Ức đi tìm Trần Tử Huyên chơi.
Nhưng trước khi họ lên lầu, Bùi Ức giật mạnh góc quần áo của cô ấy và dùng ngón tay út chỉ vào một khoảng không gian trống ở phía tây của tiểu khu.
Chu Tiểu Duy nhận ra người phụ nữ đằng kia là Trần Tử Huyên, cô đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, quay lưng về phía cô ấy, cúi đầu rất nghiêm túc, không biết đang làm cái gì.
"Cậu đang làm gì đấy?"
"Trông trẻ."
Trần Tử Huyên bình tĩnh nói hai chữ đó, ngẩng đầu lên thấy người tới là Chu Tiểu Duy thì mặt hơi đỏ, cô giấu điều khiển sau lưng để cố gắng giảm bớt sự tồn tại của nó, giống như mình đang làm chuyện ngu ngốc thì bị người ta nhìn thấy nên hơi ngượng ngùng.
Chu Tiểu Duy cũng không thèm nhìn, xoa xoa cái trán của mình.
Đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn lấy máy bay điều khiển từ xa làm chỉ dẫn cho con người ta bò trên mặt đất.
"Nó không đi được."
Trần Tử Huyên lúng túng giải thích, không phải cô cố ý khiến cậu bé bẩn, cậu bé bẩn một chút không sao, quan trọng là cậu bé rất vui.
Trong lúc nói chuyện, Trần Tử Huyên mới chú ý tới phía sau Chu Tiểu Duy có một cậu bé khoảng năm sáu tuổi: “Đây là ai?” Bùi Ức bị Trần Tử Huyên liếc nhìn, không hiểu sao đột nhiên lại đỏ mặt.
Chu Tiểu Duy cúi đầu nhìn Bùi Ức mà không nói nên lời, không ngờ con trai của Bùi Hạo Nhiên lại đỏ mặt.
"Thứ bảy tuần này thằng bé không phải đi nhà trẻ, tối nay Bùi Hạo Nhiên có chuyện cần bàn với Nguyễn Chi Vũ nên tớ dẫn nó đi chơi..."
Khi Trần Tử Huyên nghe thấy cái tên 'Nguyễn Chi Vũ', vẻ mặt của cô có chút giật mình.
Mà đứa bé kia đang rất vui mừng vì cuối cùng cũng thành công, đôi tay nhỏ bé ngắn ngủi ôm lấy chiếc máy bay điều khiển từ xa và kêu lên, sau đó nó bắt đầu gặm nhấm chiếc máy bay điều khiển từ xa.
“Không thể ăn cái đó.” Trần Tử Huyên lo lắng đi tới.
Trước hành động của Trần Tử Huyên, đằng xa có giọng nói của một người phụ nữ truyền tới, đứa bé trước mặt cô lập tức phấn khích bật dậy khi nghe thấy giọng nói đó.
Trần Tử Huyên nhìn cậu bé nắm lấy góc của máy bay điều khiển từ xa bằng tay phải và vui sướng ê a với mẹ mình.
Ngay sau đó, mẹ của đứa trẻ chạy đến và ôm lấy cậu bé, có lẽ vì thấy quần áo của đứa trẻ bị bẩn nên cau mày, sau khi thấy đứa trẻ không sao mới ra vẻ nhẹ nhõm.
"Tiểu Hoành, đây là cái gì, ở đâu ra vậy?"
"Đừng có cái gì cũng cho vào miệng, cái này không ăn được, chúng ta mau về thôi, bố đi mua bánh ngọt cho con đã về rồi."
Trần Tử Huyên đứng đó nhìn hai mẹ con rời đi, cảm thấy rất ghen tị.
Cô nhìn máy bay điều khiển từ xa đã bị đứa trẻ lấy mất, cô muốn đưa điều khiển từ xa cho nhà họ nên bước lên phía trước để đuổi kịp.
Mặc dù chiếc máy bay điều khiển từ xa này rất nhẹ nhưng lại khá lớn, đứa trẻ không thể cầm chắc nên nórơi thẳng xuống sàn bê tông.
Thứ đồ chơi công nghệ cao này thực sự rất dễ hỏng, các bộ phận nằm rải rác trên mặt đất.
Mẹ của đứa trẻ chỉ liếc nhìn mặt đất rồi bỏ đi mà không thèm để ý, Trần Tử Huyên bước tới và ngồi xổm xuống để thu dọn những bộ phận bị hỏng.
Cô thở dài một hơi, cô cũng không biết nó thuộc về ai, có thể phải bồi thường cho người ta.
"Cái này là cái gì?"
Bùi Ức cũng tò mò đi tới giúp cô dọn dẹp, cầm trên tay một bộ phận màu đen có hiệu ứng phản quang.
Vẻ mặt của Chu Tiểu Duy trở nên nghiêm ngh: "Trần Tử Huyên, đây có phải là camera mini không?"
Trần Tử Huyên cầm lấy cái đó nhét vào túi áo khoác, không nói lời nào, tiếp tục thu dọn mảnh vỡ trên mặt đất, sau đó dẫn Chu Tiểu Duy và Bùi Ức trở lại căn hộ 402.
“Trần Tử Huyên, máy bay điều khiển từ xa của cậu từ đâu mà có thế?” Chu Tiểu Duy có chút lo lắng.
Cánh cửa vừa đóng lại, Trần Tử Huyên đã lấy thứ đen ngòm kia ném xuống sàn và nói với Chu Tiểu Duy: "Đừng lo lắng."
Mặt cô lạnh tanh, cô nhấc chân phải lên rồi giẫm xuống, linh kiện điện tử lập tức phát ra tiếng xèo xèo, cuối cùng cũng bị hỏng.
Màn hình đen lại…
"Chi Vũ, cậu nhìn cái gì trên điện thoại thế?"
Trong một căn phòng khác, Bùi Hạo Nhiên thấy người đàn ông đối diện đang không vui lắm, Nguyễn Chi Vũ cầm điện thoại nhìn chằm chằm vào màn hình như thể đang rất khó chịu.
“Không có gì.” Khuôn mặt nghiêm nghị của Nguyễn Chi Vũ trở nên tối đi, anh để điện thoại lên bàn.
Cô mơ thấy mình đang ở trong một căn phòng rộng lớn xa lạ, trong phòng không có gì, chỉ có một chiếc giường lớn màu trắng ở chính giữa, cô bị trói ở trên giường, không cử động được tay chân.
Cô vùng vẫy trong sợ hãi, sợi dây thừng dày đến mức trói chặt tay và chân khiến cô không thể thoát ra được. Lúc này có một bóng đen đẩy cửa bước vào, cô không thể nhìn thấy người bên kia, có lẽ là do cô bị trói tay chân nên cảm thấy người kia vô cùng cao lớn đáng sợ.
"Anh là ai?"
"Anh muốn hại tôi sao, tôi đã làm gì anh?"
Cô trong mơ cố gắng trấn định bản thân rồi thương lượng: "Nếu như tôi thật sự làm sai, tôi xin lỗi anh, tôi sẽ bồi thường cho anh, anh muốn tôi làm gì cũng được."
Nhưng người đó chỉ lặng lẽ đứng ở đầu giường, không nói một lời.
Cuối cùng, cô không kìm được sợ hãi mà hét lên: "Anh có thể làm tôi đau, tôi không sợ đau, chỉ cần anh trả lại con cho tôi, chúng còn nhỏ như vậy, đừng làm tổn thương tới chúng, anh trả lại các con cho tôi."
vietwriter.vn
Khi tỉnh dậy, khóe mắt vẫn còn đọng lại vài giọt nước mắt.
Trần Tử Huyên đứng dậy, thất thần dựa vào thành giường, kể từ sau khi sự việc kia xảy ra, cô luôn gặp ác mộng, đã quen với cảm giác hoảng sợ và lo lắng.
Cô không thể quên được chuyện đó, nhưng nếu nghĩ lại, cô sợ mình lại nhớ quá rõ.
Lúc nào tâm trạng của cô cũng mâu thuẫn như đi vào mê cung không thoát ra được, sợ hãi, bứt rứt, tinh thần gần như suy sụp, không biết mình có thể trụ được bao lâu và tại sao mình vẫn còn sống.
Tay cầm thuốc đặt ở đầu giường, mawjc kệ bụng có đói hay không mà trực tiếp uống một viên.
Cô nhắm mắt lại, nhỏ giọng cầu nguyện, không dám phát ra tiếng động, nghe nói không thể nói nguyện vọng của mình ra, nếu không sẽ không thành. Cô không phải là người mê tín, nhưng cô sợ hãi.
Trần Tử Huyên biết mình không thể tiếp tục như vậy, cô lập tức đứng dậy tắm rửa, mở cửa sổ trong nhà để ánh sáng mặt trời chiếu vào, ít nhất cũng có thêm một chút sinh khí.
Sau trận mưa lớn đêm qua, không khí sáng nay rất trong lành, cô hít thở sâu, thay một bộ quần áo thể thao và quyết định chạy bộ dưới tiểu khu, tập thể dục có thể làm cho con người sảng khoái.
Lúc mới ra ngoài, cô phát hiện đồ chơi điện không người lái màu trắng vẫn còn ở đó.
"Đồ chơi đắt tiền như vậy mà không ai tới lấy sao?"
Lần này cô tò mò ngồi xổm xuống, kiểm tra kỹ càng thì thấy cái này được làm rất tinh xảo, cô cầm điều khiển từ xa ấn lên vài lần, sau đó nó bay vút lên trời.
vietwriter.vn
Trần Tử Huyên sửng sốt chạy theo sau, chỉ nhìn thứ này bay ra khỏi cửa sổ trên cầu thang, sau đó biến mất.
Có chút chột dạ, dù sao cũng không phải đồ của mình nên cô vội vàng dựa vào cửa sổ nhìn xung quanh, cô không biết điều khiến nó, nhìn thấy thang máy chưa tới nên chạy thang bộ đuổi theo.
Sau trận mưa lớn đêm qua, bãi cỏ của tiểu khu hơi ướt, rất may là nền xi măng khô nhanh. Trần Tử Huyên đuổi theo máy bay điều khiển từ xa khiến nước bắn vào gót chân và làm bẩn quần của cô. Cuối cùng cô cũng tìm thấy nó ở một nền xi măng phía tây của tiểu khu.
Trần Tử Huyên thở hổn hển vì chạy, cô nhìn chằm chằm vào món đồ chơi điện này trên mặt đất, thực sự ước mình có thể giẫm lên nó để trút giận.
Nhưng đây là đồ của người khác, cô cũng không thể làm hỏng nó được, nên cô nhàm chán nhìn các nút trên điều khiển từ xa và lại chọc vào nó.
Chiếc máy bay điều khiển từ xa này có thể chạy trên nền bê tông, nó quay đầu rồi cất cánh đột ngột, tốc độ bay khá nhanh, sau vài lần chơi thử, cô thấy nó không khó điều khiển.
Ngay lúc Trần Tử Huyên cảm thấy mình quá ngây thơ, đang nghĩ đến việc thu dọn và đặt nó trở lại vị trí cũ thì đột nhiên một con chó lớn lao ra.
Chú chó husky này nhảy lên cao bằng người lớn, đang phấn khích đuổi theo chiếc máy bay điều khiển từ xa, vừa sủa vừa nhe răng để cắn nó xuống.
Trần Tử Huyên sợ tới mức vội vàng để máy bay điều khiển từ xa bay lên cao và giữ khoảng cách an toàn, tuy nhiên sau nửa phút, cô không sợ nữa, có lẽ chú husky này là của ai đó trong tiểu khu này nuôi, nó không cắn người mà chỉ đuổi theo máy bay điều khiển từ xa.
Trần Tử Huyên dở khóc dở cười, điều khiển cho máy bay lượn lên lượn xuống, sau khi đuổi theo lúc lâu, chú chó mệt mỏi, vươn lưỡi thở hổn hển.
Một lúc sau, con chó rất khát và chạy vội về nhà để uống nước.
Trần Tử Huyên nghĩ nó có thể sẽ trở lại nên cô để máy bay điều khiển từ xa xuống đất và để nó đi theo hình chữ S và hình chữ Z. Ban đầu cô nghĩ chơi với chú chó một lát cũng vui.
Nhưng điều khiến cô ngạc nhiên là trong bãi cỏ được cắt tỉa cẩn thận trước mặt, đột nhiên có một giọng nói non nớt, cô tập trung nhìn, một cái đầu nhỏ thò ra khỏi bãi cỏ.
Một cậu bé khoảng một tuổi, trắng trẻo và xinh xắn mặc bộ quần áo người nhện màu đỏ dễ thương, đôi mắt to sáng long lanh đang tò mò nhìn cô.
Trần Tử Huyên đứng bất động, cô nhìn cậu bé đột nhiên xuất hiện, cậu bé bước đi không vững, đôi chân nhỏ bé lon ton chạy về phía cô, con non nớt kêu lên: "Mẹ..."
Cả người cô cứng lại.
Bây giờ là chín giờ sáng, mặt trời đã bị mây che khuất, nắng rất nhẹ, hôm nay là thứ bảy nên buổi sáng có rất nhiều người đi dạo.
Hôm nay Chu Tiểu Duy rất hào hứng muốn đưa theo Bùi Ức đi tìm Trần Tử Huyên chơi.
Nhưng trước khi họ lên lầu, Bùi Ức giật mạnh góc quần áo của cô ấy và dùng ngón tay út chỉ vào một khoảng không gian trống ở phía tây của tiểu khu.
Chu Tiểu Duy nhận ra người phụ nữ đằng kia là Trần Tử Huyên, cô đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, quay lưng về phía cô ấy, cúi đầu rất nghiêm túc, không biết đang làm cái gì.
"Cậu đang làm gì đấy?"
"Trông trẻ."
Trần Tử Huyên bình tĩnh nói hai chữ đó, ngẩng đầu lên thấy người tới là Chu Tiểu Duy thì mặt hơi đỏ, cô giấu điều khiển sau lưng để cố gắng giảm bớt sự tồn tại của nó, giống như mình đang làm chuyện ngu ngốc thì bị người ta nhìn thấy nên hơi ngượng ngùng.
Chu Tiểu Duy cũng không thèm nhìn, xoa xoa cái trán của mình.
Đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn lấy máy bay điều khiển từ xa làm chỉ dẫn cho con người ta bò trên mặt đất.
"Nó không đi được."
Trần Tử Huyên lúng túng giải thích, không phải cô cố ý khiến cậu bé bẩn, cậu bé bẩn một chút không sao, quan trọng là cậu bé rất vui.
Trong lúc nói chuyện, Trần Tử Huyên mới chú ý tới phía sau Chu Tiểu Duy có một cậu bé khoảng năm sáu tuổi: “Đây là ai?” Bùi Ức bị Trần Tử Huyên liếc nhìn, không hiểu sao đột nhiên lại đỏ mặt.
Chu Tiểu Duy cúi đầu nhìn Bùi Ức mà không nói nên lời, không ngờ con trai của Bùi Hạo Nhiên lại đỏ mặt.
"Thứ bảy tuần này thằng bé không phải đi nhà trẻ, tối nay Bùi Hạo Nhiên có chuyện cần bàn với Nguyễn Chi Vũ nên tớ dẫn nó đi chơi..."
Khi Trần Tử Huyên nghe thấy cái tên 'Nguyễn Chi Vũ', vẻ mặt của cô có chút giật mình.
Mà đứa bé kia đang rất vui mừng vì cuối cùng cũng thành công, đôi tay nhỏ bé ngắn ngủi ôm lấy chiếc máy bay điều khiển từ xa và kêu lên, sau đó nó bắt đầu gặm nhấm chiếc máy bay điều khiển từ xa.
“Không thể ăn cái đó.” Trần Tử Huyên lo lắng đi tới.
Trước hành động của Trần Tử Huyên, đằng xa có giọng nói của một người phụ nữ truyền tới, đứa bé trước mặt cô lập tức phấn khích bật dậy khi nghe thấy giọng nói đó.
Trần Tử Huyên nhìn cậu bé nắm lấy góc của máy bay điều khiển từ xa bằng tay phải và vui sướng ê a với mẹ mình.
Ngay sau đó, mẹ của đứa trẻ chạy đến và ôm lấy cậu bé, có lẽ vì thấy quần áo của đứa trẻ bị bẩn nên cau mày, sau khi thấy đứa trẻ không sao mới ra vẻ nhẹ nhõm.
"Tiểu Hoành, đây là cái gì, ở đâu ra vậy?"
"Đừng có cái gì cũng cho vào miệng, cái này không ăn được, chúng ta mau về thôi, bố đi mua bánh ngọt cho con đã về rồi."
Trần Tử Huyên đứng đó nhìn hai mẹ con rời đi, cảm thấy rất ghen tị.
Cô nhìn máy bay điều khiển từ xa đã bị đứa trẻ lấy mất, cô muốn đưa điều khiển từ xa cho nhà họ nên bước lên phía trước để đuổi kịp.
Mặc dù chiếc máy bay điều khiển từ xa này rất nhẹ nhưng lại khá lớn, đứa trẻ không thể cầm chắc nên nórơi thẳng xuống sàn bê tông.
Thứ đồ chơi công nghệ cao này thực sự rất dễ hỏng, các bộ phận nằm rải rác trên mặt đất.
Mẹ của đứa trẻ chỉ liếc nhìn mặt đất rồi bỏ đi mà không thèm để ý, Trần Tử Huyên bước tới và ngồi xổm xuống để thu dọn những bộ phận bị hỏng.
Cô thở dài một hơi, cô cũng không biết nó thuộc về ai, có thể phải bồi thường cho người ta.
"Cái này là cái gì?"
Bùi Ức cũng tò mò đi tới giúp cô dọn dẹp, cầm trên tay một bộ phận màu đen có hiệu ứng phản quang.
Vẻ mặt của Chu Tiểu Duy trở nên nghiêm ngh: "Trần Tử Huyên, đây có phải là camera mini không?"
Trần Tử Huyên cầm lấy cái đó nhét vào túi áo khoác, không nói lời nào, tiếp tục thu dọn mảnh vỡ trên mặt đất, sau đó dẫn Chu Tiểu Duy và Bùi Ức trở lại căn hộ 402.
“Trần Tử Huyên, máy bay điều khiển từ xa của cậu từ đâu mà có thế?” Chu Tiểu Duy có chút lo lắng.
Cánh cửa vừa đóng lại, Trần Tử Huyên đã lấy thứ đen ngòm kia ném xuống sàn và nói với Chu Tiểu Duy: "Đừng lo lắng."
Mặt cô lạnh tanh, cô nhấc chân phải lên rồi giẫm xuống, linh kiện điện tử lập tức phát ra tiếng xèo xèo, cuối cùng cũng bị hỏng.
Màn hình đen lại…
"Chi Vũ, cậu nhìn cái gì trên điện thoại thế?"
Trong một căn phòng khác, Bùi Hạo Nhiên thấy người đàn ông đối diện đang không vui lắm, Nguyễn Chi Vũ cầm điện thoại nhìn chằm chằm vào màn hình như thể đang rất khó chịu.
“Không có gì.” Khuôn mặt nghiêm nghị của Nguyễn Chi Vũ trở nên tối đi, anh để điện thoại lên bàn.
Bình luận facebook