Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 273: Trần Tử Huyên tham gia buổi tuyển chọn của IP&G
“Cô, cô muốn tôi làm gì?” Những lời này được nói ra một cách run rẩy. Trần Tử Huyên hoảng sợ nhìn người phụ nữ tên Lucy trước mặt mình, sau đó thấy khóe môi cô ta nhếch lên một vòng cung khó hiểu, rồi cô ta lấy từ thắt lưng ra một tờ quảng cáo đầy màu sắc của một công ty nào đó và đưa tới: “Tôi thích giao tiếp với người nhanh gọn lẹ như cô.”
“Trước tiên cô hãy thử hoàn thành nhiệm vụ nhỏ này xem.”
Trần Tử Huyên cảnh giác đưa tay ra cầm lấy tờ rơi quảng cáo của công ty, khi cô nhìn thấy logo của tập đoàn IP&G quen thuộc kia thì giật mình.
Tập đoàn IP&G đang tìm người phát ngôn cho buổi thử nghiệm công khai sản phẩm mới. Công ty này cần quay một quảng cáo dài năm mươi giây, yêu cầu người phát ngôn phải thông thạo tiếng Anh và có khí chất nổi bật. Việc này liên quan đến lý do thương mại nên sản phẩm tạm thời phải giữ bí mật, lần đầu tuyển chọn không giới hạn độ tuổi và giới tính.
vietwriter.vn
Trần Tử Huyên nín thở nhìn người phụ nữ trước mặt lần nữa: “Tôi chưa bao giờ làm người mẫu.”
“Cô Trần, đây là chuyện của cô.”
Dường như Lucy đã chẳng còn hứng thú với cô nên lạnh lùng ném lại một câu rồi quay đầu bước về phía người đàn ông vạm vỡ đang nằm chết khiếp trên mặt đất dơ bẩn kia.
Người đàn ông đang nằm thảm hại ở góc hẻm nghe thấy tiếng bước chân của cô ta đến gần thì lập tức hoảng sợ mở to hai mắt ráng lết thân hình to lớn lùi về phía sau, giống như cực kỳ sợ hãi người phụ nữ trước mắt anh ta vậy.
Sau đó có thể nghe thấy tiếng người đàn ông đột nhiên hét lên vì đau đớn, Lucy đã giẫm lên khớp cánh tay của người đàn ông. Cô ta miễn cưỡng nhìn xuống anh ta, khoé môi nở một nụ cười đùa giỡn, nhưng đôi chân của cô ta lại tàn nhẫn, giống như đang đối xử với một đồ vật chết, trở mặt vô tình.
vietwriter.vn
Trần Tử Huyên mím môi chăm chú nhìn cô ta, tay phải cầm tờ quảng cáo tuyển chọn của IP&G mà âm thầm dùng sức siết chặt.
“Rốt cuộc cô là ai, cô định giết anh ta ư?” Cô hơi do dự, cuối cùng vẫn lên tiếng.
Đã mười hai giờ trưa, lẽ ra mặt trời đã lên cao nhưng hôm nay bầu trời thật u ám, mặt trời bị mây mù che khuất, con hẻm nhỏ này lại lạnh lẽo vắng lặng, giọng nói của cô rất đột ngột.
Động tác chân Lucy hơi dừng lại, cô ta quay đầu nhìn Trần Tử Huyên. Cô bị ánh mắt nham hiểm của cô ta khiến cho sống lưng lạnh toát, nhưng dù sao đó cũng là mạng người.
“Anh ta không chết được đâu.”
Tiếng Trung của Lucy hơi khó nghe, nhưng giọng điệu của cô ta rất tự nhiên, đúng là cô ta không hề xem mạng người ra gì.
“Cô Trần, tôi biết xung quanh cô có rất nhiều người đang giúp đỡ cô, nhưng tôi khuyên cô đừng giở trò khôn vặt. Dù sao những người đang sống tạm bợ trong chiến tranh và bệnh tật như tôi giống như dã thú, không hề có máu nóng. Con của cô còn rất nhỏ, đủ để tôi bày ra rất nhiều trò để chơi đùa.”
Giọng nói của cô ta rất nhẹ nhàng, như thể đang kể một câu chuyện cười vậy.
Sau khi thu dọn tàn cục, cô ta cúi xuống dùng tay phải nắm lấy cổ áo trước của người đàn ông, dễ dàng nâng cả người anh ta lên. Người đàn ông đã quá đau đớn tới mức ngất đi, vẻ mặt yên lặng không còn sức lực để mặc cho Lucy kéo đi tới cuối con hẻm.
Trần Tử Huyên tái mặt, nhìn Lucy kéo cơ thể vạm vỡ của người đàn ông đi một cách dễ dàng, sau đó nhanh chóng gập tứ chi của anh ta lại và nhét vào thùng xe rồi đóng sầm lại.
Nhịp tim của Trần Tử Huyên tăng nhanh, cô cố kìm nén sự hoảng sợ mà hỏi lại: “Tôi, tôi có thù oán gì với cô mà sao cô lại…”
“Vì tiền, vì sự sống còn!”
Lucy nghoảnh đầu nhìn lại, đôi mắt của cô ta sắc bén đầy dữ tợn, nhưng cô ta lại không coi Trần Tử Huyên ra gì, cứ chăm chú nhìn cô như nhìn một con kiến yếu ớt, khẽ cười đầy ẩn ý.
“Tuy nhiên, thỉnh thoảng tôi cũng muốn trả một vài món nợ ân tình.”
Sau đó, Lucy lái xe đi.
Toàn thân Trần Tử Huyên cứng ngắc đứng đó, lẳng lặng nhìn theo hướng cô ta rời đi cho đến khi bóng xe hoàn toàn biến mất.
Nhiệt độ tháng mười hai lạnh lẽo, trên mặt cô không có cảm xúc gì, tay phải cầm chặt tờ thông báo tuyển người của IP&G, nhịp tim trong lồng ngực đập dữ dội đã nói cho cô biết tất cả những điều này là sự thật.
“Cậu nói gì?”
Vào buổi tối, Chu Tiểu Duy bị hai ba con vô lương tâm của nhà họ Bùi bắt làm nô lệ xong đã lập tức đến tìm Trần Tử Huyên để ăn tối.
Hai người họ ngồi quanh chiếc bàn cà phê bằng kính trong phòng khách nhỏ, mỗi người đang ăn một phần cơm chiên với tôm và đậu xanh. Chu Tiểu Duy ngạc nhiên đặt chiếc thìa xuống, cô ấy cầm lấy tờ quảng cáo đầy màu sắc trên bàn lên rồi lại ngước nhìn người phụ nữ đối diện.
“Trần Tử Huyên, cậu nói cậu muốn đăng ký tham gia buổi tuyển chọn của IP&G lần này ư?” Chu Tiểu Duy hỏi lại với vẻ hoài nghi.
Nói xong, trông cô ấy có vẻ buồn bã và lo lắng: “Có phải cậu đang cố gắng tiếp cận Nguyễn Chi Vũ không?”
Chu Tiểu Duy cảm thấy chắc chắn cô chưa từ bỏ ý định, người phụ nữ này thật bướng bỉnh nên giọng nói đầy tức giận: “Những người nhà họ Nguyễn đều là đồ máu lạnh, thật sự không đáng để tham gia vào những hoạt động công khai này chỉ vì anh ta. Trần Tử Huyên, bản thân cậu cũng không phải là người mẫu chuyên nghiệp, nếu bọn họ cố ý làm khó cậu thì sao, cậu không biết trong giới nghệ sĩ xấu xa đến mức nào đâu…” Cô ấy sợ Trần Tử Huyên lại bị tổn thương lần nữa.
“Tớ nhất định phải trúng tuyển.” Cô thản nhiên nói một câu.
Trần Tử Huyên tiếp tục cúi đầu ăn cơm, động tác rất máy móc, ăn thì cho vào miệng, nhai và nuốt, ăn chỉ vì phải ăn mà thôi. Con người sống phải có mục tiêu, nếu không chỉ là cái xác không hồn.
Mà hiện giờ, mục tiêu duy nhất của cô là giành chiến thắng trong buổi tuyển chọn lần này… Cho dù là dùng bất cứ thủ đoạn nào đi chăng nữa.
“Trước tiên cô hãy thử hoàn thành nhiệm vụ nhỏ này xem.”
Trần Tử Huyên cảnh giác đưa tay ra cầm lấy tờ rơi quảng cáo của công ty, khi cô nhìn thấy logo của tập đoàn IP&G quen thuộc kia thì giật mình.
Tập đoàn IP&G đang tìm người phát ngôn cho buổi thử nghiệm công khai sản phẩm mới. Công ty này cần quay một quảng cáo dài năm mươi giây, yêu cầu người phát ngôn phải thông thạo tiếng Anh và có khí chất nổi bật. Việc này liên quan đến lý do thương mại nên sản phẩm tạm thời phải giữ bí mật, lần đầu tuyển chọn không giới hạn độ tuổi và giới tính.
vietwriter.vn
Trần Tử Huyên nín thở nhìn người phụ nữ trước mặt lần nữa: “Tôi chưa bao giờ làm người mẫu.”
“Cô Trần, đây là chuyện của cô.”
Dường như Lucy đã chẳng còn hứng thú với cô nên lạnh lùng ném lại một câu rồi quay đầu bước về phía người đàn ông vạm vỡ đang nằm chết khiếp trên mặt đất dơ bẩn kia.
Người đàn ông đang nằm thảm hại ở góc hẻm nghe thấy tiếng bước chân của cô ta đến gần thì lập tức hoảng sợ mở to hai mắt ráng lết thân hình to lớn lùi về phía sau, giống như cực kỳ sợ hãi người phụ nữ trước mắt anh ta vậy.
Sau đó có thể nghe thấy tiếng người đàn ông đột nhiên hét lên vì đau đớn, Lucy đã giẫm lên khớp cánh tay của người đàn ông. Cô ta miễn cưỡng nhìn xuống anh ta, khoé môi nở một nụ cười đùa giỡn, nhưng đôi chân của cô ta lại tàn nhẫn, giống như đang đối xử với một đồ vật chết, trở mặt vô tình.
vietwriter.vn
Trần Tử Huyên mím môi chăm chú nhìn cô ta, tay phải cầm tờ quảng cáo tuyển chọn của IP&G mà âm thầm dùng sức siết chặt.
“Rốt cuộc cô là ai, cô định giết anh ta ư?” Cô hơi do dự, cuối cùng vẫn lên tiếng.
Đã mười hai giờ trưa, lẽ ra mặt trời đã lên cao nhưng hôm nay bầu trời thật u ám, mặt trời bị mây mù che khuất, con hẻm nhỏ này lại lạnh lẽo vắng lặng, giọng nói của cô rất đột ngột.
Động tác chân Lucy hơi dừng lại, cô ta quay đầu nhìn Trần Tử Huyên. Cô bị ánh mắt nham hiểm của cô ta khiến cho sống lưng lạnh toát, nhưng dù sao đó cũng là mạng người.
“Anh ta không chết được đâu.”
Tiếng Trung của Lucy hơi khó nghe, nhưng giọng điệu của cô ta rất tự nhiên, đúng là cô ta không hề xem mạng người ra gì.
“Cô Trần, tôi biết xung quanh cô có rất nhiều người đang giúp đỡ cô, nhưng tôi khuyên cô đừng giở trò khôn vặt. Dù sao những người đang sống tạm bợ trong chiến tranh và bệnh tật như tôi giống như dã thú, không hề có máu nóng. Con của cô còn rất nhỏ, đủ để tôi bày ra rất nhiều trò để chơi đùa.”
Giọng nói của cô ta rất nhẹ nhàng, như thể đang kể một câu chuyện cười vậy.
Sau khi thu dọn tàn cục, cô ta cúi xuống dùng tay phải nắm lấy cổ áo trước của người đàn ông, dễ dàng nâng cả người anh ta lên. Người đàn ông đã quá đau đớn tới mức ngất đi, vẻ mặt yên lặng không còn sức lực để mặc cho Lucy kéo đi tới cuối con hẻm.
Trần Tử Huyên tái mặt, nhìn Lucy kéo cơ thể vạm vỡ của người đàn ông đi một cách dễ dàng, sau đó nhanh chóng gập tứ chi của anh ta lại và nhét vào thùng xe rồi đóng sầm lại.
Nhịp tim của Trần Tử Huyên tăng nhanh, cô cố kìm nén sự hoảng sợ mà hỏi lại: “Tôi, tôi có thù oán gì với cô mà sao cô lại…”
“Vì tiền, vì sự sống còn!”
Lucy nghoảnh đầu nhìn lại, đôi mắt của cô ta sắc bén đầy dữ tợn, nhưng cô ta lại không coi Trần Tử Huyên ra gì, cứ chăm chú nhìn cô như nhìn một con kiến yếu ớt, khẽ cười đầy ẩn ý.
“Tuy nhiên, thỉnh thoảng tôi cũng muốn trả một vài món nợ ân tình.”
Sau đó, Lucy lái xe đi.
Toàn thân Trần Tử Huyên cứng ngắc đứng đó, lẳng lặng nhìn theo hướng cô ta rời đi cho đến khi bóng xe hoàn toàn biến mất.
Nhiệt độ tháng mười hai lạnh lẽo, trên mặt cô không có cảm xúc gì, tay phải cầm chặt tờ thông báo tuyển người của IP&G, nhịp tim trong lồng ngực đập dữ dội đã nói cho cô biết tất cả những điều này là sự thật.
“Cậu nói gì?”
Vào buổi tối, Chu Tiểu Duy bị hai ba con vô lương tâm của nhà họ Bùi bắt làm nô lệ xong đã lập tức đến tìm Trần Tử Huyên để ăn tối.
Hai người họ ngồi quanh chiếc bàn cà phê bằng kính trong phòng khách nhỏ, mỗi người đang ăn một phần cơm chiên với tôm và đậu xanh. Chu Tiểu Duy ngạc nhiên đặt chiếc thìa xuống, cô ấy cầm lấy tờ quảng cáo đầy màu sắc trên bàn lên rồi lại ngước nhìn người phụ nữ đối diện.
“Trần Tử Huyên, cậu nói cậu muốn đăng ký tham gia buổi tuyển chọn của IP&G lần này ư?” Chu Tiểu Duy hỏi lại với vẻ hoài nghi.
Nói xong, trông cô ấy có vẻ buồn bã và lo lắng: “Có phải cậu đang cố gắng tiếp cận Nguyễn Chi Vũ không?”
Chu Tiểu Duy cảm thấy chắc chắn cô chưa từ bỏ ý định, người phụ nữ này thật bướng bỉnh nên giọng nói đầy tức giận: “Những người nhà họ Nguyễn đều là đồ máu lạnh, thật sự không đáng để tham gia vào những hoạt động công khai này chỉ vì anh ta. Trần Tử Huyên, bản thân cậu cũng không phải là người mẫu chuyên nghiệp, nếu bọn họ cố ý làm khó cậu thì sao, cậu không biết trong giới nghệ sĩ xấu xa đến mức nào đâu…” Cô ấy sợ Trần Tử Huyên lại bị tổn thương lần nữa.
“Tớ nhất định phải trúng tuyển.” Cô thản nhiên nói một câu.
Trần Tử Huyên tiếp tục cúi đầu ăn cơm, động tác rất máy móc, ăn thì cho vào miệng, nhai và nuốt, ăn chỉ vì phải ăn mà thôi. Con người sống phải có mục tiêu, nếu không chỉ là cái xác không hồn.
Mà hiện giờ, mục tiêu duy nhất của cô là giành chiến thắng trong buổi tuyển chọn lần này… Cho dù là dùng bất cứ thủ đoạn nào đi chăng nữa.
Bình luận facebook