Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 29
“Anh rể ở trên lầu, chúng ta đều là người một nhà cả, không cần nói chuyện khách sáo như vậy.”
... Trong phòng truyền ra một tràng vỗ tay cười nói.
Trần Tử Huyên cứng đờ đứng ở cửa, nghe thấy mấy âm thanh này, hai tay không nhịn được siết chặt thành nắm đấm.
Ngay lúc này, cô chỉ muốn xoay người rời đi.
“Chuyện trước kia đã qua nhiều năm rồi, Trần Tử Huyên, đừng mang hận mẹ kế của con nữa.”
Bà lão họ Trần như đoán được cố định bỏ đi, lập tức kéo tay cô lại, vừa lôi vừa kéo đưa cô vào trong. “Xem ra hôm nay Trương Thiên Thiên cũng ở đây.”
“Bà cụ về rồi.” Người hầu trong nhà kêu một tiếng.
Trong phòng rất nhanh đã truyền tới tiếng bước chân, vẻ mặt Trương Thiên Thiến vui vẻ lấy lòng chạy ra cửa. “Bà nội, đã lâu không gặp.”
Nhưng ngay khi Trương Thiên Thiên nhìn thấy Trần Tử Huyên đang đứng bên cạnh bà thì vẻ mặt tươi cười cứng đờ lại, đổi thành vẻ khiếp sợ.
Mà lúc này, một người đàn ông còn khiếp sợ hơn cả Trương Thiên Thiên chạy lại đây theo bản năng, Triệu Dịch Kiệt không dám tin nhìn cô. “Trần Tử Huyên, sao cô lại ở đây! Cô theo dõi tôi!”
Trần Tử Huyên nghe Triệu Dịch Việt nói, cười lạnh một tiếng.
VietWriter.vn
“Các con quen nhau từ trước sao?” Bà lão họ Trần đi đầu hỏi.
“Có quen biết!”
Trần Tử Huyên nghiến răng nghiến lợi phun ra mấy chữ.
Triệu Dịch Kiệt bây giờ mới hoàn hồn, nhìn bà lão và Trần Tử Huyên đang thân mật kéo tay nhau, lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra, sắc mặt trở nên phức tạp khó coi.
Bà lão họ Trần để ý thấy ánh mắt Triệu Dịch Kiệt nhìn Trần Tử Huyên có chút kì quái, mà đáy lòng Trương Thiến Thiên đứng một bên đang cực kì hỗn loạn lại phẫn uất.
“Trần Tử Huyên, cuối cùng thì cô cũng trở về rồi. Chuyện trước kia tôi muốn giải thích với cô, là tôi sai rồi, mấy năm nay tôi thật sự rất áy náy, cô muốn tôi làm gì cũng được, chỉ cần đừng cáu gắt với cha mình.”
Mặt mày Trương Tiểu Vi trông cực kì thân thiết, dịu giọng nói xong thì bày ra dáng vẻ như khẩn thiết cầu xin tha thứ, càng nói càng làm như kiểu mấy năm nay là do Trần Tử Huyên tùy hứng chơi đùa không quay về nhà họ Trần.
“Trần Tử Huyên của chúng ta làm sao nhớ kĩ được mấy chuyện hỗ trước kia.”
Dường như tâm trạng bà lão họ Trần không tệ, cười nói tiếp, nhìn Diệp Tiểu Vi phân phó. “Kêu Võ Quyền tới đi, cả ngày chỉ biết có công tác, người phụ nữ của mình cũng không thèm qun tâm, chỉ có Trần Tử Huyên của chúng ta là lợi hại.”
Nói xong bà lão kéo cô vào phòng khách bên kia, thân thiện đưa cho cô móm điểm tâm hoa quả ngọt.
Trần Tử Huyên kiềm nén bực bội trong lòng, nói chuyện phiếm với bà, lúc này đột nhiên có một cô bé chạy tới, ngọt ngào gọi bà lão một tiếng bà nội.
“Tâm Tâm thật sự rất ngoan, đây là con gái của Trương Thiên Thiển.”
Bà lão họ Trần cười giới thiệu cho cô, Trần Tử Huyên bình tĩnh không nói chuyện, nhìn thoáng qua cô gái đang bổ nhào lên người Triệu Dịch Kiệt làm nũng phía đối diện phòng khách kia, Trương Thiên Thiên một bộ như mẹ hiền xoa đầu đứa nhỏ, thật là một nhà ba người hòa thuận vui vẻ.
“Dịch Kiệt, đứa nhỏ đã lớn như vậy rồi, con phải nhanh đi lĩnh chứng với Trương Thiên Thiến của chúng
ta..."
Bà lão mở miệng nói một câu, Trương Thiên Thiên đầu dựa vào vai Triệu Dịch Kiệt, ra vẻ thẹn thùng, mà ánh mắt Triệu Dịch Kiệt lại phức tạp nhìn qua Trần Tử Huyên.
Trần Tử Huyên nghiêm mặt, quay đầu không muốn nhìn bọn họ.
Bà lão họ Trần thấy cô hơi lạ, tò mò hỏi. “Trần Tử Huyên, Triệu Dịch Kiệt và nhà họ Nguyễn có quan hệ họ hàng, trước kia các con.”
“Trước kia chúng con...” Là vợ chồng.
“Bà nội, con đi vệ sinh một lát.”
Trần Tử Huyên như thế không chịu nổi bầu không khí áp lực này, cô vội vàng đứng lên, không chờ bà lão nói gì đã bước nhanh rời đi.
Bà lão họ Trần có vẻ hơi không vui khi thấy cô bỏ đi và không nghe mình nói.
Trần Tử Huyên đi tới sân sau nhà họ Trần, nhắm mắt lại và hít một hơi sâu, cô thật sự rất ghét nhà họ Trần, hận không thể cả đời này sẽ không trở về nữa.
Cô phức tạp nhìn xung quanh, nơi này hoa cỏ đã sớm đổi mới, cảnh còn người mất.
“Cô là con gái của Trần Võ Quyền?”
Triệu Dịch Kiệt từ sau theo tới, giọng điệu anh ta đầy khiếp sợ hỏi.
Đương nhiên Trần Tử Huyên là con gái của Trần Vũ Quyền, cô là con gái đầu của nhà họ Trần thành phố C, chỉ là sao có thể như vậy, rõ ràng trước đây cô sống ở một căn nhà trọ cũ, cuộc sống thực sự rất tiết kiệm...
Cô không để ý đến anh ta, đầu cũng không quay lại.
Triệu Dịch Kiệt vội vàng chạy tới trước mặt cô, hai mắt sáng quắc dừng lại trên người cô. “Tại sao trước đây lại không nói cho tôi biết!” Giọng điệu anh ta nghe chất vấn.
Trần Tử Huyền thấy buồn cười. “Chúng ta kết hôn ba năm, thì ra anh lại không biết. Triệu dịch kiệt, bây giờ anh có biết, vừa rồi là sao, anh thực sự cảm ơn anh rể Trương Thiên Thiên trước đây giusp anh, vậy anh mau đi lấy lòng anh rể đi, dù sao tôi nghèo kiết hủ lậu ở trọ rách với người nhà họ Trần cũng chẳng có quan hệ gì.”
“Trần Tử Huyên, cô cố ý!” Triệu Dịch Kiệt đột nhiên kích động, túm lấy cô.
“Tôi cố ý?”
Cô bỏ tay anh ta ra, đột nhiên phá lên cười, cười đến là châm chọc. “Anh và em gái mẹ nó ở cùng một chỗ ghê tởm tôi, rốt cuộc thì ai cố ý hả, Triệu Dịch Kiệt, anh là đồ không biết xấu hổ!”
Triệu Dịch Kiệt trầm mặt, anh ta giật mình hiểu ra nguyên nhân vì sao mẹ lại không cho mình ly hôn với Trần Tử Huyên, thì ra...
“Hai người đang làm gì vậy?”
... Trong phòng truyền ra một tràng vỗ tay cười nói.
Trần Tử Huyên cứng đờ đứng ở cửa, nghe thấy mấy âm thanh này, hai tay không nhịn được siết chặt thành nắm đấm.
Ngay lúc này, cô chỉ muốn xoay người rời đi.
“Chuyện trước kia đã qua nhiều năm rồi, Trần Tử Huyên, đừng mang hận mẹ kế của con nữa.”
Bà lão họ Trần như đoán được cố định bỏ đi, lập tức kéo tay cô lại, vừa lôi vừa kéo đưa cô vào trong. “Xem ra hôm nay Trương Thiên Thiên cũng ở đây.”
“Bà cụ về rồi.” Người hầu trong nhà kêu một tiếng.
Trong phòng rất nhanh đã truyền tới tiếng bước chân, vẻ mặt Trương Thiên Thiến vui vẻ lấy lòng chạy ra cửa. “Bà nội, đã lâu không gặp.”
Nhưng ngay khi Trương Thiên Thiên nhìn thấy Trần Tử Huyên đang đứng bên cạnh bà thì vẻ mặt tươi cười cứng đờ lại, đổi thành vẻ khiếp sợ.
Mà lúc này, một người đàn ông còn khiếp sợ hơn cả Trương Thiên Thiên chạy lại đây theo bản năng, Triệu Dịch Kiệt không dám tin nhìn cô. “Trần Tử Huyên, sao cô lại ở đây! Cô theo dõi tôi!”
Trần Tử Huyên nghe Triệu Dịch Việt nói, cười lạnh một tiếng.
VietWriter.vn
“Các con quen nhau từ trước sao?” Bà lão họ Trần đi đầu hỏi.
“Có quen biết!”
Trần Tử Huyên nghiến răng nghiến lợi phun ra mấy chữ.
Triệu Dịch Kiệt bây giờ mới hoàn hồn, nhìn bà lão và Trần Tử Huyên đang thân mật kéo tay nhau, lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra, sắc mặt trở nên phức tạp khó coi.
Bà lão họ Trần để ý thấy ánh mắt Triệu Dịch Kiệt nhìn Trần Tử Huyên có chút kì quái, mà đáy lòng Trương Thiến Thiên đứng một bên đang cực kì hỗn loạn lại phẫn uất.
“Trần Tử Huyên, cuối cùng thì cô cũng trở về rồi. Chuyện trước kia tôi muốn giải thích với cô, là tôi sai rồi, mấy năm nay tôi thật sự rất áy náy, cô muốn tôi làm gì cũng được, chỉ cần đừng cáu gắt với cha mình.”
Mặt mày Trương Tiểu Vi trông cực kì thân thiết, dịu giọng nói xong thì bày ra dáng vẻ như khẩn thiết cầu xin tha thứ, càng nói càng làm như kiểu mấy năm nay là do Trần Tử Huyên tùy hứng chơi đùa không quay về nhà họ Trần.
“Trần Tử Huyên của chúng ta làm sao nhớ kĩ được mấy chuyện hỗ trước kia.”
Dường như tâm trạng bà lão họ Trần không tệ, cười nói tiếp, nhìn Diệp Tiểu Vi phân phó. “Kêu Võ Quyền tới đi, cả ngày chỉ biết có công tác, người phụ nữ của mình cũng không thèm qun tâm, chỉ có Trần Tử Huyên của chúng ta là lợi hại.”
Nói xong bà lão kéo cô vào phòng khách bên kia, thân thiện đưa cho cô móm điểm tâm hoa quả ngọt.
Trần Tử Huyên kiềm nén bực bội trong lòng, nói chuyện phiếm với bà, lúc này đột nhiên có một cô bé chạy tới, ngọt ngào gọi bà lão một tiếng bà nội.
“Tâm Tâm thật sự rất ngoan, đây là con gái của Trương Thiên Thiển.”
Bà lão họ Trần cười giới thiệu cho cô, Trần Tử Huyên bình tĩnh không nói chuyện, nhìn thoáng qua cô gái đang bổ nhào lên người Triệu Dịch Kiệt làm nũng phía đối diện phòng khách kia, Trương Thiên Thiên một bộ như mẹ hiền xoa đầu đứa nhỏ, thật là một nhà ba người hòa thuận vui vẻ.
“Dịch Kiệt, đứa nhỏ đã lớn như vậy rồi, con phải nhanh đi lĩnh chứng với Trương Thiên Thiến của chúng
ta..."
Bà lão mở miệng nói một câu, Trương Thiên Thiên đầu dựa vào vai Triệu Dịch Kiệt, ra vẻ thẹn thùng, mà ánh mắt Triệu Dịch Kiệt lại phức tạp nhìn qua Trần Tử Huyên.
Trần Tử Huyên nghiêm mặt, quay đầu không muốn nhìn bọn họ.
Bà lão họ Trần thấy cô hơi lạ, tò mò hỏi. “Trần Tử Huyên, Triệu Dịch Kiệt và nhà họ Nguyễn có quan hệ họ hàng, trước kia các con.”
“Trước kia chúng con...” Là vợ chồng.
“Bà nội, con đi vệ sinh một lát.”
Trần Tử Huyên như thế không chịu nổi bầu không khí áp lực này, cô vội vàng đứng lên, không chờ bà lão nói gì đã bước nhanh rời đi.
Bà lão họ Trần có vẻ hơi không vui khi thấy cô bỏ đi và không nghe mình nói.
Trần Tử Huyên đi tới sân sau nhà họ Trần, nhắm mắt lại và hít một hơi sâu, cô thật sự rất ghét nhà họ Trần, hận không thể cả đời này sẽ không trở về nữa.
Cô phức tạp nhìn xung quanh, nơi này hoa cỏ đã sớm đổi mới, cảnh còn người mất.
“Cô là con gái của Trần Võ Quyền?”
Triệu Dịch Kiệt từ sau theo tới, giọng điệu anh ta đầy khiếp sợ hỏi.
Đương nhiên Trần Tử Huyên là con gái của Trần Vũ Quyền, cô là con gái đầu của nhà họ Trần thành phố C, chỉ là sao có thể như vậy, rõ ràng trước đây cô sống ở một căn nhà trọ cũ, cuộc sống thực sự rất tiết kiệm...
Cô không để ý đến anh ta, đầu cũng không quay lại.
Triệu Dịch Kiệt vội vàng chạy tới trước mặt cô, hai mắt sáng quắc dừng lại trên người cô. “Tại sao trước đây lại không nói cho tôi biết!” Giọng điệu anh ta nghe chất vấn.
Trần Tử Huyền thấy buồn cười. “Chúng ta kết hôn ba năm, thì ra anh lại không biết. Triệu dịch kiệt, bây giờ anh có biết, vừa rồi là sao, anh thực sự cảm ơn anh rể Trương Thiên Thiên trước đây giusp anh, vậy anh mau đi lấy lòng anh rể đi, dù sao tôi nghèo kiết hủ lậu ở trọ rách với người nhà họ Trần cũng chẳng có quan hệ gì.”
“Trần Tử Huyên, cô cố ý!” Triệu Dịch Kiệt đột nhiên kích động, túm lấy cô.
“Tôi cố ý?”
Cô bỏ tay anh ta ra, đột nhiên phá lên cười, cười đến là châm chọc. “Anh và em gái mẹ nó ở cùng một chỗ ghê tởm tôi, rốt cuộc thì ai cố ý hả, Triệu Dịch Kiệt, anh là đồ không biết xấu hổ!”
Triệu Dịch Kiệt trầm mặt, anh ta giật mình hiểu ra nguyên nhân vì sao mẹ lại không cho mình ly hôn với Trần Tử Huyên, thì ra...
“Hai người đang làm gì vậy?”
Bình luận facebook