Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 35
Hai mắt Triệu Dịch Kiệt nhìn sang đầy hung dữ, trong lòng vô cùng không thoải mái.
Đây là lần đầu tiên Trương Thiên Thiên gặp Nguyễn Chị Vũ. Người đàn ông này, dù là bề ngoài hay xuất thân đều đủ khiến phụ nữ điên cuồng, cố tình lại rơi vào tay Trần Tử Huyên, cô ta vừa giận vừa ghen tị!
Tuy nhiên, thứ khiến tất cả mọi người giật mình, lại là động tác Nguyễn Chi Vũ vô cùng vội vã, dùng một tay đẩy Trần Tử Huyên ra, vô cùng chán ghét.
"Đừng động vào tôi!" Giọng nói anh khàn khàn lạnh lùng.
Trần Tử Huyên không có được cả cơ hội nói chuyện, chỉ thấy mặt Nguyễn Chi Vũ đen đi, nổi giận đùng đùng, đứng dậy đi ra ngoài.
Chỉ còn Trần Tử Huyên với mặt đầy xấu hổ.
Hôn chút thôi mà, giận dữ thể làm gì?
"Tử Huyên, cô đừng chủ động nhào vào đàn ông quá như vậy... Đừng lo, chắc là anh họ không giận lắm đâu." Trương Thiên Thiên buông ra một lời quan tâm, giọng điệu tràn đầy vẻ vui sướng khi người gặp họa.
"Đợi cô vào được nhà họ Triệu rồi lại học gọi anh họ đi!" Lê Hướng Bắc ném cho cô ta một câu, lại quay đầu nhìn Trần Tử Huyên: "Chúng ta đi."
"Anh ta bị sao vậy?"
Ra khỏi quán trà sữa rồi, biểu cảm Trần Tử Huyên có hơi lo lắng. Nguyễn Chi Vũ tự lái xe đi rồi, anh ta giận thật đấy à?
VietWriter.vn
Lễ Hướng Bắc cũng vô cùng không hiểu, nhưng nghĩ một lát, anh ta lại nhắc một câu: "Từ nhỏ Chi Vũ đã rất ghét việc tiếp xúc với phụ nữ rồi. Trước kia cậu ấy chỉ có một người bạn gái, có cô nào khác chạm vào, cậu ta sẽ khó chịu lắm."
Trần Tử Huyên cảm thấy hơi mất mác khó hiểu.
Ý nói là, cô hay đùa hôn anh một chút, anh cũng rất phản cảm.
Người nước ngoài hay hôn môi nhau mà, dù sao anh ta cũng sinh trưởng ở nước ngoài, sao lại kích động quá vậy?
"Do anh cả đấy, nói gì mà phản kích chút coi."
Trần Tử Huyên oán giận với Lệ Hướng Bắc: "Bây giờ phải làm sao đây, anh ta giận đến mức tự lái xe đi rồi, thật sự không phải tôi muốn..."
“Tôi bảo cô phản kích, ai ngờ cô lại hung hăng ngang ngược như vậy, cưỡng hôn thẳng cậu ấy?" Anh ta ngẫm lại cũng thấy không ai không muốn sống mà dám cưỡng hôn Nguyễn Chi Vũ, tám phần sẽ bị cậu ta bóp cho gãy xương!
Lê Hướng Bắc đưa cô về khách sạn trước, trên đường đi thì đột nhiên nhận được điện thoại của Nguyễn Chi Vũ.
Trần Tử Huyên dán sát vào, vô cùng căng thẳng: "Anh ta sao rồi? Anh nói với Nguyễn Chi Vũ đi, sau này tôi không dám nữa. Tôi thề luôn, tôi tuyệt không dám mơ tưởng tới anh ta!"
Lê Hướng Bắc cúp điện thoại, lời nói ẩn chứa cảm xúc không rõ: "Trần Tử Huyên, trà sữa ban nãy của cô là vị xoài?"
"Phải, có pha chung với nước xoài."
Biểu cảm Lê Hướng Bắc tôi đi, chẳng trách.
"Cuối cùng thì anh ta bị làm sao?" Trần Tử Huyên nhìn dáng vẻ thần bí của người này.
"Không có gì, cậu ấy nói ngày mốt mới về thành phố A." Biểu cảm Lê Hướng Bắc có hơi giấu diếm, còn bổ sung một câu: "Còn nữa, Chi Vũ nói hai ngày tới không muốn nhìn thấy cô."
Trần Tử Huyên nghe anh ta nói như vậy, tâm trạng càng tệ hơn.
Phòng cấp cứu của bệnh viện.
Nguyễn Chi Vũ ngồi truyền nước mà mặt không thay đổi, cô y tá trẻ đang truyền dịch cho anh bị khí thế này dọa cho sợ hãi.
Lúc Lê Hướng Bắc đuổi tới phòng cấp cứu, nhìn thấy anh, bèn ôm bụng, thật sự rất muốn cười to.
"Chị Vũ. Cậu, cậu... Không sao chứ?" Anh ta quan tâm hỏi một câu, giọng lại không nên được ý cười mà run lên.
Đôi mắt lạnh như băng kia của Nguyễn Chi Vũ trừng anh ta một cái: "Cậu nói với cô ta rồi?" Giọng nói này của anh thật sự rất nặng, khiến người ta thấy vô cùng sợ hãi.
"Không, chưa nói."
Lê Hướng Bắc nào dám lộ chuyện anh bị dị ứng xoài.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy Nguyễn Chi Vũ lúc này, anh ta thật sự không kìm được mà cười thành tiếng. Bị
phụ nữ cưỡng hôn, rồi cả làn da nổi đầy mẩn đỏ vì dị ứng, đây chắc chắn là lần mất mặt nhất đời Nguyễn Chi Vũ!
Nguyễn Chi Vũ nhìn bình nước chống dị ứng trên đầu, mặt cũng đen lại.
Người phụ nữ Trần Tử Huyên kia, lần nào cũng gây phiền phức cho anh!
Hắt xì!
Trần Tử Huyên tự hỏi không biết mình có làm chuyện gì trái lương tâm không, mà hai ngày nay cứ hắt xì mãi.
Từ sau ngày có cưỡng hôn anh đó, cô vẫn chưa gặp lại Nguyễn Chi Vũ.
Sau khi ăn xong bữa tối, cô ra tản bộ cạnh bờ xong, tâm trạng rầu rĩ
Ngày đó chuyện Nguyễn Chi Vũ đột ngột đẩy cô ra, nổi giận đùng đùng đi mất, để lại mình có trong quán nước, thật sự rất dọa người, cũng khiến cô rất xấu hổ.
Anh thật sự ghét cô đến vậy...
Cô vừa đi dọc theo bờ sông, vừa miên man suy nghĩ.
"Tử Huyên, đợi một chút đã..." Bỗng nhiên phía sau có một người đàn ông vội vã chạy về phía cô với biểu cảm phức tạp.
Đây là lần đầu tiên Trương Thiên Thiên gặp Nguyễn Chị Vũ. Người đàn ông này, dù là bề ngoài hay xuất thân đều đủ khiến phụ nữ điên cuồng, cố tình lại rơi vào tay Trần Tử Huyên, cô ta vừa giận vừa ghen tị!
Tuy nhiên, thứ khiến tất cả mọi người giật mình, lại là động tác Nguyễn Chi Vũ vô cùng vội vã, dùng một tay đẩy Trần Tử Huyên ra, vô cùng chán ghét.
"Đừng động vào tôi!" Giọng nói anh khàn khàn lạnh lùng.
Trần Tử Huyên không có được cả cơ hội nói chuyện, chỉ thấy mặt Nguyễn Chi Vũ đen đi, nổi giận đùng đùng, đứng dậy đi ra ngoài.
Chỉ còn Trần Tử Huyên với mặt đầy xấu hổ.
Hôn chút thôi mà, giận dữ thể làm gì?
"Tử Huyên, cô đừng chủ động nhào vào đàn ông quá như vậy... Đừng lo, chắc là anh họ không giận lắm đâu." Trương Thiên Thiên buông ra một lời quan tâm, giọng điệu tràn đầy vẻ vui sướng khi người gặp họa.
"Đợi cô vào được nhà họ Triệu rồi lại học gọi anh họ đi!" Lê Hướng Bắc ném cho cô ta một câu, lại quay đầu nhìn Trần Tử Huyên: "Chúng ta đi."
"Anh ta bị sao vậy?"
Ra khỏi quán trà sữa rồi, biểu cảm Trần Tử Huyên có hơi lo lắng. Nguyễn Chi Vũ tự lái xe đi rồi, anh ta giận thật đấy à?
VietWriter.vn
Lễ Hướng Bắc cũng vô cùng không hiểu, nhưng nghĩ một lát, anh ta lại nhắc một câu: "Từ nhỏ Chi Vũ đã rất ghét việc tiếp xúc với phụ nữ rồi. Trước kia cậu ấy chỉ có một người bạn gái, có cô nào khác chạm vào, cậu ta sẽ khó chịu lắm."
Trần Tử Huyên cảm thấy hơi mất mác khó hiểu.
Ý nói là, cô hay đùa hôn anh một chút, anh cũng rất phản cảm.
Người nước ngoài hay hôn môi nhau mà, dù sao anh ta cũng sinh trưởng ở nước ngoài, sao lại kích động quá vậy?
"Do anh cả đấy, nói gì mà phản kích chút coi."
Trần Tử Huyên oán giận với Lệ Hướng Bắc: "Bây giờ phải làm sao đây, anh ta giận đến mức tự lái xe đi rồi, thật sự không phải tôi muốn..."
“Tôi bảo cô phản kích, ai ngờ cô lại hung hăng ngang ngược như vậy, cưỡng hôn thẳng cậu ấy?" Anh ta ngẫm lại cũng thấy không ai không muốn sống mà dám cưỡng hôn Nguyễn Chi Vũ, tám phần sẽ bị cậu ta bóp cho gãy xương!
Lê Hướng Bắc đưa cô về khách sạn trước, trên đường đi thì đột nhiên nhận được điện thoại của Nguyễn Chi Vũ.
Trần Tử Huyên dán sát vào, vô cùng căng thẳng: "Anh ta sao rồi? Anh nói với Nguyễn Chi Vũ đi, sau này tôi không dám nữa. Tôi thề luôn, tôi tuyệt không dám mơ tưởng tới anh ta!"
Lê Hướng Bắc cúp điện thoại, lời nói ẩn chứa cảm xúc không rõ: "Trần Tử Huyên, trà sữa ban nãy của cô là vị xoài?"
"Phải, có pha chung với nước xoài."
Biểu cảm Lê Hướng Bắc tôi đi, chẳng trách.
"Cuối cùng thì anh ta bị làm sao?" Trần Tử Huyên nhìn dáng vẻ thần bí của người này.
"Không có gì, cậu ấy nói ngày mốt mới về thành phố A." Biểu cảm Lê Hướng Bắc có hơi giấu diếm, còn bổ sung một câu: "Còn nữa, Chi Vũ nói hai ngày tới không muốn nhìn thấy cô."
Trần Tử Huyên nghe anh ta nói như vậy, tâm trạng càng tệ hơn.
Phòng cấp cứu của bệnh viện.
Nguyễn Chi Vũ ngồi truyền nước mà mặt không thay đổi, cô y tá trẻ đang truyền dịch cho anh bị khí thế này dọa cho sợ hãi.
Lúc Lê Hướng Bắc đuổi tới phòng cấp cứu, nhìn thấy anh, bèn ôm bụng, thật sự rất muốn cười to.
"Chị Vũ. Cậu, cậu... Không sao chứ?" Anh ta quan tâm hỏi một câu, giọng lại không nên được ý cười mà run lên.
Đôi mắt lạnh như băng kia của Nguyễn Chi Vũ trừng anh ta một cái: "Cậu nói với cô ta rồi?" Giọng nói này của anh thật sự rất nặng, khiến người ta thấy vô cùng sợ hãi.
"Không, chưa nói."
Lê Hướng Bắc nào dám lộ chuyện anh bị dị ứng xoài.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy Nguyễn Chi Vũ lúc này, anh ta thật sự không kìm được mà cười thành tiếng. Bị
phụ nữ cưỡng hôn, rồi cả làn da nổi đầy mẩn đỏ vì dị ứng, đây chắc chắn là lần mất mặt nhất đời Nguyễn Chi Vũ!
Nguyễn Chi Vũ nhìn bình nước chống dị ứng trên đầu, mặt cũng đen lại.
Người phụ nữ Trần Tử Huyên kia, lần nào cũng gây phiền phức cho anh!
Hắt xì!
Trần Tử Huyên tự hỏi không biết mình có làm chuyện gì trái lương tâm không, mà hai ngày nay cứ hắt xì mãi.
Từ sau ngày có cưỡng hôn anh đó, cô vẫn chưa gặp lại Nguyễn Chi Vũ.
Sau khi ăn xong bữa tối, cô ra tản bộ cạnh bờ xong, tâm trạng rầu rĩ
Ngày đó chuyện Nguyễn Chi Vũ đột ngột đẩy cô ra, nổi giận đùng đùng đi mất, để lại mình có trong quán nước, thật sự rất dọa người, cũng khiến cô rất xấu hổ.
Anh thật sự ghét cô đến vậy...
Cô vừa đi dọc theo bờ sông, vừa miên man suy nghĩ.
"Tử Huyên, đợi một chút đã..." Bỗng nhiên phía sau có một người đàn ông vội vã chạy về phía cô với biểu cảm phức tạp.
Bình luận facebook