Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 19: Em cứ đánh thoải mái
Cố Thanh Trì: "Em cứ đánh thoải mái, tôi sẽ giúp em dẹp hậu quả."
Tần Thiên Lan nghe được câu khẳng định của hắn, tâm tình liền trở nên vui vẻ. Nhìn Tiêu Chân hêm mấy phần cười vui vẻ.
"Tiêu Tổng vẫn còn muốn nói chuyện với tôi ư."
Tiêu Chân nhìn thấy nụ cười vừa rồi của cô có chút sợ, nhưng hắn vẫn không quá để tâm nên khi nghe thấy cô muốn nói chuyện với hắn liền cảm thấy đắc ý.
Còn chưa kịp trả lời cô đã nghe thấy một trận đau điến không kịp phòng bị, hắn không ngờ Tần Thiên Lan có thể không chút nào niệm tình ra tay với hắn, đã thế còn ra tay rất nặng.
Tiêu Chân vừa khó hiểu, vừa nhìn cô với vẻ mặt đầy hoảng sợ. Còn đang định chất vấn cô vì sao lại làm như vậy liền bị cô cho liên hồi cước vào mặt, đánh đến mức mặt hắn sưng thành đầu heo mới thôi.
Sau khi đánh xong còn phủi tay, lấy khăn ra lau chùi như thể vừa chạm vào thứ gì đó không được sạch sẽ vậy.
"Còn lại làm phiền các vị." Tần Thiên Lân tiến đến chỗ mấy người vệ sĩ Cố Thanh Trì chuẩn bị cho cô, cười híp mắt.
Vệ sĩ: Tần tiểu thư thật đáng sợ.
Đám vệ sĩ còn chưa kịp sợ xong, đã thấy cái người vừa rồi còn như hung thú đánh người ta đến mức sưng thành đầu heo, đột nhiên lại thay đổi sắc mặt, nhìn không khác nào thỏ nhỏ đáng yêu.
Tần Thiên Lan vừa đánh người xong, nhìn xuống bê dưới vừa hay thấy Cố Thanh Trì đang đứng tựa lưng vào xe, dường như cũng vừa mới đến không lâu.
Mà lúc này cô đang đứng gân cửa ra cục dân chính, cục dân chính xây có chút cao nên lúc này cô phả chạy qua mấy chục bậc thang mới có thể chạy đến chỗ hắn được.
Do chạy dội quá không cẩn thận ngã về phía trước, vừa hay vị trí cô ngã đúng lúc ngay chỗ Cố Thanh Trì đang đứng. Vốn dĩ cho dù có ngã xuống cô cũng sẽ vô sự đứng vững, nhưng ngay khi nhìn thấy hắn Tần Thiên Lan liền để mặc cho cơ thể ngã về phía trước.
Cố Thanh Trì quả nhiên tiến về trước máy bước, thành công đón lấy cô vào lòng, tiện thể chê bai:
"Xem ra so với trước đây em có vẻ quen với dáng vẻ yếu đuối này rồi, hại tôi vừa rồi còn nghĩ em đã trở về rồi."
Cố Thanh Trì giả vờ tỏ ra vô cùng thất vọng, dọa cho đám vệ sĩ đi theo Tần Thiên Lan và cả trợ lý điều sợ đến ngây người. Không chỉ Tần tiểu thư đáng sợ, mà ngay cả Cố Tổng cũng bị đánh tráo rồi đúng không, thế giới này thật là đáng sợ mà.
"Cậu đừng dọa bé con nữa, mình thấy bé con nhà chúng ta như thế này mới đáng yêu."
Giọng nói đầy nghiêm nghị vang len từ phía sau lưng hai người, chàng trai mặc chiếc áo sơ mi màu đen đơn giản quần tây được ủi thẳng tấp, dáng đi vô cùng quy cũ và nghiêm nghị, nước da bánh mật đầy nam tính cùng tóc húi cua gọn gàng.
Tần Thiên Lan ban đầu bị dáng người cao lớn của Cố Thanh Trì che khuất nên chỉ cảm thấy giọng nói kia có chút quen mà thôi, nhưng khi nhìn thấy người kia là ai cô không khỏi cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Tần Thiên Lan đẩy Cố Thanh Trì qua một bên, đi đến bên cạnh người kia vui vẻ nhảy lên ôm lấy cổ người kia.
"Nhị ca, là anh thật này."
Kỳ Minh mặc cô ôm lấy, cơ thể trở nên cứng ngắc không dám động đậy, cũng không dám đẩy cô ra, tay để hai bên vô cùng nghiêm chỉnh.
Cố Thanh Trì bị Tần Thiên Lan đẩy qua một bên, có chút mất mát cho đến khi nhìn thấy cô ôm chầm lấy Kỳ Minh hắn lại cảm thấy khó chịu vô cùng. Trong lòng khó chịu liền không chút suy nghĩ tiến đến nắm lấy cổ áo cô lôi ra khỏi người Kỳ Minh.
"Em leo xuống được rồi đó, em không biết bản thân mình bao nhiêu ký ư, muốn Kỳ Minh bị thịt của em đè chết đấy à."
Tần Thiên Lan chu môi, cô bất quá chỉ có hơn bốn mươi lăm ký, cộng thêm chiều cao của cô thì đâu thể coi là nặng đâu. Nhưng rất nhanh Tần Thiên Lan lấy lại tinh thần, đi quanh người Kỳ Minh mấy vòng chặc lưỡi.
"Nhị ca, kết cục anh đã bị lưu đày đi nơi nào vậy, trước đây vừa trắng trẻo lại thư sinh, hiện tại vừa đen vừa nghiêm túc, nếu không biết còn tưởng anh là quân nhân ấy chứ."
Cố Thanh Trì cùng Kỳ Minh nghe xong, bốn mắt nhìn nhau liền bật cười. Một người là tổng tài vạn năm không đổi sắc mặt, một người là Thiếu tướng quanh năm sắc mặt đầy nghiêm nghị, lúc này cả hai người lại đứng cạnh nhau, nhìn nhau cười như được mùa.
Giá trị nhan sắc thì không cần bàn cãi, một người cười lên tựa gió xuân thì người còn lại tựa như gió mùa thu. Khiến không ít người qua đường đi ngang qua nhìn đến ngây người.
...
Tần Thiên Lan vừa gắp thịt được nhúng trong nước lẩu cay sè vào chén mình, mới nhìn Kỳ Minh ngồi đối diện với ánh mắt đầy ai oán:
"Hóa ra anh thật sự là người của quân đội à, đã thế còn lên đến chức Thượng Tướng. Cho hỏi những năm em vắng mặt đã sảy ra chuyện gì."
Tần Thiên Lan nghe được câu khẳng định của hắn, tâm tình liền trở nên vui vẻ. Nhìn Tiêu Chân hêm mấy phần cười vui vẻ.
"Tiêu Tổng vẫn còn muốn nói chuyện với tôi ư."
Tiêu Chân nhìn thấy nụ cười vừa rồi của cô có chút sợ, nhưng hắn vẫn không quá để tâm nên khi nghe thấy cô muốn nói chuyện với hắn liền cảm thấy đắc ý.
Còn chưa kịp trả lời cô đã nghe thấy một trận đau điến không kịp phòng bị, hắn không ngờ Tần Thiên Lan có thể không chút nào niệm tình ra tay với hắn, đã thế còn ra tay rất nặng.
Tiêu Chân vừa khó hiểu, vừa nhìn cô với vẻ mặt đầy hoảng sợ. Còn đang định chất vấn cô vì sao lại làm như vậy liền bị cô cho liên hồi cước vào mặt, đánh đến mức mặt hắn sưng thành đầu heo mới thôi.
Sau khi đánh xong còn phủi tay, lấy khăn ra lau chùi như thể vừa chạm vào thứ gì đó không được sạch sẽ vậy.
"Còn lại làm phiền các vị." Tần Thiên Lân tiến đến chỗ mấy người vệ sĩ Cố Thanh Trì chuẩn bị cho cô, cười híp mắt.
Vệ sĩ: Tần tiểu thư thật đáng sợ.
Đám vệ sĩ còn chưa kịp sợ xong, đã thấy cái người vừa rồi còn như hung thú đánh người ta đến mức sưng thành đầu heo, đột nhiên lại thay đổi sắc mặt, nhìn không khác nào thỏ nhỏ đáng yêu.
Tần Thiên Lan vừa đánh người xong, nhìn xuống bê dưới vừa hay thấy Cố Thanh Trì đang đứng tựa lưng vào xe, dường như cũng vừa mới đến không lâu.
Mà lúc này cô đang đứng gân cửa ra cục dân chính, cục dân chính xây có chút cao nên lúc này cô phả chạy qua mấy chục bậc thang mới có thể chạy đến chỗ hắn được.
Do chạy dội quá không cẩn thận ngã về phía trước, vừa hay vị trí cô ngã đúng lúc ngay chỗ Cố Thanh Trì đang đứng. Vốn dĩ cho dù có ngã xuống cô cũng sẽ vô sự đứng vững, nhưng ngay khi nhìn thấy hắn Tần Thiên Lan liền để mặc cho cơ thể ngã về phía trước.
Cố Thanh Trì quả nhiên tiến về trước máy bước, thành công đón lấy cô vào lòng, tiện thể chê bai:
"Xem ra so với trước đây em có vẻ quen với dáng vẻ yếu đuối này rồi, hại tôi vừa rồi còn nghĩ em đã trở về rồi."
Cố Thanh Trì giả vờ tỏ ra vô cùng thất vọng, dọa cho đám vệ sĩ đi theo Tần Thiên Lan và cả trợ lý điều sợ đến ngây người. Không chỉ Tần tiểu thư đáng sợ, mà ngay cả Cố Tổng cũng bị đánh tráo rồi đúng không, thế giới này thật là đáng sợ mà.
"Cậu đừng dọa bé con nữa, mình thấy bé con nhà chúng ta như thế này mới đáng yêu."
Giọng nói đầy nghiêm nghị vang len từ phía sau lưng hai người, chàng trai mặc chiếc áo sơ mi màu đen đơn giản quần tây được ủi thẳng tấp, dáng đi vô cùng quy cũ và nghiêm nghị, nước da bánh mật đầy nam tính cùng tóc húi cua gọn gàng.
Tần Thiên Lan ban đầu bị dáng người cao lớn của Cố Thanh Trì che khuất nên chỉ cảm thấy giọng nói kia có chút quen mà thôi, nhưng khi nhìn thấy người kia là ai cô không khỏi cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Tần Thiên Lan đẩy Cố Thanh Trì qua một bên, đi đến bên cạnh người kia vui vẻ nhảy lên ôm lấy cổ người kia.
"Nhị ca, là anh thật này."
Kỳ Minh mặc cô ôm lấy, cơ thể trở nên cứng ngắc không dám động đậy, cũng không dám đẩy cô ra, tay để hai bên vô cùng nghiêm chỉnh.
Cố Thanh Trì bị Tần Thiên Lan đẩy qua một bên, có chút mất mát cho đến khi nhìn thấy cô ôm chầm lấy Kỳ Minh hắn lại cảm thấy khó chịu vô cùng. Trong lòng khó chịu liền không chút suy nghĩ tiến đến nắm lấy cổ áo cô lôi ra khỏi người Kỳ Minh.
"Em leo xuống được rồi đó, em không biết bản thân mình bao nhiêu ký ư, muốn Kỳ Minh bị thịt của em đè chết đấy à."
Tần Thiên Lan chu môi, cô bất quá chỉ có hơn bốn mươi lăm ký, cộng thêm chiều cao của cô thì đâu thể coi là nặng đâu. Nhưng rất nhanh Tần Thiên Lan lấy lại tinh thần, đi quanh người Kỳ Minh mấy vòng chặc lưỡi.
"Nhị ca, kết cục anh đã bị lưu đày đi nơi nào vậy, trước đây vừa trắng trẻo lại thư sinh, hiện tại vừa đen vừa nghiêm túc, nếu không biết còn tưởng anh là quân nhân ấy chứ."
Cố Thanh Trì cùng Kỳ Minh nghe xong, bốn mắt nhìn nhau liền bật cười. Một người là tổng tài vạn năm không đổi sắc mặt, một người là Thiếu tướng quanh năm sắc mặt đầy nghiêm nghị, lúc này cả hai người lại đứng cạnh nhau, nhìn nhau cười như được mùa.
Giá trị nhan sắc thì không cần bàn cãi, một người cười lên tựa gió xuân thì người còn lại tựa như gió mùa thu. Khiến không ít người qua đường đi ngang qua nhìn đến ngây người.
...
Tần Thiên Lan vừa gắp thịt được nhúng trong nước lẩu cay sè vào chén mình, mới nhìn Kỳ Minh ngồi đối diện với ánh mắt đầy ai oán:
"Hóa ra anh thật sự là người của quân đội à, đã thế còn lên đến chức Thượng Tướng. Cho hỏi những năm em vắng mặt đã sảy ra chuyện gì."
Bình luận facebook