Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5: Vẻ mặt thương hại
Vài ngày sau Tần Thiên Lan cùng với dì Chu về nhà, việc cô làm phẫu thuật chỉ cô cùng dì Chu biết, dì Chu vốn tuổi đã cao, mặc dù rất muốn ở bên cạnh chăm sóc cho cô, nhưng lúc đo Tiêu Chân bảo muốn dì Chu hưởng lạc cuộc sống tuổi già, nên để gì Chu về quê.
Đôi khi sẽ lên thăm cô, tựa như một người bà con xa thân thuộc, nhưng đối với cô Dì Chu như người mẹ thứ hai của cô vậy.
"Phu Nhân người đã về."
Nữ quản gia vừa nhìn thấy Tần Thiên Lan liền đi nhanh đến đỡ lấy tay cô, giọng điều nghe ra có chút kính trọng, nhưng vẻ mặt thì vô cùng xem thường. Bất quá Tần Thiên Lan cho dù lúc không thấy gì, hay lúc đã nhìn thấy gì, cũng chẳng quá để tâm đến cô ta, người xa lạ mà thôi cô cũng không quá rảnh rỗi mà chấp nhất.
Không chỉ thái độ của nữ quản gia đối với cô có chút lạ, mà những người làm trong nhà mới gọi là lạ. Bình thường họ điều đối với cô rất tốt, dù cho không thật tâm đi nữa hay vì bất kỳ lý do nào khác, thì những người này so với nữ quản gia kia còn tốt hơn rất nhiều.
Bất quá hiện tại cô đã nhìn thấy, nên ngay khi vừa bước vào cửa, liền nhìn thấy vẻ mặt người làm có chút không đúng, có thương hại cũng có đồng cảm nói một cách chính xác đó là lo lắng đi.
Trước đây cô đã rất nhiều lần cảm nhận được thái độ của những người này đối với cô, bất quá cô lại không biết là gì sao, nhưng lúc này tận mắt nhìn tháy liền cảm giác có chút gì đó không được bình thường cho lắm. Bất quá lúc này cô vẫn còn chưa muốn để lộ bản thân mình đã nhìn thấy, liền phớt lờ vẻ mặt bọn họ.
"Tiêu ca đã về chưa?" Tần Thiên Lan dùng giọng điệu như thường lệ hỏi, ánh mắt cô nhìn vào khoảng không vô định.
Nghe Tần Thiên hỏi, sắc mặt người làm còn muốn xanh hơn vừa rồi rất nhiều, nhưng vẫn cố gắng giữ lại bình tĩnh. Có đôi khi cô nhìn thấy ánh mắt của họ nhìn cô đầy thương hại. Không phải vì việc cô không nhìn thấy gì, mà gì một lý do nào đó cô không biết. .
Nữ quản gia liếc mắt cảnh cáo những người khác, ra hiệu cho mọi người ai làm việc nấy đi. Xong mới đáp lời Tần Thiên Lan: "Thưa Phu Nhân, Tiêu tổng vẫn chưa về, cô chắc cũng mệt rồi để tôi đỡ cô lên lầu nghỉ ngơi."
Nữ quản gia cũng không thèm đợi xem Tần Thiên Lan có đồng ý hay không, trực tiếp đỡ Tần Thiên Lan bước đi, đối với thái độ của cô taTần Thiên Lan sớm đã quen thuộc. Hơn nữa Tần Thiên Lan vốn không thèm để ý đến sắc mặt cô ta kì lạ như thế nào càng không vạch trần hành động cô ta vừa rồi cầm điện thoại lên điện cho ai đó.
Tần chỉ như thường lệ thuận theo, nhẹ giọng: "Ừ." một tiếng, giọng nói cô vô cùng trong trẻo, lại rất êm tai, khiến cho người ta nghe thấy giọng nói cô lại nhìn thấy đôi mắt vốn vô cùng xinh đẹp của cô nhưng lại không nhìn thấy được vô thức sinh ra tiếc hận.
Nữ quản gia đỡ cô đi lên lầu, vốn một người mù như Tần Thiên Lan không nên sắp xếp cho ở những nơi phải đi bằng bật thang mới đúng, vậy mà lại để cô ở tận trên tầng hai, có buồn cười không chứ.
Nữ quản gia một tay đỡ lấy Tần Thiên Lan tránh cho cô đi loạn, một tay đưa ra đẩy cửa phòng cô. Vốn người mù như cô tai rất mẫn cảm, cô rõ ràng nghe thấy lúc nữ quản gia vừa đẩy cửa phòng ra, bên trong phát ra vài âm thanh kì lạ, nhưng khi cô bước vào liền im bật.
Loại âm thanh này cô đã nghe không dưới vài lần, mà rất thường xuyên, chỉ cần từ bên ngoài về liền vô tình nghe thấy, hoặc là những lúc máy nghe nhạc chuyển bài hát.
Cho dù không nhìn thấy gì, nhưng chỉ cần là người trưởng thành, đối với mấy loại âm thanh kia làm sao nghe không hiểu được kia chứ.
"Phu nhân, bên ngoài thời tiết rất đẹp, tôi đã mở cửa sổ ra cho người rồi, vẫn là nghe nhạc chứ." Nữ quản gia sau khi đã đỡ cô vào trong phòng, những thứ cần tránh liền đỡ cô tránh đi, lúc này Tần Thiên Lan được đỡ ngồi xuống chiếc ghế mây đối diện cửa sổ phòng.
Tần Thiên Lan lỡ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, rất muốn cười thành tiếng, bên ngoài rõ ràng là mây đen văng kính cả bầu trời, nữ quản gia lại nói với cô là trời đẹp, cũng quá ức hiếp người mù như cô đi. Nghĩ rằng cô không thấy gì liền muốn nói gì thì nói ư.
Bất quá Tần Thiên Lan không hề có ý vạch trần cô ta, vẫn câu nói cũ, những người xa lạ chấp nhất làm gì, hơn nữa vì vừa rồi lúc nữ quản gia đỡ cô vào phòng, cho dù cố ý né tránh những bộ quần áo bị cở ra quăng khắp nơi trên nền nhà, cô sớm đã thấy được vài thứ hết sức thú vị.
Những thứ có thể giúp cô sau này thuận lợi hơn rất nhiều nếu như muốn Ly hôn, đúng là Tiêu Chân lại giúp cô một việc lớn rồi, cô nên cảm ơn hắn thật tốt mới phải.
Đôi khi sẽ lên thăm cô, tựa như một người bà con xa thân thuộc, nhưng đối với cô Dì Chu như người mẹ thứ hai của cô vậy.
"Phu Nhân người đã về."
Nữ quản gia vừa nhìn thấy Tần Thiên Lan liền đi nhanh đến đỡ lấy tay cô, giọng điều nghe ra có chút kính trọng, nhưng vẻ mặt thì vô cùng xem thường. Bất quá Tần Thiên Lan cho dù lúc không thấy gì, hay lúc đã nhìn thấy gì, cũng chẳng quá để tâm đến cô ta, người xa lạ mà thôi cô cũng không quá rảnh rỗi mà chấp nhất.
Không chỉ thái độ của nữ quản gia đối với cô có chút lạ, mà những người làm trong nhà mới gọi là lạ. Bình thường họ điều đối với cô rất tốt, dù cho không thật tâm đi nữa hay vì bất kỳ lý do nào khác, thì những người này so với nữ quản gia kia còn tốt hơn rất nhiều.
Bất quá hiện tại cô đã nhìn thấy, nên ngay khi vừa bước vào cửa, liền nhìn thấy vẻ mặt người làm có chút không đúng, có thương hại cũng có đồng cảm nói một cách chính xác đó là lo lắng đi.
Trước đây cô đã rất nhiều lần cảm nhận được thái độ của những người này đối với cô, bất quá cô lại không biết là gì sao, nhưng lúc này tận mắt nhìn tháy liền cảm giác có chút gì đó không được bình thường cho lắm. Bất quá lúc này cô vẫn còn chưa muốn để lộ bản thân mình đã nhìn thấy, liền phớt lờ vẻ mặt bọn họ.
"Tiêu ca đã về chưa?" Tần Thiên Lan dùng giọng điệu như thường lệ hỏi, ánh mắt cô nhìn vào khoảng không vô định.
Nghe Tần Thiên hỏi, sắc mặt người làm còn muốn xanh hơn vừa rồi rất nhiều, nhưng vẫn cố gắng giữ lại bình tĩnh. Có đôi khi cô nhìn thấy ánh mắt của họ nhìn cô đầy thương hại. Không phải vì việc cô không nhìn thấy gì, mà gì một lý do nào đó cô không biết. .
Nữ quản gia liếc mắt cảnh cáo những người khác, ra hiệu cho mọi người ai làm việc nấy đi. Xong mới đáp lời Tần Thiên Lan: "Thưa Phu Nhân, Tiêu tổng vẫn chưa về, cô chắc cũng mệt rồi để tôi đỡ cô lên lầu nghỉ ngơi."
Nữ quản gia cũng không thèm đợi xem Tần Thiên Lan có đồng ý hay không, trực tiếp đỡ Tần Thiên Lan bước đi, đối với thái độ của cô taTần Thiên Lan sớm đã quen thuộc. Hơn nữa Tần Thiên Lan vốn không thèm để ý đến sắc mặt cô ta kì lạ như thế nào càng không vạch trần hành động cô ta vừa rồi cầm điện thoại lên điện cho ai đó.
Tần chỉ như thường lệ thuận theo, nhẹ giọng: "Ừ." một tiếng, giọng nói cô vô cùng trong trẻo, lại rất êm tai, khiến cho người ta nghe thấy giọng nói cô lại nhìn thấy đôi mắt vốn vô cùng xinh đẹp của cô nhưng lại không nhìn thấy được vô thức sinh ra tiếc hận.
Nữ quản gia đỡ cô đi lên lầu, vốn một người mù như Tần Thiên Lan không nên sắp xếp cho ở những nơi phải đi bằng bật thang mới đúng, vậy mà lại để cô ở tận trên tầng hai, có buồn cười không chứ.
Nữ quản gia một tay đỡ lấy Tần Thiên Lan tránh cho cô đi loạn, một tay đưa ra đẩy cửa phòng cô. Vốn người mù như cô tai rất mẫn cảm, cô rõ ràng nghe thấy lúc nữ quản gia vừa đẩy cửa phòng ra, bên trong phát ra vài âm thanh kì lạ, nhưng khi cô bước vào liền im bật.
Loại âm thanh này cô đã nghe không dưới vài lần, mà rất thường xuyên, chỉ cần từ bên ngoài về liền vô tình nghe thấy, hoặc là những lúc máy nghe nhạc chuyển bài hát.
Cho dù không nhìn thấy gì, nhưng chỉ cần là người trưởng thành, đối với mấy loại âm thanh kia làm sao nghe không hiểu được kia chứ.
"Phu nhân, bên ngoài thời tiết rất đẹp, tôi đã mở cửa sổ ra cho người rồi, vẫn là nghe nhạc chứ." Nữ quản gia sau khi đã đỡ cô vào trong phòng, những thứ cần tránh liền đỡ cô tránh đi, lúc này Tần Thiên Lan được đỡ ngồi xuống chiếc ghế mây đối diện cửa sổ phòng.
Tần Thiên Lan lỡ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, rất muốn cười thành tiếng, bên ngoài rõ ràng là mây đen văng kính cả bầu trời, nữ quản gia lại nói với cô là trời đẹp, cũng quá ức hiếp người mù như cô đi. Nghĩ rằng cô không thấy gì liền muốn nói gì thì nói ư.
Bất quá Tần Thiên Lan không hề có ý vạch trần cô ta, vẫn câu nói cũ, những người xa lạ chấp nhất làm gì, hơn nữa vì vừa rồi lúc nữ quản gia đỡ cô vào phòng, cho dù cố ý né tránh những bộ quần áo bị cở ra quăng khắp nơi trên nền nhà, cô sớm đã thấy được vài thứ hết sức thú vị.
Những thứ có thể giúp cô sau này thuận lợi hơn rất nhiều nếu như muốn Ly hôn, đúng là Tiêu Chân lại giúp cô một việc lớn rồi, cô nên cảm ơn hắn thật tốt mới phải.
Bình luận facebook