• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút! (1 Viewer)

  • Chương 201

Chương 201: Scandal Thần Tượng 3


Sau giờ chiều, hai người chấp tay từ công ty đi ra.


Dáng vẻ Cố Manh Manh kích động, đầu tiên cô nhìn xung quanh, sau đó vẫy vẫy tay người đàn ông, hưng phần nói: “Chỉ có hai người chúng ta thôi sao?”


Lục Tư Thần cau này: “Có ý gì?”


Cố Manh Manh nhìn anh, không chớp mắt nói: “Anh không dẫn theo thư ký cũng không mang theo vệ sĩ, bình thường ra người anh đâu phải như vậy!”


Lục Tư Thần bát đắc dĩ cười.


Anh xoa đầu cô gái nhỏ, ôn nhu nói: “Chỉ là một bữa cơm, hà tất phải mang theo nhiều người bên cạnh.”


Cố Manh Manh nghe vậy, không khỏi bỉu môi.


Cô lẫm bẩm: “Nhưng lần trước anh ra ngoài không dẫn riêng thư ký cũng là tài xế, ngay cả vệ sĩ cũng có…”


Lục Tư Thần nhíu mày.


“Em nói cái gì?”


Anh mở miệng nói: “Lớn tiếng một chút!”


Cố Manh Manh lắc lắc đầu, cười hì hì nói: “Không có gì, em chỉ đang suy nghĩ, nếu như nhà hàng mì kia ngon như lời đồn, chúng ta sẽ thường xuyên đi ăn. À, Lục Tư Thần, em nói anh nghe nè, kì thật em rât thích ăn mì, trước đây lúc học trung học, đối diện cổng trường em có một tiệm mì, chủ quán là một bà cụ lớn tuổi, tiệm mì được chế biến một cách thủ công, rất thú vị, quan trọng nhất là ăn rất là ngon, ngày nào buôn bán cũng sôi nỗi, có đôi khi đĩ trễ còn không có để ăn đâu!”


Cô nói một hồi dài, nhưng Lục Tư Thần vẫn kiên nhẫn lắng nghe.


Sau khi Cố Manh Manh nói xong, anh đáp: “Chờ sau này có thời gian, anh sẽ đi ăn với em một lần!”


Cố Manh Manh ngẳắng đầu, vô cùng ngạc nhiên nhìn anh.


“Thật vậy ư?”“


“Anh giống như đang gạt em sao?”


Lục Tư Thần hỏi ngược lại.


Đầu tiên Cố Manh Manh ngắn người ra, sau đó lặp tức lắc đầu, ấp úng đáp: “Không giống, không hề giống!”


Lục Tư Thần câu môi.


Anh vươn tay ra, động tác tự nhiên ôm lấy cô vào trong lòng.


Cố Manh Manh rất ngoan ngoãn, hai cánh tay nhỏ bé ôm lấy hông anh, thanh âm giống như chim sơn ca.


“Lục Tư Thần, anh đối với em thật tốt!”


Cô nói lời này.


Lục Tư Thần bình tĩnh “ừ” một tiếng, nói: “Anh lúc nào đối với em không tốt?”


Cố Manh Manh lắc đầu, dáng vẻ nghiêm túc: “Không có, anh lúc nào cũng tốt với em, à, anh đối tốt với em nhát!”


“Cho nên?”


Lục Tư Thần thêu mi.


Cố Manh Manh cũng không có suy nghĩ nhiều, liền đáp: “Cho nên em sẽ đối tốt với anh nha!”


Cái cô gái không có chút thú vị này.


Đè kịch bản phát triển xuống, cô chẳng lẽ không bày tỏ chút thành ý nào?


Lục Tư Thần vừa ôm cô vừa ung dung thản nhiên nói: “Trừ những thứ này ra?”


Cố Manh Manh có chút nghỉ ngờ: “Cái gì trừ những thứ này ra?


Em nói, anh tốt với em, em cũng sẽ đối tốt tốt với anh, hừ, so với anh đối tốt với em còn tốt hơn, thế nào?”


Lục Tư Thần thực sự là bất đắc dĩ.


“Em không thể nói những cái khác dễ nghe hơn sao?”


“Hả…”


Cố Manh Manh ẩm ử, chớp mắt to.


Cô nghiêng đầu, đầu tiên là rất nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát, sau đó mới nói: “Anh nghĩ em nên nói cái gì cho phải? À, Lục Tư Thần, anh đẹp trai nhất, trên đời này chỉ có anh đẹp trai nhất!”


Lục Tư Thần: “…”


“Không hài lòng hả?”


Cố Manh Manh nhìn thấy phản ứng của anh như vậy, đầu tiên là nhíu chân mày lại, tiếp tục nói: “À, em suy là,.. Lục Tư Thần anh khí chất hơn người, giống như là…”


“Không cần phải khen anh.”


Lục Tư Thần không nhịn được mở miệng cắt đứt lời của cô.


Cố Manh Manh khẽ run: “Làm sao vậy?”


Lục Tư Thần nhéo nhéo cái má của cô, không thể làm gì hơn cười nói: “Khiến em nói vài lời ngon ngọt khó như vậy sao?”


Cố Manh Manh bừng tỉnh.


Thì ra, anh muốn nghe cô dỗ ngon dỗ ngọt.


Hừ…


Cố Manh Manh ôm sát cánh tay anh, há miệng, hai mắt trong suốt nhìn anh.


‘LÚO TỪ Thần…”


Cô có ý hạ giọng, nhõng nhẻo gọi anh.


Quả nhiên, phản ứng của Lục Tư Thần rất khác.


Anh cúi đầu, ánh mắt của cô rất ngạc nhiên, đương nhiên cũng mong chờ.


Cố Manh Manh cười híp mắt, tiếp túc nói: “Em rất thích anh, Lục Tư Thần, trong tim em, anh chính là trời đất của em.”


Hừml Quả nhiên rất ngọt!


Lục Tư Thần không nhịn được cười.


Anh bỗng nhiên cúi người xuống, ôm trọn cô gái vào lòng.


“Những lời này học từ ai hả?”


“Không có, những lời này đều từ trong lòng em, tất cả đều từ sâu trong đáy lòng, mới không có học từ người khác, không được nói lung tung…”


“Được được, đều nghe em.”


Lục Tư Thần cười trũng lại, bàn tay nâng ót cô gái lên, làm bộ muốn hôn cô.


Nhưng đây là ở bên ngoài, người qua người lại…


“Đừng…”


Cố Manh Manh có chút mâu thuẫn.


Nhưng, Lục Tư Thần là ai?


Bỗng nhiên bên cạnh một giọng nữ truyền đến.


Cố Manh Manh cứng đơ người.


Lục Tư Thần buông ra người, bình tĩnh thẳng người lên.


Ngước mắt nhìn lại, hóa ra là hai nữ sinh, có thể chắc chắn, là bạn học của Có Manh Manh.


“A, đúng là cậu rồi!”


Triệu Hiểu Kỳ gương mặt biểu hiện giật mình.


Cố Manh manh sợ run lên, sau đó phản ứng lại, mở miệng nói: “Triệu Hiểu Kỳ…”


Triệu Hiểu Kỳ gật đầu, sau đó đưa ánh mắt chuyển hướng về phía Lục Tư Thần.


Kỳ thực, cũng không trách Triệu Hiểu Kỳ suy nghĩ nhiều, mà ngay lúc này, hành động của Lục Tư Thần và Cố Manh Manh vô cùng thân mật, hai người chẳng những ôm chặc như vậy, vài giây trước còn tính hôn nhaul Nghĩ tới đây, trong lòng Triệu Hiều Kỳ có chút hối hận, sớm biết như vậy cô đã không lên tiếng, yên lặng làm khán giả bên cảm tốt biết mấy, nhân tiện có thể ghi âm cái gì đó, đến lúc đó gửi vào lớp, đây chắc chắn sẽ là chủ đề nóng!


Xem Xem, cô gái ngoan ngoãn lớp ta Cố Manh Manh, cư nhiên cũng bắt đầu yêu đương, càng khiến người ta không thể tượng tưởng nỗi, đối tượng yêu đương của cô lại còn là một ông chú lớn tuổi!


Ha Ha, ông chú có tuổi?


Nếu như lời này mà Lục Tư Thần biết, ê rằng sẽ tức giận!


“À, vị này là?”


Triệu Hiểu Kỳ làm bộ tò mò hỏi.


Tuy là trong lòng nghĩ rất nhiều, thế nhưng ngoài mặt, cô không biểu lộ ra.


Bên này, Có Manh Manh như một người phạm tội.


Cô phải trả lời thế nào đây?


Người giám hộ?


Hay là chồng?


Nghĩ tới đây, cô không khỏi ngắng đầu lên nhìn Lục Tư Thần.


Thế nhưng đám ghét nhất là người đàn ông này cư nhiên không có bất kỳ phản ứng, dáng vẻ cao cao tại thượng, không liên quan đến mình, rõ ràng chính là muốn cô tự giải quyết!


Cố Manh Manh trong lòng vừa sầu nào vừa rối rắm.


“Cố Manh Manh? Cố Manh Manh? Cậu tại sao không nói chuyện?”


Đúng lúc, giọng Triệu Hiểu Kỳ lại vang đến.


Cố Manh Manh lấy lại tinh thần, cười cười nói: “À, anh ấy là…”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom