Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 64
Chương 64: Ôm Chặt Anh Không Thả
Tuy nhiên, anh vừa định nằm xuống thì ngoài cửa sổ liền có một đạo sắm sét nỗ vang, gần như là muốn rung chuyển cả mặt đất.
“Aaal Cố Manh Manh lại bị dọa đến mức chui ra khỏi chăn.
Sau đó, liền lúng ta lúng túng như vậy mà nhào vô lòng ngực của người đàn ông.
Lục Tư Thần cứng đờ người.
Bởi vì, hành động của con nhóc này có chút thiếu lễ độ.
“Cố Manh Manh!”
Anh trầm giọng rồi ra tay đem người tháo ra.
Cố Manh Manh không có phối hợp, hai tay vẫn ôm lấy thắt lưng của anh, thân thể nhỏ nhắn của cô không ngừng vặn lên vặn xuống.
Lục Tư Thần nghiền răng nghiền lợi.
Đột ngột!
Anh lập tức xoay người mà không hề báo trước, trực tiếp đem người đè ở dưới thân.
Lúc này, Cố Manh Manh kinh sợ.
Cô mở to đôi mắt đen ngây thơ của mình và ướt át nhìn lấy anh.
Càng đáng sợ hơn là cô ấy không nhận thấy được tí nguy hiểm nào mà thay vào đó lại đáng thương mở miệng: “Lục Tư Thần, tôi sợ…”
Lục Tư Thần bây giờ liền ngay cả ý nghĩ bóp chết cô cũng có.
Anh nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt có chút dữ tợn.
“Không được làm loạn, có biết không hả?”
Vẻ mặt Cố Manh Manh đầy sự ủy khuất.
“Tôi đâu có quấy rối gì đâu…”
Cô có chút mím môi.
Lục Tư Thần không nói gì.
Anh bình tĩnh nhìn lấy đôi môi đỏ mọng của Cố Manh Manh, bỗng nhiên cảm thấy miệng lưỡi mình có chút khô.
“Lục Tư Thần, anh tránh ra đi, nặng quá…”
Cố Manh Manh chống tay ngay tại trên ngực của anh ta, với ý muốn đẩy anh ta ra.
Lục Tư Thần nghiêm mặt lạnh lùng.
“Hiện tại biết sợ rồi à2”
“Anh nặng quá…”
Cố Manh Manh ở dưới thân của anh vặn người vài cái.
Lục Tư Thần nhíu mày, la lớn: “Đừng có nhúc nhích!”
Cố Manh Manh trong nháy mắt đứng hình.
Cô mở miệng, đầu tiên là liếc nhìn lấy người đàn ông, sau đó nghiêng đầu cúi thấp miệng nói: “Thật là hung dữ!”
Còn chưa kịp nói tiếp nữa, ngay sau đó, một bàn tay to kéo đến, nắm lấy cằm của cô rồi nâng mặt cô lên.
Hôn, cứ như thế liền đè thẳng xuống dưới.
Cố Manh Manh toàn thân đều cứng đờ.
Cô mở to mắt nhìn người đàn ông phía trước với vẻ khó tin.
Lục Tư Thần chỉ áp nhẹ một cái liền bỏ đi.
Anh nhìn chằm chằm vào cô, một đôi mắt màu đen: “Bây giờ có còn sợ không?”
Cố Manh Manh lắc đầu, biểu cảm của cô như là một đồ ngốc.
“Ngoanl!”
Lục Tư Thần cong môi lên và hôn lên trán cô một cách hài lòng.
Cố Manh Manh toàn thân đều như nằm mơ, không biết nên phải phản ứng kiểu gì.
Cô đây là đang bị hôn hả?
“Nhắm mắt lại đi.”
Lúc này, âm thanh của Lục Tư Thần lại truyền đến.
Cố Manh Manh thực là nghe lời mà nhắm mắt lại.
Sau đó, người đàn ông rời khỏi cô và lấy chăn quần cô lại.
Cố Manh Manh hiện tại tim đập rất là nhanh.
Cô giống như là tự nhiên quên cả chuyện sét đánh, cảm giác của toàn thân thể đều tập trung tại trên đôi môi của cô.
Thật sự là muốn chết mà!
Đó chính là nụ hôn đầu của cô mà.
“Đồ vô lại!”
Cố Manh Manh tranh cãi một cách vô ích.
Trong màn đêm, âm thanh có phần nguy hiểm của người đàn ông vang lên: “Cô đang chửi ai vậy?”
Cố Manh Manh nhanh chóng nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
Sau đó, cô thật sự liền ngủ luôn.
Ngày hôm sau, mặt trời chiếu sáng ở ngoài cửa sổ.
Khi Cố Manh Manh mở mắt thì trên chiếc giường lớn chỉ có một mình cô.
Đầu tiên cô ngắn người, nhưng sau đó cô ấy nhận ra cô ấy nhớ lại những điều ngày hôm qua thì cảm giác không được tốt cho lắm.
Cốc cốc cố!
c Lúc này, bên ngoài truyền vào tiếng đập cửa, cùng với âm thanh của hầu gái: “Tiểu phu nhân, cô thức dậy rồi sao?”
Nếu có cơ hội, Cố Manh Manh chắc chắn sẽ tự mình đào một cái hố to để chui vô.
“Tiểu phu nhân?”
Hầu gái còn đang ở bên ngoài gọi cô.
Khuôn mặt Cố Manh Manh có chút chua xót, chậm rãi nói: “Có việc gì sao?”
Hầu gái trả lời: “Cô nên thức dậy rồi đấy, nêu không thì cứ như thế là cô sẽ đi đến trường trễ mát.”
Cố Manh Manh hoàn toàn bừng tỉnh.
Cô bỗng dung xoay người xuống giường, vội vội vàng vàng mà muốn đi thay quần áo.
_ Nhưng rât nhanh thì cô phản ứng lại rằng đây là phòng của Lục Tư Thần.
Vì vậy, cô hướng về phía ngoài mà chạy.
Cô hầu gái vẫn còn đứng ở ngoài cửa nên là khi thầy Có Manh Manh chạy ra ngoài như thế thì cô rất ngạc nhiên.
Tuy nhiên, anh vừa định nằm xuống thì ngoài cửa sổ liền có một đạo sắm sét nỗ vang, gần như là muốn rung chuyển cả mặt đất.
“Aaal Cố Manh Manh lại bị dọa đến mức chui ra khỏi chăn.
Sau đó, liền lúng ta lúng túng như vậy mà nhào vô lòng ngực của người đàn ông.
Lục Tư Thần cứng đờ người.
Bởi vì, hành động của con nhóc này có chút thiếu lễ độ.
“Cố Manh Manh!”
Anh trầm giọng rồi ra tay đem người tháo ra.
Cố Manh Manh không có phối hợp, hai tay vẫn ôm lấy thắt lưng của anh, thân thể nhỏ nhắn của cô không ngừng vặn lên vặn xuống.
Lục Tư Thần nghiền răng nghiền lợi.
Đột ngột!
Anh lập tức xoay người mà không hề báo trước, trực tiếp đem người đè ở dưới thân.
Lúc này, Cố Manh Manh kinh sợ.
Cô mở to đôi mắt đen ngây thơ của mình và ướt át nhìn lấy anh.
Càng đáng sợ hơn là cô ấy không nhận thấy được tí nguy hiểm nào mà thay vào đó lại đáng thương mở miệng: “Lục Tư Thần, tôi sợ…”
Lục Tư Thần bây giờ liền ngay cả ý nghĩ bóp chết cô cũng có.
Anh nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt có chút dữ tợn.
“Không được làm loạn, có biết không hả?”
Vẻ mặt Cố Manh Manh đầy sự ủy khuất.
“Tôi đâu có quấy rối gì đâu…”
Cô có chút mím môi.
Lục Tư Thần không nói gì.
Anh bình tĩnh nhìn lấy đôi môi đỏ mọng của Cố Manh Manh, bỗng nhiên cảm thấy miệng lưỡi mình có chút khô.
“Lục Tư Thần, anh tránh ra đi, nặng quá…”
Cố Manh Manh chống tay ngay tại trên ngực của anh ta, với ý muốn đẩy anh ta ra.
Lục Tư Thần nghiêm mặt lạnh lùng.
“Hiện tại biết sợ rồi à2”
“Anh nặng quá…”
Cố Manh Manh ở dưới thân của anh vặn người vài cái.
Lục Tư Thần nhíu mày, la lớn: “Đừng có nhúc nhích!”
Cố Manh Manh trong nháy mắt đứng hình.
Cô mở miệng, đầu tiên là liếc nhìn lấy người đàn ông, sau đó nghiêng đầu cúi thấp miệng nói: “Thật là hung dữ!”
Còn chưa kịp nói tiếp nữa, ngay sau đó, một bàn tay to kéo đến, nắm lấy cằm của cô rồi nâng mặt cô lên.
Hôn, cứ như thế liền đè thẳng xuống dưới.
Cố Manh Manh toàn thân đều cứng đờ.
Cô mở to mắt nhìn người đàn ông phía trước với vẻ khó tin.
Lục Tư Thần chỉ áp nhẹ một cái liền bỏ đi.
Anh nhìn chằm chằm vào cô, một đôi mắt màu đen: “Bây giờ có còn sợ không?”
Cố Manh Manh lắc đầu, biểu cảm của cô như là một đồ ngốc.
“Ngoanl!”
Lục Tư Thần cong môi lên và hôn lên trán cô một cách hài lòng.
Cố Manh Manh toàn thân đều như nằm mơ, không biết nên phải phản ứng kiểu gì.
Cô đây là đang bị hôn hả?
“Nhắm mắt lại đi.”
Lúc này, âm thanh của Lục Tư Thần lại truyền đến.
Cố Manh Manh thực là nghe lời mà nhắm mắt lại.
Sau đó, người đàn ông rời khỏi cô và lấy chăn quần cô lại.
Cố Manh Manh hiện tại tim đập rất là nhanh.
Cô giống như là tự nhiên quên cả chuyện sét đánh, cảm giác của toàn thân thể đều tập trung tại trên đôi môi của cô.
Thật sự là muốn chết mà!
Đó chính là nụ hôn đầu của cô mà.
“Đồ vô lại!”
Cố Manh Manh tranh cãi một cách vô ích.
Trong màn đêm, âm thanh có phần nguy hiểm của người đàn ông vang lên: “Cô đang chửi ai vậy?”
Cố Manh Manh nhanh chóng nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
Sau đó, cô thật sự liền ngủ luôn.
Ngày hôm sau, mặt trời chiếu sáng ở ngoài cửa sổ.
Khi Cố Manh Manh mở mắt thì trên chiếc giường lớn chỉ có một mình cô.
Đầu tiên cô ngắn người, nhưng sau đó cô ấy nhận ra cô ấy nhớ lại những điều ngày hôm qua thì cảm giác không được tốt cho lắm.
Cốc cốc cố!
c Lúc này, bên ngoài truyền vào tiếng đập cửa, cùng với âm thanh của hầu gái: “Tiểu phu nhân, cô thức dậy rồi sao?”
Nếu có cơ hội, Cố Manh Manh chắc chắn sẽ tự mình đào một cái hố to để chui vô.
“Tiểu phu nhân?”
Hầu gái còn đang ở bên ngoài gọi cô.
Khuôn mặt Cố Manh Manh có chút chua xót, chậm rãi nói: “Có việc gì sao?”
Hầu gái trả lời: “Cô nên thức dậy rồi đấy, nêu không thì cứ như thế là cô sẽ đi đến trường trễ mát.”
Cố Manh Manh hoàn toàn bừng tỉnh.
Cô bỗng dung xoay người xuống giường, vội vội vàng vàng mà muốn đi thay quần áo.
_ Nhưng rât nhanh thì cô phản ứng lại rằng đây là phòng của Lục Tư Thần.
Vì vậy, cô hướng về phía ngoài mà chạy.
Cô hầu gái vẫn còn đứng ở ngoài cửa nên là khi thầy Có Manh Manh chạy ra ngoài như thế thì cô rất ngạc nhiên.
Bình luận facebook