• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Tổng tài cuồng vợ (1 Viewer)

  • Chap-18

Tổng Tài Cuồng Vợ - Chương 18: Không khí trước buổi g​




Mặc Tây Quyết thấy hình ảnh cô hơi nghiêm nghị trong nhà bếp, trong lòng có chút thương xót, anh ngồi dậy bước tới ôm cô từ phía sau, nhẹ nhàng nói: “Về sau những việc như thế này đừng làm nữa, anh sẽ bảo Duy Đức để người dọn dẹp định kỳ tới lau dọn.”



Ở trong vòng tay của anh thật ấm áp, Ngôn Tiểu Nặc biết rằng, vòng tay này sớm muộn sẽ không thuộc về cô, cúi đầu xuống và đáp: “Không sao, những việc nhỏ này, em làm được.”



“Ý của em vừa nói có phải muốn gả cho anh không?” Mặc Tây Quyết tự nhiên hỏi cô.



“Choang” tiếng vỡ vang lên, bát từ trong tay cô tuột xuống, Ngôn Tiểu Nặc nói khẽ một tiếng, “Đau quá”



Mặc Tây Quyền vừa nhìn xuống, đầu ngón tay cô bị miếng bát vỡ cắt thương, từng giọt máu chảy ra. Ngôn Tiểu Nặc lập tức cho tay vào vòi rửa, nhưng lại bị Mặc Tây Quyết túm lấy tay lại ngậm lấy ngón tay đang chảy máu của cô.



Ngón tay cô được đầu lưỡi của anh mút nhẹ nhàng, vừa ấm vừa mềm, Ngôn Tiểu Nặc chỉ thấy trong lòng khó chịu, không chịu được ngước mắt nhìn anh.



“Em xem em, làm cái gì chân tay cũng vụng về, có rửa cái bát cũng làm mình bị thương, em còn biết làm gì?” Mặc Tây Quyết nhìn vào ngón tay bị cắt thương của cô, trong lòng đau như có vật sắc cắt qua, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt của cô.



Trong đôi mắt trong suốt chứa đựng giọt nước long lanh, sợ sệt nhìn anh, đôi môi mềm mại chu lên, Mặc Tây Quyết bỗng nhiên cảm thấy sự nóng giận của bản thân đều rơi xuống cái lòng chậu rửa rồi biến mất.



Ngôn Tiểu Nặc vội rút tay mình từ tay anh ra nói: “Em đi tìm miếng dán vết thương” Nói xong, cô vội vàng bước ra khỏi phòng bếp, lấy miếng dán vết thương dán lên.



Mặc Tây Quyết nhìn thấy đầu ngón tay của cô dán miếng dán vết thương, có một đám mây nhỏ bên trên miếng dán vết thương màu xanh nhạt trên ngón tay trắng nõn của cô hiện lên thật đáng yêu.



Mặc Tây Nặc nhìn cô, tay bất giác nắm chặt lấy cô, 5 ngón tay đan qua tay cô.



Ngôn Tiểu Nặc thấy anh đan các ngón tay vào nhau, tự nhiên nhớ đến ngày trước cô có xem qua một câu thơ, năm ngón đan xen, đây là cách năm tay thân mật nhất của những người yêu nhau, dù thế nào cũng không rời xa.



Mặc Tây Quyết dùng cách này nắm lấy tay cô là có ý gì?



Cô vẫn chưa nghĩ ra vì sao lại như vậy thì nụ hôn của anh đã lạc vào môi cô, không giống như cảm giác mãnh liệt lúc trước, một kiểu triền miên nhẹ nhàng, một đêm kiều diễm như vậy đã trôi qua.



Ngôn Tiểu Nặc tận buổi trưa hôm sau mới tình dậy, cũng may không phải lên lớp, không thì cô thấy rất tội lỗi, lòng cô có chút trống vắng rồi ngồi dậy vào nhà vệ sinh tắm rửa, nhưng cô nhìn thấy mình trong gương toàn thân là những vệt màu đỏ, đôi chân của cô vẫn còn đau nhức.



Ngâm mình trong bồn tắm một hồi lâu, cô mới cảm thấy thoái mái hơn chút, mặc lên bộ quân áo ngủ rồi cô vào nhà bếp nấu cơm.



Vẫn còn đồ ăn hôm qua cùng anh đi mua về, cô nhớ lại tối qua, sự nhẹ nhàng hiếm thấy của anh làm cho khoé môi cô bất giác cười nhích lên, cô làm thêm một ít đồ ăn chờ anh về ăn.



Ai ngờ rằng Mặc Tây Quyết mãi không về, Ngôn Tiểu Nặc nhìn thức ăn trên bàn đều đã nguội, cô định hâm nóng lại, ngay lúc này điện thoại vang lên.






“Em dậy chưa?” giọng của Mặc Tây Quyết rõ hiện lên rất bình lặng.



“Ừm, dậy rồi, chuẩn bị ăn cơm” Ngôn Tiểu Nặc đáp.



“Vậy em ăn trước đi, trưa nay anh có tiệc.” Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng nói.



Ngôn Tiểu Nặc nghiêm túc nhẹ nhàng nói: “Ừm, vậy em ăn trước vậy." sau đó cô tắt điện thoại.



Nhìn thức ăn trên bàn, cô thở dài, đứng dậy hâm nóng 1 món ăn, những món khác cô cho vào tủ lạnh.



Tối nay cô phải tham gia tiệc giao lưu, những món này vừa hay để lại buổi tối cho Mặc Tây Quyết dùng, cô không cần phải nấu nữa.



Nhưng trong lòng lại cảm thấy trống văng, bên ngoài những tia nắng soi rọi, căn nhà rộng rãi đắt đỏ này chỉ có một mình cô ăn cơm, cô tự nhiên thấy mình thật cô đơn.



Cố ngượng ép mới ăn hết một bát cơm nhỏ, thức ăn ăn không được nhiều thì cô đã đặt đũa xuống vào trong phòng ngủ tiếp.



Ngủ thiếp đi không biết bao lâu, trên đầu truyền tới một giọng nói trầm gợi cảm, “Ngôn Uyến Cừ, mau dậy thôi”



Ngoài Mặc Tây Quyết thì còn ai?



Ngôn Tiểu Nặc mở mắt, quả nhiên nhìn thấy gương mặt đẹp tuyệt nhân gian của Mặc Tây Quyết, cô dụi mắt, “Sao anh lại về rồi?”



“ Sao anh lại không thể về?” Mặc Tây Quyết hỏi lại, “Mau dậy đi ăn cơm cùng anh”



“Giờ đã tối chưa?” Ngôn Tiểu Nặc hỏi, “Đúng rồi, đồ ăn em để trong tủ lạnh”



“Giờ mới là 4 giờ chiều.” Mặc Tây Quyết đáp.



“Á?“Ngôn Tiểu Nặc ngạc nhiên, cô xem đồng hồ, đã 4 giờ chiêu “Không phải anh ăn rồi sao?”



“Ai nói anh ăn rồi” Mặc Tây Quyết đáp, nheo lông mày, “Đồ ăn ở đó tệ quá, anh muốn ăn cơm em nấu.”



Miệng Ngôn Tiểu Nặc mở to, “Anh vẫn chưa ăn cơm?”



Mặc Tây Quyết nhếch môi cười, lại gân cô, “Cho em một sự bất ngờ, em có vui không?”



Miệng của Ngôn Tiếu Nặc mở ra càng lớn, anh tặng cô sự bất ngờ? Cô thực sự thấy bất ngờ thật.



Mặc Tây Quyết nhìn thấy ánh mắt lấp lánh vui mừng của cô, khoé miệng mở ra càng lớn, “Mau dậy nào, anh sắp chết đói rồi, đô ăn ở đâu?”



Ngôn Tiểu Nặc không nhịn được cười nhẹ nhàng, dậy làm nóng lại đồ ăn lân nữa rồi ngôi xuống cùng anh.



“Tối nay em phải đi tham gia tiệc giao lưu” cô nhẹ nhàng nói với anh.



“Ừm, em đi đi” Mặc Tây Quyết không có bất kỳ ý kiến gì.



“Chắc sẽ kết thúc sớm.” Ngôn Tiểu Nặc nói tiếp.



“Lẽ nào em còn muốn đêm không về nhà?” Mặc Tây Quyết nhíu lông mày.



Ngôn Tiểu Nặc không nói được gì, “Sao lại thế được chứ, kết thúc thì em về liên ”



Mặc Tây Quyết ăn xong cơm, đặt bát đũa xuống: “Để anh đưa em đi, từ đây cách khách sạn Giang Thành khá xa”



Ngôn Tiểu Nặc gật gật đầu, “m7 cô ngước mắt lên thấy Mặc Tây Quyết ăn cũng gần xong nói, “Em sẽ làm thêm cho anh mấy món ăn để trong tủ lạnh.”



“Không cân đâu, chờ tối em về anh mới ăn tiếp.” Mặc Tây Quyết giữ lấy cô, ôm cô lên đùi, nghịch ngón tay của cô.



Ngôn Tiểu Nặc chỉ thấy buồn buồn, không nhịn được cười lên “Buồn quá!”



Mặc Tây Quyết nhắm mắt vào.



Ngôn Tiểu Nặc toàn thân cứng nhắc, vội vàng nhảy xuống khỏi đùi anh đáp: “Em xử lý ghi chép một chút” Nói xong, cô như một cơn gió chạy vào trong phòng.



Mặc Tây Quyết thấy cô câm bút và sổ ký, trên quyển số có viết chữ, phát ra âm thanh rất hay của cát, anh lại gần xem, thì phát hiện cô ấy viết rất đẹp.



“Viết những thứ này làm gì vậy? lẽ nào anh không nuôi được em?” giọng của Mặc Tây Quyết vang trên đầu, có chút nghiêm nghị.






Chán của Ngôn Tiểu Nặc rớt xuống một giọt mồ hôi, nói: “Cái này không phải cái chính đâu.”



“ Thế cái gì mới là chính?” lông mày Mặc Tây Quyết co lại, đôi mắt tỏ ra không được vui.



Ngôn Tiểu Nặc ngước đầu, thản nhiên cười, “Em thích thiết kế, tương lai...muốn trở thành nhà thiết kế hàng đầu thế giới, đây là giấc mơ của em”



Đôi mắt của Mặc Tây Quyết hơi mở to, tỏ ra bị những lời của cô ấy làm cho bất ngờ.



Gương mặt của Ngôn Tiểu Nặc có chút ửng hồng, nói: “Anh sao vậy? không cười nhạo em chứ?”



“Ước mơ của em lớn thật đấy” Mặc Tây Quyết hừm lên một tiếng.



Ngôn Tiểu Nặc liên biết anh sẽ không nói ra lời nào dễ nghe, bĩu môi, cúi đầu xuống tiếp tục xử lý tiếp bút ký.



Biểu cảm của cô lạc vào trong đôi mắt của Mặc Tây Quyết, khoé miệng của Mặc Tây Quyết nhếch lên cười tủm, vuốt ve tóc cô.



Ngôn Tiểu Nặc bĩu môi, giơ tay chải lại mái tóc của mình, không vui chu môi nói: “Lại làm tóc em rối tung lên rồi"



Trên đầu vang lên giọng của Mặc Tây Quyết: “Anh còn có thể làm cho tóc rối hơn thế này cơ”



Giọng của anh trâm ấm nhẹ nhàng, có chút mê hoặc khó tả, Ngôn Tiểu Nặc suýt nữa thì cầm không vững chiếc bút máy trong tay, trên mặt bất giác đỏ như mặt trời. .



||||| Truyện đề cử: Kế Hoạch Theo Đuổi Chú |||||



“Vậy anh hôm nay không phải tới công ty sao?” Ngôn Tiểu Nặc đành phải chuyển chủ đề.



Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng nói: “Có chứ. ”



“Vậy anh còn không đi đi?” Ngôn Tiểu Nặc hỏi “Ngộ nhỡ ảnh hưởng đến công việc thì sao?”



“Anh nói rồi là phải đưa em đi rồi” Mặc Tây Quyết đáp, “Những việc đó đều vào buổi tối."



“Cũng có nghĩa là, buổi tối anh sẽ về muộn?” Ngôn



Tiểu Nặc tỏ vẻ không biết gì hỏi.



Đôi mắt thanh tú của Mặc Tây Quyết chớp chớp, “Em muốn anh về sớm sao?”



Ngôn Tiểu Nặc bị ánh mắt của anh doạ phát sợ, chuyển người lại tiếp tục viết bút ký, cô có chút không giám nhìn vào anh.



“Nói đi chứ.” Mặc Tây Quyết cúi người xuống, gỡ chiếc bút máy trong tay cô ra, vứt ra một bên.



Ngôn Tiểu Nặc bị hơi thở của anh bao vây, tim đang bình thường tự nhiên đập loạn lên, mím đôi môi không giám nói thành lời.



Mặc Tây Quyết túm lấy sợi tóc dài của cô di đi di lại trong tay, giọng thấp xuống nói: “Nếu còn không nói chuyện nữa thì, anh đành phải dùng hành động rồi”



“Ừm” trong lòng Ngôn Tiểu Nặc run lên, vội vàng trả lời một câu, “Em hi vọng anh về sớm”



Mặc Tây Quyết buông những sợi tóc dài của cô ra, đôi mắt loé lên một thần sắc lạ thường nói với cô: “Đi đi, sắp đến giờ rồi."



Ngôn Tiếu Nặc nhìn đồng hô, gật đầu rồi đi thay đồ.



Mặc Tây Quyết đưa cô đến khách sạn Giang Thành, Ngôn Tiểu Nặc xuống xe đi vào khách sạn, cô quay lại nhìn xe của Mặc Tây Quyết, nhưng phát hiện đã đi mất rồi.



Ngôn Tiểu Nặc quay người lại thì gặp phải Lục Đình, cô điềm đạm cười: “Lục học trưởng”



Lục Đình thấy cô diện trên người bộ lễ phục và chiếc khăn choàng, ánh mắt liền trở lên kinh ngạc, nhưng cũng chỉ là thoáng qua trong chớp mắt, nhìn cô cười: “Em đến rồi à, mau vào đi”



Đại sảnh rộng lớn của khách sạn, trang trí đầy hoa tươi và hương cau, tấm thảm dưới nên thật mêm mại, thêu hình hoa mẫu đơn quý khí bách nhân, ánh đèn sáng trong, trai gái mặc đủ các kiểu dáng lễ phục đang vui cười giao lưu với nhau.



Ngôn Tiểu Nặc đứng đó có chút chưa thích nghi được.



"Ngôn Uyển Cừ”



Một âm thanh mĩ miều của một cô gái gọi tới, Ngôn Tiểu Nặc nhìn về phía có giọng nói đó vọng lại, là Phó Cảnh Dao.



Phó Cảnh Dao mặc bộ váy liên thân màu đỏ, bộ tóc dài bện thành hình tròn nhẹ nhàng, còn đeo chiếc bờm bằng kim cương, dưới ánh đèn lộng lẫy lấp lánh, cô ấy trông như con chim bô công kiêu hãnh.



“Cô cũng đến rồi à? Tôi đang không có người trò chuyện cùng đây." Phó Cảnh Dao tiến lại gân, nhìn lên bộ lễ phục trên người của Ngôn Tiểu Nặc, cô chừng to mắt thốt lên, “Trời ơi, Ngôn Uyển Cừ, bộ trang phục trên người cô ở đâu ra vậy?”



Ngôn Tiểu Nặc cúi đầu nhìn bộ váy liền thân trên người mình nhẹ nhàng nói: “Ừ, đồ đi mượn đấy”



“ Vậy cô phải cảm ơn người cho cô mượn trang phục rồi, bộ đồ này chính là đồ trưng bày trong bảo tàng, lần trước trong hội đấu giá ở Luân Đôn bị một nhân vật bí hiểm mua mất rồi, cô có biết bao nhiêu tiên không?” Biểu cảm của Phó Cảnh Dao tràn đầy ngưỡng mộ, mười ngón tay giơ đi giơ lại trước mắt cô, “Trên cả tỷ đấy”



Ngôn Tiêu Nặc mở to miệng, Mặc Tây Quyết cho cô bộ lễ phục trên tỷ?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom