• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Tổng tài cuồng vợ (1 Viewer)

  • Chap-25

Tổng Tài Cuồng Vợ - Chương 25: Nghĩ cách cám ơn lục đình​




“Đúng vậy, em cũng không nghĩ là nhanh vậy." Ngôn Tiểu Nặc cười càng rạng rỡ hơn, “Tóm lại, sự việc được giải quyết ổn thoả rồi, em thực sự nên cảm ơn anh rất nhiều”



Lục Đình cũng cười và nói, “Giải quyết được rồi là được”



Anh không hề nhắc đến việc cô nên cảm ơn anh thế nào, nhưng Ngôn Tiểu Nặc cũng không phải là người không biết điều, Lục Đình giúp đỡ cô ấy nhiều như vậy, dù gì cô cũng nên cảm ơn anh ấy mới đúng.



Nhưng cô nên làm gì để cảm ơn người ta đây?



Mua quà? Cô không có tiền.



Mời ăn cơm? Cô vẫn không có tiền.



Một chút bối rối xuất hiện trên khuôn mặt cô một cách bất đắc dĩ, Lục Đình nhìn vào mắt cô và mỉm cười: “Việc này đừng nghĩ vội, em nên mau chóng vào lớp đi, bị vào muộn lại bị trừ điểm đó.”



Lúc này Ngôn Tiểu Nặc mới nhớ ra chỉ còn 5 phút nữa là vào giờ học, cô vội vàng gật đầu: “Để lúc khác em nghĩ xong sẽ cám ơn anh!” Nói xong, cô liền chạy tới lớp.



Lục Đình cau mày, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?



Tối qua ba anh ở trong nhà cả đêm không ra ngoài, mặc dù sắc mặt của mẹ anh đầy tươi cười nhưng lại vòng vo nói rằng ba anh không có ý muốn giúp.



Làm sao trong chốc lát lại giải quyết rồi? Lẽ nào ba anh phát hiện việc này có giúp ích gì khác cho tập đoàn Lục Thị?



Không cần biết thế nào, vấn đề này đã được giải quyết, anh cũng không muốn tìm hiểu rõ nguyên do là gì, chỉ là không nghĩ rằng Ngôn Uyển Cừ lại cho răng công lao của việc này hoàn toàn là nhờ anh, khiến anh rất bất ngờ



Tiết 1 kết thúc, Phó Cảnh Dao nhẹ nhàng choàng lấy cổ của Ngôn Tiểu Nặc, nháy mắt nhìn cô: “Sự việc được giải quyết rồi à”



Ngôn Tiểu Nặc bất ngờ: “Sao cô biết?”



“Được rồi, hôm qua mặt còn như quả dưa héo, hôm nay lại... như quả dưa hấu to!” Phó Cảnh Dao nghĩ một hồi lâu mới nặn ra từ này.



Ngôn Tiếu Nặc suýt nữa thì phì cười: “Cảnh Dao, quả dưa hấu to là nghĩa gì hả, mặt tôi to vậy sao?”






“Dưa hấu, tròn trịa bóng bấy khiến người ta quý, gân giống với biểu cảm lúc này của cô." Đôi mắt của Phó Cảnh Dao sáng rực long lanh “Tôi không giỏi dùng từ mà”



Ngôn Tiểu Nặc đương nhiên sẽ không cười cô, “Cách dùng từ của cô cũng khá khác biệt đó.”



“Thật à?” Phó Cảnh Dao cho là thật, “Tôi vừa nói thì anh của tôi đã chê rồi, anh ấy luôn nói nghe không hiểu những gì mà tôi nói.”



Ngôn Tiểu Nặc cười tủm.



Phó Cảnh Dao nhăn mặt nhìn cô, sau đó không vừa lòng lâm bầm: “Cô đừng thấy bề ngoài nghiêm túc của anh trai tôi, nhưng thực chất trong tâm rất xấu”



Ngôn Tiểu Nặc nghĩ đến gương mặt không biếu cảm của Phó Cảnh Dao với dáng vẻ đấu khẩu của Mặc Tây Quyết không nhịn được cười lên.



“Anh của tôi đến giờ vẫn chưa có bạn gái, hay là hôm nào tôi giới thiệu anh của tôi cho cô nhé?” Ánh mắt của Phó Cảnh Dao long lanh, có một cảm giác háo hức muốn thử, “Dù sao tôi cũng thấy cô không có tình cảm gì với Lục học trưởng”



Ngôn Tiểu Nặc suýt nữa thì bản nước ra ngoài, giới thiệu cô với Phó Cảnh Thâm? Vậy chẳng phải trời đất đại loạn sao, người có tội đầu tiên chẳng phải là chính cô sao.



“Hụ hụ, Cảnh Dao, đừng đùa nữa” Ngôn Tiểu Nặc nhanh chóng lau miệng, cô bị sốc một phen “Đúng rồi, Lục học trưởng giúp đỡ nhiều như vậy, tôi nên làm gì để cảm ơn người ta đây?”



“Dâng hiến bản thân” Phó Cảnh Dao khoanh khuỷu tay lại cười tươi đắc ý.



Mặt của Ngôn Tiểu Nặc đỏ lên, “Cảnh Dao, không được phép nói đùa như vậy, nói nghiêm túc đi.”



Phó Cảnh Dao thu lại vẻ mặt cười nhạo trêu chọc rồi nghĩ một lúc nói: “Hay mời anh ấy đi ăn?”



Ngôn Tiểu Nặc cắn nhẹ lên mồi, gương mặt nhỏ đỏ ửng lên, mãi mới nói ra một câu: “Lục học trưởng xuất thân giàu có, sợ những quán ăn bình dân sẽ không lọt vào mắt anh ấy đâu?”



Phó Cảnh Dao chợt nhận ra rồi gật đầu đồng ý: “Cô nói cũng đúng. Có điều, cô có thể mua một món quà tặng cho Lục học trưởng.”



Ngôn Tiểu Nặc thấy băn khoăn: “Nhưng tôi cũng không biết Lục học trưởng thích gì? Nhỡ đồ tôi mua anh ấy lại không thích vậy biết làm sao?”



Phó Cảnh Dao nghiêm túc lại, nghĩ một hồi lâu, ánh mắt chợt sáng lên: “Cô có thể tự tay làm một món quà nhỏ tặng cho Lục học trưởng không? Tự mình làm, là có thành ý nhất, cho dù không phải là đắt nhất nhưng cũng là tốt nhất”



Tự làm...Ngôn Tiểu Nặc nghĩ một lúc, “Có thể làm gì được đây?”



“Cô giỏi về cái gì thì làm về cái đó đi” Phó Cảnh Dao cười nói.



Ngôn Tiếu Nặc gật đầu, định sẽ nghĩ kỹ nên làm gì rồi mới bắt đầu làm tặng cho Lục Đình.



Một lúc sau Phó Cảnh Dao đã chép xong bài, cất bút vào nói: “Cuối cùng cũng xong rồi! Uyển Cừ cô chờ sốt ruột rồi phải không? Hay là tôi đưa cô về?”



Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu: “Nhà tôi cách đây gần lắm, rất nhanh đã về tới nhà rồi, không cần tiễn tôi đâu.”



Phó Cảnh Dao còn muốn nói thêm điều gì đó thì nghe thấy đằng sau phát ra một giọng nữ đầy khiêu khích và mỉa mai: “Đúng là không nhìn ra thật, bình thường không nói gì nhưng thủ đoạn cũng khá nhiều đấy nhỉ”



Người nói chính là Trần Đình Đình, cô ta đứng đó nhìn họ với vẻ mặt tức tối, và nụ cười trên mặt Ngôn Tiểu Nặc và Phó Cảnh Dao chợt biến mất.



“Trần Đình Đình, cô đố ky hay cô ngưỡng mộ vậy?” Phó Cảnh Dao đáp lại một cách hờ hững.



“Phó Cảnh Dao, tôi đang nói chuyện với Ngôn Uyển Cừ cô đừng có mà chen miệng vào” Ánh mắt của Trần



Đình Đình lạng lùng quét qua nhìn Ngôn Tiểu Nặc, nói một cách lạnh lùng, “Người ta còn chưa lên tiếng, cô ở đây can thiệp làm gì”



Khuôn mặt của Ngôn Tiểu Nặc vẫn bình tĩnh điềm đạm và phản kích lại không một chút do dự: “Nói chuyện với tôi? Thật không dám tôi chỉ thấy một mùi rắm thối,



Trần Đình Đình có phải cô đã ăn gì hại bụng rồi phải không?”



Phó Cảnh Dao không hiểu, ngơ ngác nhìn Trân Đình Đình, “Cô đã ăn gì làm hại bụng rồi à? Trời ơi, anh tôi là bác sĩ, anh ấy có loại thuốc rất hiệu nghiệm, chuyên trị tiêu chảy và đánh rằm...” Nói xong cô liền hiểu ý và che miệng lại cười.



Trân Đình Đình tức đến nỗi mặt đỏ rực lên, chỉ vào mặt của Ngôn Tiểu Nặc và Phó Cảnh Dao nói, "Hai người đừng có mà bắt nạt quá đáng!”






Phó Cảnh Dao hừm một tiếng, rồi đột nhiên rơi vào trạng thái bối rối mơ màng một lân nữa, “Uyển Cừ, chúng ta có phải có một câu nói như thế này không? Cái gì mà châm đèn cái gì mà phóng lửa ý nhỉ?”



“Chỉ cho phép quan chức Từ Châu phóng lửa không cho phép bách tính đốt đèn?” Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng trả lời.



“Đúng! Chúng ta bây giờ chỉ cho phép bách tính đốt đèn, không cho phép quan chức Từ Châu phóng lửa!” Phó Cảnh Dao nói thẳng vào mặt Trần Đình Đình.



Ngôn Tiểu Nặc thu đồ xong nói với Phó Cảnh Dao: “Cảnh Dao, mình đi thôi.” Cô thực sự thấy Trân Đình Đình rất nhàm chán, ở đây với Trần Đình Đình chỉ lãng phí thời gian và làm tăng thêm sự nhàm chán



Phó Cảnh Dao cũng cảm thấy mất hứng rồi cùng



Ngôn Tiểu Nặc đi ra ngoài, đột nhiên Trân Đình Đình hét lên từ phía sau lưng Ngôn Tiểu Nặc: “Ngôn Uyển Cừ, cô đừng có ở đó mà ra vẻ tốt bụng nữa, Lục học trưởng đối với mọi người đều tốt như vậy, anh ấy giúp cô chắc chắn là do cô dùng thủ đoạn mà người khác không nhìn thấy."



Bước chân của Ngôn Tiểu Nặc chợt dừng lại, cô quay người và đôi mắt nheo lại: “Cô đang nói cái gì?”



“Tôi nói cô đã dùng thủ đoạn mà người khác không thấy!” Trân Đình Đình thấy sự phẫn nộ trên mặt Ngôn Tiểu Nặc, ngay lập tức có cảm giác đắc ý, sẵn thế tức giận rồi bước về phía trước, “Chẳng nhẽ cô tưởng Lục học trưởng có ý định với cô sao? Cô với anh ấy đi ăn cùng nhau chưa? Anh ấy hẹn cô chưa?”



Lời nói còn chưa dứt, một giọng nam ấm áp truyền tới, “Uyển Cừ tối nay có tiện ra ngoài đi ăn cùng nhau không?”



Tư thế kiêu ngạo vừa rồi của Trân Đình Đình đột nhiên biến mất, khuôn mặt tái nhợt, không đủ dũng cảm để đối diện với Lục Đình.



Lục Đình mặc chiếc áo sơ mi trắng, giọng nói trong trẻo và nụ cười ấm áp nhìn Ngôn Tiểu Nặc.



Ngôn Tiểu Nặc sững sờ.



“Lần đầu tiên anh mời một cô gái ra ngoài ăn tối, có lẽ có chút đường đột, em đừng đế bụng.” Nụ cười của Lục Đình vẫn rất dịu dàng, thanh lịch, khiến cho người nghe rất thoải mái.



“Ai dà, dù sao cũng là lời mời lần đầu của Lục học trưởng, vậy chắc chắn phải đi rồi” Phó Cảnh Dao vội vàng nhận lời hộ Ngôn Tiểu Nặc, rồi nói với Trân Đình Đình sắc mặt đang xấu hổ, không dám ngước lên nhìn, “Ai nói Lục học trưởng của chúng ta không biết hẹn con gái ra ngoài đi ăn, nhưng cũng phải xem người được mời là ai, có một số người ấy à, bản thân không những không được mời còn kiếm chuyện đến nói xấu người khác, cẩn thận mặt bị đánh sưng lên sau này không còn mặt mũi mà gặp người khác nữa”



Trân Đình Đình tức nổ ngực, nhưng lại không dám đôi co trước mặt Lục Đình, chỉ hậm hực nhìn Ngôn Tiểu Nặc một cái rồi bỏ đi.



Lục Đình thấy Ngôn Tiểu Nặc không nói gì, còn nghĩ rằng cô không đồng ý, “Xin lỗi, do anh quá bất lịch sự rồi”



Ngôn Tiểu Nặc nghĩ đến Lục Đình ngày trước đã giúp đỡ mình, đến giờ vẫn chưa kịp để cảm ơn anh ấy, mà anh ấy lại còn mời cô đi ăn, còn giúp cô giải vây, bản thân cô sao dám từ chối cô vội vàng nói: “Lục học trưởng, anh hiểu nhầm rồi, em không có ý đó.”



Phó Cảnh Dao vội vàng cười rồi nói: “Vậy thì, em đi trước đây, hai người cứ nói chuyện đi nhé, hi hi, đúng rồi, Lục học trưởng, Uyển Cừ vừa rồi còn hỏi nên làm gì để cảm ơn anh đấy” Nói xong, cô không làm ảnh hưởng đến Ngôn Tiểu Nặc và Lục Đình nữa, trực tiếp ôm túi xách rồi chạy đi.



Ngôn Tiểu Nặc có chút ngại ngùng nhìn Lục học trưởng: “Lục học trưởng, em vẫn chưa nghĩ xong nên cảm ơn anh thế nào”



Lục Đình cười nhẹ lắc đầu: “Không sao, em đồng ý đi ăn cùng anh coi như em cảm ơn anh rồi.”



Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, lộ ra nụ cười, Lục học trưởng đã nói như vậy rồi, cô có nói thêm những lời cảm ơn anh ấy cũng chỉ là thừa.



Lục Đình thấy nụ cười rạng rỡ trên mặt cô, khoé môi anh cũng lộ ra một nụ cười giọng điệu rất nhẹ nhàng hỏi: “Em thích ăn gì?”



“Lục học trưởng anh tự quyết được rồi, em ăn gì cũng được” Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng đáp lại.



Lục Đình nghĩ một lúc cười và nói: “Vậy thì đi Saint Landis đi, buổi chiều em có phải đi học không? 5 giờ anh đến đón em, 6 giờ đến nơi.



Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu, “Chiều nay em không phải đi học.” Lúc này, điện thoại cô đột nhiên vang lên.



Cô cười xin phép Lục Đình, lấy điện thoại ra nghe, đó là Mặc Tây Quyết gọi đến.



Ngôn Tiểu Nặc quay người lại đi về phía trước vài bước rồi mới dám ấn vào nút nghe, “A lô?”



“Giờ là giờ nghỉ học, tại sao vẫn không thấy em đâu?” Giọng của Mặc Tây Quyết ở đường dây bên kia tỏ ra không vui, có chút bực tức.



Ngôn Tiểu Nặc chột dạ, “Em ra liền đây!”



Nói xong, cô tắt điện thoại vội vàng chạy ra cổng trường.



Ở cổng trường, Mặc Tây Quyết đang đứng cạnh xe ngóng Ngôn Tiểu Nặc, ánh nắng buổi trưa rọi lên người anh, một gương mặt đẹp trai anh tuấn, thanh tú hiện lên những góc cạnh sắc nét, ở phía xa anh, có vài người đi đường cũng đang lén nhìn anh, trong khi đó đôi mắt của anh chỉ nhìn chăm chằm về Ngôn Tiều Nặc từ xa.



Ngôn Tiểu Nặc thấy anh đang nhìn mình bước chân cô càng chạy nhanh hơn.



Dáng hình cao lớn của Mặc Tây Quyết che khuất thân hình nhỏ bé của cô, mặt cô đỏ lên, thở hổn hển, hai bên má mấy sợi tóc xoã xuống, tâm trạng không vui ban đầu của anh cũng dần dần trở về bình thường.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom