Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 122
Editor: May
Một tiếng cười nhẹ phát ra từ lồng ngực rắn chắc của Lâm Dật, anh trực tiếp rót ly rượu, ngồi xuống đối diệnLâm lão gia tử, “Cho mượn sơn trang, đây chính là bao nhiêu mặt mũi. Người không phải không quá thích quá làm ầm ĩ trong sơn trang ư.” Lâm Dật nhẹ nhàng lắc lắc ly rượu, ánh mặt trời lẫn vào chất lỏng trong suốt, giống như mạ lên một tầng ánh sáng vàng kim, có vẻ rất giàu có tình thú.
“Thôi. Thằng nhóc cony cũng không hiếm lạ trở về ở, không ai bồi lão già ta, sơn trang đều sắp biến thành vỏ rỗng.” Lâm lão gia tử nói mang theo vài phần trách cứ và oán trách, nhưng cũng nhiều thêm vài ý hài hước.
“Lời này của người không phải rõ ràng chiết sát con sao, nói con không hiếu thuận. Được, về sau con tận lực rút thời gian đi qua bồi người.” Lâm Dật cũng đồng dạng đưa cho Lâm lão gia tử tới một ly rượu nhỏ.
Lâm lão gia tử nhàn nhạt bình phẩm một câu, lại hút một hơi xì gà, “Ta là ngóng trông con sớm ngày có thể cưới vợ sinh con, sớm mà bình tĩnh tính tình. Những cô gái kia chơi chơi cũng liền thôi, không cần phải chọc cho mình một thân mùi thúi. Ta biết con trước sau đều không bỏ xuống được đứa bé kia, nhưng dù sao đã 7 năm……”
“Ba, người đừng luận điệu cũ rích nhai đi nhai lại. Con đã biết, con tận lực sớm ngày để người bế được cháu trai mập mạp.” Tuy rằng Lâm lão gia tử từng là nhân vậtdẫn dất thương nghiệp oai phong một cõi, nhưng nói đến cùng, ông cũng chỉ là một người cha bình phàm, khát vọng con mình có thể sớm ngày thành gia lập nghiệp. Mà anh ở trên sự nghiệp đã là trên đỉnh, ông tự nhiên hy vọng Lâm Dật có thể sớm ngày kết thúc kiếp sốngđộc thân.
“Con có thể nghĩ như thế, ta cũng yên tâm. Cuối cùng có thể không làm thất vọng cha mẹ đã chết của con……”
Một tiếng điện thoại làm Lâm Dật rốt cuộc giải thoát ra từ trong hoài niệm của Lâm lão gia tử, anh như trút được gánh nặng mà thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó bắt đầu ra vẻ bận rộn.
Lâm lão gia tử cũng có được liền ngừng, “Vậy con vội trước đi. Ta về sơn trang chuẩn bị trước một chút, có yêu cầu gì có thể gọi điện thoại tới để cho bọn họ đi đặt mua. Đúng rồi, bảo cô gái tên Điền Kỳ Kỳ kia mang theo con trai con bé cùng nhau đến đi.” Ấn tượng của Lâm lão gia tử với Điền Kỳ Kỳ rất khắc sâu. Gương mặt cười hiền từ, nhiều năm như vậy ông duyệt qua vô số người, người ông nhìn trúng, là tuyệt đối không sai.
Ở dưới đáp ứng của Lâm lão gia tử, một đám người cao hứng phấn chấn lái xe tới sơn trang.
Bởi vì muốn đi đón Điền Bảo Bảo, cho nên Điền Kỳ Kỳ ngồi xe Lâm Dật đi trước một bước. Điền Bảo Bảo đi ra từ trường học nhìn thấy Lâm Dật và mami cùng nhau tới đón bé, đầu ngước đến cao cao, một bộ dáng thần khí hiện ra như thật. Đây chính là lần đầu tiên daddy mami cùng nhau tới đón bé, không tính chuyện lần trước bởi vì bé đánh nhau. Khuôn mặt nhỏ trắng nộn cười đặc biệt xinh đẹp.
Một tiếng cười nhẹ phát ra từ lồng ngực rắn chắc của Lâm Dật, anh trực tiếp rót ly rượu, ngồi xuống đối diệnLâm lão gia tử, “Cho mượn sơn trang, đây chính là bao nhiêu mặt mũi. Người không phải không quá thích quá làm ầm ĩ trong sơn trang ư.” Lâm Dật nhẹ nhàng lắc lắc ly rượu, ánh mặt trời lẫn vào chất lỏng trong suốt, giống như mạ lên một tầng ánh sáng vàng kim, có vẻ rất giàu có tình thú.
“Thôi. Thằng nhóc cony cũng không hiếm lạ trở về ở, không ai bồi lão già ta, sơn trang đều sắp biến thành vỏ rỗng.” Lâm lão gia tử nói mang theo vài phần trách cứ và oán trách, nhưng cũng nhiều thêm vài ý hài hước.
“Lời này của người không phải rõ ràng chiết sát con sao, nói con không hiếu thuận. Được, về sau con tận lực rút thời gian đi qua bồi người.” Lâm Dật cũng đồng dạng đưa cho Lâm lão gia tử tới một ly rượu nhỏ.
Lâm lão gia tử nhàn nhạt bình phẩm một câu, lại hút một hơi xì gà, “Ta là ngóng trông con sớm ngày có thể cưới vợ sinh con, sớm mà bình tĩnh tính tình. Những cô gái kia chơi chơi cũng liền thôi, không cần phải chọc cho mình một thân mùi thúi. Ta biết con trước sau đều không bỏ xuống được đứa bé kia, nhưng dù sao đã 7 năm……”
“Ba, người đừng luận điệu cũ rích nhai đi nhai lại. Con đã biết, con tận lực sớm ngày để người bế được cháu trai mập mạp.” Tuy rằng Lâm lão gia tử từng là nhân vậtdẫn dất thương nghiệp oai phong một cõi, nhưng nói đến cùng, ông cũng chỉ là một người cha bình phàm, khát vọng con mình có thể sớm ngày thành gia lập nghiệp. Mà anh ở trên sự nghiệp đã là trên đỉnh, ông tự nhiên hy vọng Lâm Dật có thể sớm ngày kết thúc kiếp sốngđộc thân.
“Con có thể nghĩ như thế, ta cũng yên tâm. Cuối cùng có thể không làm thất vọng cha mẹ đã chết của con……”
Một tiếng điện thoại làm Lâm Dật rốt cuộc giải thoát ra từ trong hoài niệm của Lâm lão gia tử, anh như trút được gánh nặng mà thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó bắt đầu ra vẻ bận rộn.
Lâm lão gia tử cũng có được liền ngừng, “Vậy con vội trước đi. Ta về sơn trang chuẩn bị trước một chút, có yêu cầu gì có thể gọi điện thoại tới để cho bọn họ đi đặt mua. Đúng rồi, bảo cô gái tên Điền Kỳ Kỳ kia mang theo con trai con bé cùng nhau đến đi.” Ấn tượng của Lâm lão gia tử với Điền Kỳ Kỳ rất khắc sâu. Gương mặt cười hiền từ, nhiều năm như vậy ông duyệt qua vô số người, người ông nhìn trúng, là tuyệt đối không sai.
Ở dưới đáp ứng của Lâm lão gia tử, một đám người cao hứng phấn chấn lái xe tới sơn trang.
Bởi vì muốn đi đón Điền Bảo Bảo, cho nên Điền Kỳ Kỳ ngồi xe Lâm Dật đi trước một bước. Điền Bảo Bảo đi ra từ trường học nhìn thấy Lâm Dật và mami cùng nhau tới đón bé, đầu ngước đến cao cao, một bộ dáng thần khí hiện ra như thật. Đây chính là lần đầu tiên daddy mami cùng nhau tới đón bé, không tính chuyện lần trước bởi vì bé đánh nhau. Khuôn mặt nhỏ trắng nộn cười đặc biệt xinh đẹp.
Bình luận facebook