Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22
Editor: Heo cute
“Lâm Dật, đây là con trai mày à?” Mạc Vũ Sâm mới vừa nhận được điện thoại của Lâm Dật, nên ở phòng khám chờ anh. Mạc Vũ Sâm không hề nghĩ rằng, người đàn ông luôn luôn lạnh nhạt với mọi người, nay lại ôm một cậu nhóc đi khám bệnh.
“Đừng có nói xàm nữa, kiểm tra xem thằng nhóc có bị gì không đi! ” Lâm Dật lạnh lùng nói.
“Không tin thì cậu cứ đưa cho ba Lâm xem đi, nhìn đôi mắt nè, cái mũi nè, cứ như là được đúc ra ấy.” Mạc Vũ Sâm vô tư mà nói, không hề chú ý đến sắc mặt đang dần biến hoá của Điền Kỳ Kỳ.
“Khụ khụ……” Điền Kỳ Kỳ cố ý ngắt ngang lời anh ta. Trên thực tế, Điền Bảo Bảo thật sự có phần giống với Lâm Dật. Nếu Điền Bảo Bảo ốm đi một chút, nhìn qua là sẽ thấy giống nhau. Nhưng thằng nhóc bây giờ lại hơi đô con, chỗ nào chỗ nấy đều đầy thịt, rất khó nhìn ra. Là do thằng nhóc hơi đô con, mấy cái góc mặt đầy thịt, rất khó nhìn ra. Con mắt Mạc Vũ Sâm tinh tường thật, Điền Kỳ Kỳ trừng mắt nhìn anh ta một cái, chửi thầm trong bụng.
“Tao đem thằng bé đến kiểm tra chứ không phải đến để cho mày bói toán. Đúng là rảnh rỗi sinh nông nỗi.” Từ giọng điệu của Lâm Dật có thể nghe ra quan hệ của họ không bình thường. Mặc dù lời nói khó nghe, nhưng vẫn có ý châm chọc. Nếu là người khác, chắc Lâm Dật lười chẳng thèm nói.
Mạc Vũ Sâm bĩu bĩu môi, rồi cũng bắt đầu kiểm tra cho Điền Bảo Bảo.
“Không sao, không có chuyện gì, bôi thuốc đều đặn, mấy ngày sau sẽ lành. Vết thương trên trán e rằng sẽ hồi phục chậm, nhưng cũng không có vấn đề gì. Nhất định sẽ không để lại sẹo.” Mạc Vũ Sâm lười biếng nói. Sau đó đi lấy mấy bình thuốc mỡ, đưa cho Lâm Dật. “Trên chai có sẵn hướng dẫn sử dụng rồi.”
Trước khi Lâm Dật rời đi, Mạc Vũ Sâm không quên chen thêm một câu “Lâm Dật, mày yên tâm đi, tao sẽ không nói chuyện này cho cô tiểu thư kia của mày đâu.”
Lâm Dật hung dữ trừng mắt anh ta một cái, rồi bế Điền Bảo Bảo rời đi.
“Cô đừng để ý mấy lời nói kia, thật không biết điều.” Lên xe, Lâm Dật vừa khởi động xe vừa nhàn nhạt nói.
“Không có việc gì.” Điền Kỳ Kỳ cười cười nói.
Hỏi được địa chỉ nhà của Điền Kỳ Kỳ, Lâm Dật chở hai mẹ con về nhà. Điền Kỳ Kỳ thì hối hận vô cùng, đáng lẽ cô không nên nói địa chỉ nhà mình cho anh.
Điền Bảo Bảo ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày vì bị thương. Theo lời của Điền Kỳ Kỳ, cậu nhóc không nên ra ngoài vì sẽ làm người khác sợ. Điền Bảo Bảo bĩu môi “Vẻ đẹp trai này của con đâu phải bị thương một chút là suy giảm được đâu, làm gì đến nỗi mà họ nhìn họ sợ chứ! Mẹ cứ làm quá!”
Góc nhỏ của editor: Mọi người đọc xong xuống dưới comment cho tui đi, comment nhiều với đánh giá tăng thì ngày mai tui ra 3 chương nè…
“Lâm Dật, đây là con trai mày à?” Mạc Vũ Sâm mới vừa nhận được điện thoại của Lâm Dật, nên ở phòng khám chờ anh. Mạc Vũ Sâm không hề nghĩ rằng, người đàn ông luôn luôn lạnh nhạt với mọi người, nay lại ôm một cậu nhóc đi khám bệnh.
“Đừng có nói xàm nữa, kiểm tra xem thằng nhóc có bị gì không đi! ” Lâm Dật lạnh lùng nói.
“Không tin thì cậu cứ đưa cho ba Lâm xem đi, nhìn đôi mắt nè, cái mũi nè, cứ như là được đúc ra ấy.” Mạc Vũ Sâm vô tư mà nói, không hề chú ý đến sắc mặt đang dần biến hoá của Điền Kỳ Kỳ.
“Khụ khụ……” Điền Kỳ Kỳ cố ý ngắt ngang lời anh ta. Trên thực tế, Điền Bảo Bảo thật sự có phần giống với Lâm Dật. Nếu Điền Bảo Bảo ốm đi một chút, nhìn qua là sẽ thấy giống nhau. Nhưng thằng nhóc bây giờ lại hơi đô con, chỗ nào chỗ nấy đều đầy thịt, rất khó nhìn ra. Là do thằng nhóc hơi đô con, mấy cái góc mặt đầy thịt, rất khó nhìn ra. Con mắt Mạc Vũ Sâm tinh tường thật, Điền Kỳ Kỳ trừng mắt nhìn anh ta một cái, chửi thầm trong bụng.
“Tao đem thằng bé đến kiểm tra chứ không phải đến để cho mày bói toán. Đúng là rảnh rỗi sinh nông nỗi.” Từ giọng điệu của Lâm Dật có thể nghe ra quan hệ của họ không bình thường. Mặc dù lời nói khó nghe, nhưng vẫn có ý châm chọc. Nếu là người khác, chắc Lâm Dật lười chẳng thèm nói.
Mạc Vũ Sâm bĩu bĩu môi, rồi cũng bắt đầu kiểm tra cho Điền Bảo Bảo.
“Không sao, không có chuyện gì, bôi thuốc đều đặn, mấy ngày sau sẽ lành. Vết thương trên trán e rằng sẽ hồi phục chậm, nhưng cũng không có vấn đề gì. Nhất định sẽ không để lại sẹo.” Mạc Vũ Sâm lười biếng nói. Sau đó đi lấy mấy bình thuốc mỡ, đưa cho Lâm Dật. “Trên chai có sẵn hướng dẫn sử dụng rồi.”
Trước khi Lâm Dật rời đi, Mạc Vũ Sâm không quên chen thêm một câu “Lâm Dật, mày yên tâm đi, tao sẽ không nói chuyện này cho cô tiểu thư kia của mày đâu.”
Lâm Dật hung dữ trừng mắt anh ta một cái, rồi bế Điền Bảo Bảo rời đi.
“Cô đừng để ý mấy lời nói kia, thật không biết điều.” Lên xe, Lâm Dật vừa khởi động xe vừa nhàn nhạt nói.
“Không có việc gì.” Điền Kỳ Kỳ cười cười nói.
Hỏi được địa chỉ nhà của Điền Kỳ Kỳ, Lâm Dật chở hai mẹ con về nhà. Điền Kỳ Kỳ thì hối hận vô cùng, đáng lẽ cô không nên nói địa chỉ nhà mình cho anh.
Điền Bảo Bảo ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày vì bị thương. Theo lời của Điền Kỳ Kỳ, cậu nhóc không nên ra ngoài vì sẽ làm người khác sợ. Điền Bảo Bảo bĩu môi “Vẻ đẹp trai này của con đâu phải bị thương một chút là suy giảm được đâu, làm gì đến nỗi mà họ nhìn họ sợ chứ! Mẹ cứ làm quá!”
Góc nhỏ của editor: Mọi người đọc xong xuống dưới comment cho tui đi, comment nhiều với đánh giá tăng thì ngày mai tui ra 3 chương nè…
Bình luận facebook