Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 110
Bốn người gồm Lăng Ngạo Thiên, Lăng Thần, Lộ Tu Kiệt và Tống Thành ngồi
trên xe. Tiếng chuông điện thoại, Tống Thành cầm lấy điện thoại đưa cho
anh.
Anh không cầm lấy bảo: "Bật loa ngoài đi!"
Lăng Thần chộp lấy điện thoại, cậu nhướng mày người hơi run run.. ánh mắt lại có chút hoảng nhìn vào màn hình.. đây, đây là.. cậu ngẩng mặt
lên nhìn anh: "Daddy.. ngài có chắc là bật loa ngoài hay không ạ?" Lăng
Ngạo Thiên gật đầu lạnh lùng nói: "Ừ."
Lộ Tu Kiệt cảm thấy cậu nhóc không ổn, cậu ấn nhận cuộc gọi liền ấn
luôn bật loa ngoài volume lớn nhất, giọng ở bên đó truyền ra.. chẳng
phải giọng nhỏ nhẹ dịu dàng hay là thánh thót của một cô gái, mà là..
"Hai cha con các người đi đâu vậy hả!" Giọng của cô gái la hét ở bên điện thoại, quở mắng lớn anh và cậu..
Như mọi người cũng đã biết.. người mà dám mắng hai cha con này chỉ có thể là bà xã đại nhân và mommy có tấm lòng từ bi của Lăng Ngạo Thiên và Lăng Thần. Một câu nói khiến cho bốn người giật cả mình, hai lỗ tai
dựng lên.. mồ hôi nó cứ tuôn xuống. Lăng Thần la lên vì sợ hãi: "Ý!!!!"
Chết rồi.. mommy giận rồi! Đà này mình và daddy coi như xong.. toang rồi ông giáo ạ.
Lăng Ngạo Thiên cũng gạt bỏ đi cái tôi mà nói nhỏ nhẹ: "Bà xã, em sao lại thức khuya thế này.. chẳng phải đã ngủ rồi sao?" Hạ Vy Vy không
thương tiếc mà mắng: "Hai cha con thích đi khuya lắm nhỉ? Tôi sẽ thu dọn hành lý cho các người ra mà đi ở với nhau!"
"Không bà xã/mommy!" Lăng Thần và anh đồng thanh kêu gào, không đồng ý, sao lại dọn ra chứ!
"Hai người về đây xách hành lý đi ngay cho tôi!" Hạ Vy Vy một giọng
nói trong trẻo nhưng lại chửi bới chồng và con trai mình, nói dứt câu cô liền dập tắt điện thoại.. đôi mắt u buồn sâu thẳm, cô xoa trán của mình ngồi ịch xuống sô pha..
Ngẫm nghĩ, khuya thế này hai cha con lại đi đâu? Mình thật sự lo
lắng, chả hiểu sao đang ngủ lại bất thình lình thức giấc.. thấy cái
laptop Thiên ở trên bàn mà chả thấy người đâu cho nên mình mới gọi điện
cho mẹ (Lộ Tư Tuyết) để hỏi Thiên có bên đó không.. thế mà mẹ còn nói
cũng không thấy Thần Thần đâu cả, nãy giờ gọi cả chục cuộc mà chả ai
thèm bắt máy.. lòng mình nó cứ lo lắng không nguôi.. cứ tưởng hai người
xảy ra chuyện gì.
Hạ Vy Vy nhăn mày đứng dậy, cô nhìn cái hành lý để trước cửa.. một cái là của anh một cái là của cậu nhóc, sau đó đi lên phòng.
Lăng Ngạo Thiên cứng đờ ở trên xe, là bị đuổi thiệt luôn? Anh hiện
tại không lo cho con trai mình, vì con trai ở bên Trạch viên cũng được.. lo một cái anh sẽ ngủ không ngon nếu không có cô, thiệt chứ, ừ.. thật
ra cô cũng vậy thôi à.
"Daddy, giọng của mommy trách mắng nhưng lại có chút lo lắng thì
phải.." Lăng Thần nhớ đến câu nói, giọng của mommy có một chút run rẩy ý nhỉ?
Lăng Ngạo Thiên tán thành, giờ mới để ý.. con trai mình nó hiểu Vy Vy hơn mình luôn? Chả thể chấp nhận được điều này mà, anh ghé vào tai nói
nhỏ với cậu, làm như này.. như này nè.. Lăng Thần gật đầu háo hức cười
nói: "Daddy này, sao hôm nay daddy lại thông minh thế!". Đọc truyện hay tại { TR Цмtrцуen.o r g }
"Ta thông minh sẵn rồi!" Anh nhấn nhấn cù chỏ vào đầu cậu, cậu che đầu lại: "Oh no! Con nói giỡn, giỡn màaa!"
Ngay sau đó.. chiếc xe đậu đến Lăng Hạ Đế Cung, Lộ Tu Kiệt đã trở về
Trạch viên, còn Tống Thành tất nhiên là quay về nhà của chính mình. Hai
cha con người đứng thẳng như là biết lỗi, nhìn chằm chằm hai cái hành lý để trước cửa mà hơi ngợp thở, cậu liếc mắt nhìn anh: "Tại daddy hết,
giờ bị đuổi rồi, vừa lòng chưa?" Lăng Ngạo Thiên cũng nhìn cậu: "Là do
con để cho Kiều Mỹ bắt, ta đến đón con về, bây giờ Vy Vy lại trách ta."
Lăng Thần hừ lạnh, cậu với anh nhìn nhau chỉ biết đồng thanh thở dài: "Haizz."
Đường đường là một Đại ma vương danh tiếng lẫy lừng thế mà bây giờ
anh lại bị vợ đuổi ra khỏi nhà, kiểu này mà bị đăng lên báo chí thì như
thế nào nhỉ? Anh lắc lắc cái đầu giống như không muốn nghĩ tới.
Đường đường là con trai cưng của mommy, thế mà mommy nỡ lòng nào đuổi mình đi. Mình còn nhỏ mình nào có biết cái gì đâu cơ? Mình vốn vô tội,
bà dì bắt cóc mình chứ bộ, mình nào có muốn đi đêm.. ừ thì.. mặc dù mình cũng cố tình để bị bắt.
Hai cha con nhìn nhau cười cười, giọng cô gái từ cái ban công lớn
nhìn ra: "Còn có thể cười được." Hạ Vy Vy đưa tay vẫy vẫy hai cha con
cười híp con mắt lại có phần tức giận.
Anh chột dạ nói: "Bà xã, là do thằng bé đi lung tung cho nên anh đi
kiếm thằng bé." Thế mà cậu nhóc lại nói ngược lại: "Mommy, là do daddy
khuya hôm không ở nhà, mà con nghe người trên công ty nói daddy đã về
lâu rồi cho nên con mới đi cùng chú Tống để tìm daddy."
Lăng Ngạo Thiên liền mắng cậu: "Thằng con chết tiệt! Daddy không hề
nhé!" Lăng Thần bị anh cốc vào cái đầu liên la: "A! Đau! Daddy nói dối,
con nói thật!"
"Muốn cãi nhau thì đi ra khỏi đây mà cãi!" Hạ Vy Vy nói lớn.
Hai cha con đứng thẳng lên, nghe câu cô mắng mà hai con người liền
nổi da gà, hai người nuốt vào bên trong rồi ực một cái.. không, anh và
con sẽ không cãi nữa, anh liền xoa xoa đầu của cậu cười hơi gượng gạo:
"Nào có đâu, anh với con chỉ đùa vui một chút." Cậu nhóc cười nhe răng,
ngoan ngoãn nói: "Hehehe, đúng đúng đúng.. đúng đó ạ."
Nhưng nào có ai biết bên trong lòng của hai người đang cực kỳ khó chịu.
Lăng Thần lườm anh: Bỏ cái tay thối của daddy ra.
Lăng Ngạo Thiên vẫn mĩm cười môi giật giật, nhìn cái mắt của cậu lườm
anh mà anh đã chướng rồi, chỉ muốn đánh cho vài phát: Bộ ta muốn à?
Hai cái tia nhìn xẹt xẹt như đối thủ của nhau: Không phải do Vy Vy/mommy đuổi thì có bị cực khổ thế này không hả?
Hạ Vy Vy thấy hai người cô mềm lòng, cô dịu dàng lại nói: "Hai cha
con có đói không?" Lăng Ngạo Thiên biết bà xã không nỡ đuổi anh mà, Lăng Thần nhảy dựng lên: "Con đói, con đói mommy ơi!"
"Vào nhà đi."
"Vào bằng cách nào." Lăng Ngạo Thiên nhìn cô hỏi.
"Không biết!" Cô xoay lưng liền ra khỏi phòng đi xuống bếp, chỉ biết
cười thầm trong lòng.. buồn cười thật sự, hai cha con này nhiều lúc lại
đồng thanh y chang nhau vậy đó.
Hai cha con nhìn nhau, Lăng Thần nghiêm mặt như một ông cụ: "Giờ sao đây daddy?"
Lăng Ngạo Thiên đưa tay đặt lên trán, anh chỉ biết chửi thầm ở trong
lòng.. hai cái con kiến này làm cho anh bị đuổi: "Làm sao ta biết được,
vào bằng cách nào." Lăng Thần kéo kéo ống quần anh: "Daddy chúng ta ngồi xuống suy nghĩ đi.
Anh cũng gật đầu, hai cha con hiu quạnh ngồi trước cửa ngước mặt lên
trời, đôi mắt của cả hai phát sáng vì ánh mặt trăng: "Ta chưa từng phải
ngồi đất thê thảm thế này." Lăng Thần cũng như một người thầy giảng dạy
anh: "Rồi daddy sẽ quen thôi, mommy sẽ cho chúng ta thử nhiều điều mà
chúng ta chưa từng thử."
Ai ai cũng mềm lòng trước cậu, ai ai cũng phải yêu thích cậu, vậy mà mommy đem cậu đuổi cùng với daddy.. boss có khác!
"Daddy nhìn kìa, hôm nay sao nhiều quá." Lăng Thần chỉ lên trời nói với anh.
"Ừ.." Anh xoa xoa đầu của cậu.
Trời hôm nay đẹp ghê.. tiếc là không có bà xã/mommy.
Hai người nhìn nhau bật cười: "Nhọ quá đi daddy!" Đường đường là một
tổng tài, một doanh nhân thành đạt ai cũng phải sợ hãi mà: "Phải, số
trời đã định." Anh cũng cười nói với cậu.
"Hahaha!"
trên xe. Tiếng chuông điện thoại, Tống Thành cầm lấy điện thoại đưa cho
anh.
Anh không cầm lấy bảo: "Bật loa ngoài đi!"
Lăng Thần chộp lấy điện thoại, cậu nhướng mày người hơi run run.. ánh mắt lại có chút hoảng nhìn vào màn hình.. đây, đây là.. cậu ngẩng mặt
lên nhìn anh: "Daddy.. ngài có chắc là bật loa ngoài hay không ạ?" Lăng
Ngạo Thiên gật đầu lạnh lùng nói: "Ừ."
Lộ Tu Kiệt cảm thấy cậu nhóc không ổn, cậu ấn nhận cuộc gọi liền ấn
luôn bật loa ngoài volume lớn nhất, giọng ở bên đó truyền ra.. chẳng
phải giọng nhỏ nhẹ dịu dàng hay là thánh thót của một cô gái, mà là..
"Hai cha con các người đi đâu vậy hả!" Giọng của cô gái la hét ở bên điện thoại, quở mắng lớn anh và cậu..
Như mọi người cũng đã biết.. người mà dám mắng hai cha con này chỉ có thể là bà xã đại nhân và mommy có tấm lòng từ bi của Lăng Ngạo Thiên và Lăng Thần. Một câu nói khiến cho bốn người giật cả mình, hai lỗ tai
dựng lên.. mồ hôi nó cứ tuôn xuống. Lăng Thần la lên vì sợ hãi: "Ý!!!!"
Chết rồi.. mommy giận rồi! Đà này mình và daddy coi như xong.. toang rồi ông giáo ạ.
Lăng Ngạo Thiên cũng gạt bỏ đi cái tôi mà nói nhỏ nhẹ: "Bà xã, em sao lại thức khuya thế này.. chẳng phải đã ngủ rồi sao?" Hạ Vy Vy không
thương tiếc mà mắng: "Hai cha con thích đi khuya lắm nhỉ? Tôi sẽ thu dọn hành lý cho các người ra mà đi ở với nhau!"
"Không bà xã/mommy!" Lăng Thần và anh đồng thanh kêu gào, không đồng ý, sao lại dọn ra chứ!
"Hai người về đây xách hành lý đi ngay cho tôi!" Hạ Vy Vy một giọng
nói trong trẻo nhưng lại chửi bới chồng và con trai mình, nói dứt câu cô liền dập tắt điện thoại.. đôi mắt u buồn sâu thẳm, cô xoa trán của mình ngồi ịch xuống sô pha..
Ngẫm nghĩ, khuya thế này hai cha con lại đi đâu? Mình thật sự lo
lắng, chả hiểu sao đang ngủ lại bất thình lình thức giấc.. thấy cái
laptop Thiên ở trên bàn mà chả thấy người đâu cho nên mình mới gọi điện
cho mẹ (Lộ Tư Tuyết) để hỏi Thiên có bên đó không.. thế mà mẹ còn nói
cũng không thấy Thần Thần đâu cả, nãy giờ gọi cả chục cuộc mà chả ai
thèm bắt máy.. lòng mình nó cứ lo lắng không nguôi.. cứ tưởng hai người
xảy ra chuyện gì.
Hạ Vy Vy nhăn mày đứng dậy, cô nhìn cái hành lý để trước cửa.. một cái là của anh một cái là của cậu nhóc, sau đó đi lên phòng.
Lăng Ngạo Thiên cứng đờ ở trên xe, là bị đuổi thiệt luôn? Anh hiện
tại không lo cho con trai mình, vì con trai ở bên Trạch viên cũng được.. lo một cái anh sẽ ngủ không ngon nếu không có cô, thiệt chứ, ừ.. thật
ra cô cũng vậy thôi à.
"Daddy, giọng của mommy trách mắng nhưng lại có chút lo lắng thì
phải.." Lăng Thần nhớ đến câu nói, giọng của mommy có một chút run rẩy ý nhỉ?
Lăng Ngạo Thiên tán thành, giờ mới để ý.. con trai mình nó hiểu Vy Vy hơn mình luôn? Chả thể chấp nhận được điều này mà, anh ghé vào tai nói
nhỏ với cậu, làm như này.. như này nè.. Lăng Thần gật đầu háo hức cười
nói: "Daddy này, sao hôm nay daddy lại thông minh thế!". Đọc truyện hay tại { TR Цмtrцуen.o r g }
"Ta thông minh sẵn rồi!" Anh nhấn nhấn cù chỏ vào đầu cậu, cậu che đầu lại: "Oh no! Con nói giỡn, giỡn màaa!"
Ngay sau đó.. chiếc xe đậu đến Lăng Hạ Đế Cung, Lộ Tu Kiệt đã trở về
Trạch viên, còn Tống Thành tất nhiên là quay về nhà của chính mình. Hai
cha con người đứng thẳng như là biết lỗi, nhìn chằm chằm hai cái hành lý để trước cửa mà hơi ngợp thở, cậu liếc mắt nhìn anh: "Tại daddy hết,
giờ bị đuổi rồi, vừa lòng chưa?" Lăng Ngạo Thiên cũng nhìn cậu: "Là do
con để cho Kiều Mỹ bắt, ta đến đón con về, bây giờ Vy Vy lại trách ta."
Lăng Thần hừ lạnh, cậu với anh nhìn nhau chỉ biết đồng thanh thở dài: "Haizz."
Đường đường là một Đại ma vương danh tiếng lẫy lừng thế mà bây giờ
anh lại bị vợ đuổi ra khỏi nhà, kiểu này mà bị đăng lên báo chí thì như
thế nào nhỉ? Anh lắc lắc cái đầu giống như không muốn nghĩ tới.
Đường đường là con trai cưng của mommy, thế mà mommy nỡ lòng nào đuổi mình đi. Mình còn nhỏ mình nào có biết cái gì đâu cơ? Mình vốn vô tội,
bà dì bắt cóc mình chứ bộ, mình nào có muốn đi đêm.. ừ thì.. mặc dù mình cũng cố tình để bị bắt.
Hai cha con nhìn nhau cười cười, giọng cô gái từ cái ban công lớn
nhìn ra: "Còn có thể cười được." Hạ Vy Vy đưa tay vẫy vẫy hai cha con
cười híp con mắt lại có phần tức giận.
Anh chột dạ nói: "Bà xã, là do thằng bé đi lung tung cho nên anh đi
kiếm thằng bé." Thế mà cậu nhóc lại nói ngược lại: "Mommy, là do daddy
khuya hôm không ở nhà, mà con nghe người trên công ty nói daddy đã về
lâu rồi cho nên con mới đi cùng chú Tống để tìm daddy."
Lăng Ngạo Thiên liền mắng cậu: "Thằng con chết tiệt! Daddy không hề
nhé!" Lăng Thần bị anh cốc vào cái đầu liên la: "A! Đau! Daddy nói dối,
con nói thật!"
"Muốn cãi nhau thì đi ra khỏi đây mà cãi!" Hạ Vy Vy nói lớn.
Hai cha con đứng thẳng lên, nghe câu cô mắng mà hai con người liền
nổi da gà, hai người nuốt vào bên trong rồi ực một cái.. không, anh và
con sẽ không cãi nữa, anh liền xoa xoa đầu của cậu cười hơi gượng gạo:
"Nào có đâu, anh với con chỉ đùa vui một chút." Cậu nhóc cười nhe răng,
ngoan ngoãn nói: "Hehehe, đúng đúng đúng.. đúng đó ạ."
Nhưng nào có ai biết bên trong lòng của hai người đang cực kỳ khó chịu.
Lăng Thần lườm anh: Bỏ cái tay thối của daddy ra.
Lăng Ngạo Thiên vẫn mĩm cười môi giật giật, nhìn cái mắt của cậu lườm
anh mà anh đã chướng rồi, chỉ muốn đánh cho vài phát: Bộ ta muốn à?
Hai cái tia nhìn xẹt xẹt như đối thủ của nhau: Không phải do Vy Vy/mommy đuổi thì có bị cực khổ thế này không hả?
Hạ Vy Vy thấy hai người cô mềm lòng, cô dịu dàng lại nói: "Hai cha
con có đói không?" Lăng Ngạo Thiên biết bà xã không nỡ đuổi anh mà, Lăng Thần nhảy dựng lên: "Con đói, con đói mommy ơi!"
"Vào nhà đi."
"Vào bằng cách nào." Lăng Ngạo Thiên nhìn cô hỏi.
"Không biết!" Cô xoay lưng liền ra khỏi phòng đi xuống bếp, chỉ biết
cười thầm trong lòng.. buồn cười thật sự, hai cha con này nhiều lúc lại
đồng thanh y chang nhau vậy đó.
Hai cha con nhìn nhau, Lăng Thần nghiêm mặt như một ông cụ: "Giờ sao đây daddy?"
Lăng Ngạo Thiên đưa tay đặt lên trán, anh chỉ biết chửi thầm ở trong
lòng.. hai cái con kiến này làm cho anh bị đuổi: "Làm sao ta biết được,
vào bằng cách nào." Lăng Thần kéo kéo ống quần anh: "Daddy chúng ta ngồi xuống suy nghĩ đi.
Anh cũng gật đầu, hai cha con hiu quạnh ngồi trước cửa ngước mặt lên
trời, đôi mắt của cả hai phát sáng vì ánh mặt trăng: "Ta chưa từng phải
ngồi đất thê thảm thế này." Lăng Thần cũng như một người thầy giảng dạy
anh: "Rồi daddy sẽ quen thôi, mommy sẽ cho chúng ta thử nhiều điều mà
chúng ta chưa từng thử."
Ai ai cũng mềm lòng trước cậu, ai ai cũng phải yêu thích cậu, vậy mà mommy đem cậu đuổi cùng với daddy.. boss có khác!
"Daddy nhìn kìa, hôm nay sao nhiều quá." Lăng Thần chỉ lên trời nói với anh.
"Ừ.." Anh xoa xoa đầu của cậu.
Trời hôm nay đẹp ghê.. tiếc là không có bà xã/mommy.
Hai người nhìn nhau bật cười: "Nhọ quá đi daddy!" Đường đường là một
tổng tài, một doanh nhân thành đạt ai cũng phải sợ hãi mà: "Phải, số
trời đã định." Anh cũng cười nói với cậu.
"Hahaha!"
Bình luận facebook