Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 124
Bốn người đặt chân xuống xe, toàn cảnh ngay trước mặt đó chính là thôn
Lĩnh.. ở đây mặc dù không phải là thành thị hay nó quá sang trọng, thế
nhưng nhìn vào nó cho mình nhớ đến thời gian rất lâu về trước. Mọi thứ
đều không thay đổi tựa như là ở đây là thời cổ đại.
Hạ Vy Vy ngó nghiêng ngó dọc nhìn, chao.. ở đây cây cối um xùm thế
này thật là mát mẻ mà: "Tuyệt quá đi!" Quin Alice đi đến choàng lên vai
của cô ôm chặt: "Tất nhiên rồi! Tớ nói mà ở đây là bao đẹp không tốn
thời gian để đến đây chơi một chuyến đâu."
"Này này.. còn nữa nhá, ở đây người ta có lịch sử rất là tuyệt đó cậu có muốn nghe không hả?" Quin Alice thủ thì vào tai của cô, cô hơi
ngượng cũng cười cười, tất nhiên là muốn nghe.. nói thật chứ hồi còn đi
học nghe về lịch sử của nước lại hay biết bao: "Nghe chứ, sao lại không
nghe? Nhưng là nói về điều gì?"
Quin Alice kéo kéo cô vào bên trong ngồi trên một cái ghế gỗ: "Hừm..
nói sao nhỉ? Lúc trước ý, ở đây nghe nói có một chuyện tình.. có mang
tên là Ngọn Lửa Đỏ." Hạ Vy Vy nghe thấy, ngọn lửa đỏ à: "Vậy chuyện là
như thế nào?"
"Một nữ tướng quân tên Mục Thanh Ca cũng là vương phi của vị Tam
vương gia Hách Liên Hiên yêu nhau, nảy sinh hiểu lầm.. vương phi chạy
vào đám lửa tự sát, vương gia đau thương cầm kiếm tự đâm vào ngực mình.
Năm 653 cả hai đều cùng chết. Mà cậu không biết chứ thời đó hai người ấy lại là tâm điểm, cũng có thể gọi là át chủ bài của nước. Họ quá giỏi.
Chỉ đáng tiếc." Cô gái mắt màu xanh ngọc nhìn cô, ừm ừm.. nghe thôi đã
thấy bi thương rồi đấy, vốn thôn Lĩnh mặc dù khá đẹp nhưng nếu không có
vụ này thì thôn Lĩnh chắc cũng không có nhiều người đến đây.
Hạ Vy Vy trầm mặc một hồi chẳng biết nói lời nào: "Xem ra đúng là bi thương.."
"Ở đây là nơi lúc trước hai người họ đã ở đây."
Cô đứng bật dậy nói: "Thật sao? Có..."
Quin Alice cười hì hì: "Cậu có hứng thú à?"
"Phải."
"Có cái phòng bị đốt luôn đó, vẫn giữ y nguyên luôn." Cô liền kéo Hạ Vy Vy đi đến chỗ cái phòng đó.
Hạ Vy Vy đứng trước cửa phòng nhìn: "Thật giống.." Quin Alice đụng
đụng vai cô nhẹ một cái: "Tớ đi đây một lát, tớ có chuyện nói với Dương
Minh."
"Ừ được." Cô nhìn sơ qua, liền bước vào bên trong nhìn vào chiếc trên một cái bàn gương đã cũ nát lại có vết đen của lửa tạo ra, chiếc giường đã sập đi.. những mảnh gỗ dài lăn trên đó.. chiếc rèm chỉ còn những
mảnh vải nhỏ. Đã cũ kĩ lắm rồi: "Mình thật không hiểu, vốn là cũng không tin đây là kiếp trước của mình và Thiên.. mà sao mình cảm thấy xót xa."
Tiếng bước chân cộp cộp, Lăng Ngạo Thiên đi đến nói: "Em như thế nào có hứng thú với nó?"
"A.. anh đến đây khi nào?" Hạ Vy Vy hơi giật mình tại cô đang suy nghĩ về nó, đột ngột anh tới thế này...
"Anh mới thôi, em thấy ở đây thế nào?"
Hạ Vy Vy cười ấm áp nói: "Em rất thích." Cuối cùng cũng tìm được anh
rồi.. cuối cùng chúng ta có thể ở bên nhau mà không ai ngăn cấm được.
"Tốt, anh định sẽ xây dựng lại ở đây.. chỗ này nhìn cũng rất ổn. Cho
nên chắc có thể giúp cho Lăng Đế kiếm lợi nhuận." Lăng Ngạo Thiên mĩm
cười hài lòng.
Hạ Vy Vy ngẩng mặt nhìn anh, làm sao có thể chứ: "Em không đồng ý."
Anh nhau mày lại không vui: "Tại sao lại không đồng ý? Thôn Lĩnh là nơi
tốt để phát triển cho Lăng Đế!"
"Em không đồng ý!"
"Em đừng ngang bướng, dẫu sao đi nữa anh đã chọn nơi này rồi."
"Em cũng có 5% cổ phần, em cũng là cổ đông ở đây cho nên em không đồng ý."
"Phản đối của em không được chấp nhận." Lăng Ngạo Thiên gương mặt càng không vui nói.
Hạ Vy Vy liền chạy một mạch ra ngoài, nói thế nào.. lẽ nói mình mơ
thấy kiếp trước, sao có thể chứ, đâu có ai điên rồ đến mức nghe những
điều vô lý này: "Em không tin, em không tin!" Cô chỉ biết chạy trốn
tránh thôi, mình thật không muốn.
Cùng lúc đó Quin Alice đứng nhìn Mạc Dương Minh hét vào mặt anh, rưng rưng nước mắt: "Tại sao lại phá nó! Đây là con của tôi và anh!" Mạc
Dương Minh chỉ biết im lặng không nói, là con của người khác.. thai này
không đúng với ngày mà anh và Quin Alice quan hệ: "Chỉ cần em phá, anh
và em đều có thể xem như không có gì."
"Dương Minh, anh nhất quyết đòi tôi phá?"
"Ừ."
Chát, Quin Alice giơ tay tát vào mặt của anh mà căm phẫn.. đây là cô
đã tuyệt vọng với người đàn ông này, biết bao nhiêu lần tát anh.. thế
nhưng lần này cảm xúc lại khác hẳn: "Anh được lắm Mạc tiên sinh, tôi
đường đường là công chúa một nước. Tôi sẽ giữ nó nhưng tôi và anh sẽ
không dính dáng gì đến nhau nữa, anh nằng nặc đòi bỏ thì tôi càng muốn
giữ."
Mạc Dương Minh liền nắm chặt lấy cằm của cô, anh liền quát: "Em thà không muốn liên quan đến tôi hơn là phá bỏ nó?"
"Câm miệng lại! Mau biến đi, biến khỏi đây!"
"Được." Anh liền buông cằm của cô ra, cầm lấy điện thoại đang reo chuông bước ra khỏi liền ngồi lên xe lái đi.
Quin Alice ngồi trên giường mà thẫn thờ, ánh mắt trống rỗng.. tâm
trạng này không biết là gì nữa, cô nhìn điện thoại đang để trên bàn. Cầm lấy quăng xuống đất, cô kiềm nén nước mắt nghẹn đến nỗi không biết nói
gì.
Mạc Dương Minh lái đến bệnh viện sau đó.. anh đi đến phòng nhìn đến
cái bảng.. haizz.. Anh mở cửa bước vào bên trong thì Vương Huyên ngồi ở
trên giường khóc lóc, ba mẹ của ả thì đứng kế bên an ủi. Vương Huyên
ngẩng mặt nhìn anh: "Dương Minh."
"Có chuyện gì?"
"Em có thai.."
"Của ai?"
"Của.. của anh!"
Mạc Dương Minh trợn tròn con mắt, anh cầm lấy giấy báo cáo của cô y
tá đang giữ nó.. ngồi bịch xuống ghế.. sao lại: "Đúng thời gian của tối
hôm đó mất rồi." Lại là con của anh, Luyến nhi.. sao người mang thai con anh không phải là em?
Lĩnh.. ở đây mặc dù không phải là thành thị hay nó quá sang trọng, thế
nhưng nhìn vào nó cho mình nhớ đến thời gian rất lâu về trước. Mọi thứ
đều không thay đổi tựa như là ở đây là thời cổ đại.
Hạ Vy Vy ngó nghiêng ngó dọc nhìn, chao.. ở đây cây cối um xùm thế
này thật là mát mẻ mà: "Tuyệt quá đi!" Quin Alice đi đến choàng lên vai
của cô ôm chặt: "Tất nhiên rồi! Tớ nói mà ở đây là bao đẹp không tốn
thời gian để đến đây chơi một chuyến đâu."
"Này này.. còn nữa nhá, ở đây người ta có lịch sử rất là tuyệt đó cậu có muốn nghe không hả?" Quin Alice thủ thì vào tai của cô, cô hơi
ngượng cũng cười cười, tất nhiên là muốn nghe.. nói thật chứ hồi còn đi
học nghe về lịch sử của nước lại hay biết bao: "Nghe chứ, sao lại không
nghe? Nhưng là nói về điều gì?"
Quin Alice kéo kéo cô vào bên trong ngồi trên một cái ghế gỗ: "Hừm..
nói sao nhỉ? Lúc trước ý, ở đây nghe nói có một chuyện tình.. có mang
tên là Ngọn Lửa Đỏ." Hạ Vy Vy nghe thấy, ngọn lửa đỏ à: "Vậy chuyện là
như thế nào?"
"Một nữ tướng quân tên Mục Thanh Ca cũng là vương phi của vị Tam
vương gia Hách Liên Hiên yêu nhau, nảy sinh hiểu lầm.. vương phi chạy
vào đám lửa tự sát, vương gia đau thương cầm kiếm tự đâm vào ngực mình.
Năm 653 cả hai đều cùng chết. Mà cậu không biết chứ thời đó hai người ấy lại là tâm điểm, cũng có thể gọi là át chủ bài của nước. Họ quá giỏi.
Chỉ đáng tiếc." Cô gái mắt màu xanh ngọc nhìn cô, ừm ừm.. nghe thôi đã
thấy bi thương rồi đấy, vốn thôn Lĩnh mặc dù khá đẹp nhưng nếu không có
vụ này thì thôn Lĩnh chắc cũng không có nhiều người đến đây.
Hạ Vy Vy trầm mặc một hồi chẳng biết nói lời nào: "Xem ra đúng là bi thương.."
"Ở đây là nơi lúc trước hai người họ đã ở đây."
Cô đứng bật dậy nói: "Thật sao? Có..."
Quin Alice cười hì hì: "Cậu có hứng thú à?"
"Phải."
"Có cái phòng bị đốt luôn đó, vẫn giữ y nguyên luôn." Cô liền kéo Hạ Vy Vy đi đến chỗ cái phòng đó.
Hạ Vy Vy đứng trước cửa phòng nhìn: "Thật giống.." Quin Alice đụng
đụng vai cô nhẹ một cái: "Tớ đi đây một lát, tớ có chuyện nói với Dương
Minh."
"Ừ được." Cô nhìn sơ qua, liền bước vào bên trong nhìn vào chiếc trên một cái bàn gương đã cũ nát lại có vết đen của lửa tạo ra, chiếc giường đã sập đi.. những mảnh gỗ dài lăn trên đó.. chiếc rèm chỉ còn những
mảnh vải nhỏ. Đã cũ kĩ lắm rồi: "Mình thật không hiểu, vốn là cũng không tin đây là kiếp trước của mình và Thiên.. mà sao mình cảm thấy xót xa."
Tiếng bước chân cộp cộp, Lăng Ngạo Thiên đi đến nói: "Em như thế nào có hứng thú với nó?"
"A.. anh đến đây khi nào?" Hạ Vy Vy hơi giật mình tại cô đang suy nghĩ về nó, đột ngột anh tới thế này...
"Anh mới thôi, em thấy ở đây thế nào?"
Hạ Vy Vy cười ấm áp nói: "Em rất thích." Cuối cùng cũng tìm được anh
rồi.. cuối cùng chúng ta có thể ở bên nhau mà không ai ngăn cấm được.
"Tốt, anh định sẽ xây dựng lại ở đây.. chỗ này nhìn cũng rất ổn. Cho
nên chắc có thể giúp cho Lăng Đế kiếm lợi nhuận." Lăng Ngạo Thiên mĩm
cười hài lòng.
Hạ Vy Vy ngẩng mặt nhìn anh, làm sao có thể chứ: "Em không đồng ý."
Anh nhau mày lại không vui: "Tại sao lại không đồng ý? Thôn Lĩnh là nơi
tốt để phát triển cho Lăng Đế!"
"Em không đồng ý!"
"Em đừng ngang bướng, dẫu sao đi nữa anh đã chọn nơi này rồi."
"Em cũng có 5% cổ phần, em cũng là cổ đông ở đây cho nên em không đồng ý."
"Phản đối của em không được chấp nhận." Lăng Ngạo Thiên gương mặt càng không vui nói.
Hạ Vy Vy liền chạy một mạch ra ngoài, nói thế nào.. lẽ nói mình mơ
thấy kiếp trước, sao có thể chứ, đâu có ai điên rồ đến mức nghe những
điều vô lý này: "Em không tin, em không tin!" Cô chỉ biết chạy trốn
tránh thôi, mình thật không muốn.
Cùng lúc đó Quin Alice đứng nhìn Mạc Dương Minh hét vào mặt anh, rưng rưng nước mắt: "Tại sao lại phá nó! Đây là con của tôi và anh!" Mạc
Dương Minh chỉ biết im lặng không nói, là con của người khác.. thai này
không đúng với ngày mà anh và Quin Alice quan hệ: "Chỉ cần em phá, anh
và em đều có thể xem như không có gì."
"Dương Minh, anh nhất quyết đòi tôi phá?"
"Ừ."
Chát, Quin Alice giơ tay tát vào mặt của anh mà căm phẫn.. đây là cô
đã tuyệt vọng với người đàn ông này, biết bao nhiêu lần tát anh.. thế
nhưng lần này cảm xúc lại khác hẳn: "Anh được lắm Mạc tiên sinh, tôi
đường đường là công chúa một nước. Tôi sẽ giữ nó nhưng tôi và anh sẽ
không dính dáng gì đến nhau nữa, anh nằng nặc đòi bỏ thì tôi càng muốn
giữ."
Mạc Dương Minh liền nắm chặt lấy cằm của cô, anh liền quát: "Em thà không muốn liên quan đến tôi hơn là phá bỏ nó?"
"Câm miệng lại! Mau biến đi, biến khỏi đây!"
"Được." Anh liền buông cằm của cô ra, cầm lấy điện thoại đang reo chuông bước ra khỏi liền ngồi lên xe lái đi.
Quin Alice ngồi trên giường mà thẫn thờ, ánh mắt trống rỗng.. tâm
trạng này không biết là gì nữa, cô nhìn điện thoại đang để trên bàn. Cầm lấy quăng xuống đất, cô kiềm nén nước mắt nghẹn đến nỗi không biết nói
gì.
Mạc Dương Minh lái đến bệnh viện sau đó.. anh đi đến phòng nhìn đến
cái bảng.. haizz.. Anh mở cửa bước vào bên trong thì Vương Huyên ngồi ở
trên giường khóc lóc, ba mẹ của ả thì đứng kế bên an ủi. Vương Huyên
ngẩng mặt nhìn anh: "Dương Minh."
"Có chuyện gì?"
"Em có thai.."
"Của ai?"
"Của.. của anh!"
Mạc Dương Minh trợn tròn con mắt, anh cầm lấy giấy báo cáo của cô y
tá đang giữ nó.. ngồi bịch xuống ghế.. sao lại: "Đúng thời gian của tối
hôm đó mất rồi." Lại là con của anh, Luyến nhi.. sao người mang thai con anh không phải là em?
Bình luận facebook