Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 24
Mọi người ở trong phòng của cô, bác sĩ nghiêm túc nói: "Lúc trước cô ấy
dường như tâm tình không tốt, ảnh hưởng đến thai nhi, bây giờ cô ấy bị
kích động quá nên ngất đi. Cứ như vậy sẽ không tốt. Tôi khuyên anh làm
chồng làm cha thì nên suy nghĩ đến cảm giác của vợ mình."
Anh không nói gì, bác sĩ đi ra để lại ở trong phòng một bầu không khí tĩnh lặng. Anh ngồi ở bên cô, nắm lấy tay cô, buồn bã nói: "Xin lỗi Vy
Vy, anh thật không có qua lại với cô ta."
Lăng Thần lấy ghế ngồi bên cạnh, cậu leo lên: "Daddy, con có xem rồi, thai phụ thường hay suy nghĩ lung tung nên dễ kích động. Có thể Mommy
nghĩ Daddy thấy Mommy có thai nên Daddy kiếm người khác qua lại." Cậu
phân tích.
Lăng Ngạo Thiên cau mày: "Mommy không tin Daddy." Cậu bé cục súc:
"Tất nhiên rồi, người như Daddy thật là khó biết lòng Daddy như thế nào, Daddy đẹp trai như vậy khiến Mommy lo lắng là đúng!" cậu nói như điều
đó là hiển nhiên.
Lăng Thần thờ ơ, cậu chống nạnh: "Sorry, Daddy, ngài dỏm quá! Không
biết cho Mommy cảm giác an toàn." Cậu nhìn chằm chằm Hạ Vy Vy. Lăng Ngạo Thiên nghe muốn cốc cái đầu thằng nhỏ này, đúng là khiến người khác bực mình nha. Con trai của anh sao lại nói anh dỏm như vậy.
Haizz..
RẦM, tiếng mở cửa cực kì mạnh bạo: "Lucy!" Cô gái kêu lên. Cô chạy
tới: "Lucy! Sao lại nằm ở đây vậy nè!" Mạc Dương Minh liền nói: "Cô ồn
ào thật, cô là ai?"
Cô gái liếc anh một cái, cô nhìn từ đầu đến cuối anh: "Tay chơi thì
đi qua bên quán bar mà tha hồ chơi, tôi là ai thì anh không cần biết!"
Mạc Dương Minh bất đắc dĩ, đậu phộng, cô gái này dám chửi anh. Anh đó
giờ nói một tiếng không ai dám nói tiếng thứ hai ngoài mấy người thân
quen. Mà sao cô ta có thể nhìn sơ qua rồi biết anh là tay chơi, khiếp,
người đàn bà này không dễ xơi.
Cô gái nào thấy anh liền không rời mắt, còn cô gái này lại thô lỗ đến vậy. Ai mà chẳng biết Mạc Dương Minh anh! Gan cô ta to thật!
Cô gái nhìn Lăng Thần, Lăng Thần cười hớn hở, cậu nhóc chạy tới ôm cô gái: "Alice! Mẹ nuôi." Cậu cựa cựa đầu vào chân của cô, ôm chân cô. Cô
bồng lên: "Bé ngoan của mẹ, nói cho mẹ biết Mommy của con tại sao bị như vậy?" Lăng Thần míu môi, cậu nhóc khoanh tay hờn dỗi Daddy: "Là do
Daddy làm, có một bà dì xấu xí nói cái gì hôn sự với Daddy trước mặt
Mommy, Mommy đau lòng ngất đi!"
Lăng Thần nhìn anh, cậu lè lưỡi lêu lêu. Lăng Ngạo Thiên nhìn Alice:
"Cô là ai?" Alice nói: "Tôi là bạn thân của Lucy, Kiều Luyến tên thường
gọi của tôi là Alice."
Lăng Ngạo Thiên đã từng nghe qua tên này, vợ của anh nói cô có người
bạn ở nước Anh tên là Alice. Là bạn tri kỷ. Anh vẫn nắm chặt tay Hạ Vy
Vy, gật đầu rồi nhìn Hạ Vy Vy.
Alice nhìn khuôn mặt buồn bã của anh, cô chướng cả mắt: "Anh là Lăng
Ngạo Thiên chủ tịch tập đoàn Lăng Đế đúng không? Tôi mặc kệ anh giàu có
cỡ nào nếu anh không chăm sóc được cô ấy thì để tôi." Lăng Ngạo Thiên
ánh mắt thăm thẳm, trống rỗng: "Tôi rất yêu cô ấy."
Mạc Dương Minh thở dài, anh đi tới gần cô nói: "Cha của Ngạo Thiên tự tiện đi bàn hôn sự của cậu ấy với đại tiểu thư Kiều gia Kiều Mỹ, cậu ấy không hề hay biết cũng như đã từ chối rồi. Hôm nay cô Kiều Mỹ đó đòi
làm tình nhân của Ngạo Thiên trước mặt cô ấy." Alice cáu lên, cô giơ nắm đấm: "Kiều gia ở đâu?" Mạc Dương Minh không hiểu ý cô: "Làm chi?"
Cô nói, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ: "Alice này đây sẽ bem cô ta một
trận nhớ đời!" Mạc Dương Minh cười gượng, quả nhiên không sai vào đâu
được. Hạ Vy Vy và Ninh Tiểu Y lẫn Alice đều như bà chằn, anh nghĩ tới
việc lấy vợ là đau đầu, gì mà rối tung hết cả lên á!
Cơ mà cô gái này tên Kiều Luyến, "Kiều"?
Mạc Dương Minh nhìn cô nghiêm túc: "Cô là người của Kiều gia?" Alice
chê bai, cô thờ ơ: "Ờ! Cũng có thể coi là vậy. Chị đây là đại tiểu thư
chính gốc của Kiều gia hạt cát đó chứ không phải Kiều Mỹ kia, vốn dĩ tài sản Kiều gia đó là của mẹ tôi (Kiều Ly) nhưng lại bị ông già Kiều Tước
đó lấy." (Ba của Kiều Mỹ) Sau khi mẹ tôi bị lấy trọn bộ tài sản chuyển
qua nước Anh. Mẹ tôi đặt tên cho mình là Wei Alina. Gặp ba của tôi Quin
Philips, sau đó sinh ra tôi đây này. Tôi là Quin Alice."
Mạc Dương Minh há hốc mồm, cái khỉ gì, Quin Alice. Cô ta sống ở nước
ngoài lẽ nào là gia tộc hoàng gia Quin, con gái của vua Quin Philips.
Quin Alice là con lai, hèn chi nhìn cô rất xinh đẹp, đôi mắt màu xanh đó đúng là giống y đúc Quin Philips.
Nếu là cô ta thì phải là công chúa rồi chứ còn gì, Hạ Vy Vy này đúng
là khó đoán sao có thể quen biết được công chúa Alice của nước Anh chứ.
Kiểu Mỹ chạy đến phòng của Hạ Vy Vy khóc lóc: "Tôi xin lỗi, tôi không cố ý, tôi không biết cô ấy là phu nhân của Lăng tiên sinh." Quin Alice
lườm Kiều Mỹ, đúng là tầm thường, hết sức tầm thường. Thua xa với cục
cưng Lucy của cô. Khi cô nghe Wei Alina kể về Kiều gia làm cho cô rất
bực mình, Kiều gia này cô quyết không đội trời chung.
Giờ đây nhìn Kiều Mỹ này, như vậy mà đòi lấy danh phận đại tiểu thư
của cô. Bà đây mới về nước chưa tính gặp các người nhưng các người lại
tự động ló cái mặt ra.
Quin Alice đứng khoanh tay nhìn Kiều Mỹ khóc lóc, Lăng Thần nắm tay
của Quin Alice, Quin Alice cúi đầu nhìn cậu. Cậu nhỏ cười tươi, sau đó
chạy đến ngồi bên giường của Hạ Vy Vy. Kiều Mỹ đi đến gần Lăng Ngạo
Thiên, cô giả vờ vấp té: "A!" Một người đỡ lấy cô, cô cười một cái, chắc là Lăng Ngạo Thiên đỡ cô: "Cảm ơn!" Cô ngước lên nhìn.
Quin Alice cười mĩm với cô: "Cô không sao chứ?" Kiều Mỹ bất đắc dĩ
rụt tay lại: "Không.. cảm ơn." Quin Alice nghiêng đầu, tay nắm vào nhau, đôi môi mềm mại nói: "Cô đi đứng cẩn thận, ngã vào lòng chồng người
khác là tôi không biết sẽ làm gì cô đâu." Cô cười nhẹ.
Kiều Mỹ sững sờ, cô đổ mồ hôi vài giọt: "Tôi không có." Lại bắt đầu
khóc. Quin Alice giờ này không thể nhịn nổi nữa, cô đúng là phát điên
lên, hèn chi Lucy bé nhỏ của cô lại kích động mà ngất. Ả Kiều Mỹ này
đúng là khiến người ta tức chết.
Quin Alice cười gượng: "Nói với Kiều Tước, Kiều gia sắp xong rồi, con gái của Kiều Ly đã trở về."
"Cô là con gái của người đàn bà đó?" Kiều Mỹ hỏi, lúc cô sinh ra đã
được nghe kể về Kiều Ly, người chị của ba cô. Quin Alice lạnh lùng:
"Người đàn bà nào, cô không có biết lễ phép à, đó là chị gái của ông già Kiều Tước đó."
Kiều Mỹ cười đểu: "Thì sao?"
"Nói thì nói, Kiều gia các người chỉ là hạt cát, mà biết sao được. Đó là tài sản của ông ngoại để lại và cũng có tiền của mẹ tôi. Ông già đó
làm được cái trò gì ngoài xin mẹ tôi tiền." Quin Alice cười.
Kiều Mỹ nhăn mặt, cô nắm chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi. Cô ta
sao có thể dám nói với cô như vậy: "Dù gì bây giờ chủ Kiều gia là ba
tôi." Kiều Mỹ móc xỉa nói. Quin Alice vẫn thản nhiên: "Tôi sẽ lấy lại
hết tất cả tài sản Kiều gia."
Kiều Mỹ tức giận, cô la lên: "Cô là cái thá gì chứ?" Quin Alice nhìn
chằm chằm vào gương mặt đang nhăn nhó đó: "Tôi là đại tiểu thư Kiều gia, tôi đã trưởng thành và về đây lấy những gì thuộc về tôi. Cô nói có đúng không?"
Kiều Mỹ cắn răng, Quin Alice này nói chuyện rất khinh thường cô, cô
mới là đại tiểu thư của Kiều gia. Kiều Mỹ tức giận bỏ đi: "Cô không có
cửa đâu, tôi mới là đại tiểu thư. Như cô mà đòi cướp tài sản Kiều gia."
Tiếng đóng cửa RẦM.
Quin Alice đối mặt với Lăng Ngạo Thiên: "Cho dù anh có yêu Lucy tới
cỡ nào, nếu như anh không giải quyết Kiều Mỹ đó thì tốt nhất cho nhau
lối đi riêng." Cô là đang nói chuyện với anh nhưng móc xỉa Mạc Dương
Minh: "Tôi không thích những người đàn ông lăng nhăng chơi bời."
Mạc Dương Minh tức không nói nên lời, cái đồ đàn bà không biết điều
này, anh thề không đội trời chung. Anh cười gượng gạo: "Cô chắc hiểu lầm tôi rồi." Quin Alice nhìn anh, cô cười nhẹ nhàng nhưng có chút móc họng anh: "Hiểu lầm sao? Ý là anh không chơi ở quán bar mà anh chơi ở khách
sạn chăng."
Mạc Dương Minh giận đến mức, anh la: "Cái đồ đàn bà không biết điều
này, tôi thề tôi sẽ giết chết cô!" Ông Tô can lại: "Bình tĩnh, Mạc tiên
sinh."
Lăng Ngạo Thiên đau đầu: "Ồn ào quá! Các người ở đây để chửi nhau hay gì." Lăng Thần tán thành: "Đúng, chú Mạc không nên so đo với con gái."
Mạc Dương Minh muốn điên lên, bị cô ta làm cho tức điên, Lăng Thần
lại nói anh so đo với cô ta. Công chúa cái khỉ gió, công chúa gì mà chua ngoa. Anh ngồi xuống ghế: "Chậc." Quin Alice kêu một tiếng: "Hứ, cặn
bã."
Mợ nó, cái thứ đàn bà này còn dám hứ với anh, lần đầu tiên anh bị cô gái chửi thậm tệ như vậy. Tôi đây nhịn cô, nhịn...
Hạ Vy Vy chớp chớp con mắt, cô mơ mơ màng màng thấy Lăng Thần ngồi kế cô và Lăng Ngạo Thiên đang nhìn cô cười.
Cô quay lưng về phía anh, không thèm để ý, Lăng Ngạo Thiên rũ mắt, cô vẫn còn dỗi anh, lại thấy Quin Alice người bạn của cô. Quin Alice hỏi:
"Lucy bé yêu, dậy rồi sao?" Quin Alice cười hì hì.
Hạ Vy Vy mở miệng: "Là mơ, Alice đang ở Anh lận mà." Cô lại nghe Quin Alice nói tiếp: "Cậu ổn không?"
Hạ Vy Vy đến giờ vẫn tưởng là mơ: "Không ổn xíu nào, tớ thấy người
chồng tệ bạc của tớ đang ngồi bên cạnh tớ, đúng là ác mộng." Lăng Ngạo
Thiên nhăn cả mặt, anh nắm lấy tay cô giật để cô xoay mặt về phía anh:
"Em không có mơ!"
Hạ Vy Vy bừng tỉnh, chết cha, nãy cô còn nói anh là người chồng khốn. Cô cười hì hì, bất đắc dĩ lấy mền che lại, cái gì vậy trời.
dường như tâm tình không tốt, ảnh hưởng đến thai nhi, bây giờ cô ấy bị
kích động quá nên ngất đi. Cứ như vậy sẽ không tốt. Tôi khuyên anh làm
chồng làm cha thì nên suy nghĩ đến cảm giác của vợ mình."
Anh không nói gì, bác sĩ đi ra để lại ở trong phòng một bầu không khí tĩnh lặng. Anh ngồi ở bên cô, nắm lấy tay cô, buồn bã nói: "Xin lỗi Vy
Vy, anh thật không có qua lại với cô ta."
Lăng Thần lấy ghế ngồi bên cạnh, cậu leo lên: "Daddy, con có xem rồi, thai phụ thường hay suy nghĩ lung tung nên dễ kích động. Có thể Mommy
nghĩ Daddy thấy Mommy có thai nên Daddy kiếm người khác qua lại." Cậu
phân tích.
Lăng Ngạo Thiên cau mày: "Mommy không tin Daddy." Cậu bé cục súc:
"Tất nhiên rồi, người như Daddy thật là khó biết lòng Daddy như thế nào, Daddy đẹp trai như vậy khiến Mommy lo lắng là đúng!" cậu nói như điều
đó là hiển nhiên.
Lăng Thần thờ ơ, cậu chống nạnh: "Sorry, Daddy, ngài dỏm quá! Không
biết cho Mommy cảm giác an toàn." Cậu nhìn chằm chằm Hạ Vy Vy. Lăng Ngạo Thiên nghe muốn cốc cái đầu thằng nhỏ này, đúng là khiến người khác bực mình nha. Con trai của anh sao lại nói anh dỏm như vậy.
Haizz..
RẦM, tiếng mở cửa cực kì mạnh bạo: "Lucy!" Cô gái kêu lên. Cô chạy
tới: "Lucy! Sao lại nằm ở đây vậy nè!" Mạc Dương Minh liền nói: "Cô ồn
ào thật, cô là ai?"
Cô gái liếc anh một cái, cô nhìn từ đầu đến cuối anh: "Tay chơi thì
đi qua bên quán bar mà tha hồ chơi, tôi là ai thì anh không cần biết!"
Mạc Dương Minh bất đắc dĩ, đậu phộng, cô gái này dám chửi anh. Anh đó
giờ nói một tiếng không ai dám nói tiếng thứ hai ngoài mấy người thân
quen. Mà sao cô ta có thể nhìn sơ qua rồi biết anh là tay chơi, khiếp,
người đàn bà này không dễ xơi.
Cô gái nào thấy anh liền không rời mắt, còn cô gái này lại thô lỗ đến vậy. Ai mà chẳng biết Mạc Dương Minh anh! Gan cô ta to thật!
Cô gái nhìn Lăng Thần, Lăng Thần cười hớn hở, cậu nhóc chạy tới ôm cô gái: "Alice! Mẹ nuôi." Cậu cựa cựa đầu vào chân của cô, ôm chân cô. Cô
bồng lên: "Bé ngoan của mẹ, nói cho mẹ biết Mommy của con tại sao bị như vậy?" Lăng Thần míu môi, cậu nhóc khoanh tay hờn dỗi Daddy: "Là do
Daddy làm, có một bà dì xấu xí nói cái gì hôn sự với Daddy trước mặt
Mommy, Mommy đau lòng ngất đi!"
Lăng Thần nhìn anh, cậu lè lưỡi lêu lêu. Lăng Ngạo Thiên nhìn Alice:
"Cô là ai?" Alice nói: "Tôi là bạn thân của Lucy, Kiều Luyến tên thường
gọi của tôi là Alice."
Lăng Ngạo Thiên đã từng nghe qua tên này, vợ của anh nói cô có người
bạn ở nước Anh tên là Alice. Là bạn tri kỷ. Anh vẫn nắm chặt tay Hạ Vy
Vy, gật đầu rồi nhìn Hạ Vy Vy.
Alice nhìn khuôn mặt buồn bã của anh, cô chướng cả mắt: "Anh là Lăng
Ngạo Thiên chủ tịch tập đoàn Lăng Đế đúng không? Tôi mặc kệ anh giàu có
cỡ nào nếu anh không chăm sóc được cô ấy thì để tôi." Lăng Ngạo Thiên
ánh mắt thăm thẳm, trống rỗng: "Tôi rất yêu cô ấy."
Mạc Dương Minh thở dài, anh đi tới gần cô nói: "Cha của Ngạo Thiên tự tiện đi bàn hôn sự của cậu ấy với đại tiểu thư Kiều gia Kiều Mỹ, cậu ấy không hề hay biết cũng như đã từ chối rồi. Hôm nay cô Kiều Mỹ đó đòi
làm tình nhân của Ngạo Thiên trước mặt cô ấy." Alice cáu lên, cô giơ nắm đấm: "Kiều gia ở đâu?" Mạc Dương Minh không hiểu ý cô: "Làm chi?"
Cô nói, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ: "Alice này đây sẽ bem cô ta một
trận nhớ đời!" Mạc Dương Minh cười gượng, quả nhiên không sai vào đâu
được. Hạ Vy Vy và Ninh Tiểu Y lẫn Alice đều như bà chằn, anh nghĩ tới
việc lấy vợ là đau đầu, gì mà rối tung hết cả lên á!
Cơ mà cô gái này tên Kiều Luyến, "Kiều"?
Mạc Dương Minh nhìn cô nghiêm túc: "Cô là người của Kiều gia?" Alice
chê bai, cô thờ ơ: "Ờ! Cũng có thể coi là vậy. Chị đây là đại tiểu thư
chính gốc của Kiều gia hạt cát đó chứ không phải Kiều Mỹ kia, vốn dĩ tài sản Kiều gia đó là của mẹ tôi (Kiều Ly) nhưng lại bị ông già Kiều Tước
đó lấy." (Ba của Kiều Mỹ) Sau khi mẹ tôi bị lấy trọn bộ tài sản chuyển
qua nước Anh. Mẹ tôi đặt tên cho mình là Wei Alina. Gặp ba của tôi Quin
Philips, sau đó sinh ra tôi đây này. Tôi là Quin Alice."
Mạc Dương Minh há hốc mồm, cái khỉ gì, Quin Alice. Cô ta sống ở nước
ngoài lẽ nào là gia tộc hoàng gia Quin, con gái của vua Quin Philips.
Quin Alice là con lai, hèn chi nhìn cô rất xinh đẹp, đôi mắt màu xanh đó đúng là giống y đúc Quin Philips.
Nếu là cô ta thì phải là công chúa rồi chứ còn gì, Hạ Vy Vy này đúng
là khó đoán sao có thể quen biết được công chúa Alice của nước Anh chứ.
Kiểu Mỹ chạy đến phòng của Hạ Vy Vy khóc lóc: "Tôi xin lỗi, tôi không cố ý, tôi không biết cô ấy là phu nhân của Lăng tiên sinh." Quin Alice
lườm Kiều Mỹ, đúng là tầm thường, hết sức tầm thường. Thua xa với cục
cưng Lucy của cô. Khi cô nghe Wei Alina kể về Kiều gia làm cho cô rất
bực mình, Kiều gia này cô quyết không đội trời chung.
Giờ đây nhìn Kiều Mỹ này, như vậy mà đòi lấy danh phận đại tiểu thư
của cô. Bà đây mới về nước chưa tính gặp các người nhưng các người lại
tự động ló cái mặt ra.
Quin Alice đứng khoanh tay nhìn Kiều Mỹ khóc lóc, Lăng Thần nắm tay
của Quin Alice, Quin Alice cúi đầu nhìn cậu. Cậu nhỏ cười tươi, sau đó
chạy đến ngồi bên giường của Hạ Vy Vy. Kiều Mỹ đi đến gần Lăng Ngạo
Thiên, cô giả vờ vấp té: "A!" Một người đỡ lấy cô, cô cười một cái, chắc là Lăng Ngạo Thiên đỡ cô: "Cảm ơn!" Cô ngước lên nhìn.
Quin Alice cười mĩm với cô: "Cô không sao chứ?" Kiều Mỹ bất đắc dĩ
rụt tay lại: "Không.. cảm ơn." Quin Alice nghiêng đầu, tay nắm vào nhau, đôi môi mềm mại nói: "Cô đi đứng cẩn thận, ngã vào lòng chồng người
khác là tôi không biết sẽ làm gì cô đâu." Cô cười nhẹ.
Kiều Mỹ sững sờ, cô đổ mồ hôi vài giọt: "Tôi không có." Lại bắt đầu
khóc. Quin Alice giờ này không thể nhịn nổi nữa, cô đúng là phát điên
lên, hèn chi Lucy bé nhỏ của cô lại kích động mà ngất. Ả Kiều Mỹ này
đúng là khiến người ta tức chết.
Quin Alice cười gượng: "Nói với Kiều Tước, Kiều gia sắp xong rồi, con gái của Kiều Ly đã trở về."
"Cô là con gái của người đàn bà đó?" Kiều Mỹ hỏi, lúc cô sinh ra đã
được nghe kể về Kiều Ly, người chị của ba cô. Quin Alice lạnh lùng:
"Người đàn bà nào, cô không có biết lễ phép à, đó là chị gái của ông già Kiều Tước đó."
Kiều Mỹ cười đểu: "Thì sao?"
"Nói thì nói, Kiều gia các người chỉ là hạt cát, mà biết sao được. Đó là tài sản của ông ngoại để lại và cũng có tiền của mẹ tôi. Ông già đó
làm được cái trò gì ngoài xin mẹ tôi tiền." Quin Alice cười.
Kiều Mỹ nhăn mặt, cô nắm chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi. Cô ta
sao có thể dám nói với cô như vậy: "Dù gì bây giờ chủ Kiều gia là ba
tôi." Kiều Mỹ móc xỉa nói. Quin Alice vẫn thản nhiên: "Tôi sẽ lấy lại
hết tất cả tài sản Kiều gia."
Kiều Mỹ tức giận, cô la lên: "Cô là cái thá gì chứ?" Quin Alice nhìn
chằm chằm vào gương mặt đang nhăn nhó đó: "Tôi là đại tiểu thư Kiều gia, tôi đã trưởng thành và về đây lấy những gì thuộc về tôi. Cô nói có đúng không?"
Kiều Mỹ cắn răng, Quin Alice này nói chuyện rất khinh thường cô, cô
mới là đại tiểu thư của Kiều gia. Kiều Mỹ tức giận bỏ đi: "Cô không có
cửa đâu, tôi mới là đại tiểu thư. Như cô mà đòi cướp tài sản Kiều gia."
Tiếng đóng cửa RẦM.
Quin Alice đối mặt với Lăng Ngạo Thiên: "Cho dù anh có yêu Lucy tới
cỡ nào, nếu như anh không giải quyết Kiều Mỹ đó thì tốt nhất cho nhau
lối đi riêng." Cô là đang nói chuyện với anh nhưng móc xỉa Mạc Dương
Minh: "Tôi không thích những người đàn ông lăng nhăng chơi bời."
Mạc Dương Minh tức không nói nên lời, cái đồ đàn bà không biết điều
này, anh thề không đội trời chung. Anh cười gượng gạo: "Cô chắc hiểu lầm tôi rồi." Quin Alice nhìn anh, cô cười nhẹ nhàng nhưng có chút móc họng anh: "Hiểu lầm sao? Ý là anh không chơi ở quán bar mà anh chơi ở khách
sạn chăng."
Mạc Dương Minh giận đến mức, anh la: "Cái đồ đàn bà không biết điều
này, tôi thề tôi sẽ giết chết cô!" Ông Tô can lại: "Bình tĩnh, Mạc tiên
sinh."
Lăng Ngạo Thiên đau đầu: "Ồn ào quá! Các người ở đây để chửi nhau hay gì." Lăng Thần tán thành: "Đúng, chú Mạc không nên so đo với con gái."
Mạc Dương Minh muốn điên lên, bị cô ta làm cho tức điên, Lăng Thần
lại nói anh so đo với cô ta. Công chúa cái khỉ gió, công chúa gì mà chua ngoa. Anh ngồi xuống ghế: "Chậc." Quin Alice kêu một tiếng: "Hứ, cặn
bã."
Mợ nó, cái thứ đàn bà này còn dám hứ với anh, lần đầu tiên anh bị cô gái chửi thậm tệ như vậy. Tôi đây nhịn cô, nhịn...
Hạ Vy Vy chớp chớp con mắt, cô mơ mơ màng màng thấy Lăng Thần ngồi kế cô và Lăng Ngạo Thiên đang nhìn cô cười.
Cô quay lưng về phía anh, không thèm để ý, Lăng Ngạo Thiên rũ mắt, cô vẫn còn dỗi anh, lại thấy Quin Alice người bạn của cô. Quin Alice hỏi:
"Lucy bé yêu, dậy rồi sao?" Quin Alice cười hì hì.
Hạ Vy Vy mở miệng: "Là mơ, Alice đang ở Anh lận mà." Cô lại nghe Quin Alice nói tiếp: "Cậu ổn không?"
Hạ Vy Vy đến giờ vẫn tưởng là mơ: "Không ổn xíu nào, tớ thấy người
chồng tệ bạc của tớ đang ngồi bên cạnh tớ, đúng là ác mộng." Lăng Ngạo
Thiên nhăn cả mặt, anh nắm lấy tay cô giật để cô xoay mặt về phía anh:
"Em không có mơ!"
Hạ Vy Vy bừng tỉnh, chết cha, nãy cô còn nói anh là người chồng khốn. Cô cười hì hì, bất đắc dĩ lấy mền che lại, cái gì vậy trời.
Bình luận facebook