Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 89
Hiệu trưởng Đồng La cảm thấy đuổi việc họ Sở đó cũng tốt, bà thành khẩn xin
lỗi: "Lăng nãi nãi và tiểu thiếu gia thành thật xin lỗi."
Hạ Vy Vy giờ này mới hiền hòa lại, cô vẫn như thường ngày.. thân
thiện lại dễ gần: "Vậy thì không làm phiền nữa, Đồng La là một ngôi
trường tốt, tôi cũng không muốn có vết nhơ lâu dài giống lúc nãy." Cô
nói, đó chính là nếu giáo viên nào đối với trẻ em như vậy thì nên đuổi
đi, trước khi cô ra tay.
Hiệu trưởng Đồng La cũng không ngờ cô sẽ bỏ qua như thế này, bà tưởng rằng vợ của Đại ma vương rất kiêu ngạo và xem thườn người khác! Vì lúc
nãy việc cô nói ra những lời thâm độc thế này thì khó có thể tin. Bà bèn cười nhẹ nhàng nhìn hai mẹ con ra khỏi phòng.
Thế mà cô quay đầu lại: "Ôi chết! Nếu như đã đuổi đi, vậy thì giáo viên của lớp không có rồi!"
Hiệu trưởng Đồng La hơi giật mình vì cô đột ngột dừng lại nói, à.. ra là thế, bà nói: "Không sao! Tôi sẽ cử giáo viên khác tốt hơn!" Hạ Vy Vy lắc đầu mĩm cười: "Không gấp gáp, để ngày mai cũng được, tôi sẽ thay
thế cô ta."
Nụ cười này.. gương mặt tú mỹ tuyệt vời của một người mẹ, người vợ và của một thai phụ thật thanh lệ tú nhã, càng nhìn càng ưa thích với mái
tóc đen. Toàn thân thì trắng ngà cộng thêm làn da mềm mại của cô gái trẻ tuổi đôi mươi. Ánh mắt thiện lương biết bao nhiêu.. thật sự vợ của Lăng tổng quá hoàn hảo, người khác nhìn một cái lại yêu thích ngay! Bà muốn
nói với cô bà cũng có một người con trai trạc tuổi anh, bà không bận
lòng cháu không có máu mủ với bà đâu! Nhưng sợ người nào đó... nên thôi, uổng quá đi.
Lăng tổng đúng là không có phụ nữ nào, nhưng cưới về thế này thì còn
gì cần phải ra đường kiếm ai khác. Giữa một cô gái mộc mạc lại có khí
chất hơn người so với cô gái makeup đậm lè nhân cách thậm tệ, không sai
quả thật anh rất có mắt để phân biệt đâu là tốt xấu.
Nhưng mà.. cô nói thế là ý gì?
Nếu như nghe người ta khen vợ của anh thế này thì anh sẽ tăng lương
với nâng đỡ cho coi, nhân viên trong Lăng Đế cũng nhờ vào điều đó mà
được tăng lương đấy chứ! Chúng tôi nói thật lòng thế mà ai ngờ Lăng tổng tăng lương cho chúng tôi luôn, sướng chết được!
Có một người đàn ông ngồi ở trên ghế một màn đắc ý, tất nhiên.. bà xã của Lăng Ngạo Thiên tôi đây mà lại không đẹp cho được? Thưởng thưởng
thưởng hết!!
Lăng Thần ôm lấy con gấu bông bên tay phải, còn tay trái nắm tay của
cô đung đưa đung đưa vui vẻ. Hạ Vy Vy hỏi: "Con học ở lớp nào nè?"
Cậu chạy đến lớp này rồi chỉ: "Lớp Hướng Dương!"
"Được, chúng ta vào thôi!"
Ơ... cậu ngu ngơ, sao mommy lại vào! Tuyệt đối không được, mình không chịu: "Mommy, khoan.. khoan.." Chưa nói xong đã vào lớp rồi.
Các bé trai và bé gái nhìn cậu và cô với cả Tống Thành đứng kế bên,
anh vẫn chẳng hiểu cô muốn làm gì cả. Nhìn thấy một mỹ nữ xinh xắn bọn
trẻ liền chạy ào ra, bọn trẻ không hỏi cô mà chỉ nhìn cô với vẻ mặt tò
mò đây là ai thế!
Cô cười tươi nói: "Xin chào mấy đứa, hôm nay cô sẽ thay thế cô giáo
Sở để dạy mấy đứa có được không nào?" Một bé trai nói: "Cô ơi! Cô đẹp
quá!" Bé gái cũng chạy tới sờ bụng cô: "Cô ơi, cô sắp sinh em bé ạ, trai hay gái ạ?"
"Ôi cảm ơn con." "Cô vẫn chưa biết là trai hay gái."
Cô thân thiện trả lời từng bé, Lăng Thần che chắn: "Không được động
đến mommy của tôi!" Cậu biết ngay mà, mommy tôi đẹp thế này mấy người
thích lắm chứ gì! Đừng hòng, tôi tuyệt đối không cho động vào mommy!
"Woa! Là mommy của Thần Thần!" Bé gái vui vẻ nói, bé gái mĩm cười nhìn cô: "Mommy, con là con dâu của người!"
Ôi bọn trẻ.. phát triển sớm thế!!!
"Bỏ cái xưng hô Thần Thần đó đi! Hừ.." Cậu hừ lạnh không để tâm đến,
hết nhỏ này đến nhỏ kia, nếu như em của cậu là em trai thì tốt quá rồi!
Nhận phiền phức này thay anh trai đi, anh của mi bận lắm không rảnh nói
chuyện với mấy nhỏ này đâu!
Hạ Vy Vy chỉ biết câm nín, cô nói: "Nào, ngồi một chỗ cô sẽ học với
các con có được không?" Mỗi bé liền ngồi tại chỗ, bé kia nói: "Cô ơi! Cô giáo Sở không bao giờ hát cho chúng con, chúng con muốn hát ạ!"
Cô ánh mắt phức tạp cực kì không vui, hát một bài cũng không hát? Làm cô giáo lẽ nào không biết, mặc dù không nên thuận theo ý các bé.. nhưng hát cũng tốt cho các bé rất nhiều, đầu óc thoải mái lại cho các bé có
tuổi thơ đẹp! Tại sao lại không!
"Được! Cô hát một lần, rồi kế tiếp các con hát theo cô có được không nào?" Cô nói từng li từng tí, chầm chậm cho các bé nghe.
"Dạ!" Tiếng đồng thanh của các bé.
Tống Thành nhìn cô đi từng bước ngồi lên ghế trước mặt là đàn piano,
cô thở phào rồi lại nhìn các bé, giọng của cô trong trẻo nói:
"Hát nào!"
Từng ngón tay nhấn xuống piano, tiếng đàn cất lên êm dịu lại tươi vui đúng là nhạc thiếu nhi, cô ngân vang giọng hát của mình:
"Khi thầy viết bảng, bụi phấn rơi rơi
Có hạt bụi nào, rơi trên bục giảng
Có hạt bụi nào, vương trên tóc thầy
Em yêu phút giây này, thầy em tóc như bạc thêm
Bạc thêm vì bụi phấn, cho em bài học hay..". truyện tiên hiệp hay
(Bài Bụi Phấn này chắc ai cũng biết và thuộc nó! Đây là bài về trường học mà Meow thích nhất và ý nghĩa nói về thầy cô cho nên tớ đưa vào.
Nhạc: Hoàng Vũ
Thơ: Lê Văn Lộc)
Các bé nghe bài hát này cũng ngân nga theo lời, tiếng hát của những
đứa bé vang ra khắp trường, các học sinh lớp khác ngồi ở bên trong lớp
của mình cũng lắng nghe bài hát này. Thật sự hay, để ý nhất đó chính là
giọng của cô hát lên.. giọng hát khiến người ta động lòng người. Hiệu
trưởng Đồng La nghe thấy cũng chạy đến lớp, ý của cô nói đó chính là cô
sẽ dạy thay một ngày.. phải nói là một người yêu quý trẻ con mới có thể
làm như vậy.
Lăng Thần vẻ mặt ngạc nhiên nhìn mommy của chính mình, cậu vui vẻ lại vênh váo mặt với các bạn cùng lớp. Thấy mommy của tui chưa? Muốn lắm
chứ gì, mơ đi nha!
Tống Thành cũng cực kỳ kinh ngạc, thiếu phu nhân biết đàn sao? Anh
gấp rút cầm điện thoại quay đoạn clip này, nếu không gửi cho Lăng tổng.. nếu ngài ấy mà biết mình chết thật luôn! Gửi gửi gửi! Anh nhấn gửi qua
cho Lăng Ngạo Thiên.
Lăng Ngạo Thiên nhìn video mà sắc mặt lại hòa hoãn đi, xem em kìa..
thật là.. không nỡ xa em luôn đó! Tiếng hát bên trong clip vang ra ở
điện thoại của anh, anh bật lớn hơn nữa, yên ắng thưởng thức nó. Mặc dù
là nhạc thiếu nhi, chỉ cần là cô hát thì anh không ngại nghe nó.. nghe
mãi không chán!
Giọng ca vui vẻ của các bé, anh nhìn thấy nụ cười trên gương mặt cô,
cô lúc này hiện tại đang rất vui vẻ vì tiếng hát đáng yêu của những đứa
trẻ này.. bé nào cũng ngoan ngoãn và dễ thương cả! Cô ấm áp trong lòng,
cảm giác xúc động. Xem ra.. Đồng La đối với những đứa bé này không tồi
tệ đến mức nào!
lỗi: "Lăng nãi nãi và tiểu thiếu gia thành thật xin lỗi."
Hạ Vy Vy giờ này mới hiền hòa lại, cô vẫn như thường ngày.. thân
thiện lại dễ gần: "Vậy thì không làm phiền nữa, Đồng La là một ngôi
trường tốt, tôi cũng không muốn có vết nhơ lâu dài giống lúc nãy." Cô
nói, đó chính là nếu giáo viên nào đối với trẻ em như vậy thì nên đuổi
đi, trước khi cô ra tay.
Hiệu trưởng Đồng La cũng không ngờ cô sẽ bỏ qua như thế này, bà tưởng rằng vợ của Đại ma vương rất kiêu ngạo và xem thườn người khác! Vì lúc
nãy việc cô nói ra những lời thâm độc thế này thì khó có thể tin. Bà bèn cười nhẹ nhàng nhìn hai mẹ con ra khỏi phòng.
Thế mà cô quay đầu lại: "Ôi chết! Nếu như đã đuổi đi, vậy thì giáo viên của lớp không có rồi!"
Hiệu trưởng Đồng La hơi giật mình vì cô đột ngột dừng lại nói, à.. ra là thế, bà nói: "Không sao! Tôi sẽ cử giáo viên khác tốt hơn!" Hạ Vy Vy lắc đầu mĩm cười: "Không gấp gáp, để ngày mai cũng được, tôi sẽ thay
thế cô ta."
Nụ cười này.. gương mặt tú mỹ tuyệt vời của một người mẹ, người vợ và của một thai phụ thật thanh lệ tú nhã, càng nhìn càng ưa thích với mái
tóc đen. Toàn thân thì trắng ngà cộng thêm làn da mềm mại của cô gái trẻ tuổi đôi mươi. Ánh mắt thiện lương biết bao nhiêu.. thật sự vợ của Lăng tổng quá hoàn hảo, người khác nhìn một cái lại yêu thích ngay! Bà muốn
nói với cô bà cũng có một người con trai trạc tuổi anh, bà không bận
lòng cháu không có máu mủ với bà đâu! Nhưng sợ người nào đó... nên thôi, uổng quá đi.
Lăng tổng đúng là không có phụ nữ nào, nhưng cưới về thế này thì còn
gì cần phải ra đường kiếm ai khác. Giữa một cô gái mộc mạc lại có khí
chất hơn người so với cô gái makeup đậm lè nhân cách thậm tệ, không sai
quả thật anh rất có mắt để phân biệt đâu là tốt xấu.
Nhưng mà.. cô nói thế là ý gì?
Nếu như nghe người ta khen vợ của anh thế này thì anh sẽ tăng lương
với nâng đỡ cho coi, nhân viên trong Lăng Đế cũng nhờ vào điều đó mà
được tăng lương đấy chứ! Chúng tôi nói thật lòng thế mà ai ngờ Lăng tổng tăng lương cho chúng tôi luôn, sướng chết được!
Có một người đàn ông ngồi ở trên ghế một màn đắc ý, tất nhiên.. bà xã của Lăng Ngạo Thiên tôi đây mà lại không đẹp cho được? Thưởng thưởng
thưởng hết!!
Lăng Thần ôm lấy con gấu bông bên tay phải, còn tay trái nắm tay của
cô đung đưa đung đưa vui vẻ. Hạ Vy Vy hỏi: "Con học ở lớp nào nè?"
Cậu chạy đến lớp này rồi chỉ: "Lớp Hướng Dương!"
"Được, chúng ta vào thôi!"
Ơ... cậu ngu ngơ, sao mommy lại vào! Tuyệt đối không được, mình không chịu: "Mommy, khoan.. khoan.." Chưa nói xong đã vào lớp rồi.
Các bé trai và bé gái nhìn cậu và cô với cả Tống Thành đứng kế bên,
anh vẫn chẳng hiểu cô muốn làm gì cả. Nhìn thấy một mỹ nữ xinh xắn bọn
trẻ liền chạy ào ra, bọn trẻ không hỏi cô mà chỉ nhìn cô với vẻ mặt tò
mò đây là ai thế!
Cô cười tươi nói: "Xin chào mấy đứa, hôm nay cô sẽ thay thế cô giáo
Sở để dạy mấy đứa có được không nào?" Một bé trai nói: "Cô ơi! Cô đẹp
quá!" Bé gái cũng chạy tới sờ bụng cô: "Cô ơi, cô sắp sinh em bé ạ, trai hay gái ạ?"
"Ôi cảm ơn con." "Cô vẫn chưa biết là trai hay gái."
Cô thân thiện trả lời từng bé, Lăng Thần che chắn: "Không được động
đến mommy của tôi!" Cậu biết ngay mà, mommy tôi đẹp thế này mấy người
thích lắm chứ gì! Đừng hòng, tôi tuyệt đối không cho động vào mommy!
"Woa! Là mommy của Thần Thần!" Bé gái vui vẻ nói, bé gái mĩm cười nhìn cô: "Mommy, con là con dâu của người!"
Ôi bọn trẻ.. phát triển sớm thế!!!
"Bỏ cái xưng hô Thần Thần đó đi! Hừ.." Cậu hừ lạnh không để tâm đến,
hết nhỏ này đến nhỏ kia, nếu như em của cậu là em trai thì tốt quá rồi!
Nhận phiền phức này thay anh trai đi, anh của mi bận lắm không rảnh nói
chuyện với mấy nhỏ này đâu!
Hạ Vy Vy chỉ biết câm nín, cô nói: "Nào, ngồi một chỗ cô sẽ học với
các con có được không?" Mỗi bé liền ngồi tại chỗ, bé kia nói: "Cô ơi! Cô giáo Sở không bao giờ hát cho chúng con, chúng con muốn hát ạ!"
Cô ánh mắt phức tạp cực kì không vui, hát một bài cũng không hát? Làm cô giáo lẽ nào không biết, mặc dù không nên thuận theo ý các bé.. nhưng hát cũng tốt cho các bé rất nhiều, đầu óc thoải mái lại cho các bé có
tuổi thơ đẹp! Tại sao lại không!
"Được! Cô hát một lần, rồi kế tiếp các con hát theo cô có được không nào?" Cô nói từng li từng tí, chầm chậm cho các bé nghe.
"Dạ!" Tiếng đồng thanh của các bé.
Tống Thành nhìn cô đi từng bước ngồi lên ghế trước mặt là đàn piano,
cô thở phào rồi lại nhìn các bé, giọng của cô trong trẻo nói:
"Hát nào!"
Từng ngón tay nhấn xuống piano, tiếng đàn cất lên êm dịu lại tươi vui đúng là nhạc thiếu nhi, cô ngân vang giọng hát của mình:
"Khi thầy viết bảng, bụi phấn rơi rơi
Có hạt bụi nào, rơi trên bục giảng
Có hạt bụi nào, vương trên tóc thầy
Em yêu phút giây này, thầy em tóc như bạc thêm
Bạc thêm vì bụi phấn, cho em bài học hay..". truyện tiên hiệp hay
(Bài Bụi Phấn này chắc ai cũng biết và thuộc nó! Đây là bài về trường học mà Meow thích nhất và ý nghĩa nói về thầy cô cho nên tớ đưa vào.
Nhạc: Hoàng Vũ
Thơ: Lê Văn Lộc)
Các bé nghe bài hát này cũng ngân nga theo lời, tiếng hát của những
đứa bé vang ra khắp trường, các học sinh lớp khác ngồi ở bên trong lớp
của mình cũng lắng nghe bài hát này. Thật sự hay, để ý nhất đó chính là
giọng của cô hát lên.. giọng hát khiến người ta động lòng người. Hiệu
trưởng Đồng La nghe thấy cũng chạy đến lớp, ý của cô nói đó chính là cô
sẽ dạy thay một ngày.. phải nói là một người yêu quý trẻ con mới có thể
làm như vậy.
Lăng Thần vẻ mặt ngạc nhiên nhìn mommy của chính mình, cậu vui vẻ lại vênh váo mặt với các bạn cùng lớp. Thấy mommy của tui chưa? Muốn lắm
chứ gì, mơ đi nha!
Tống Thành cũng cực kỳ kinh ngạc, thiếu phu nhân biết đàn sao? Anh
gấp rút cầm điện thoại quay đoạn clip này, nếu không gửi cho Lăng tổng.. nếu ngài ấy mà biết mình chết thật luôn! Gửi gửi gửi! Anh nhấn gửi qua
cho Lăng Ngạo Thiên.
Lăng Ngạo Thiên nhìn video mà sắc mặt lại hòa hoãn đi, xem em kìa..
thật là.. không nỡ xa em luôn đó! Tiếng hát bên trong clip vang ra ở
điện thoại của anh, anh bật lớn hơn nữa, yên ắng thưởng thức nó. Mặc dù
là nhạc thiếu nhi, chỉ cần là cô hát thì anh không ngại nghe nó.. nghe
mãi không chán!
Giọng ca vui vẻ của các bé, anh nhìn thấy nụ cười trên gương mặt cô,
cô lúc này hiện tại đang rất vui vẻ vì tiếng hát đáng yêu của những đứa
trẻ này.. bé nào cũng ngoan ngoãn và dễ thương cả! Cô ấm áp trong lòng,
cảm giác xúc động. Xem ra.. Đồng La đối với những đứa bé này không tồi
tệ đến mức nào!
Bình luận facebook