Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tổng Tài Daddy Ngu Ngốc: Bảo Bảo Theo Mẹ Đây - Chương 183
“Vân Triết, con và Liễu Tự như vậy là… quay lại rồi sao?” Mẹ Ninh đứng dậy tiến lên hai bước, hỏi Ninh Vân Triết.
Ngay trước mặt mọi người, Ninh Vân Triết hôn lên má Liễu Tự một cái, nói: “Mẹ, con đã hiểu lầm anh ấy. Ngày đó, anh ấy ở nhà bạn uống rượu say, là bạn anh ấy nghe điện thoại. Âm thanh nam nữ ở trong điện thoại đó không liên quan đến anh ấy. Anh ấy… vì con mà mấy năm qua đều chưa từng chạm vào phụ nữ đấy”
Ninh Nhất Phàm đang uống nước, vừa nghe Ninh Vân Triết nói như: vậy, hiếm khi thất thố phun cả ngụm nước ra ngoài. Liễu Tự chưa từng đụng vào phụ nữ?
Cậu ta như vậy là đang muốn bắt anh làm người mù hay là làm người điếc đây?
Anh đứng dậy, cầm khăn giấy tao nhã lau nước trà ở trên miệng, sắc mặt lạnh lẽo.
“Liễu Tự, cậu lên phòng đọc sách với tôi một lát”
Hai người đi lên phòng đọc sách.
Biết anh muốn hỏi gì, cho nên không đợi Ninh Nhất Phàm mở miệng, Liễu Tự đã tự mình mở miệng trước “Mấy năm nay, tôi đã lừa cậu. Tôi cũng không có phụ nữ gì cả, cũng chưa từng xảy ra cái gì với những người phụ nữ đó. Chẳng qua tôi chỉ giả vờ lên mặt với em gái của cậu mà thôi. Muốn cứu vãn mặt mũi cho nên mới cố ý nói với cậu như thế” Anh ta nói xong, hơi lúng túng sờ đầu mình một cái.
Đầu tiên Ninh Nhất Phàm ngẩn người, ngay sau đó lập tức dời tâm mắt rơi vào bên hông Liễu Tự: “Vậy mấy thứ trong điện thoại của cậu thì sao?”
“Làm sao? Ăn bánh vẽ, tự mình giải tỏa cũng không được sao?”
Liễu Tự đáp lại theo bản xạ.
Ninh Nhất Phàm gật đầu như có điều suy nghĩ, sau đó tiến lên một bước vỗ vai Liễu Tự một cái: “Không sai, đã là anh em thì có thể đồng cam cộng khổ”
Sau khi nói xong, anh đi về phía cửa, kéo cửa phòng ra, một bóng người lập tức ngã vào.
Anh đưa tay đỡ bóng người đó, Ninh Nhất Phàm thầm than một tiếng, búng lên trán cô một cái: “Lần này em có thể gọi anh là anh được chưa?”
Làm sao Ninh Vân Triết có thể không biết Ninh Nhất Phàm đang nói cái gì. Năm đó, cô cho rằng Liễu Tự phản bội mình cho nên đã đổ hết mọi tội lỗi lên trên đầu Ninh Nhất Phàm. Cô nói rắng tại anh bảo.
Liễu Tự về nước cho nên anh ta mới có thể trở nên như vậy.
Thậm chí là đã nhiều năm như vậy rồi nhưng cô cũng không hề để ý đến Ninh Nhất Phàm, cũng không gọi anh là anh trai Cho dù là lần này trở về nước, cô cũng không thèm về biệt thự của nhà họ Ninh lấy một lần.
Lúc ba người đi ra, bố Ninh và mẹ Ninh cùng với Ninh Thiên Vũ đã ngồi vào bàn ăn. Thấy bọn họ ra ngoài, mẹ Ninh vội vàng cất lời: “Liễu Tự, mau tới đây ngồi đi”
“Mẹ, có phải là con rể của mẹ đâu? Sao lại quên con gái đi rồi?”
“Con bé này, nói bậy bạ gì đó? Mẹ xem Liễu Tự là khách tới nhà, đừng có nói bậy bạ”
Liễu Tự gật đầu với mẹ Ninh: “Cảm ơn dì, dì cũng ngồi đi ạ”
Có thể nhìn ra, mẹ Ninh có ấn tượng rất tốt đối với Liễu Tự. Sau khi thấy hai đứa quay lại với nhau, bà ấy vui đến mức cười không khép miệng.
Suốt bữa cơm, bà ấy liên tục gắp thức ăn cho Liễu Tự.
Ngay cả Thiên Vũ mà ngày thường bà ấy xem như bảo bối cũng bị lạnh nhạt “Bà nội, có phải chú Liễu quan trọng hơn cục cưng không?” Dù sao thì Ninh Thiên Vũ cũng là con nít, cậu bé sẽ cảm thấy ghen ty, nhìn thấy mẹ Ninh chỉ nhiệt tình đối với Liễu Tự nên lập tức mở miệng.
Nhưng mẹ Ninh lại che miệng cười bà ấy vội vàng đứng dậy gắp thức ăn rồi lại múc canh cho Ninh Thiên Vũ, nói: “Cháu trai ngốc, đối với bà nội, cháu là bảo bối quý giá nhất”
Hiển nhiên là Thiên Vũ rất hưởng thụ đối với lời này, mới vừa rồi mặt mũi còn u ám, trong chốc lát đã cười tươi như hoa.
Ngay trước mặt mọi người, Ninh Vân Triết hôn lên má Liễu Tự một cái, nói: “Mẹ, con đã hiểu lầm anh ấy. Ngày đó, anh ấy ở nhà bạn uống rượu say, là bạn anh ấy nghe điện thoại. Âm thanh nam nữ ở trong điện thoại đó không liên quan đến anh ấy. Anh ấy… vì con mà mấy năm qua đều chưa từng chạm vào phụ nữ đấy”
Ninh Nhất Phàm đang uống nước, vừa nghe Ninh Vân Triết nói như: vậy, hiếm khi thất thố phun cả ngụm nước ra ngoài. Liễu Tự chưa từng đụng vào phụ nữ?
Cậu ta như vậy là đang muốn bắt anh làm người mù hay là làm người điếc đây?
Anh đứng dậy, cầm khăn giấy tao nhã lau nước trà ở trên miệng, sắc mặt lạnh lẽo.
“Liễu Tự, cậu lên phòng đọc sách với tôi một lát”
Hai người đi lên phòng đọc sách.
Biết anh muốn hỏi gì, cho nên không đợi Ninh Nhất Phàm mở miệng, Liễu Tự đã tự mình mở miệng trước “Mấy năm nay, tôi đã lừa cậu. Tôi cũng không có phụ nữ gì cả, cũng chưa từng xảy ra cái gì với những người phụ nữ đó. Chẳng qua tôi chỉ giả vờ lên mặt với em gái của cậu mà thôi. Muốn cứu vãn mặt mũi cho nên mới cố ý nói với cậu như thế” Anh ta nói xong, hơi lúng túng sờ đầu mình một cái.
Đầu tiên Ninh Nhất Phàm ngẩn người, ngay sau đó lập tức dời tâm mắt rơi vào bên hông Liễu Tự: “Vậy mấy thứ trong điện thoại của cậu thì sao?”
“Làm sao? Ăn bánh vẽ, tự mình giải tỏa cũng không được sao?”
Liễu Tự đáp lại theo bản xạ.
Ninh Nhất Phàm gật đầu như có điều suy nghĩ, sau đó tiến lên một bước vỗ vai Liễu Tự một cái: “Không sai, đã là anh em thì có thể đồng cam cộng khổ”
Sau khi nói xong, anh đi về phía cửa, kéo cửa phòng ra, một bóng người lập tức ngã vào.
Anh đưa tay đỡ bóng người đó, Ninh Nhất Phàm thầm than một tiếng, búng lên trán cô một cái: “Lần này em có thể gọi anh là anh được chưa?”
Làm sao Ninh Vân Triết có thể không biết Ninh Nhất Phàm đang nói cái gì. Năm đó, cô cho rằng Liễu Tự phản bội mình cho nên đã đổ hết mọi tội lỗi lên trên đầu Ninh Nhất Phàm. Cô nói rắng tại anh bảo.
Liễu Tự về nước cho nên anh ta mới có thể trở nên như vậy.
Thậm chí là đã nhiều năm như vậy rồi nhưng cô cũng không hề để ý đến Ninh Nhất Phàm, cũng không gọi anh là anh trai Cho dù là lần này trở về nước, cô cũng không thèm về biệt thự của nhà họ Ninh lấy một lần.
Lúc ba người đi ra, bố Ninh và mẹ Ninh cùng với Ninh Thiên Vũ đã ngồi vào bàn ăn. Thấy bọn họ ra ngoài, mẹ Ninh vội vàng cất lời: “Liễu Tự, mau tới đây ngồi đi”
“Mẹ, có phải là con rể của mẹ đâu? Sao lại quên con gái đi rồi?”
“Con bé này, nói bậy bạ gì đó? Mẹ xem Liễu Tự là khách tới nhà, đừng có nói bậy bạ”
Liễu Tự gật đầu với mẹ Ninh: “Cảm ơn dì, dì cũng ngồi đi ạ”
Có thể nhìn ra, mẹ Ninh có ấn tượng rất tốt đối với Liễu Tự. Sau khi thấy hai đứa quay lại với nhau, bà ấy vui đến mức cười không khép miệng.
Suốt bữa cơm, bà ấy liên tục gắp thức ăn cho Liễu Tự.
Ngay cả Thiên Vũ mà ngày thường bà ấy xem như bảo bối cũng bị lạnh nhạt “Bà nội, có phải chú Liễu quan trọng hơn cục cưng không?” Dù sao thì Ninh Thiên Vũ cũng là con nít, cậu bé sẽ cảm thấy ghen ty, nhìn thấy mẹ Ninh chỉ nhiệt tình đối với Liễu Tự nên lập tức mở miệng.
Nhưng mẹ Ninh lại che miệng cười bà ấy vội vàng đứng dậy gắp thức ăn rồi lại múc canh cho Ninh Thiên Vũ, nói: “Cháu trai ngốc, đối với bà nội, cháu là bảo bối quý giá nhất”
Hiển nhiên là Thiên Vũ rất hưởng thụ đối với lời này, mới vừa rồi mặt mũi còn u ám, trong chốc lát đã cười tươi như hoa.
Bình luận facebook