Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17: Mẹ nhỏ
Thẩm Ngọc Lam cầm áo khoác của Ninh Thiên Vũ lên, sau đó quay trở lại phòng nghỉ trên tầng ba cùng Ninh Thiên Vũ.
Ninh Thiên Vũ nhìn người phụ nữ dịu dàng ở bên cạnh mình, cậu nghĩ mãi mà không thông, tại sao ba ba của cậu lại thích cái người tên Cao Nhã Uyên kia vậy, mẹ nhỏ tốt vậy mà...
Nghĩ vậy, suy nghĩ trong lòng cậu càng chắc chắn hơn mấy phần.
Mở cửa bước vào phòng nghỉ.
Ở trong phòng nghỉ lớn, Cao Nhã Uyên bị một đám người vây quanh.
Có người giúp cô ta chỉnh lại trang phục, có người giúp cô ta make up, có người lại giúp cô ta làm tóc, cô ta lúc này giống như một Hoàng hậu, tùy ý để mọi người cung phụng mình.
Ngược lại, Ninh Nhất Phàm mặc một bộ vest màu xám khói, bên trong là một chiếc áo sơ mi màu trắng, chiếc nơ màu đỏ sậm trông có phần lạc quẻ nhưng vẫn khiến anh lộ ra một phong thái vô cùng tao nhã.
Lúc này, anh đang cầm một quyển sách, lặng lẽ ngồi ở một bên, một động tác hết sức bình thường của anh cũng có thể trở thành cảnh đẹp.
Nhìn thấy người đến, Cao Nhã Uyên lập tức nở nụ cười dịu dàng: "Thiên Vũ tới rồi sao, mau lại đây ngồi." Sau đó cô ta liếc nhìn Thẩm Ngọc Lam, sai bảo: "À, giày của tôi ở trên xe của trợ lí mất rồi, cô xuống lấy giúp tôi đi."
"Được, cô Cao"
Thẩm Ngọc Lam lại lần nữa đi ra ngoài, Ninh Thiên Vũ cũng chạy theo sau.
“Mẹ nhỏ, mẹ không cần nghe lời của trà xanh kia. Dù sao mẹ cũng không phải người hầu?” Ninh Thiên Vũ rất không hài lòng về việc Cao Nhã Uyên ra lệnh cho Thẩm Ngọc Lam đi lấy giày cho cô ta.
Sự bất mãn của Ninh Thiên Vũ khiển tâm trạng cô trở nên tốt hơn nhiều. Cho dù tất cả mọi người đều xem thường Thẩm Ngọc Lam cô, tất cả mọi người đều không quan tâm đến cô, nhưng chỉ cần người cô thích cũng thích cô, cô cũng không so đo nữa.
“Con không nên đi cùng mẹ. Ở đây đông người, con nên ở chung với ba thì hơn. Mẹ đi một lát sẽ về ngay.” Ninh Thiên Vũ bĩu môi, thấy cô bày ra bộ dáng mất hứng liền thỏa hiệp. Nhìn Ninh Thiên Vũ đi vào, cô mới yên tâm xoay người đi xuống lầu lấy giày mà Cao Nhã Uyên mang trong buổi tiệc đính hôn hôm nay.
Chỉ là, Thẩm Ngọc Lam vừa bước vào thang máy, hình hài nhỏ bé kia đã đến một nơi khác trong khách sạn...
Nửa tiếng sau.
"Nhất Phàm, khách đến đông đủ rồi, chúng ta có thể bắt đầu chưa?" Liễu Tự bước vào cửa, hỏi thăm Ninh Nhất Phàm.
Ninh Nhất Phàm buông quyển sách đang cầm trên tay xuống, đứng dậy đi tới phía sau lưng Cao Nhã Uyên, cúi người đánh giá cô ta: "Rất đẹp!"
Anh dịu dàng khen cô ta, giọng nói đầy sự truyền cảm khiến cho một đám phụ nữ ở đó bị cuốn theo một người đàn ông hoàn mĩ đến vậy, trên đời khó có người thứ hai.
Đối mặt với lời khen ngợi của Ninh Nhất Phàm, Cao Nhã Uyên đương nhiên vô cùng hưởng thụ, mỉm cười nhẹ. Lúc này, các chuyên gia trang điểm mới lấy tay ra và cùng nhau đứng sang một bên, người phụ trách cung kính nói: “Cậu Ninh, mọi việc đều đã chuẩn bị xong”
Khác với vẻ dịu dàng khi nãy, Ninh Nhất Phàm nghe xong chỉ lạnh lùng nói: “Ừ.” Sau đó anh. dắt tay Cao Nhã Uyên: “Đi thôi”
Mọi người trong phòng cũng đi theo hai người bọn họ ra cửa.
Liễu Tự cũng dắt tay Ninh Thiên Vũ đi theo sau: “Đi thôi nhóc”
Ninh Thiên Vũ hất tay anh ta ra, ngồi trở lại trên ghế đầu, bất động nhìn ra cửa.
“Con làm cái gì vậy?” Sắc mặt Ninh Nhất Phàm thay đổi, khuôn mặt nhìn không ra cảm xúc.
“Con chờ mẹ nhỏ, mọi người đi trước đi.”
“Mẹ nhỏ?”
Mọi người nghe xong đều thì thầm nói nhỏ, sắc mặt Cao Nhã Uyên tối sầm lại, cô ta nhỏ giọng hỏi: “Thiên Vũ, mẹ nhỏ của con là ai?” Cô ta còn chưa kịp làm mẹ kế, từ đầu chui ra thêm một người mẹ nhỏ? Nghĩ đến Thẩm Ngọc Lam lúc trước đã rời đi, cô ta đưa tay lên véo mạnh vào lòng bàn tay mình, chỉ là một bảo mẫu vậy mà lại gọi là mẹ nhỏ?
Tuy nhiên, ngoài mặt cô ta tỏ ra rất bình thản.
“Mẹ nhỏ là... Small mom.." Ninh Thiên Vũ nhìn Cao Nhã Uyên, nở nụ cười vô hại, cậu mở miệng giải thích khiến sắc mặt Cao Nhã Uyên càng trở nên u ám hơn.
Trong những năm qua, Cao Nhã Uyên đã rất cố gắng để làm hài lòng Ninh Thiên Vũ, nhưng cậu chưa bao giờ đối xử tốt với cô ta. Còn người bảo mẫu mới đến này, chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà đã người ta là: “Mẹ nhỏ”
Trong lòng Cao Nhã Uyên nảy sinh thù hận, sau khi cô ta vào được nhà họ Ninh, chuyện đầu tiên mà cô ta làm chính là giải quyết đứa trẻ đáng ghét này.
“Đi thôi, cậu ở lại với nó đi” Ninh Nhất Phàm trừng mắt nhìn Ninh Thiên Vũ, xoay người kéo Cao Nhã Uyên rời đi, đồng thời bảo Liễu Tự ở lại.
Tuy nhiên, Ninh Nhất Phàm không giải thích, anh như ngầm đồng ý với những lời của Ninh Thiên Vũ khiến mọi người ai nấy thở dài, càng tò mò hơn về người mẹ nhỏ mà Ninh Thiên Vũ nói.
Khi Thẩm Ngọc Lam quay lại, trong phòng chờ chỉ còn Ninh Thiên Vũ và Liễu Tự, cô đưa đôi giày cho Liễu Tự rồi nói: “Đây là của cô Cao..”
Liễu Tự nhíu mày nhìn Thẩm Ngọc Lam từ trên xuống dưới, vào một ngày quan trọng như vậy mà cô chỉ mặc một bộ quần áo cũ: một chiếc áo vest dệt kim màu xanh xám, bên trong là áo sơ mi trắng và một cái quần jean trắng.
“Cô Thẩm, tôi dẫn Thiên Vũ đến bữa tiệc, cô.."
Thẩm Ngọc Lam biết mình chỉ là một bảo mẫu, không có tư cách tham dự buổi tiệc. Cô không nghĩ gì nhiều, buông tay Ninh Thiên Vũ ra: “Anh mau đi đi, khi nào xong việc thì dẫn Thiên Vũ đến sau sinh tìm tôi”
Thẩm Ngọc Lam nói xong liền quay người đi đến một gian phòng chờ khác, trong phòng có những nhân viên công tác và những người phục vụ, đó mới chính là nơi có nên ở.
Ninh Thiên Vũ không nói gì, trong mắt thoáng hiện lên vẻ đau lòng, cậu lặng lẽ nắm chặt bàn tay rồi hạ quyết tâm.
Ninh Thiên Vũ nhìn người phụ nữ dịu dàng ở bên cạnh mình, cậu nghĩ mãi mà không thông, tại sao ba ba của cậu lại thích cái người tên Cao Nhã Uyên kia vậy, mẹ nhỏ tốt vậy mà...
Nghĩ vậy, suy nghĩ trong lòng cậu càng chắc chắn hơn mấy phần.
Mở cửa bước vào phòng nghỉ.
Ở trong phòng nghỉ lớn, Cao Nhã Uyên bị một đám người vây quanh.
Có người giúp cô ta chỉnh lại trang phục, có người giúp cô ta make up, có người lại giúp cô ta làm tóc, cô ta lúc này giống như một Hoàng hậu, tùy ý để mọi người cung phụng mình.
Ngược lại, Ninh Nhất Phàm mặc một bộ vest màu xám khói, bên trong là một chiếc áo sơ mi màu trắng, chiếc nơ màu đỏ sậm trông có phần lạc quẻ nhưng vẫn khiến anh lộ ra một phong thái vô cùng tao nhã.
Lúc này, anh đang cầm một quyển sách, lặng lẽ ngồi ở một bên, một động tác hết sức bình thường của anh cũng có thể trở thành cảnh đẹp.
Nhìn thấy người đến, Cao Nhã Uyên lập tức nở nụ cười dịu dàng: "Thiên Vũ tới rồi sao, mau lại đây ngồi." Sau đó cô ta liếc nhìn Thẩm Ngọc Lam, sai bảo: "À, giày của tôi ở trên xe của trợ lí mất rồi, cô xuống lấy giúp tôi đi."
"Được, cô Cao"
Thẩm Ngọc Lam lại lần nữa đi ra ngoài, Ninh Thiên Vũ cũng chạy theo sau.
“Mẹ nhỏ, mẹ không cần nghe lời của trà xanh kia. Dù sao mẹ cũng không phải người hầu?” Ninh Thiên Vũ rất không hài lòng về việc Cao Nhã Uyên ra lệnh cho Thẩm Ngọc Lam đi lấy giày cho cô ta.
Sự bất mãn của Ninh Thiên Vũ khiển tâm trạng cô trở nên tốt hơn nhiều. Cho dù tất cả mọi người đều xem thường Thẩm Ngọc Lam cô, tất cả mọi người đều không quan tâm đến cô, nhưng chỉ cần người cô thích cũng thích cô, cô cũng không so đo nữa.
“Con không nên đi cùng mẹ. Ở đây đông người, con nên ở chung với ba thì hơn. Mẹ đi một lát sẽ về ngay.” Ninh Thiên Vũ bĩu môi, thấy cô bày ra bộ dáng mất hứng liền thỏa hiệp. Nhìn Ninh Thiên Vũ đi vào, cô mới yên tâm xoay người đi xuống lầu lấy giày mà Cao Nhã Uyên mang trong buổi tiệc đính hôn hôm nay.
Chỉ là, Thẩm Ngọc Lam vừa bước vào thang máy, hình hài nhỏ bé kia đã đến một nơi khác trong khách sạn...
Nửa tiếng sau.
"Nhất Phàm, khách đến đông đủ rồi, chúng ta có thể bắt đầu chưa?" Liễu Tự bước vào cửa, hỏi thăm Ninh Nhất Phàm.
Ninh Nhất Phàm buông quyển sách đang cầm trên tay xuống, đứng dậy đi tới phía sau lưng Cao Nhã Uyên, cúi người đánh giá cô ta: "Rất đẹp!"
Anh dịu dàng khen cô ta, giọng nói đầy sự truyền cảm khiến cho một đám phụ nữ ở đó bị cuốn theo một người đàn ông hoàn mĩ đến vậy, trên đời khó có người thứ hai.
Đối mặt với lời khen ngợi của Ninh Nhất Phàm, Cao Nhã Uyên đương nhiên vô cùng hưởng thụ, mỉm cười nhẹ. Lúc này, các chuyên gia trang điểm mới lấy tay ra và cùng nhau đứng sang một bên, người phụ trách cung kính nói: “Cậu Ninh, mọi việc đều đã chuẩn bị xong”
Khác với vẻ dịu dàng khi nãy, Ninh Nhất Phàm nghe xong chỉ lạnh lùng nói: “Ừ.” Sau đó anh. dắt tay Cao Nhã Uyên: “Đi thôi”
Mọi người trong phòng cũng đi theo hai người bọn họ ra cửa.
Liễu Tự cũng dắt tay Ninh Thiên Vũ đi theo sau: “Đi thôi nhóc”
Ninh Thiên Vũ hất tay anh ta ra, ngồi trở lại trên ghế đầu, bất động nhìn ra cửa.
“Con làm cái gì vậy?” Sắc mặt Ninh Nhất Phàm thay đổi, khuôn mặt nhìn không ra cảm xúc.
“Con chờ mẹ nhỏ, mọi người đi trước đi.”
“Mẹ nhỏ?”
Mọi người nghe xong đều thì thầm nói nhỏ, sắc mặt Cao Nhã Uyên tối sầm lại, cô ta nhỏ giọng hỏi: “Thiên Vũ, mẹ nhỏ của con là ai?” Cô ta còn chưa kịp làm mẹ kế, từ đầu chui ra thêm một người mẹ nhỏ? Nghĩ đến Thẩm Ngọc Lam lúc trước đã rời đi, cô ta đưa tay lên véo mạnh vào lòng bàn tay mình, chỉ là một bảo mẫu vậy mà lại gọi là mẹ nhỏ?
Tuy nhiên, ngoài mặt cô ta tỏ ra rất bình thản.
“Mẹ nhỏ là... Small mom.." Ninh Thiên Vũ nhìn Cao Nhã Uyên, nở nụ cười vô hại, cậu mở miệng giải thích khiến sắc mặt Cao Nhã Uyên càng trở nên u ám hơn.
Trong những năm qua, Cao Nhã Uyên đã rất cố gắng để làm hài lòng Ninh Thiên Vũ, nhưng cậu chưa bao giờ đối xử tốt với cô ta. Còn người bảo mẫu mới đến này, chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà đã người ta là: “Mẹ nhỏ”
Trong lòng Cao Nhã Uyên nảy sinh thù hận, sau khi cô ta vào được nhà họ Ninh, chuyện đầu tiên mà cô ta làm chính là giải quyết đứa trẻ đáng ghét này.
“Đi thôi, cậu ở lại với nó đi” Ninh Nhất Phàm trừng mắt nhìn Ninh Thiên Vũ, xoay người kéo Cao Nhã Uyên rời đi, đồng thời bảo Liễu Tự ở lại.
Tuy nhiên, Ninh Nhất Phàm không giải thích, anh như ngầm đồng ý với những lời của Ninh Thiên Vũ khiến mọi người ai nấy thở dài, càng tò mò hơn về người mẹ nhỏ mà Ninh Thiên Vũ nói.
Khi Thẩm Ngọc Lam quay lại, trong phòng chờ chỉ còn Ninh Thiên Vũ và Liễu Tự, cô đưa đôi giày cho Liễu Tự rồi nói: “Đây là của cô Cao..”
Liễu Tự nhíu mày nhìn Thẩm Ngọc Lam từ trên xuống dưới, vào một ngày quan trọng như vậy mà cô chỉ mặc một bộ quần áo cũ: một chiếc áo vest dệt kim màu xanh xám, bên trong là áo sơ mi trắng và một cái quần jean trắng.
“Cô Thẩm, tôi dẫn Thiên Vũ đến bữa tiệc, cô.."
Thẩm Ngọc Lam biết mình chỉ là một bảo mẫu, không có tư cách tham dự buổi tiệc. Cô không nghĩ gì nhiều, buông tay Ninh Thiên Vũ ra: “Anh mau đi đi, khi nào xong việc thì dẫn Thiên Vũ đến sau sinh tìm tôi”
Thẩm Ngọc Lam nói xong liền quay người đi đến một gian phòng chờ khác, trong phòng có những nhân viên công tác và những người phục vụ, đó mới chính là nơi có nên ở.
Ninh Thiên Vũ không nói gì, trong mắt thoáng hiện lên vẻ đau lòng, cậu lặng lẽ nắm chặt bàn tay rồi hạ quyết tâm.
Bình luận facebook