Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1: Con trai của cô
“Ngọc Lam, sau khi mẹ chết, con hãy đi tìm đứa trẻ kia! Ba của đứa bé tên là... Ninh Nhất Phàm, con đồng ý với mẹ đi, không được... không được dùng khuôn mặt thật của mình để gặp anh ta.”
Thẩm Ngọc Lam đứng ở phòng khách của một căn biệt thự xa hoa, nhớ về những lời căn dặn của mẹ trước khi chết.
Sáu năm trước, mẹ cô mắc bệnh ung thư, để gom tiền chữa bệnh cho mẹ, năm Thẩm Ngọc Lam mười tám tuổi đã nhận lời mang thai hộ cho người ta.
Cô mang thai mười tháng thì sinh ra một cậu bé, nhưng chưa kịp ngắm nhìn đứa con của mình thì thằng bé đã bị ôm đi.
Từ đó về sau, mẹ cô luôn luôn dặn cô không được để lộ dung nhan thật sự cho ai biết.
Bây giờ mẹ đã mất, người thân duy nhất trên cõi đời này của cô chính là cậu nhóc kia rồi...
“Cô chính là bảo mẫu mới đến?” Giọng nói trầm thấp đầy nam tính của người đàn ông bất ngờ vang lên khiến cô không kịp chuẩn bị.
Đáy lòng Thẩm Ngọc Lam nhất thời kinh sợ, theo bản năng ngẩng đầu lên, đối mặt với một đôi mắt đen nhánh, lạnh lùng và sâu thẳm, dường như có thể nhìn thấu tâm hồn người khác.
Đây chính là ba của con trai cô – Ninh Nhất Phàm.
Anh chậm rãi đi từ cầu thang xuống, cả người toát ra sự cao quý nhưng lạnh lùng, khuôn mặt vô cùng tuấn tú mê người, khí chất lại nguy hiểm khiến người khác không dám lại gần.
Thẩm Ngọc Lam nhanh chóng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào người đàn ông này nữa: “Phải, tôi chính là bảo mẫu mới tới, Thẩm Ngọc Lam”
“Thẩm Ngọc Lam, 23 tuổi, ba mất sớm, tháng trước mẹ cũng vừa qua đời vì bệnh ung thư, trình độ học vấn cao nhất là hết cấp ba..” Ninh Nhất Phàm đọc tiểu sử của Thẩm Ngọc Lam một cách trôi chảy, sau đó cặp lông mày hình kiểm nhíu một cái, “Cô còn trẻ như vậy, tại sao lại muốn tới đây làm bảo mẫu?”
Mặc dù Thẩm Ngọc Lam không ngẩng đầu nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt áp bức của anh.
“Vì chăm sóc mẹ, sau khi tốt nghiệp cấp ba thì tôi bỏ học, không thành thạo bất cứ lĩnh vực gì nên rất khó tìm được một công việc. Đúng lúc tôi thấy nhà họ Ninh đăng tin tìm bảo mẫu, không giới hạn bằng cấp, vì thế tôi đã tới đây..”
“Khó tìm công việc? Vậy mấy năm nay cô làm sao để duy trì tiền thuốc men cho mẹ cô?”
Biết mình sẽ bị nghi ngờ, Thẩm Ngọc Lam đã sớm chuẩn bị lí do hoàn hảo để giải thích.
“Tất cả bạn bè người thân có thể mượn tôi đều mượn hết, cho nên bây giờ cần phải đi làm để
trả lại số tiền đó cho họ”
“Thông báo tuyển bảo mẫu không phải chỉ có mình nhà họ Ninh chúng tôi đăng”
“Thế nhưng mức lương ở nhà họ Ninh là cao nhất và tôi đang cần tiền” Thẩm Ngọc Lam bình tĩnh trả lời.
Ninh Nhất Phàm nhíu mày trước người phụ nữ có nhan sắc xấu xí này, tuy lời nói của cô vô cùng chân thành và hợp lí, nhưng cảm giác kì quái trong lòng anh không cách nào biến mất được...
Anh còn muốn hỏi thêm những người giúp việc bỗng chạy vội từ trên cầu thang xuống, nói: “Cậu Ninh, cậu chủ nhỏ tỉnh rồi, nói muốn tìm cậu.”
Ninh Nhất Phàm nhìn đồng hồ, chút nữa anh còn có một cuộc họp quan trọng, sau đó anh ngẩng đầu nói với Thẩm Ngọc Lam: “Nếu thằng bé chấp nhận cô thì cô mới có thể ở lại, hiểu chứ?”
“Tôi hiểu, tôi nhất định sẽ cố gắng chăm sóc tiểu thiếu gia thật tốt!” Giọng nói kiên định của Thẩm Ngọc Lam vang lên, bên trong còn xen lẫn chút phấn khích và vui vẻ.
Ninh Nhất Phàm vừa đi, người hầu kia liền nói với Thẩm Ngọc Lam: “Cô mau chóng lên đây với tôi, cậu chủ nhỏ mà cáu lên thì rất khó dỗ..”
Thẩm Ngọc Lam nghe vậy liền vội vã chạy lên tầng cùng người kia...
“Cậu chủ nhỏ, cậu ăn một chút gì đi! Trưa nay cậu cũng không ăn gì rồi, sẽ rất đói”
“Không ăn, đừng làm phiền tôi! Tôi muốn gặp mặt ba ba!”
Càng đến gần phòng ngủ, càng nghe rõ động tĩnh bên trong.
Giọng nói của cậu nhóc mang theo sự non nớt, Thẩm Ngọc Lam vô thức tăng tốc độ đội chân, đáy mắt chợt nổi lên một tầng sương mù.
Con trai của cô, cô thương nhớ thằng bé suốt năm năm trời, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy được...
Thẩm Ngọc Lam đè nén cảm giác vui mừng như điên trong lòng mình, cố gắng không để bản thân lộ ra bất kì sự khác thường nào, nhìn về phía cậu nhóc nhỏ nhỏ xinh xinh đang nằm trên chiếc giường được đặt ở chính giữa căn phòng.
Cậu nhóc trùm chăn kín người, chỉ để lộ một phần đầu ở bên ngoài, một túm tóc nhỏ lộ ra, hơi lộn xộn.
Lúc này, bởi vì tức giận mà khuôn mặt nhỏ nhắn kia nhăn hết lại, bờ môi nhếch lên, bộ dáng vô cùng ngây ngô, đáng yêu.
Cô đã từng tưởng tượng ra khuôn mặt của thằng bé không biết bao nhiêu lần, nhưng cô lại chưa từng nghĩ rằng khuôn mặt của cậu lại “xinh đẹp” đến như vậy.
Nếu không phải các nét nam tính vẫn rất rõ ràng, cậu nhóc trông cực kì giống một cô bé, xinh đẹp bất thường, chính xác mà nói, con trai cực kì giống cô.
Cậu nhóc là con trai cô, chính xác tuyệt đối!
Sự ràng buộc về huyết thống khiến trái tim cô run lên bần bật.
Tay của Thẩm Ngọc Lam hết nắm vào lại mở ra, cố gắng kiềm nén tối đa cảm giác muốn ôm. lấy con mình, cô lên tiếng chào hỏi: “Thiên Vũ?”
Ninh Thiên Vũ ngoái đầu lại, cặp lông mày nhàn nhạt khẽ nhíu lại: “Dù là ai?”
“Dì tên Thẩm Ngọc Lam, là bảo mẫu mới tới” Thẩm Ngọc Lam mỉm cười, giọng nói có chút run rẩy.
“DÌ qua đây!” Ninh Thiên Vũ mở miệng ra lệnh.
Thẩm Ngọc Lam nghe theo lời cậu, bước lại gần, Ninh Thiên Vũ lập tức lấy ra một chiếc máy tính từ dưới gối, bàn tay nhỏ bé nhanh chóng gõ ở phía trên một cái gì đó.
Rất nhanh, Ninh Thiên Vũ đã xoay ngược chiếc máy tính lại, nói với Thẩm Ngọc Lam: “Dì gõ tên mình vào đây đi”.
Nhìn thấy giao diện phức tạp trên màn hình máy tính, Thẩm Ngọc Lam nhất thời kinh ngạc, vẫn nghe theo lời cậu bé mà gõ tên mình lên đó.
Qua khoảng một phút đồng hồ, Ninh Thiên Vũ để máy tính sang một bên, ngẩng đầu nói: “Dì, những thông tin về dì trước năm mười tám tuổi đều là giả”
Cậu bé nói với một giọng rất chắc chắn, trong nháy mắt, cả người Thẩm Ngọc Lam như hóa đá.
Hai bà con nhà này, rốt cuộc là yêu nghiệt đến từ phương nào?
Dù cho cô đã sửa lại thân phận của mình một cách vô cùng hoàn hảo, có thể nói là không chê vào đâu được, tại sao họ vẫn biết được...
Ninh Thiên Vũ khoanh hai tay trước ngực, nghiêm túc nhìn chằm chằm Thẩm Ngọc Lam: “DÌ, tại sao dì phải làm giả những thông tin đó, nguyên nhân là vì muốn... quyến rũ ba tôi sao?”
Thẩm Ngọc Lam đứng ở phòng khách của một căn biệt thự xa hoa, nhớ về những lời căn dặn của mẹ trước khi chết.
Sáu năm trước, mẹ cô mắc bệnh ung thư, để gom tiền chữa bệnh cho mẹ, năm Thẩm Ngọc Lam mười tám tuổi đã nhận lời mang thai hộ cho người ta.
Cô mang thai mười tháng thì sinh ra một cậu bé, nhưng chưa kịp ngắm nhìn đứa con của mình thì thằng bé đã bị ôm đi.
Từ đó về sau, mẹ cô luôn luôn dặn cô không được để lộ dung nhan thật sự cho ai biết.
Bây giờ mẹ đã mất, người thân duy nhất trên cõi đời này của cô chính là cậu nhóc kia rồi...
“Cô chính là bảo mẫu mới đến?” Giọng nói trầm thấp đầy nam tính của người đàn ông bất ngờ vang lên khiến cô không kịp chuẩn bị.
Đáy lòng Thẩm Ngọc Lam nhất thời kinh sợ, theo bản năng ngẩng đầu lên, đối mặt với một đôi mắt đen nhánh, lạnh lùng và sâu thẳm, dường như có thể nhìn thấu tâm hồn người khác.
Đây chính là ba của con trai cô – Ninh Nhất Phàm.
Anh chậm rãi đi từ cầu thang xuống, cả người toát ra sự cao quý nhưng lạnh lùng, khuôn mặt vô cùng tuấn tú mê người, khí chất lại nguy hiểm khiến người khác không dám lại gần.
Thẩm Ngọc Lam nhanh chóng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào người đàn ông này nữa: “Phải, tôi chính là bảo mẫu mới tới, Thẩm Ngọc Lam”
“Thẩm Ngọc Lam, 23 tuổi, ba mất sớm, tháng trước mẹ cũng vừa qua đời vì bệnh ung thư, trình độ học vấn cao nhất là hết cấp ba..” Ninh Nhất Phàm đọc tiểu sử của Thẩm Ngọc Lam một cách trôi chảy, sau đó cặp lông mày hình kiểm nhíu một cái, “Cô còn trẻ như vậy, tại sao lại muốn tới đây làm bảo mẫu?”
Mặc dù Thẩm Ngọc Lam không ngẩng đầu nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt áp bức của anh.
“Vì chăm sóc mẹ, sau khi tốt nghiệp cấp ba thì tôi bỏ học, không thành thạo bất cứ lĩnh vực gì nên rất khó tìm được một công việc. Đúng lúc tôi thấy nhà họ Ninh đăng tin tìm bảo mẫu, không giới hạn bằng cấp, vì thế tôi đã tới đây..”
“Khó tìm công việc? Vậy mấy năm nay cô làm sao để duy trì tiền thuốc men cho mẹ cô?”
Biết mình sẽ bị nghi ngờ, Thẩm Ngọc Lam đã sớm chuẩn bị lí do hoàn hảo để giải thích.
“Tất cả bạn bè người thân có thể mượn tôi đều mượn hết, cho nên bây giờ cần phải đi làm để
trả lại số tiền đó cho họ”
“Thông báo tuyển bảo mẫu không phải chỉ có mình nhà họ Ninh chúng tôi đăng”
“Thế nhưng mức lương ở nhà họ Ninh là cao nhất và tôi đang cần tiền” Thẩm Ngọc Lam bình tĩnh trả lời.
Ninh Nhất Phàm nhíu mày trước người phụ nữ có nhan sắc xấu xí này, tuy lời nói của cô vô cùng chân thành và hợp lí, nhưng cảm giác kì quái trong lòng anh không cách nào biến mất được...
Anh còn muốn hỏi thêm những người giúp việc bỗng chạy vội từ trên cầu thang xuống, nói: “Cậu Ninh, cậu chủ nhỏ tỉnh rồi, nói muốn tìm cậu.”
Ninh Nhất Phàm nhìn đồng hồ, chút nữa anh còn có một cuộc họp quan trọng, sau đó anh ngẩng đầu nói với Thẩm Ngọc Lam: “Nếu thằng bé chấp nhận cô thì cô mới có thể ở lại, hiểu chứ?”
“Tôi hiểu, tôi nhất định sẽ cố gắng chăm sóc tiểu thiếu gia thật tốt!” Giọng nói kiên định của Thẩm Ngọc Lam vang lên, bên trong còn xen lẫn chút phấn khích và vui vẻ.
Ninh Nhất Phàm vừa đi, người hầu kia liền nói với Thẩm Ngọc Lam: “Cô mau chóng lên đây với tôi, cậu chủ nhỏ mà cáu lên thì rất khó dỗ..”
Thẩm Ngọc Lam nghe vậy liền vội vã chạy lên tầng cùng người kia...
“Cậu chủ nhỏ, cậu ăn một chút gì đi! Trưa nay cậu cũng không ăn gì rồi, sẽ rất đói”
“Không ăn, đừng làm phiền tôi! Tôi muốn gặp mặt ba ba!”
Càng đến gần phòng ngủ, càng nghe rõ động tĩnh bên trong.
Giọng nói của cậu nhóc mang theo sự non nớt, Thẩm Ngọc Lam vô thức tăng tốc độ đội chân, đáy mắt chợt nổi lên một tầng sương mù.
Con trai của cô, cô thương nhớ thằng bé suốt năm năm trời, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy được...
Thẩm Ngọc Lam đè nén cảm giác vui mừng như điên trong lòng mình, cố gắng không để bản thân lộ ra bất kì sự khác thường nào, nhìn về phía cậu nhóc nhỏ nhỏ xinh xinh đang nằm trên chiếc giường được đặt ở chính giữa căn phòng.
Cậu nhóc trùm chăn kín người, chỉ để lộ một phần đầu ở bên ngoài, một túm tóc nhỏ lộ ra, hơi lộn xộn.
Lúc này, bởi vì tức giận mà khuôn mặt nhỏ nhắn kia nhăn hết lại, bờ môi nhếch lên, bộ dáng vô cùng ngây ngô, đáng yêu.
Cô đã từng tưởng tượng ra khuôn mặt của thằng bé không biết bao nhiêu lần, nhưng cô lại chưa từng nghĩ rằng khuôn mặt của cậu lại “xinh đẹp” đến như vậy.
Nếu không phải các nét nam tính vẫn rất rõ ràng, cậu nhóc trông cực kì giống một cô bé, xinh đẹp bất thường, chính xác mà nói, con trai cực kì giống cô.
Cậu nhóc là con trai cô, chính xác tuyệt đối!
Sự ràng buộc về huyết thống khiến trái tim cô run lên bần bật.
Tay của Thẩm Ngọc Lam hết nắm vào lại mở ra, cố gắng kiềm nén tối đa cảm giác muốn ôm. lấy con mình, cô lên tiếng chào hỏi: “Thiên Vũ?”
Ninh Thiên Vũ ngoái đầu lại, cặp lông mày nhàn nhạt khẽ nhíu lại: “Dù là ai?”
“Dì tên Thẩm Ngọc Lam, là bảo mẫu mới tới” Thẩm Ngọc Lam mỉm cười, giọng nói có chút run rẩy.
“DÌ qua đây!” Ninh Thiên Vũ mở miệng ra lệnh.
Thẩm Ngọc Lam nghe theo lời cậu, bước lại gần, Ninh Thiên Vũ lập tức lấy ra một chiếc máy tính từ dưới gối, bàn tay nhỏ bé nhanh chóng gõ ở phía trên một cái gì đó.
Rất nhanh, Ninh Thiên Vũ đã xoay ngược chiếc máy tính lại, nói với Thẩm Ngọc Lam: “Dì gõ tên mình vào đây đi”.
Nhìn thấy giao diện phức tạp trên màn hình máy tính, Thẩm Ngọc Lam nhất thời kinh ngạc, vẫn nghe theo lời cậu bé mà gõ tên mình lên đó.
Qua khoảng một phút đồng hồ, Ninh Thiên Vũ để máy tính sang một bên, ngẩng đầu nói: “Dì, những thông tin về dì trước năm mười tám tuổi đều là giả”
Cậu bé nói với một giọng rất chắc chắn, trong nháy mắt, cả người Thẩm Ngọc Lam như hóa đá.
Hai bà con nhà này, rốt cuộc là yêu nghiệt đến từ phương nào?
Dù cho cô đã sửa lại thân phận của mình một cách vô cùng hoàn hảo, có thể nói là không chê vào đâu được, tại sao họ vẫn biết được...
Ninh Thiên Vũ khoanh hai tay trước ngực, nghiêm túc nhìn chằm chằm Thẩm Ngọc Lam: “DÌ, tại sao dì phải làm giả những thông tin đó, nguyên nhân là vì muốn... quyến rũ ba tôi sao?”
Bình luận facebook