Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37: Thằng bé thích là được
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nói xong, cô chỉ trên mặt đất, ba ban mươi cái túi đã đóng gói, biểu cảm vẫn rất khó coi như cũ nói: “Con nhìn xem, ở đây có mấy chục bộ quần áo, con sẽ mặc hết được sao?” Cô thuận tay cầm lấy một bộ quần áo bọc trong túi ngay bên cạnh qua, nhìn giá ghi trên mặt cái mác treo trên đó, choáng váng mất một hồi, quần áo này là dùng vàng làm ra sao? Một chiếc áo lông nhỏ như vậy, thế mà lại đến hơn một vạn.
“Mỗi lần tới đây, ba cũng không nói gì? Ninh Thiên Vũ nhìn ra Thẩm Ngọc Lam đang không vui, nhưng vẫn nhỏ giọng nói thầm.
Thẩm Ngọc Lam vừa nghe xong lời này, quay đầu, mắt nhìn Ninh Nhất Phàm, ban mắt nhìn nhau, Ninh Nhất Phàm lại còn họ nhẹ một tiếng: “Thằng bé thích là được.”
Thẩm Ngọc Lam có cảm giác như mình sắp bị bà con nhà này làm cho tức chết rồi.
Đúng, là một người ngoài, tiền của bọn họ thích tiêu như thế nào là chuyện của bọn họ, nhưng Ninh Thiên Vũ là con trai của cô, cô tự thấy mình phải có trách nhiệm bồi dưỡng, dạy dỗ con mình những quan niệm đúng đắn về giá trị.
Loại thủ đoạn này... Đâu có phải là mua quần áo, rõ ràng chính là đập tiền!
“Nếu con cảm thấy mẹ nhỏ nói có đạo lý, vậy thì con tự mình chọn ra mấy bộ mà con thích nhất giữ lại, còn nếu như con cảm thấy mẹ nhỏ nói không đúng, vậy thì mẹ nhỏ từ sau sẽ không bao giờ nói con nữa.”
Tuy rằng cô đang dùng giọng điệu thương lượng, nhưng trong mắt lại vô cùng quả quyết.
Ninh Thiên Vũ nhìn cô một cái, lại liếc mắt nhìn Ninh Nhất Phàm một cái, phát hiện anh cũng không có phản ứng gì, buông tay Thẩm Ngọc Lam ra, từ khe hở của mấy chiếc túi xem lại một vòng, sau đó mới chỉ năm cái túi: “Vậy lấy mấy bộ này trước đi!” Ngẩng đầu, căng thẳng nhìn Thẩm Ngọc Lam: “Mẹ nhỏ, được chưa ạ?”.
Kỳ thật từ nhỏ Ninh Thiên Vũ đối với tiền tài, cũng không có khái niệm gì cả, còn Ninh Nhất Phàm bởi vì vẫn luôn cảm thấy thiếu nợ cậu bé, cho nên từ trước đến nay tiêu tiền cho cậu không keo kiệt bao giờ, thế nên trước nay cậu không ý thức được, cách làm này của mình là đúng hay sai.
Cũng chưa từng có người nói cho cậu về việc đó.
Sắc mặt Thẩm Ngọc Lam rõ ràng đã hoà hoãn hơn rất nhiều, kéo thằng bé vào trong lồng ngực: “Thiên Vũ nhà chúng ta là hiểu chuyện nhất.”
Chỉ là, những người ở đây, lúc này dường như đều bị giật mình. Đối với thân phận của Thẩm Ngọc Lam, cũng bắt đầu âm thầm phỏng đoán ở trong lòng.
Ninh Thiên Vũ gọi người phụ nữ này là mẹ nhỏ... Nhưng xem cách ăn mặc của cô, rất dễ nhìn ra không ở cùng một đẳng cấp với Ninh Nhất Phàm, thế nhưng lại có thể hung dữ như vậy với Ninh Thiên Vũ, Ninh Nhất Phàm lại còn cam chịu mặc kệ!
Đây, là chuyện gì đang xảy ra?
Ánh mắt Ninh Nhất Phàm ngơ ngẩn chăm chú gián vào một chỗ, lâm vào dòng suy nghĩ, cách làm của người phụ nữ kia hôm nay, đừng nói là Ninh Thiên Vũ, kể cả anh, từ trước đến nay cũng không quá nghiêm túc suy nghĩ, anh cũng là ngậm thìa vàng mà lớn lên, đối với tiền, chẳng cần Ninh Thiên Vũ, ngay cả anh. cũng chưa từng có khái niệm về nó, cơ bản chỉ là muốn tiêu, muốn mua, cũng không cần suy xét quá nhiều.
Tức khắc, ánh mắt nhìn người phụ nữ kia, lại sâu thêm vài phần.
Một lúc lâu sau, đột nhiên hoàn hồn mới buông tạp chí trong tay, đứng lên: “Mua xong chưa? Mua xong rồi thì đi thôi.”
Từ đầu đến cuối, đối với cách làm của Thẩm Ngọc Lam, không lên tiếng, không nói tốt, cũng không nói không tốt.
Liễu Tự, lại là ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Thẩm Ngọc Lam.
Cô gái này, thật thú vị!
“Mẹ nhỏ, lần sau con sẽ không mua nhiều như vậy, mẹ đừng không vui nữa, có được không?” Từ sau khi đi ra khỏi cửa hàng thời trang trẻ em, Ninh Thiên Vũ thấy Thẩm Ngọc Lam vẫn luôn cau mày, ra sức dỗ cô.
Thẩm Ngọc Lam sờ đầu Ninh Thiên Vũ, trong lòng được an ủi.
Nói xong, cô chỉ trên mặt đất, ba ban mươi cái túi đã đóng gói, biểu cảm vẫn rất khó coi như cũ nói: “Con nhìn xem, ở đây có mấy chục bộ quần áo, con sẽ mặc hết được sao?” Cô thuận tay cầm lấy một bộ quần áo bọc trong túi ngay bên cạnh qua, nhìn giá ghi trên mặt cái mác treo trên đó, choáng váng mất một hồi, quần áo này là dùng vàng làm ra sao? Một chiếc áo lông nhỏ như vậy, thế mà lại đến hơn một vạn.
“Mỗi lần tới đây, ba cũng không nói gì? Ninh Thiên Vũ nhìn ra Thẩm Ngọc Lam đang không vui, nhưng vẫn nhỏ giọng nói thầm.
Thẩm Ngọc Lam vừa nghe xong lời này, quay đầu, mắt nhìn Ninh Nhất Phàm, ban mắt nhìn nhau, Ninh Nhất Phàm lại còn họ nhẹ một tiếng: “Thằng bé thích là được.”
Thẩm Ngọc Lam có cảm giác như mình sắp bị bà con nhà này làm cho tức chết rồi.
Đúng, là một người ngoài, tiền của bọn họ thích tiêu như thế nào là chuyện của bọn họ, nhưng Ninh Thiên Vũ là con trai của cô, cô tự thấy mình phải có trách nhiệm bồi dưỡng, dạy dỗ con mình những quan niệm đúng đắn về giá trị.
Loại thủ đoạn này... Đâu có phải là mua quần áo, rõ ràng chính là đập tiền!
“Nếu con cảm thấy mẹ nhỏ nói có đạo lý, vậy thì con tự mình chọn ra mấy bộ mà con thích nhất giữ lại, còn nếu như con cảm thấy mẹ nhỏ nói không đúng, vậy thì mẹ nhỏ từ sau sẽ không bao giờ nói con nữa.”
Tuy rằng cô đang dùng giọng điệu thương lượng, nhưng trong mắt lại vô cùng quả quyết.
Ninh Thiên Vũ nhìn cô một cái, lại liếc mắt nhìn Ninh Nhất Phàm một cái, phát hiện anh cũng không có phản ứng gì, buông tay Thẩm Ngọc Lam ra, từ khe hở của mấy chiếc túi xem lại một vòng, sau đó mới chỉ năm cái túi: “Vậy lấy mấy bộ này trước đi!” Ngẩng đầu, căng thẳng nhìn Thẩm Ngọc Lam: “Mẹ nhỏ, được chưa ạ?”.
Kỳ thật từ nhỏ Ninh Thiên Vũ đối với tiền tài, cũng không có khái niệm gì cả, còn Ninh Nhất Phàm bởi vì vẫn luôn cảm thấy thiếu nợ cậu bé, cho nên từ trước đến nay tiêu tiền cho cậu không keo kiệt bao giờ, thế nên trước nay cậu không ý thức được, cách làm này của mình là đúng hay sai.
Cũng chưa từng có người nói cho cậu về việc đó.
Sắc mặt Thẩm Ngọc Lam rõ ràng đã hoà hoãn hơn rất nhiều, kéo thằng bé vào trong lồng ngực: “Thiên Vũ nhà chúng ta là hiểu chuyện nhất.”
Chỉ là, những người ở đây, lúc này dường như đều bị giật mình. Đối với thân phận của Thẩm Ngọc Lam, cũng bắt đầu âm thầm phỏng đoán ở trong lòng.
Ninh Thiên Vũ gọi người phụ nữ này là mẹ nhỏ... Nhưng xem cách ăn mặc của cô, rất dễ nhìn ra không ở cùng một đẳng cấp với Ninh Nhất Phàm, thế nhưng lại có thể hung dữ như vậy với Ninh Thiên Vũ, Ninh Nhất Phàm lại còn cam chịu mặc kệ!
Đây, là chuyện gì đang xảy ra?
Ánh mắt Ninh Nhất Phàm ngơ ngẩn chăm chú gián vào một chỗ, lâm vào dòng suy nghĩ, cách làm của người phụ nữ kia hôm nay, đừng nói là Ninh Thiên Vũ, kể cả anh, từ trước đến nay cũng không quá nghiêm túc suy nghĩ, anh cũng là ngậm thìa vàng mà lớn lên, đối với tiền, chẳng cần Ninh Thiên Vũ, ngay cả anh. cũng chưa từng có khái niệm về nó, cơ bản chỉ là muốn tiêu, muốn mua, cũng không cần suy xét quá nhiều.
Tức khắc, ánh mắt nhìn người phụ nữ kia, lại sâu thêm vài phần.
Một lúc lâu sau, đột nhiên hoàn hồn mới buông tạp chí trong tay, đứng lên: “Mua xong chưa? Mua xong rồi thì đi thôi.”
Từ đầu đến cuối, đối với cách làm của Thẩm Ngọc Lam, không lên tiếng, không nói tốt, cũng không nói không tốt.
Liễu Tự, lại là ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Thẩm Ngọc Lam.
Cô gái này, thật thú vị!
“Mẹ nhỏ, lần sau con sẽ không mua nhiều như vậy, mẹ đừng không vui nữa, có được không?” Từ sau khi đi ra khỏi cửa hàng thời trang trẻ em, Ninh Thiên Vũ thấy Thẩm Ngọc Lam vẫn luôn cau mày, ra sức dỗ cô.
Thẩm Ngọc Lam sờ đầu Ninh Thiên Vũ, trong lòng được an ủi.
Bình luận facebook