Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 44
Anh ta đột nhiên nắm lấy tay của Thẩm Ngọc Lam: “Ngọc Lam, em ghét anh như vậy sao? Anh gọi điện thoại cho em, gửi tin nhắn cho em, em đều không trả lời...”
Thẩm Ngọc Lam rất sợ một Hạ Phong như vậy, cô vờ sờ đầu, rút tay lại, sau đó lùi về sau hai bước, kéo dài khoảng cách với Hạ Phong: “Hạ Phong, anh biết đó, giữa chúng ta là không thể nào. Anh... tha cho tôi đi, anh như vậy khiến tôi thấy rất phiền”
Sắc mặt Hạ Phong thay đổi: “Phiền? Ngọc Lam, em biết thứ anh thích là con người của em, anh không hề để ý đến những thứ khác, rốt cuộc em đang phiền chuyện gì chứ?”
“Anh không để ý, nhưng người nhà của anh cũng không để ý sao?” Thẩm Ngọc Lam buột miệng nói ra, sau đó cảm thấy lời này như là có ý nghĩa khác.
Cô vội suy nghĩ xem nên mở miệng giải thích như thế nào.
Nhưng Hạ Phong đã nắm lấy tay cô, đi về phía cửa vào sảnh tiệc, trong lòng cô ngạc nhiên: “Hạ Phong, anh làm gì vậy?”.
Hạ Phong vừa kéo cô đi nhanh vừa nói: “Hôm nay anh sẽ nói với tất cả mọi người rằng Hạ Phong anh yêu Thẩm Ngọc Lâm, để anh xem ai có ý kiến?”
Anh ta nói vậy thì làm như vậy.
Thẩm Ngọc Lam dùng sức kéo tay mình lại, nhưng vì sự chênh lệch sức lực, cô có rút thế nào cũng không rút tay lại được. Cô thấy cửa sảnh tiệc đang ở ngay trước mắt nên vô cùng gấp gáp, vốn dĩ trước đó người cô đã rất khó chịu rồi, nên trong phút chốc đã ngất đi.
“Ngọc Lam..Cảm thấy có người đang gọi mình, Thẩm Ngọc Lam muốn mở mắt ra nhưng mí mắt lại nặng trịch, gần đây thật sự đã xảy ra quá nhiều việc rồi.
Hãy để cô ngủ một giấc đi.
Ở sảnh tiệc.
Liễu Tự đang thấp giọng nói mấy câu ở bên tai Ninh Nhất Phàm, thấy đầu mày Ninh Nhất Phàm nhíu lại.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy Nhất Phàm?” Cao Nhã Uyên nhấp một ngụm rượu đỏ, nhẹ giọng hỏi.
“Không có gì, cô đi nói chuyện với bọn họ đi, một lát nữa tôi đi qua.” Nói xong, anh đi ra khỏi sảnh tiệc với Liễu Tự.
Ninh Nhất Phàm vừa bước chân đi thì có một người đàn ông bước đến.
Mặc dù vẻ ngoài của người đàn ông trước mặt không so được với Ninh Nhất Phàm, nhưng chắc chắn anh ta cũng là một người nổi bật trong số những khách nam đang cómặt tại đây.
“Sao anh lại đến đây?” Sau khi Cao Nhã Uyên nhìn thấy rõ người đến là ai, sắc mặt cô ta hơi trầm xuống.
Người đàn ông cũng nhẹ ly rượu đỏ trong tay với cái ly trong tay Cao Nhã Uyên, thấp giọng nói: “Nhã Uyên, em không muốn biết em rể nhà anh đi làm gì sao?”
“Rốt cuộc anh muốn nói gì?” Cao Nhã Uyên cúi thấp đầu, che giấu sự chán ghét trong mắt.
Người đàn ông này này là anh trai cùng ba khác mẹ với cô ta, tên là Cao Sơn.
Ngày sinh của anh ta chỉ cách cô ta có vài ngày, cũng có nghĩa là, ba của cố xảy ra quan hệ cùng lúc với hai người phụ nữ, sinh ra cô ta và Cao Sơn.
Bởi vì hai người chỉ cách nhau mấy ngày, vì vậy lúc Cao Sơn được ôm về, ba cô ta đã nói với bên ngoài là mẹ cô ta đã sinh ra một cặp sinh đôi long phụng.
Sau này, vì lý do đó mà mẹ cô ta mắc bệnh trầm cảm, ngày càng trở nên suy sụp.
Lúc nhỏ, cô ta không hiểu chuyện, tưởng rằng Cao Sơn thật sự là anh trai song sinh của mình, nên từ nhỏ cô ta đã rất thích dính lấy anh ta.
Cho đến khi cô ta lên cấp hai, vô tình nghe thấy ba mẹ cãi nhau, cô ta mới hiểu ra, thì ra anh của cô ta là do người phụ nữ bên ngoài sinh.
Còn mẹ cô ta là vì mẹ của anh trai nên mới đau khổ nhiều năm như vậy. Vì vậy sau ngày hôm đó, cô ta chưa từng bày ra sắc mặt tốt với người anh trai Cao Sơn này.
Ngược lại, trước giờ Cao Sơn vẫn luôn thuận theo cô ta, chiều cô ta.
“Anh thấy anh ta không hề yêu em, nếu đã như vậy thì em cần gì phải dây dưa với anh ta chứ?”
“Ai nói với anh là anh ấy không yêu tôi? Anh không thấy những năm nay, anh ấy đối xử với tôi tốt như thế nào sao? Với tính cách của anh ấy, nếu như anh ấy không yêu tôi thì anh cảm thấy anh ấy sẽ đính hôn với tôi sao?”
Cao Nhã Uyên không nhịn được mà gầm nhẹ, đè ép lửa giận khiến cô ta không ngừng run người. Cho dù những gì Cao Sơn nói là sự thật thì cô ta cũng không muốn thừa nhận. Những năm qua, cô ta cố gắng như vậy, cô ta phối hợp với Ninh Nhất Phàm ở khắp nơi, thậm chí là để anh vui mà thay đổi sở thích của mình, cô ta không tin là anh không nhìn thấy, cô ta càng không tin anh chịu lấy cô ta chỉ vì biết ơn cô ta.
Thẩm Ngọc Lam rất sợ một Hạ Phong như vậy, cô vờ sờ đầu, rút tay lại, sau đó lùi về sau hai bước, kéo dài khoảng cách với Hạ Phong: “Hạ Phong, anh biết đó, giữa chúng ta là không thể nào. Anh... tha cho tôi đi, anh như vậy khiến tôi thấy rất phiền”
Sắc mặt Hạ Phong thay đổi: “Phiền? Ngọc Lam, em biết thứ anh thích là con người của em, anh không hề để ý đến những thứ khác, rốt cuộc em đang phiền chuyện gì chứ?”
“Anh không để ý, nhưng người nhà của anh cũng không để ý sao?” Thẩm Ngọc Lam buột miệng nói ra, sau đó cảm thấy lời này như là có ý nghĩa khác.
Cô vội suy nghĩ xem nên mở miệng giải thích như thế nào.
Nhưng Hạ Phong đã nắm lấy tay cô, đi về phía cửa vào sảnh tiệc, trong lòng cô ngạc nhiên: “Hạ Phong, anh làm gì vậy?”.
Hạ Phong vừa kéo cô đi nhanh vừa nói: “Hôm nay anh sẽ nói với tất cả mọi người rằng Hạ Phong anh yêu Thẩm Ngọc Lâm, để anh xem ai có ý kiến?”
Anh ta nói vậy thì làm như vậy.
Thẩm Ngọc Lam dùng sức kéo tay mình lại, nhưng vì sự chênh lệch sức lực, cô có rút thế nào cũng không rút tay lại được. Cô thấy cửa sảnh tiệc đang ở ngay trước mắt nên vô cùng gấp gáp, vốn dĩ trước đó người cô đã rất khó chịu rồi, nên trong phút chốc đã ngất đi.
“Ngọc Lam..Cảm thấy có người đang gọi mình, Thẩm Ngọc Lam muốn mở mắt ra nhưng mí mắt lại nặng trịch, gần đây thật sự đã xảy ra quá nhiều việc rồi.
Hãy để cô ngủ một giấc đi.
Ở sảnh tiệc.
Liễu Tự đang thấp giọng nói mấy câu ở bên tai Ninh Nhất Phàm, thấy đầu mày Ninh Nhất Phàm nhíu lại.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy Nhất Phàm?” Cao Nhã Uyên nhấp một ngụm rượu đỏ, nhẹ giọng hỏi.
“Không có gì, cô đi nói chuyện với bọn họ đi, một lát nữa tôi đi qua.” Nói xong, anh đi ra khỏi sảnh tiệc với Liễu Tự.
Ninh Nhất Phàm vừa bước chân đi thì có một người đàn ông bước đến.
Mặc dù vẻ ngoài của người đàn ông trước mặt không so được với Ninh Nhất Phàm, nhưng chắc chắn anh ta cũng là một người nổi bật trong số những khách nam đang cómặt tại đây.
“Sao anh lại đến đây?” Sau khi Cao Nhã Uyên nhìn thấy rõ người đến là ai, sắc mặt cô ta hơi trầm xuống.
Người đàn ông cũng nhẹ ly rượu đỏ trong tay với cái ly trong tay Cao Nhã Uyên, thấp giọng nói: “Nhã Uyên, em không muốn biết em rể nhà anh đi làm gì sao?”
“Rốt cuộc anh muốn nói gì?” Cao Nhã Uyên cúi thấp đầu, che giấu sự chán ghét trong mắt.
Người đàn ông này này là anh trai cùng ba khác mẹ với cô ta, tên là Cao Sơn.
Ngày sinh của anh ta chỉ cách cô ta có vài ngày, cũng có nghĩa là, ba của cố xảy ra quan hệ cùng lúc với hai người phụ nữ, sinh ra cô ta và Cao Sơn.
Bởi vì hai người chỉ cách nhau mấy ngày, vì vậy lúc Cao Sơn được ôm về, ba cô ta đã nói với bên ngoài là mẹ cô ta đã sinh ra một cặp sinh đôi long phụng.
Sau này, vì lý do đó mà mẹ cô ta mắc bệnh trầm cảm, ngày càng trở nên suy sụp.
Lúc nhỏ, cô ta không hiểu chuyện, tưởng rằng Cao Sơn thật sự là anh trai song sinh của mình, nên từ nhỏ cô ta đã rất thích dính lấy anh ta.
Cho đến khi cô ta lên cấp hai, vô tình nghe thấy ba mẹ cãi nhau, cô ta mới hiểu ra, thì ra anh của cô ta là do người phụ nữ bên ngoài sinh.
Còn mẹ cô ta là vì mẹ của anh trai nên mới đau khổ nhiều năm như vậy. Vì vậy sau ngày hôm đó, cô ta chưa từng bày ra sắc mặt tốt với người anh trai Cao Sơn này.
Ngược lại, trước giờ Cao Sơn vẫn luôn thuận theo cô ta, chiều cô ta.
“Anh thấy anh ta không hề yêu em, nếu đã như vậy thì em cần gì phải dây dưa với anh ta chứ?”
“Ai nói với anh là anh ấy không yêu tôi? Anh không thấy những năm nay, anh ấy đối xử với tôi tốt như thế nào sao? Với tính cách của anh ấy, nếu như anh ấy không yêu tôi thì anh cảm thấy anh ấy sẽ đính hôn với tôi sao?”
Cao Nhã Uyên không nhịn được mà gầm nhẹ, đè ép lửa giận khiến cô ta không ngừng run người. Cho dù những gì Cao Sơn nói là sự thật thì cô ta cũng không muốn thừa nhận. Những năm qua, cô ta cố gắng như vậy, cô ta phối hợp với Ninh Nhất Phàm ở khắp nơi, thậm chí là để anh vui mà thay đổi sở thích của mình, cô ta không tin là anh không nhìn thấy, cô ta càng không tin anh chịu lấy cô ta chỉ vì biết ơn cô ta.
Bình luận facebook