Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 69
Nghĩ như vậy trong lòng cô lộp bộp một tiếng, người ta nói, được cưng chiều sinh hư, là giống như cô bây giờ đây sao?
Ninh Nhất Phàm nhìn cô một cái thật sâu, sau đó xoay người về xe. Không cho Thẩm Ngọc Lam cơ hội phản ứng chiếc xe màu đen đã gào thét phóng đi.
Thẩm Ngọc Lam nhìn đèn sau đuôi xe càng lúc càng đi xa bỗng thở phào nhẹ nhõm, nhưng không phải sự nhẹ nhõm như khi từ chối Hạ Phong, mà chỉ thấy trong lòng trống rỗng.
Thẩm Ngọc Lam cho rằng hung dữ với anh một chập anh chắc chắn sẽ buông tha cô. Dù sao người cao ngạo như Ninh Nhất Phàm không bao giờ làm mấy chuyện bám riết không tha đầu.
Đêm đó Thẩm Ngọc Lam đang ngủ say thì mơ màng nghe có người gõ cửa.
“Thẩm Ngọc Lam, em mở cửa ra cho tôi, nếu không tối kêu người phá cửa” Giọng anh có hơi khàn, nghe như mới uống rượu.
Lòng Thẩm Ngọc Lam rối bời, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, cắn răng nói:
“Ninh Nhất Phàm, anh không về nhà mà đến chỗ tôi làm cái gì?”
Nói xong cô đi lấy hộp trang điểm để cách đó không xa mở ra, nhanh chóng hóa trang cho mình, vốn nghĩ ở một mình an toàn cho nên trước khi đi ngủ cô đã tẩy trang, xem tình hình này thì sau này đi ngủ cũng phải hóa trang mới được.
“Em mau mở cửa” Giọng Ninh Nhất Phàm như ra lệnh.
“Anh đợi một chút, tôi đang mặc quần áo” Cô biết với tính cách của anh thì nếu cô không mở cửa anh sẽ phá cửa thật.
Sau đó bên ngoài không có tiếng động nữa. Thẩm Ngọc Lam kiểm tra kỹ càng lớp hóa trang thấy không có vấn đề gì mới đi ra mở cửa. Sau đó một thân hình cao lớn ập lên người cô. Cô đỡ anh lên giường, phòng này rất nhỏ, chỗ có thể ngồi được chỉ có trên giường.
Ánh mắt sắc bén của Ninh Nhất Phàm xuyên qua ánh đèn tối tăm nhìn Thẩm Ngọc Lam.
Cánh tay dài duỗi ra, người vốn đang đứng cạnh giường bị kéo ngã xuống giường, tiếp theo Thẩm Ngọc Lam cảm thấy cả người bị đè lên, cô giãy giụa đứng dậy nhưng lại không động đậy được.
Mùi rượu xông vào mũi làm cho Thẩm Ngọc Lam nhíu mày. “Ninh Nhất Phàm, anh tỉnh táo lại đi.” Ánh đèn mờ ảo xuyên thấu qua bức màn chiếu lên gương mặt anh, trên trán có một lọn tóc rối rũ xuống che mi mắt khiến anh vừa đẹp trai vừa hoang dã, làm Thẩm Ngọc Lam nhìn đến ngây người, cô ép mình nghiêng đầu qua không nhìn nữa, sau đó lên tiếng nhắc nhở anh, cũng là nhắc nhở mình.
Ninh Nhất Phàm rút tay về đưa lên chạm vào mặt cô, nhẹ nhàng vuốt ve, lần đầu tiên trong cuộc đời có người cho anh biết mùi vị bị từ chối.
Thẩm Ngọc Lam cảm thấy toàn thân tê dại như bị điện giật, cố nhịn không được nuốt nước miếng.
Anh kéo mặt cô qua nhìn thẳng vào mình, môi mỏng khẽ nhếch phun ra giọng nói trầm thấp: "Ngọc Lam, em thật sự chán ghét tôi đến vậy sao?”
Thẩm Ngọc Lam ngẩn ra, sau đó bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt anh cười trả lời: "Anh Ninh, anh cảm thấy lúc trước anh đối xử với tôi như vậy tôi có thể thích anh sao?”
Nói xong nhìn lên trần nhà, không dám nhìn anh nữa.
Ninh Nhất Phàm đè chặt hai tay, cúi đầu nhìn cô, gằn từng chữ: "Tôi bù đắp cho em, được không?” Trong giọng điệu mang theo ý cầu xin.
Thẩm Ngọc Lam cảm thấy cổ họng khô khốc, tim đập thình thịch, người cao quý như Ninh Nhất Phàm lại nói muốn bù đắp cho cô... Ai nói trong lòng không xúc động được?
Nhưng anh đã là chồng sắp cưới của người khác thì bù đắp thế nào?
“Anh Ninh, mặc kệ anh làm gì tôi cũng sẽ không thích anh đâu, bởi vì tôi không thể yêu người đàn ông của người khác” Biết rõ nói như vậy sẽ chọc giận anh nhưng Thẩm Ngọc Lam vẫn nói ra.
“Người đàn ông của người khác? Ý em là nếu tôi độc thân thì em có thể suy nghĩ lại?” Ninh Nhất Phàm khiêu khích nhìn Thẩm Ngọc Lam.
Thẩm Ngọc Lam cắn môi đảo mắt, cô miễn cưỡng gật đầu, có lẽ sâu trong nội tâm cô cũng rất muốn biết người đàn ông này rốt cuộc có nghiêm túc hay không?
Ninh Nhất Phàm nhìn cô một cái thật sâu, sau đó xoay người về xe. Không cho Thẩm Ngọc Lam cơ hội phản ứng chiếc xe màu đen đã gào thét phóng đi.
Thẩm Ngọc Lam nhìn đèn sau đuôi xe càng lúc càng đi xa bỗng thở phào nhẹ nhõm, nhưng không phải sự nhẹ nhõm như khi từ chối Hạ Phong, mà chỉ thấy trong lòng trống rỗng.
Thẩm Ngọc Lam cho rằng hung dữ với anh một chập anh chắc chắn sẽ buông tha cô. Dù sao người cao ngạo như Ninh Nhất Phàm không bao giờ làm mấy chuyện bám riết không tha đầu.
Đêm đó Thẩm Ngọc Lam đang ngủ say thì mơ màng nghe có người gõ cửa.
“Thẩm Ngọc Lam, em mở cửa ra cho tôi, nếu không tối kêu người phá cửa” Giọng anh có hơi khàn, nghe như mới uống rượu.
Lòng Thẩm Ngọc Lam rối bời, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, cắn răng nói:
“Ninh Nhất Phàm, anh không về nhà mà đến chỗ tôi làm cái gì?”
Nói xong cô đi lấy hộp trang điểm để cách đó không xa mở ra, nhanh chóng hóa trang cho mình, vốn nghĩ ở một mình an toàn cho nên trước khi đi ngủ cô đã tẩy trang, xem tình hình này thì sau này đi ngủ cũng phải hóa trang mới được.
“Em mau mở cửa” Giọng Ninh Nhất Phàm như ra lệnh.
“Anh đợi một chút, tôi đang mặc quần áo” Cô biết với tính cách của anh thì nếu cô không mở cửa anh sẽ phá cửa thật.
Sau đó bên ngoài không có tiếng động nữa. Thẩm Ngọc Lam kiểm tra kỹ càng lớp hóa trang thấy không có vấn đề gì mới đi ra mở cửa. Sau đó một thân hình cao lớn ập lên người cô. Cô đỡ anh lên giường, phòng này rất nhỏ, chỗ có thể ngồi được chỉ có trên giường.
Ánh mắt sắc bén của Ninh Nhất Phàm xuyên qua ánh đèn tối tăm nhìn Thẩm Ngọc Lam.
Cánh tay dài duỗi ra, người vốn đang đứng cạnh giường bị kéo ngã xuống giường, tiếp theo Thẩm Ngọc Lam cảm thấy cả người bị đè lên, cô giãy giụa đứng dậy nhưng lại không động đậy được.
Mùi rượu xông vào mũi làm cho Thẩm Ngọc Lam nhíu mày. “Ninh Nhất Phàm, anh tỉnh táo lại đi.” Ánh đèn mờ ảo xuyên thấu qua bức màn chiếu lên gương mặt anh, trên trán có một lọn tóc rối rũ xuống che mi mắt khiến anh vừa đẹp trai vừa hoang dã, làm Thẩm Ngọc Lam nhìn đến ngây người, cô ép mình nghiêng đầu qua không nhìn nữa, sau đó lên tiếng nhắc nhở anh, cũng là nhắc nhở mình.
Ninh Nhất Phàm rút tay về đưa lên chạm vào mặt cô, nhẹ nhàng vuốt ve, lần đầu tiên trong cuộc đời có người cho anh biết mùi vị bị từ chối.
Thẩm Ngọc Lam cảm thấy toàn thân tê dại như bị điện giật, cố nhịn không được nuốt nước miếng.
Anh kéo mặt cô qua nhìn thẳng vào mình, môi mỏng khẽ nhếch phun ra giọng nói trầm thấp: "Ngọc Lam, em thật sự chán ghét tôi đến vậy sao?”
Thẩm Ngọc Lam ngẩn ra, sau đó bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt anh cười trả lời: "Anh Ninh, anh cảm thấy lúc trước anh đối xử với tôi như vậy tôi có thể thích anh sao?”
Nói xong nhìn lên trần nhà, không dám nhìn anh nữa.
Ninh Nhất Phàm đè chặt hai tay, cúi đầu nhìn cô, gằn từng chữ: "Tôi bù đắp cho em, được không?” Trong giọng điệu mang theo ý cầu xin.
Thẩm Ngọc Lam cảm thấy cổ họng khô khốc, tim đập thình thịch, người cao quý như Ninh Nhất Phàm lại nói muốn bù đắp cho cô... Ai nói trong lòng không xúc động được?
Nhưng anh đã là chồng sắp cưới của người khác thì bù đắp thế nào?
“Anh Ninh, mặc kệ anh làm gì tôi cũng sẽ không thích anh đâu, bởi vì tôi không thể yêu người đàn ông của người khác” Biết rõ nói như vậy sẽ chọc giận anh nhưng Thẩm Ngọc Lam vẫn nói ra.
“Người đàn ông của người khác? Ý em là nếu tôi độc thân thì em có thể suy nghĩ lại?” Ninh Nhất Phàm khiêu khích nhìn Thẩm Ngọc Lam.
Thẩm Ngọc Lam cắn môi đảo mắt, cô miễn cưỡng gật đầu, có lẽ sâu trong nội tâm cô cũng rất muốn biết người đàn ông này rốt cuộc có nghiêm túc hay không?
Bình luận facebook