Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47: Mộc Thuần tức giận
“Tôi đưa cô đi làm quen với vài người bạn được không?” Thiên Tường nhìn người đang ngại ngùng khoác tay mình, lịch thiệp hỏi.
“Được.” Mộc Thuần gật khẽ, cô cũng không biết phải đi đâu, nói chuyện với ai, cứ bám sát Thiên Tường thì hơn.
Bữa tiệc còn chưa bắt đầu, Đặng gia đã tiếp đón họ bằng những loại rượu quý đắt tiền. Mộc Thuần đi theo Thiên Tường uống một chút, thấy cô thoải mái như thế, hắn khá bất ngờ:
“Tửu lượng của cô rất tốt?”
“Cũng tạm thôi.” Mộc Thuần cười trêu: “Tôi nghĩ mình có thể uống đến mức anh nghèo.”
“Rất vinh hạnh.”
Thiên Tường nhỏ giọng nói với cô, sau đó đưa cô đến chỗ bạn mình. Thấy hai người họ khoác tay đi cùng nhau, ai nấy đều mở to mắt trêu:
“Đặng thiếu gia, cậu có bạn gái từ khi nào vậy hả?”
“Vị tiểu thư này xinh đẹp thật đó, đúng là tên may mắn!”
“Không phải, cô ấy chỉ là một người bạn thôi.” Thiên Tường cười cười, càng phủ nhận, đám người càng nghĩ họ mờ ám.
Mộc Thuần phải mỉm cười giải thích:
“Thật sự chỉ là bạn thôi.”
Quan hệ giữa họ cũng không quá thân thiết như mọi người nghĩ, cô tự biết thân biết phận mà lui về sau nửa bước so với Thiên Tường. Hắn phát hiện ra nhưng cũng không nói gì, chú tâm trao đổi với bạn bè.
Mộc Thuần im lặng hết mức có thể, nỗ lực giảm sự tồn tại của bản thân xuống. Cô chỉ muốn đến tìm Phi Vũ ba mặt một lời và tiện thể chúc mừng sinh nhật Tiểu Vy rồi về, nơi này vừa ồn ào vừa hỗn tạp, cô không thích lắm.
Bữa tiệc bắt đầu hơn nửa, Mộc Thuần vẫn chưa đợi được người cần đợi. Cô sốt ruột đứng trong góc, liên tục quan sát cửa chính, tim đập mỗi lúc một nhanh hơn.
Cửa lại mở ra một lần nữa, báo hiệu có một vị khách khác đến dự tiệc trễ. Mộc Thuần ngẩng đầu lên nhìn, trong sảnh vang lên tiếng nhạc du dương và tiếng trò chuyện xì xào, nhưng tất cả dường như đều biến mất, thời gian trôi chậm lại khi người đàn ông kia xuất hiện trong tầm mắt của cô.
Phi Vũ, với một bộ tây trang màu đen đơn giản và giày da đi về phía này. Dáng người của anh rất cao, phong thái đĩnh đạc gật đầu với những người bắt chuyện.
Đó là người cô mong mỏi, là chồng ngốc sẵn sàng lao xuống cầu thang bảo vệ cô, ôm chặt cô vào lòng.
Mộc Thuần tiến lên mấy bước, nhưng còn chưa đến được chỗ Phi Vũ thì cổ tay đột nhiên bị kéo nhẹ. Cô quay đầu, thấy Thiên Tường đang cười hỏi:
“Có thời gian rồi, nhảy với tôi một điệu được không?”
“Tôi không biết khiêu vũ.” Mộc Thuần lắc đầu từ chối. “Thiên Tường, tôi phải gặp một người, anh có gì nói sau được không?”
“Ừm? Cô muốn gặp ai? Cô quen người trong bữa tiệc à?”
“Là anh ấy, người mà tôi muốn tìm.” Mộc Thuần có chút kích động quay đầu nhìn qua. Cô vừa nói xong thì Phi Vũ cũng di chuyển về phía này, bộ dáng đó là chuẩn bị chào hỏi Thiên Tường?
Hơi thở của cô trở nên hỗn loạn, ánh mắt như mất hồn mà chăm chú quan sát từng cử động thật nhỏ của Phi Vũ. Hai người đứng đối diện nhau mà cô ngỡ là xa tận trời mây, chân của cô bắt đầu cứng đờ, miệng lưỡi cũng không hoạt động nữa.
Mộc Thuần biết bản thân đã yêu Phi Vũ, cô từ bỏ cuộc sống bình yên mình từng chút từng chút một xây dựng để đến thành phố phồn hoa này tìm anh, chỉ muốn để anh biết cô rất nhớ anh mà thôi.
Môi Mộc Thuần hơi run, khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại nửa mét, cô thấp giọng gọi anh:
“Phi Vũ.”
Không giống như trong tưởng tượng của cô, anh không hề vui vẻ hay khó chịu, không có một chút biểu cảm đặc biệt nào khác ngoài gật đầu với cô và nói:
“Chào cô.”
Khuôn mặt anh như thể đang tự hỏi cô là ai, tại sao lại chào anh. Thái độ này là sao? Mộc Thuần nhíu mày:
“Chỉ vậy thôi? “Chào cô” là ý gì? Anh không định giải thích với em sao?”
Trước câu hỏi của cô, Phi Vũ khá là hững hờ, anh quay sang nhìn Thiên Tường rồi cười khẽ:
“Bạn gái cậu à?”
“Không, tôi đã phải trả lời câu hỏi này rất nhiều lần rồi đó.” Thiên Tường nhún vai. “Mặc dù tôi rất muốn nói là đúng vậy, nhưng cô ấy chỉ là bạn thôi.”
“Ồ?” Phi Vũ cũng không ngờ Thiên Tường có ngày sẽ để tâm đến một cô gái.
Hai người chỉ nói chuyện mấy câu đơn giản, nhưng đối với Mộc Thuần thì thời gian dường như đã trôi qua rất lâu. Cô hoang mang nhìn Phi Vũ, hỏi lại một lần nữa:
“Phi Vũ, anh đang giả vờ phải không?”
“Xin lỗi, tôi không hiểu câu hỏi lắm.” Phi Vũ khá lịch sự khi biết đây là người phụ nữ mà Thiên Tường mang tới, chỉ vậy thôi. Sao cô lại nhìn anh bằng biểu cảm đau lòng đó?
“Anh…” Mộc Thuần tức đến nỗi nói không thành lời, cô siết chặt nắm đấm, sau đó vung tay lên, trực tiếp cho Phi Vũ một cái tát.
Chát.
“Đồ tồi! Coi như tôi nhìn nhầm anh!”
Âm thanh vang dội này khiến mọi người đang trò chuyện vui vẻ lập tức dừng lại, quay đầu nhìn bọn họ.
“Chuyện gì vậy?”
“Sao thế?”
Trong cơn giận, Mộc Thuần đánh vô cùng mạnh, mà Phi Vũ không ngờ tới sẽ bị đánh, vốn đang thả lỏng người nên đã lĩnh trọn năm dấu tay trên mặt.
Đặng Thiên Tường giật mình nhìn cô: “Mộc Thuần!”
Hắn vừa mới quay sang đã thấy đôi mắt cô đỏ hoe, hốc mắt long lanh ánh nước như thể sẽ khóc bất kỳ lúc nào.
Mà lúc này, Phi Vũ đưa tay sờ lên gò má của mình, khuôn mặt tuấn mỹ treo lên nụ cười nhẹ:
“Bạn gái của cậu sao lại đánh tôi vậy, Thiên Tường?”
“Được.” Mộc Thuần gật khẽ, cô cũng không biết phải đi đâu, nói chuyện với ai, cứ bám sát Thiên Tường thì hơn.
Bữa tiệc còn chưa bắt đầu, Đặng gia đã tiếp đón họ bằng những loại rượu quý đắt tiền. Mộc Thuần đi theo Thiên Tường uống một chút, thấy cô thoải mái như thế, hắn khá bất ngờ:
“Tửu lượng của cô rất tốt?”
“Cũng tạm thôi.” Mộc Thuần cười trêu: “Tôi nghĩ mình có thể uống đến mức anh nghèo.”
“Rất vinh hạnh.”
Thiên Tường nhỏ giọng nói với cô, sau đó đưa cô đến chỗ bạn mình. Thấy hai người họ khoác tay đi cùng nhau, ai nấy đều mở to mắt trêu:
“Đặng thiếu gia, cậu có bạn gái từ khi nào vậy hả?”
“Vị tiểu thư này xinh đẹp thật đó, đúng là tên may mắn!”
“Không phải, cô ấy chỉ là một người bạn thôi.” Thiên Tường cười cười, càng phủ nhận, đám người càng nghĩ họ mờ ám.
Mộc Thuần phải mỉm cười giải thích:
“Thật sự chỉ là bạn thôi.”
Quan hệ giữa họ cũng không quá thân thiết như mọi người nghĩ, cô tự biết thân biết phận mà lui về sau nửa bước so với Thiên Tường. Hắn phát hiện ra nhưng cũng không nói gì, chú tâm trao đổi với bạn bè.
Mộc Thuần im lặng hết mức có thể, nỗ lực giảm sự tồn tại của bản thân xuống. Cô chỉ muốn đến tìm Phi Vũ ba mặt một lời và tiện thể chúc mừng sinh nhật Tiểu Vy rồi về, nơi này vừa ồn ào vừa hỗn tạp, cô không thích lắm.
Bữa tiệc bắt đầu hơn nửa, Mộc Thuần vẫn chưa đợi được người cần đợi. Cô sốt ruột đứng trong góc, liên tục quan sát cửa chính, tim đập mỗi lúc một nhanh hơn.
Cửa lại mở ra một lần nữa, báo hiệu có một vị khách khác đến dự tiệc trễ. Mộc Thuần ngẩng đầu lên nhìn, trong sảnh vang lên tiếng nhạc du dương và tiếng trò chuyện xì xào, nhưng tất cả dường như đều biến mất, thời gian trôi chậm lại khi người đàn ông kia xuất hiện trong tầm mắt của cô.
Phi Vũ, với một bộ tây trang màu đen đơn giản và giày da đi về phía này. Dáng người của anh rất cao, phong thái đĩnh đạc gật đầu với những người bắt chuyện.
Đó là người cô mong mỏi, là chồng ngốc sẵn sàng lao xuống cầu thang bảo vệ cô, ôm chặt cô vào lòng.
Mộc Thuần tiến lên mấy bước, nhưng còn chưa đến được chỗ Phi Vũ thì cổ tay đột nhiên bị kéo nhẹ. Cô quay đầu, thấy Thiên Tường đang cười hỏi:
“Có thời gian rồi, nhảy với tôi một điệu được không?”
“Tôi không biết khiêu vũ.” Mộc Thuần lắc đầu từ chối. “Thiên Tường, tôi phải gặp một người, anh có gì nói sau được không?”
“Ừm? Cô muốn gặp ai? Cô quen người trong bữa tiệc à?”
“Là anh ấy, người mà tôi muốn tìm.” Mộc Thuần có chút kích động quay đầu nhìn qua. Cô vừa nói xong thì Phi Vũ cũng di chuyển về phía này, bộ dáng đó là chuẩn bị chào hỏi Thiên Tường?
Hơi thở của cô trở nên hỗn loạn, ánh mắt như mất hồn mà chăm chú quan sát từng cử động thật nhỏ của Phi Vũ. Hai người đứng đối diện nhau mà cô ngỡ là xa tận trời mây, chân của cô bắt đầu cứng đờ, miệng lưỡi cũng không hoạt động nữa.
Mộc Thuần biết bản thân đã yêu Phi Vũ, cô từ bỏ cuộc sống bình yên mình từng chút từng chút một xây dựng để đến thành phố phồn hoa này tìm anh, chỉ muốn để anh biết cô rất nhớ anh mà thôi.
Môi Mộc Thuần hơi run, khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại nửa mét, cô thấp giọng gọi anh:
“Phi Vũ.”
Không giống như trong tưởng tượng của cô, anh không hề vui vẻ hay khó chịu, không có một chút biểu cảm đặc biệt nào khác ngoài gật đầu với cô và nói:
“Chào cô.”
Khuôn mặt anh như thể đang tự hỏi cô là ai, tại sao lại chào anh. Thái độ này là sao? Mộc Thuần nhíu mày:
“Chỉ vậy thôi? “Chào cô” là ý gì? Anh không định giải thích với em sao?”
Trước câu hỏi của cô, Phi Vũ khá là hững hờ, anh quay sang nhìn Thiên Tường rồi cười khẽ:
“Bạn gái cậu à?”
“Không, tôi đã phải trả lời câu hỏi này rất nhiều lần rồi đó.” Thiên Tường nhún vai. “Mặc dù tôi rất muốn nói là đúng vậy, nhưng cô ấy chỉ là bạn thôi.”
“Ồ?” Phi Vũ cũng không ngờ Thiên Tường có ngày sẽ để tâm đến một cô gái.
Hai người chỉ nói chuyện mấy câu đơn giản, nhưng đối với Mộc Thuần thì thời gian dường như đã trôi qua rất lâu. Cô hoang mang nhìn Phi Vũ, hỏi lại một lần nữa:
“Phi Vũ, anh đang giả vờ phải không?”
“Xin lỗi, tôi không hiểu câu hỏi lắm.” Phi Vũ khá lịch sự khi biết đây là người phụ nữ mà Thiên Tường mang tới, chỉ vậy thôi. Sao cô lại nhìn anh bằng biểu cảm đau lòng đó?
“Anh…” Mộc Thuần tức đến nỗi nói không thành lời, cô siết chặt nắm đấm, sau đó vung tay lên, trực tiếp cho Phi Vũ một cái tát.
Chát.
“Đồ tồi! Coi như tôi nhìn nhầm anh!”
Âm thanh vang dội này khiến mọi người đang trò chuyện vui vẻ lập tức dừng lại, quay đầu nhìn bọn họ.
“Chuyện gì vậy?”
“Sao thế?”
Trong cơn giận, Mộc Thuần đánh vô cùng mạnh, mà Phi Vũ không ngờ tới sẽ bị đánh, vốn đang thả lỏng người nên đã lĩnh trọn năm dấu tay trên mặt.
Đặng Thiên Tường giật mình nhìn cô: “Mộc Thuần!”
Hắn vừa mới quay sang đã thấy đôi mắt cô đỏ hoe, hốc mắt long lanh ánh nước như thể sẽ khóc bất kỳ lúc nào.
Mà lúc này, Phi Vũ đưa tay sờ lên gò má của mình, khuôn mặt tuấn mỹ treo lên nụ cười nhẹ:
“Bạn gái của cậu sao lại đánh tôi vậy, Thiên Tường?”
Bình luận facebook