Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 72: Phu nhân về rồi
Trong nhà hàng liên tục vang lên tiếng hít mạnh và tiếng kêu thảm thiết như bị chọc tiết của người phụ nữ kia. Cô ta run rẩy sờ vào trán mình, đầu ngón tay chạm đến chất lỏng sền sệt, mũi ngửi được mùi vị tanh tưởi từ vết thương mà không khỏi điên máu. Bị đánh? Cô ta bị đánh hủy dung rồi?
Mộc Thuần thấy người phụ nữ kia ngóc đầu dậy thì vung tay lên.
Chát.
Một ly nước, một cú đập từ ly thủy tinh, bồi thêm cái tát này vẫn chưa đủ khiến Mộc Thuần hả giận. Tử Thiêm là cục cưng bảo bối của cô, chưa bao giờ cô dám đánh thằng bé nặng lấy một lần mà có người dám tát thằng bé như thế, cô chịu được mới là lạ! Cô không phải loại hiền thục gì cho cam, ai động vào con cô thì chết với cô!
Cô gái kia bị đánh đến ngây người:
“Cô bị điên à?”
“Cô mới bị điên! Đôi giày của cô bao nhiêu tiền? Tôi để thằng bé xin lỗi rồi bồi thường cho cô không được à? Từ lúc gặp mặt ở cửa tôi đã nhịn cô rồi đấy.” Mộc Thuần mặt mũi nghiêm trọng, còn hung dữ hơn cô ta nhiều.
Mọi người cũng xì xầm to nhỏ, cảm thấy mặc dù Mộc Thuần có hơi nặng tay nhưng ai bảo người phụ nữ kia lại đánh con trai người ta trước. Chuyện này rất khó nói, tốt nhất bọn họ không nên tham dự vào.
Nhân viên của nhà hàng cũng thì thầm, vỗ vỗ lưng Tử Thiêm:
“Thằng bé nó còn nhỏ thế kia mà…”
Mộc Thuần cầm lấy túi xách, nhìn người phụ nữ kia bằng ánh mắt cảnh cáo khiến cô ta đang muốn nói gì đó cũng phải ngậm miệng vào. Xuất thân từ chợ cá, Mộc Thuần từ nhỏ đã có một chút máu giang hồ trong người, bình thường cũng thôi, ai chọc vào cô thì rất dễ ăn đập.
Cô rút khăn giấy trên bàn lau đi vết nước trái cây dính vào tay, sau đó đi đến chỗ con trai, ngồi xuống hỏi thằng bé bằng giọng dịu dàng:
“Con còn đau không?”
Tử Thiêm nắm nắm tay mẹ mình:
“Con không sao, tay mẹ có đau không ạ?”
“Không đau, đi thôi, mẹ đưa con đến chỗ khác mua kem.”
“Vâng.”
Mộc Thuần nắm tay con trai, để lại số điện cho nhân viên phòng khi cần cô bồi thường gì đó rồi dẫn thằng bé rời đi. Lúc này, người phụ nữ ở trong góc mới khóc lóc ầm ĩ lên, cầm điện thoại gọi cho người yêu vừa kể khổ vừa mắng:
“Tại sao hôm nay anh không đến? Oa, anh để người ta bắt nạt em! Em đau quá, em sắp chết rồi…”
Mọi người khuyên can không được, nhân viên khó xử mời quản lý tới, gọi người “khiêng” cô ta ra khỏi nhà hàng và đưa đi bệnh viện. Quản lý kiểm tra camera thấy sự việc có chút khó giải quyết, đành ngậm ngùi bỏ qua, dù sao làm to chuyện cũng chỉ khiến họ gặp rắc rối.
Mộc Thuần ra khỏi nhà hàng quên mất không cầm theo thẻ hội viên, đành đưa con trai quay lại quầy lấy, nhân viên rụt rè đưa cho cô một cái thẻ. Vừa nhìn thấy bộ dạng đáng sợ kia của cô nên giờ ai cũng ngại tiếp xúc, cô cũng mặc kệ.
Ra ngoài, Mộc Thuần cúi người xuống kiểm tra lại vết thương trên mặt con trai lần nữa. Dấu tay của người phụ nữ kia vẫn chưa lặn xuống, có vẻ sẽ sưng một chút.
“Mẹ đưa con đi mua thuốc bôi trước, lát nữa mình ăn kem sau nha?”
Tử Thiêm hùng hổ giơ nắm tay lên:
“Dạ. Mẹ đừng lo, con không sao mà, lần tới ai đánh con thì con sẽ đánh trả.”
“Không cần đâu, ai đánh con thì nói với mẹ, mẹ xử lý cho con.” Mộc Thuần hôn gò má bên kia của Tử Thiêm một cái, một đứa nhỏ mới bốn tuổi đáng yêu thế này, ai lại nỡ đánh vào mặt thằng bé chứ? Người phụ nữ điên kia đúng thật không ra gì.
Hai mẹ con họ dắt tay nhau rời khỏi khu nhà tích hợp đó, vừa mới đến bên vỉa hè, bước chân của Mộc Thuần đột nhiên khựng lại. Cô nhìn người đàn ông đang bước xuống từ chiếc xe Bugatti Veyron màu đen cách mình mấy mét, tim điên cuồng nhảy lên, cả người lạnh toát. Đó không phải là Phi Vũ sao?
Mộc Thuần phản xạ có điều kiện ôm con trai lên, quay lưng về phía anh. Cô biết nếu quay về thì rất có thể sẽ gặp lại anh, nhưng không phải ở đây, không phải sớm thế này, cô còn chưa chuẩn bị tâm lý.
“Mẹ, mẹ sao vậy ạ?”
Tử Thiêm lên tiếng hỏi nhưng chỉ thấy cơ thể mẹ đang run không ngừng, cậu nghiêng đầu nhìn quanh, cuối cùng thì dừng lại khi đối mắt với một chú nào đó.
Phi Vũ nhíu mày, tay mở cửa xe mà mắt thì chăm chú quan sát người phụ nữ và đứa trẻ ở bên trái mình. Bóng dáng đó thật sự rất quen thuộc, thật là cô, hay là vì anh đã quá nhớ nhung nên gặp ảo giác rồi?
Người phụ nữ trong xe lúc này mới bước xuống, tò mò hỏi:
“Anh? Anh đang nhìn gì thế?”
“Không có gì.” Phi Vũ miệng thì đáp vậy, nhưng vẫn không nhúc nhích mà nhìn về phía kia.
Đúng lúc ấy, điện thoại nằm trong túi quần của anh rung lên. Anh vừa cúi đầu nhấc máy, giọng kích động của Hải Điền đã truyền tới:
“Chủ tịch, phu nhân về rồi! Hôm qua chúng tôi tìm được Đặng Thiên Tường, lần theo dấu vết thì phát hiện cậu ấy về có đi cùng một người phụ nữ và một đứa trẻ đến khách sạn! Đứa trẻ ấy chắc chắn là tiểu thiếu gia!”
Phi Vũ cảm giác như mình vừa mơ hồ bắt được thứ gì đó nhưng lại để vụt mất, anh một lần nữa nâng mắt lên, nhìn về vị trí vừa rồi.
Trống không.
Người phụ nữ ban nãy đã đi từ bao giờ.
Mộc Thuần thấy người phụ nữ kia ngóc đầu dậy thì vung tay lên.
Chát.
Một ly nước, một cú đập từ ly thủy tinh, bồi thêm cái tát này vẫn chưa đủ khiến Mộc Thuần hả giận. Tử Thiêm là cục cưng bảo bối của cô, chưa bao giờ cô dám đánh thằng bé nặng lấy một lần mà có người dám tát thằng bé như thế, cô chịu được mới là lạ! Cô không phải loại hiền thục gì cho cam, ai động vào con cô thì chết với cô!
Cô gái kia bị đánh đến ngây người:
“Cô bị điên à?”
“Cô mới bị điên! Đôi giày của cô bao nhiêu tiền? Tôi để thằng bé xin lỗi rồi bồi thường cho cô không được à? Từ lúc gặp mặt ở cửa tôi đã nhịn cô rồi đấy.” Mộc Thuần mặt mũi nghiêm trọng, còn hung dữ hơn cô ta nhiều.
Mọi người cũng xì xầm to nhỏ, cảm thấy mặc dù Mộc Thuần có hơi nặng tay nhưng ai bảo người phụ nữ kia lại đánh con trai người ta trước. Chuyện này rất khó nói, tốt nhất bọn họ không nên tham dự vào.
Nhân viên của nhà hàng cũng thì thầm, vỗ vỗ lưng Tử Thiêm:
“Thằng bé nó còn nhỏ thế kia mà…”
Mộc Thuần cầm lấy túi xách, nhìn người phụ nữ kia bằng ánh mắt cảnh cáo khiến cô ta đang muốn nói gì đó cũng phải ngậm miệng vào. Xuất thân từ chợ cá, Mộc Thuần từ nhỏ đã có một chút máu giang hồ trong người, bình thường cũng thôi, ai chọc vào cô thì rất dễ ăn đập.
Cô rút khăn giấy trên bàn lau đi vết nước trái cây dính vào tay, sau đó đi đến chỗ con trai, ngồi xuống hỏi thằng bé bằng giọng dịu dàng:
“Con còn đau không?”
Tử Thiêm nắm nắm tay mẹ mình:
“Con không sao, tay mẹ có đau không ạ?”
“Không đau, đi thôi, mẹ đưa con đến chỗ khác mua kem.”
“Vâng.”
Mộc Thuần nắm tay con trai, để lại số điện cho nhân viên phòng khi cần cô bồi thường gì đó rồi dẫn thằng bé rời đi. Lúc này, người phụ nữ ở trong góc mới khóc lóc ầm ĩ lên, cầm điện thoại gọi cho người yêu vừa kể khổ vừa mắng:
“Tại sao hôm nay anh không đến? Oa, anh để người ta bắt nạt em! Em đau quá, em sắp chết rồi…”
Mọi người khuyên can không được, nhân viên khó xử mời quản lý tới, gọi người “khiêng” cô ta ra khỏi nhà hàng và đưa đi bệnh viện. Quản lý kiểm tra camera thấy sự việc có chút khó giải quyết, đành ngậm ngùi bỏ qua, dù sao làm to chuyện cũng chỉ khiến họ gặp rắc rối.
Mộc Thuần ra khỏi nhà hàng quên mất không cầm theo thẻ hội viên, đành đưa con trai quay lại quầy lấy, nhân viên rụt rè đưa cho cô một cái thẻ. Vừa nhìn thấy bộ dạng đáng sợ kia của cô nên giờ ai cũng ngại tiếp xúc, cô cũng mặc kệ.
Ra ngoài, Mộc Thuần cúi người xuống kiểm tra lại vết thương trên mặt con trai lần nữa. Dấu tay của người phụ nữ kia vẫn chưa lặn xuống, có vẻ sẽ sưng một chút.
“Mẹ đưa con đi mua thuốc bôi trước, lát nữa mình ăn kem sau nha?”
Tử Thiêm hùng hổ giơ nắm tay lên:
“Dạ. Mẹ đừng lo, con không sao mà, lần tới ai đánh con thì con sẽ đánh trả.”
“Không cần đâu, ai đánh con thì nói với mẹ, mẹ xử lý cho con.” Mộc Thuần hôn gò má bên kia của Tử Thiêm một cái, một đứa nhỏ mới bốn tuổi đáng yêu thế này, ai lại nỡ đánh vào mặt thằng bé chứ? Người phụ nữ điên kia đúng thật không ra gì.
Hai mẹ con họ dắt tay nhau rời khỏi khu nhà tích hợp đó, vừa mới đến bên vỉa hè, bước chân của Mộc Thuần đột nhiên khựng lại. Cô nhìn người đàn ông đang bước xuống từ chiếc xe Bugatti Veyron màu đen cách mình mấy mét, tim điên cuồng nhảy lên, cả người lạnh toát. Đó không phải là Phi Vũ sao?
Mộc Thuần phản xạ có điều kiện ôm con trai lên, quay lưng về phía anh. Cô biết nếu quay về thì rất có thể sẽ gặp lại anh, nhưng không phải ở đây, không phải sớm thế này, cô còn chưa chuẩn bị tâm lý.
“Mẹ, mẹ sao vậy ạ?”
Tử Thiêm lên tiếng hỏi nhưng chỉ thấy cơ thể mẹ đang run không ngừng, cậu nghiêng đầu nhìn quanh, cuối cùng thì dừng lại khi đối mắt với một chú nào đó.
Phi Vũ nhíu mày, tay mở cửa xe mà mắt thì chăm chú quan sát người phụ nữ và đứa trẻ ở bên trái mình. Bóng dáng đó thật sự rất quen thuộc, thật là cô, hay là vì anh đã quá nhớ nhung nên gặp ảo giác rồi?
Người phụ nữ trong xe lúc này mới bước xuống, tò mò hỏi:
“Anh? Anh đang nhìn gì thế?”
“Không có gì.” Phi Vũ miệng thì đáp vậy, nhưng vẫn không nhúc nhích mà nhìn về phía kia.
Đúng lúc ấy, điện thoại nằm trong túi quần của anh rung lên. Anh vừa cúi đầu nhấc máy, giọng kích động của Hải Điền đã truyền tới:
“Chủ tịch, phu nhân về rồi! Hôm qua chúng tôi tìm được Đặng Thiên Tường, lần theo dấu vết thì phát hiện cậu ấy về có đi cùng một người phụ nữ và một đứa trẻ đến khách sạn! Đứa trẻ ấy chắc chắn là tiểu thiếu gia!”
Phi Vũ cảm giác như mình vừa mơ hồ bắt được thứ gì đó nhưng lại để vụt mất, anh một lần nữa nâng mắt lên, nhìn về vị trí vừa rồi.
Trống không.
Người phụ nữ ban nãy đã đi từ bao giờ.
Bình luận facebook