Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 95: Tại sao anh cũng phải quỳ?
Mười một tuổi, Tử Thiêm đi học ở một ngôi trường tầm trung trong khu vực, khi tài xế đưa cậu đến một hẻm nhỏ cũng thả cậu xuống, cậu không muốn gây sự chú ý nên mới cố tình làm thế. Cho nên chẳng ai biết gia đình cậu cụ thể như nào, nhưng bởi vì vẻ ngoài cùng thành tích đầu vào tốt, rất nhiều người muốn tìm cậu ra oai.
Chiếu theo lẽ thường, Tử Thiêm ngoan ngoãn hiểu chuyện luôn nghĩ tới lời mẹ nói, sẽ không đời nào cậu để tâm tới những kẻ nói xấu mình, nhưng chúng nó dám chế nhạo ba cậu.
“Tao nghe nói ba mày làm xã hội đen hả? Há há, có phải mấy ông chú già làm mấy chuyện thất đức như thu phí bảo kê không? Như này nè, giơ tay ra rồi hất cằm lên, nói với người khác rằng…”
Vừa nói, tên đàn anh kia vừa làm mặt dữ tợn:
“Ê, tao là đại ca của chỗ này, đưa tiền cho tao.”
Tử Thiêm liếc mắt nhìn tên đàn anh kia, cậu vừa vào trường, còn chưa có bạn lại quá nổi bật, chắc chắn là đối tượng dễ bị nhắm đến, nhưng làm sao chúng nó biết chuyện ba cậu làm xã hội đen? Chẳng lẽ đám bạn cùng trường hồi tiểu học phao tin đồn?
Ánh mắt của Tử Thiêm sắc bén lạnh lùng, làm tên đối diện khó chịu đưa tay đẩy vai cậu:
“Mày đang liếc cái gì?”
Nói xong lại đẩy cậu lui về sau mấy bước, xung quanh còn có ba bốn người đứng xem kịch vui. Trước cổng trường bắt đầu tụ tập vô số người, Tử Thiêm đột nhiên chụp lấy bàn tay đang vung lên của đàn anh, dùng sức siết chặt rồi nói:
“Xin lỗi đi.”
“Đau đau đau…“ Tên đàn anh nọ không ngờ tới đứa nhóc này lại khỏe như thế, chưa kịp làm gì thì tay đã bị bẻ quặt sang một bên, hắn ta hét to: “Mày buông ra!”
“Nói xấu người khác là không tốt đâu, xin lỗi đi nào.” Tử Thiêm nở nụ cười chuẩn mực, nếu có người của Nam Cung gia ở đây sẽ nhận ra cái thói quen cong môi tỏ ra vô hại này rất giống với Nam Cung Phi Vũ.
Mặc dù cậu đang cười, nhưng mọi người đều rùng mình trước cái nhìn đầy bạo ngược trong đôi mắt đen xinh đẹp của cậu.
Đàn anh cảm giác tay của mình đã sắp gãy mất, vội vàng hô lên:
“Xin lỗi, tao xin lỗi!”
Tử Thiêm hài lòng buông hắn ta ra, đeo ba lô rời đi.
Ngày hôm sau, không ngờ được đàn anh kia chứng nào tật nấy, Tử Thiêm mới ra khỏi lớp đã bị chặn đường. Lần này đám học sinh đều sợ chết khiếp mà bỏ chạy, bởi chúng nó mang theo gậy gộc đến tìm người.
Phản ứng của Tử Thiêm rất bình tĩnh, cậu ném ba lô sang một bên, lần đầu tiên trong đời thấy vô cùng có lỗi với mẹ, bởi vì cậu sắp phá vỡ lời hứa sẽ làm một người bình thường.
Nhìn đám người vung gậy lên, Tử Thiêm chống tay lên bàn học, một cái xoay người nhanh chóng kéo giãn khoảng cách với đám kia. Cây gậy vụt vào khoảng không, tên đàn anh la hét ầm ĩ:
“Đánh nó cho tao, chúng bây không phải sợ, ba tao là hiệu phó của cái trường này!”
Giọng của hắn ta thu hút không ít sự chú ý, đám học sinh lớp khác cũng tò mò kéo đến nhìn. Chỉ thấy Tử Thiêm đứng trên bàn tung một cú đá vào tay của kẻ địch, cây gậy trong tay hắn ta bay vụt vào tường phát ra âm thanh vang dội. Nói về đánh nhau, mặc dù cậu còn chưa bằng vệ sĩ của nhà mình, nhưng đã từng trải qua hai lần huấn luyện địa ngục, đám ôn con này muốn chạm vào quần cậu cũng khó nói gì đánh người.
Tử Thiêm liên tục di chuyển trên bàn học, đám người kia cũng học theo trèo lên, kết quả bị đạp ngã tứ tung. Cậu đã rất nương tay, nhưng bọn họ vẫn cứ bò dậy sau mỗi lần bị đánh. Này có giống đang bức ép người ta không chứ?
Hết cách, Tử Thiêm càng dùng lực nhiều hơn, một đấm vung ra, đối phương lập tức chảy máu mũi. Lúc này, đám người đã hiểu tên trước mắt không phải một đứa nhóc bình thường.
Cả đám ngây ngốc nhìn cái tên bị chảy máu mũi, còn tên đó thì ngây ngốc nhìn Tử Thiêm, kế tiếp là trợn trắng mắt ngã xuống trước tiếng kêu sợ hãi của người xung quanh.
Đánh nhau xong, Tử Thiêm trực tiếp nổi tiếng, trở thành một trong những đại ca ngầm ở trường. Kết quả của trận đánh này là một lời mời từ hiệu phó vì làm ảnh hưởng đến hình ảnh của trường.
Mộc Thuần không nghĩ đến mọi chuyện lại thế này, cô thở dài liên tục khiến Tử Thiêm xấu hổ quỳ trên giường không dám ngẩng đầu lên, nhỏ giọng xin tha:
“Mẹ đừng giận con nữa được không?”
Phi Vũ quỳ bên cạnh mặt mũi càng đen hơn con trai:
“Tại sao người sai là thằng bé mà anh cũng phải quỳ?”
Mới hỏi ra, lập tức bị cô trừng:
“Lúc thằng bé giấu chuyện này không nói với em mà chỉ kể cho anh nghe, chẳng phải anh đã âm thầm khen thưởng nó à? Anh nghĩ em không biết sao?”
Lời của cô đâm trúng tim đen của Phi Vũ, anh ho khan mấy tiếng liền, khó lòng cứu vãn tình thế.
Mộc Thuần buồn bực, nhưng nghe con trai kể lại lý do đánh nhau thì thấy bọn nhóc kia thật vô lý, vì vậy hùng hổ nói:
“Ngày mai cùng em đến trường, em muốn xem là ai dám động tay với con trai của em.”
Miệng thì trách mắng Tử Thiêm, trong bụng thật ra lại đang mừng thầm, nếu không nhờ Phi Vũ bắt thằng bé học võ phòng thân, có khi nó đã bị đánh rất thảm!
Bắt hai cha con họ nhận lỗi rồi, Mộc Thuần mới đứng lên, nói:
“Không bới tung cái trường này lên, em không để yên đâu.”
Chiếu theo lẽ thường, Tử Thiêm ngoan ngoãn hiểu chuyện luôn nghĩ tới lời mẹ nói, sẽ không đời nào cậu để tâm tới những kẻ nói xấu mình, nhưng chúng nó dám chế nhạo ba cậu.
“Tao nghe nói ba mày làm xã hội đen hả? Há há, có phải mấy ông chú già làm mấy chuyện thất đức như thu phí bảo kê không? Như này nè, giơ tay ra rồi hất cằm lên, nói với người khác rằng…”
Vừa nói, tên đàn anh kia vừa làm mặt dữ tợn:
“Ê, tao là đại ca của chỗ này, đưa tiền cho tao.”
Tử Thiêm liếc mắt nhìn tên đàn anh kia, cậu vừa vào trường, còn chưa có bạn lại quá nổi bật, chắc chắn là đối tượng dễ bị nhắm đến, nhưng làm sao chúng nó biết chuyện ba cậu làm xã hội đen? Chẳng lẽ đám bạn cùng trường hồi tiểu học phao tin đồn?
Ánh mắt của Tử Thiêm sắc bén lạnh lùng, làm tên đối diện khó chịu đưa tay đẩy vai cậu:
“Mày đang liếc cái gì?”
Nói xong lại đẩy cậu lui về sau mấy bước, xung quanh còn có ba bốn người đứng xem kịch vui. Trước cổng trường bắt đầu tụ tập vô số người, Tử Thiêm đột nhiên chụp lấy bàn tay đang vung lên của đàn anh, dùng sức siết chặt rồi nói:
“Xin lỗi đi.”
“Đau đau đau…“ Tên đàn anh nọ không ngờ tới đứa nhóc này lại khỏe như thế, chưa kịp làm gì thì tay đã bị bẻ quặt sang một bên, hắn ta hét to: “Mày buông ra!”
“Nói xấu người khác là không tốt đâu, xin lỗi đi nào.” Tử Thiêm nở nụ cười chuẩn mực, nếu có người của Nam Cung gia ở đây sẽ nhận ra cái thói quen cong môi tỏ ra vô hại này rất giống với Nam Cung Phi Vũ.
Mặc dù cậu đang cười, nhưng mọi người đều rùng mình trước cái nhìn đầy bạo ngược trong đôi mắt đen xinh đẹp của cậu.
Đàn anh cảm giác tay của mình đã sắp gãy mất, vội vàng hô lên:
“Xin lỗi, tao xin lỗi!”
Tử Thiêm hài lòng buông hắn ta ra, đeo ba lô rời đi.
Ngày hôm sau, không ngờ được đàn anh kia chứng nào tật nấy, Tử Thiêm mới ra khỏi lớp đã bị chặn đường. Lần này đám học sinh đều sợ chết khiếp mà bỏ chạy, bởi chúng nó mang theo gậy gộc đến tìm người.
Phản ứng của Tử Thiêm rất bình tĩnh, cậu ném ba lô sang một bên, lần đầu tiên trong đời thấy vô cùng có lỗi với mẹ, bởi vì cậu sắp phá vỡ lời hứa sẽ làm một người bình thường.
Nhìn đám người vung gậy lên, Tử Thiêm chống tay lên bàn học, một cái xoay người nhanh chóng kéo giãn khoảng cách với đám kia. Cây gậy vụt vào khoảng không, tên đàn anh la hét ầm ĩ:
“Đánh nó cho tao, chúng bây không phải sợ, ba tao là hiệu phó của cái trường này!”
Giọng của hắn ta thu hút không ít sự chú ý, đám học sinh lớp khác cũng tò mò kéo đến nhìn. Chỉ thấy Tử Thiêm đứng trên bàn tung một cú đá vào tay của kẻ địch, cây gậy trong tay hắn ta bay vụt vào tường phát ra âm thanh vang dội. Nói về đánh nhau, mặc dù cậu còn chưa bằng vệ sĩ của nhà mình, nhưng đã từng trải qua hai lần huấn luyện địa ngục, đám ôn con này muốn chạm vào quần cậu cũng khó nói gì đánh người.
Tử Thiêm liên tục di chuyển trên bàn học, đám người kia cũng học theo trèo lên, kết quả bị đạp ngã tứ tung. Cậu đã rất nương tay, nhưng bọn họ vẫn cứ bò dậy sau mỗi lần bị đánh. Này có giống đang bức ép người ta không chứ?
Hết cách, Tử Thiêm càng dùng lực nhiều hơn, một đấm vung ra, đối phương lập tức chảy máu mũi. Lúc này, đám người đã hiểu tên trước mắt không phải một đứa nhóc bình thường.
Cả đám ngây ngốc nhìn cái tên bị chảy máu mũi, còn tên đó thì ngây ngốc nhìn Tử Thiêm, kế tiếp là trợn trắng mắt ngã xuống trước tiếng kêu sợ hãi của người xung quanh.
Đánh nhau xong, Tử Thiêm trực tiếp nổi tiếng, trở thành một trong những đại ca ngầm ở trường. Kết quả của trận đánh này là một lời mời từ hiệu phó vì làm ảnh hưởng đến hình ảnh của trường.
Mộc Thuần không nghĩ đến mọi chuyện lại thế này, cô thở dài liên tục khiến Tử Thiêm xấu hổ quỳ trên giường không dám ngẩng đầu lên, nhỏ giọng xin tha:
“Mẹ đừng giận con nữa được không?”
Phi Vũ quỳ bên cạnh mặt mũi càng đen hơn con trai:
“Tại sao người sai là thằng bé mà anh cũng phải quỳ?”
Mới hỏi ra, lập tức bị cô trừng:
“Lúc thằng bé giấu chuyện này không nói với em mà chỉ kể cho anh nghe, chẳng phải anh đã âm thầm khen thưởng nó à? Anh nghĩ em không biết sao?”
Lời của cô đâm trúng tim đen của Phi Vũ, anh ho khan mấy tiếng liền, khó lòng cứu vãn tình thế.
Mộc Thuần buồn bực, nhưng nghe con trai kể lại lý do đánh nhau thì thấy bọn nhóc kia thật vô lý, vì vậy hùng hổ nói:
“Ngày mai cùng em đến trường, em muốn xem là ai dám động tay với con trai của em.”
Miệng thì trách mắng Tử Thiêm, trong bụng thật ra lại đang mừng thầm, nếu không nhờ Phi Vũ bắt thằng bé học võ phòng thân, có khi nó đã bị đánh rất thảm!
Bắt hai cha con họ nhận lỗi rồi, Mộc Thuần mới đứng lên, nói:
“Không bới tung cái trường này lên, em không để yên đâu.”
Bình luận facebook