Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 30: 30: Giữ Khoảng Cách An Toàn
Những lời Phó Dật Trần nói không sai, phải lòng Bạch Dạ Kình quả thực là chuyện rất dễ dàng.
Vì vậy, nếu như bản thân thật sự cứ sống với anh một cách mập mờ như vậy, có thể cũng sẽ khó tránh khỏi bị lún sâu.
Hạ Tinh Thần thực sự là một người nhát gan, việc liều mạng cô không thể làm được.
Thế là sau ngày hôm đó, có vô tình hay cố ý thì cô cũng giữ khoảng cách an toàn với Tổng thống.
Những chuyện như dùng nụ hôn để quên đi cái đau, sau này sẽ không bao giờ xảy ra nữa.
May mà sau khi Bạch Dạ Kình dần bình phục, đã rất bận rộn.
Dù vẫn còn đang nằm trên giường, nhưng mỗi ngày Lãnh Phi đều sẽ đến báo cáo tình hình đúng giờ.
Bốn ngày liền anh không xuất hiện trong bản tin, không xuất hiện trước công chúng, điều này đã dẫn đến mọi người trong và ngoài nước nghi ngờ, cho nên bắt buộc phải bàn bạc đối sách khả thi với Lãnh Phi.
Ngày thứ năm, tiễn đoàn người Lãnh Phi ra về, Hạ Tinh Thần quay vào phòng bếp đun nước cho anh uống thuốc.
Trong lúc đang bận rộn, đột nhiên điện thoại đổ chuông.
Trên màn hình hiện lên hai chữ ‘Trạch Nam’.
Bỗng nhiên cô lo sợ, đợi đến khi bình tĩnh lại, mới nhớ đến thì ra là đối tượng xem mắt mình đã từng gặp một lần.
Quay về lâu như vậy rồi hai người đều chưa từng liên lạc, cô vốn nghĩ rằng chắc không còn liên quan gì nữa.
“A lô, xin chào.”
“Cô có đang ở Bộ ngoại giao không? Tôi đang ở cửa phòng làm việc của các cô, ra đây đi, tôi dẫn cô đi ăn cơm.” Giọng nói Dư Trạch Nam truyền đến từ đầu dây bên kia, trước giờ anh ta vẫn luôn ra vẻ thân thiết như thế, cho dù hai người mới gặp nhau một lần.
Không nhắc đến thì không sao, nhắc đến chuyện này, trong lòng Hạ Tinh Thần hơi ngượng ngùng: “Tôi không tham gia sát hạch, bị loại rồi.”
“Chẳng phải cô chuẩn bị rất kỹ càng sao, sao lại không thi?”
“Nói ra dài dòng lắm.” Giọng của Hạ Tinh Thần trầm thấp.
Nhưng sau đó, lại lấy lại tinh thần: “Nhưng cũng không sao cả, bây giờ tôi đã gửi lý lịch sơ lược rồi, bắt đầu tìm công việc khác.”
“Cô có năng lực, chờ mà xem, Bộ ngoại giao nhất định mời cô quay lại lần nữa.”
“Anh không cần an ủi cho tôi vui đâu.” Hạ Tinh Thần hoàn toàn không quan tâm.
Dư Trạch Nam ở đầu dây bên kia bật cười: “Chẳng phải tâm trạng cô không tốt sao, dỗ dành cô khiến tâm trạng cô tốt hơn.
Nhưng dỗ qua điện thoại đúng là không có thành ý, cô ở đâu, tôi qua đón cô.
Đưa cô đi ăn đồ ăn ngon, thay đổi tâm trạng.
“Lại là chiếc Aston Martin kia của anh?”
“Nếu như cô không thích chiếc xe này cũng được, tôi đổi sang chiếc khác.”
“Không phải không thích.
Chỉ là dạo này hơi bận rộn, hôm nay chắc chắn không đi được rồi.” Ngược lại cô không ghét việc thân thiết với anh, chỉ là bây giờ nhiệm vụ cần thiết đầu tiên của cô là phải giải quyết chuyện hôn nhân đại sự của mình.
“Vậy thì...!ngày mai?”
“Ngày mai e là cũng không được, ít nhất phải mười ngày nữa.”
“Được, vậy mười ngày nữa.
Quyết định vậy đi!” Dư Trạch Nam đồng ý ngay.
Hạ Tinh Thần nghĩ mười ngày nữa mặc dù Bạch Dạ Kình chưa bình phục hẳn nhưng chắc chắn có thể xuống giường được rồi, cô ra ngoài một lúc chắc cũng không thành vấn đề.
“Được.
Vậy quyết định mười ngày...!Ơ, sao anh lại ra khỏi phòng?” Lời của Hạ Tinh Thần còn chưa nói hết, vừa quay lại đã nhìn thấy người nào đó lại xuất hiện ở trong phòng khách.
Cô hết sức ngạc nhiên.
“Cái gì cơ?”
Dư Trạch Nam ở đầu dây bên kia ngơ ngác không hiểu.
“Không có gì.
Xin lỗi nha, tôi ở đây rất bận, không nói chuyện với anh nữa.
Mười ngày nữa hẹn gặp lại.” Hạ Tinh Thần dứt lời, vội vàng tắt điện thoại.
Mỗi một bước của Bạch Dạ Kình cũng đi lại rất khó khăn.
Một cử động sẽ khiến mỗi một dây thần kinh khắp cơ thể đều đau đớn.
Bước đi không vững, từ trong phòng đi ra đến phòng khách, khoảng cách ngắn mà trên trán đã lại toát mồ hôi lạnh.
Hạ Tinh Thần sợ anh ngã, không dám ngó lơ, vội vàng chạy đến.
Trong lòng cuống cuồng, lúc bước vào phòng khách, thì eo va mạnh vào cạnh của tựa lưng ghế sô pha, va đập khá mạnh.
Cô đau đớn hít một hơi, nhíu mày xoa xoa.
Nhưng bước chân lại không hề chậm lại chút nào.
Bước đến nơi đỡ lấy anh, không nhịn được càm ràm: “Sao anh đi ra đây? Bác sĩ Phó cũng đã nói bảo anh nằm trên giường nghỉ ngơi.”
“Ngày mai tôi nhất định phải xuất hiện trước mặt công chúng, tôi phải làm quen với sự đau đớn này.”
“Ngày mai đã phải xuất hiện trước truyền thông rồi sao?”
“Ừ.”
Hạ Tinh Thần khẽ cau mày: “Nhưng cơ thể của anh hiện giờ cố gắng một lúc còn được, nếu như cố gắng quá lâu thì nhất định sẽ không chịu được.
Vả lại bây giờ anh vẫn còn nhiều vết thương đều chưa lành, bên ngoài đông người như vậy, thời tiết cũng không được tốt, ngộ nhỡ bị cảm cúm...”
Cô càng nói càng lo lắng.
Bạch Dạ Kình nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt nơm nớp lo sợ của cô khiến anh bỗng nhiên cảm thấy dường như vết thương không đau lắm.
Đôi môi lạnh lẽo cong lên, chỉ thấp giọng hỏi: “Eo sao rồi?”
“Cái gì?” Anh bỗng nhiên hỏi khiến Hạ Tinh Thần có hơi mơ hồ.
Eo cái gì?
Bạch Dạ Kình liếc nhìn cô nhưng sau đó, bàn tay không bị đau đột nhiên ôm sau eo cô.
Lực hơi mạnh, cả người cô tiến lên phía trước một bước, suýt nữa chạm vào ngực anh.
“A...” Hạ Tinh Thần khẽ kêu lên một tiếng, cả người cứng nhắc, cố gắng giữ khoảng cách không đến một cánh tay với anh: “Anh...!làm cái gì vậy?”
Trên ngực của anh đều là vết thương, cô sợ chạm vào làm anh đau, hai tay chỉ có thể bắt lên vai anh.
Nhưng người đàn ông này lại tựa như quên mất các vết thương của mình.
Đặt bàn tay to lên eo của cô, trượt sang một bên, ấn đúng vào chỗ vừa bị va trúng trên eo của cô.
“Đau...”
Hạ Tinh Thần khẽ nhíu đôi lông mày mày mảnh mai xinh đẹp.
“Đồ ngốc!” Bạch Dạ Kình nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, trách mắng nhỏ nhẹ, lòng bàn tay xoa xoa vết đau bị va trúng của cô,
Cô lập tức ngây người.
Khi nhận thức được anh đang làm gì, trong lòng có một chút ấm áp và một chút...!tình cảm khó nói lướt qua...!
Lòng bàn tay của anh rất ấm áp.
Hơi ấm cách một lớp quần áo, từ tay anh truyền sang da thịt cô, thấm vào da thịt, cô chỉ cảm thấy trong tức khắc sự đau đớn lúc nãy đã tan biến hết.
Còn lại...!
Chỉ có nhịp tim của cô đập loạn xạ và...!khiến cô vừa hoang mang bất an vừa nóng bức khó kiểm soát...!
Mấy ngày nay cô rất cố gắng giữ khoảng cách với anh, nhưng lúc này...!
Hai người lại gần đến như vậy, gần đến mức, khuôn mặt khôi ngô của anh đều nhìn thấy rõ mồn một.
Xuống dưới nữa, là hầu kết và xương quai xanh gợi cảm của anh...!
Cô cúi đầu xuống, không dám nhìn nữa.
Kiếp trước người đàn ông này chắc chắn là yêu tinh, mỗi một bộ phận đều đẹp đến mức không chê vào đâu được...!
“À...!không sao rồi, hết đau rồi...” Hạ Tinh Thần cuối cùng cũng lên tiếng.
Một câu nói đơn giản, lại ngập ngừng do dự rất nhiều lần.
Động tác trên tay Bạch Dạ Kình cũng chưa dừng lại, chỉ cụp mắt nhìn cô rồi hỏi: “Chuyện công việc của cô là sao?”
“Hả?” Đứng quá sát anh, trong đầu cô bây giờ có hơi loạn.
“Vừa nãy nghe thấy cô nói chuyện điện thoại...!Bộ ngoại giao loại cô rồi à?”
“À, ừ.” Trong đầu Hạ Tinh Thần tỉnh táo hơn chút: “Hôm anh bị thương chính là hôm tôi tham gia sát hạch.
Khi Lãnh Phi cho người đến đón tôi, tôi còn chưa kịp thi.”.
Vì vậy, nếu như bản thân thật sự cứ sống với anh một cách mập mờ như vậy, có thể cũng sẽ khó tránh khỏi bị lún sâu.
Hạ Tinh Thần thực sự là một người nhát gan, việc liều mạng cô không thể làm được.
Thế là sau ngày hôm đó, có vô tình hay cố ý thì cô cũng giữ khoảng cách an toàn với Tổng thống.
Những chuyện như dùng nụ hôn để quên đi cái đau, sau này sẽ không bao giờ xảy ra nữa.
May mà sau khi Bạch Dạ Kình dần bình phục, đã rất bận rộn.
Dù vẫn còn đang nằm trên giường, nhưng mỗi ngày Lãnh Phi đều sẽ đến báo cáo tình hình đúng giờ.
Bốn ngày liền anh không xuất hiện trong bản tin, không xuất hiện trước công chúng, điều này đã dẫn đến mọi người trong và ngoài nước nghi ngờ, cho nên bắt buộc phải bàn bạc đối sách khả thi với Lãnh Phi.
Ngày thứ năm, tiễn đoàn người Lãnh Phi ra về, Hạ Tinh Thần quay vào phòng bếp đun nước cho anh uống thuốc.
Trong lúc đang bận rộn, đột nhiên điện thoại đổ chuông.
Trên màn hình hiện lên hai chữ ‘Trạch Nam’.
Bỗng nhiên cô lo sợ, đợi đến khi bình tĩnh lại, mới nhớ đến thì ra là đối tượng xem mắt mình đã từng gặp một lần.
Quay về lâu như vậy rồi hai người đều chưa từng liên lạc, cô vốn nghĩ rằng chắc không còn liên quan gì nữa.
“A lô, xin chào.”
“Cô có đang ở Bộ ngoại giao không? Tôi đang ở cửa phòng làm việc của các cô, ra đây đi, tôi dẫn cô đi ăn cơm.” Giọng nói Dư Trạch Nam truyền đến từ đầu dây bên kia, trước giờ anh ta vẫn luôn ra vẻ thân thiết như thế, cho dù hai người mới gặp nhau một lần.
Không nhắc đến thì không sao, nhắc đến chuyện này, trong lòng Hạ Tinh Thần hơi ngượng ngùng: “Tôi không tham gia sát hạch, bị loại rồi.”
“Chẳng phải cô chuẩn bị rất kỹ càng sao, sao lại không thi?”
“Nói ra dài dòng lắm.” Giọng của Hạ Tinh Thần trầm thấp.
Nhưng sau đó, lại lấy lại tinh thần: “Nhưng cũng không sao cả, bây giờ tôi đã gửi lý lịch sơ lược rồi, bắt đầu tìm công việc khác.”
“Cô có năng lực, chờ mà xem, Bộ ngoại giao nhất định mời cô quay lại lần nữa.”
“Anh không cần an ủi cho tôi vui đâu.” Hạ Tinh Thần hoàn toàn không quan tâm.
Dư Trạch Nam ở đầu dây bên kia bật cười: “Chẳng phải tâm trạng cô không tốt sao, dỗ dành cô khiến tâm trạng cô tốt hơn.
Nhưng dỗ qua điện thoại đúng là không có thành ý, cô ở đâu, tôi qua đón cô.
Đưa cô đi ăn đồ ăn ngon, thay đổi tâm trạng.
“Lại là chiếc Aston Martin kia của anh?”
“Nếu như cô không thích chiếc xe này cũng được, tôi đổi sang chiếc khác.”
“Không phải không thích.
Chỉ là dạo này hơi bận rộn, hôm nay chắc chắn không đi được rồi.” Ngược lại cô không ghét việc thân thiết với anh, chỉ là bây giờ nhiệm vụ cần thiết đầu tiên của cô là phải giải quyết chuyện hôn nhân đại sự của mình.
“Vậy thì...!ngày mai?”
“Ngày mai e là cũng không được, ít nhất phải mười ngày nữa.”
“Được, vậy mười ngày nữa.
Quyết định vậy đi!” Dư Trạch Nam đồng ý ngay.
Hạ Tinh Thần nghĩ mười ngày nữa mặc dù Bạch Dạ Kình chưa bình phục hẳn nhưng chắc chắn có thể xuống giường được rồi, cô ra ngoài một lúc chắc cũng không thành vấn đề.
“Được.
Vậy quyết định mười ngày...!Ơ, sao anh lại ra khỏi phòng?” Lời của Hạ Tinh Thần còn chưa nói hết, vừa quay lại đã nhìn thấy người nào đó lại xuất hiện ở trong phòng khách.
Cô hết sức ngạc nhiên.
“Cái gì cơ?”
Dư Trạch Nam ở đầu dây bên kia ngơ ngác không hiểu.
“Không có gì.
Xin lỗi nha, tôi ở đây rất bận, không nói chuyện với anh nữa.
Mười ngày nữa hẹn gặp lại.” Hạ Tinh Thần dứt lời, vội vàng tắt điện thoại.
Mỗi một bước của Bạch Dạ Kình cũng đi lại rất khó khăn.
Một cử động sẽ khiến mỗi một dây thần kinh khắp cơ thể đều đau đớn.
Bước đi không vững, từ trong phòng đi ra đến phòng khách, khoảng cách ngắn mà trên trán đã lại toát mồ hôi lạnh.
Hạ Tinh Thần sợ anh ngã, không dám ngó lơ, vội vàng chạy đến.
Trong lòng cuống cuồng, lúc bước vào phòng khách, thì eo va mạnh vào cạnh của tựa lưng ghế sô pha, va đập khá mạnh.
Cô đau đớn hít một hơi, nhíu mày xoa xoa.
Nhưng bước chân lại không hề chậm lại chút nào.
Bước đến nơi đỡ lấy anh, không nhịn được càm ràm: “Sao anh đi ra đây? Bác sĩ Phó cũng đã nói bảo anh nằm trên giường nghỉ ngơi.”
“Ngày mai tôi nhất định phải xuất hiện trước mặt công chúng, tôi phải làm quen với sự đau đớn này.”
“Ngày mai đã phải xuất hiện trước truyền thông rồi sao?”
“Ừ.”
Hạ Tinh Thần khẽ cau mày: “Nhưng cơ thể của anh hiện giờ cố gắng một lúc còn được, nếu như cố gắng quá lâu thì nhất định sẽ không chịu được.
Vả lại bây giờ anh vẫn còn nhiều vết thương đều chưa lành, bên ngoài đông người như vậy, thời tiết cũng không được tốt, ngộ nhỡ bị cảm cúm...”
Cô càng nói càng lo lắng.
Bạch Dạ Kình nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt nơm nớp lo sợ của cô khiến anh bỗng nhiên cảm thấy dường như vết thương không đau lắm.
Đôi môi lạnh lẽo cong lên, chỉ thấp giọng hỏi: “Eo sao rồi?”
“Cái gì?” Anh bỗng nhiên hỏi khiến Hạ Tinh Thần có hơi mơ hồ.
Eo cái gì?
Bạch Dạ Kình liếc nhìn cô nhưng sau đó, bàn tay không bị đau đột nhiên ôm sau eo cô.
Lực hơi mạnh, cả người cô tiến lên phía trước một bước, suýt nữa chạm vào ngực anh.
“A...” Hạ Tinh Thần khẽ kêu lên một tiếng, cả người cứng nhắc, cố gắng giữ khoảng cách không đến một cánh tay với anh: “Anh...!làm cái gì vậy?”
Trên ngực của anh đều là vết thương, cô sợ chạm vào làm anh đau, hai tay chỉ có thể bắt lên vai anh.
Nhưng người đàn ông này lại tựa như quên mất các vết thương của mình.
Đặt bàn tay to lên eo của cô, trượt sang một bên, ấn đúng vào chỗ vừa bị va trúng trên eo của cô.
“Đau...”
Hạ Tinh Thần khẽ nhíu đôi lông mày mày mảnh mai xinh đẹp.
“Đồ ngốc!” Bạch Dạ Kình nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, trách mắng nhỏ nhẹ, lòng bàn tay xoa xoa vết đau bị va trúng của cô,
Cô lập tức ngây người.
Khi nhận thức được anh đang làm gì, trong lòng có một chút ấm áp và một chút...!tình cảm khó nói lướt qua...!
Lòng bàn tay của anh rất ấm áp.
Hơi ấm cách một lớp quần áo, từ tay anh truyền sang da thịt cô, thấm vào da thịt, cô chỉ cảm thấy trong tức khắc sự đau đớn lúc nãy đã tan biến hết.
Còn lại...!
Chỉ có nhịp tim của cô đập loạn xạ và...!khiến cô vừa hoang mang bất an vừa nóng bức khó kiểm soát...!
Mấy ngày nay cô rất cố gắng giữ khoảng cách với anh, nhưng lúc này...!
Hai người lại gần đến như vậy, gần đến mức, khuôn mặt khôi ngô của anh đều nhìn thấy rõ mồn một.
Xuống dưới nữa, là hầu kết và xương quai xanh gợi cảm của anh...!
Cô cúi đầu xuống, không dám nhìn nữa.
Kiếp trước người đàn ông này chắc chắn là yêu tinh, mỗi một bộ phận đều đẹp đến mức không chê vào đâu được...!
“À...!không sao rồi, hết đau rồi...” Hạ Tinh Thần cuối cùng cũng lên tiếng.
Một câu nói đơn giản, lại ngập ngừng do dự rất nhiều lần.
Động tác trên tay Bạch Dạ Kình cũng chưa dừng lại, chỉ cụp mắt nhìn cô rồi hỏi: “Chuyện công việc của cô là sao?”
“Hả?” Đứng quá sát anh, trong đầu cô bây giờ có hơi loạn.
“Vừa nãy nghe thấy cô nói chuyện điện thoại...!Bộ ngoại giao loại cô rồi à?”
“À, ừ.” Trong đầu Hạ Tinh Thần tỉnh táo hơn chút: “Hôm anh bị thương chính là hôm tôi tham gia sát hạch.
Khi Lãnh Phi cho người đến đón tôi, tôi còn chưa kịp thi.”.
Bình luận facebook