Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 59: 59: Ngài Tổng Thống Đến Rồi
Chẳng trách lại thấy thoang thoảng mùi hăng hắc.
Chỉ là, chờ đã…
Đeo khẩu trang, đột nhiên mất tích, khử trùng.
Và cả cuộc gọi chiều nay.
Lúc đó anh đã cảm thấy có gì đó không ổn rồi.
chỉ là không nghĩ quá nhiều.
Sắc mặt Bạch Dạ Kình trầm xuống, sau đó ra lệnh cho người hầu: "Gọi thư ký Lãnh quay lại."
"Vâng."
Trông thấy sắc mặt lạnh lùng của ảnh, không dám sơ suất chút nào, vội vàng đi ra ngoài.
Lãnh Phi vừa lên xe chuẩn bị rời đi.
Người hầu thở hổn hển chạy tới: "Chờ đã, thư ký Lãnh, chờ một chút."
Lãnh Phi vội vàng xuống xe: "Có phải ngài Tổng thống có chuyện gì?"
"Đúng vậy, ngài ấy bảo anh mau chóng vào trong."
Lãnh Phi vội vàng đi về phía phủ Tổng thống, Bạch Dạ Kình đang đi ra, sắc mặt nghiêm trọng ấy khiến Lãnh Phi hoảng sợ.
"Có phải đã xảy ra chuyện gì không?" Lãnh Phi vội vàng hỏi.
"Không thấy Hạ Tinh Thần nữa rồi, không cần biết cậu dùng biết pháp gì, lập tức tìm người ngay cho tôi."
"Rõ, tôi làm ngay."
Lãnh Phi vừa đi ra ngoài vừa gọi điện thoại.
Nếu dựa vào mạng lưới tình báo của Cơ quan tình báo Quốc gia, việc tìm kiếm ai đó rất dễ dàng.
Tuy nhiên, nhưng nó lại không được phép tùy ý sử dụng.
Một khi mọi người biết ngài Tổng thống đang đích thân tìm một người phụ nữ, nhất định sẽ khiến người xấu lật tung ra để viết bài rèm pha.
Khi đó, tính mạng của cậu chủ và cô Hạ có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.
Vì vậy cậu ta đành phải dựa vào thế lực khác trong tay để tìm người.
Đêm khuya.
Hạ Tinh Thần tỉnh dậy.
Cơn sốt vẫn không giảm, cả người vẫn đổ đầy mồ hôi.
Cô xuống giường, đứng dậy đi ra khỏi phòng, nhìn thấy Hứa Nham đang bận rộn trong phòng bếp.
Từ nhỏ anh ta đã là người có cuộc sống xa hoa, không hề quen với việc xuống bếp nấu nướng, cho nên hành động của anh ta có vẻ khá vụng về.
"Em tỉnh rồi đó à."
Dường như nhận ra được ánh mắt của cô, anh ta đột nhiên ngẩng đầu, vội vàng đi ra khỏi phòng bếp: "Có cảm thấy khá hơn chút nào không?"
Hạ Tinh Thần muốn tránh anh ta vì sợ lây nhiễm cho anh ta.
"Bây giờ trốn cũng muộn rồi, đừng lo lắng, em xem đi, không phải bây giờ anh vẫn ổn đó sao?" Hứa Nham dìu cô đến ghế sô pha: "Em ngồi đi, để anh đi lấy nhiệt kế đo thử xem bao nhiêu độ."
"Không cần đâu." Môi cô khô khốc, không còn chút máu.
Chống tay lên ghế sô pha, cô nói tiếp: "Tốt hơn hết là tôi nên ra ngoài ở, tùy ý tìm một khách sạn ở gần đây là được rồi."
Hứa Nham vẫn muốn giữ cô lại, nhưng cô lại cố chấp muốn rời đi, anh thuyết phục thế nào cũng không được.
"Vậy đợi anh, anh đi lấy chìa khóa xe.
Để anh đưa em đi."
Hứa Nham nói và bước vào phòng ngủ của mình.
Hạ Tinh Thần không muốn làm phiền anh ta, cũng không muốn liên lụy anh ta, thế nên cô không hề chờ đợi, mà lấy đồ của mình và mở cửa.
Nhưng, tay vừa mới chạm lên nắm đấy, thì cánh cửa bị ai đó ở bên ngoài dùng chìa khóa mở ra.
Nhìn thấy người tới, cô sững sờ trong giây lát.
Bên kia cũng sửng sốt.
Một lúc sau, khiến cho bản thân mình không suy nghĩ lung tung nữa, Hạ Tinh Không đột nhiên tỉnh táo trở lại, kinh ngạc hét toáng lên: "Hạ Tinh Thần, sao chị lại ở đây?"
Cổ họng Hạ Tinh Thần khô khốc.
Dù muốn giải thích nhưng cũng không thể nói nên lời.
Cô muốn đi, nhưng Hạ Tinh Không đã tức giận đến mức khiến cho sắc mặt của cô ta trở nên nhợt nhạt.
Cô ta vênh váo hung hăng nâng tay lên, một cái tát mạnh mẽ vang lên, một bạt tai mạnh mẽ đó giáng lên người Hạ Tinh Thần.
Cô muốn tránh đi.
Nhưng bởi vì quá ốm yếu, đồng thời còn bị tát một cái đau điếng.
Khuôn mặt nhỏ to bằng lòng bàn tay của Hạ Tinh Thần trở nên đỏ bừng và sưng ngay lập tức.
Dấu tay vô cùng mồn một.
Sau cái tát này, khiến cô lại càng trở nên độn trì, tình thần không tỉnh táo.
"Tinh Không, em làm gì vậy?" Hứa Nham vừa đi ra thì nhìn thấy cảnh này.
Giật thót mình, Hạ Tinh Thần đang bị đau điếng được ôm gọn vào lòng anh ta.
"Để anh xem nào, có đau không?"
Hạ Tinh Thần vùng vẫy để thoát ra khỏi vòng tay anh ta.
Nhưng anh ta vẫn không thể buông tay, chỉ thất vọng nhìn Hạ Tinh Không và nói: "Tinh Không, Tinh Thần là chị gái của em, sao em có thể đánh cô ấy?"
"Anh Hứa Nham, sao câu nào của anh cũng là bảo vệ chị ta vậy, lẽ nào anh không nhìn ra chị ta vẫn có suy nghĩ không yên phận với anh sao?"
Hứa Nham cười khổ, anh ta thật sự hy vọng cô sẽ có suy nghĩ không yên phận với mình.
Đáng tiếc.
Có suy nghĩ không yên phận chỉ có mình anh ta mà thôi.
.
truyen bac chien
"Em chờ anh ở bên ngoài, anh có chuyện muốn nói với em." Hứa Nham mở cửa, rõ ràng là đuổi khách.
Sau đó, anh ta không thể không ôm Hạ Tinh Thần đang loạng choạng không tỉnh táo vào lòng và bước vào trong.
"Hứa Nham, em không cho phép anh đi, anh đứng lại cho em." Hạ Tinh Không níu lấy, lòng oán hận đã hiện rõ mồn một trên khuôn mặt của cô ta.
Một bệnh nhân và hai người tỉnh táo không để ý ngoài cửa, đúng lúc này, tình cờ có người quay được cảnh này.
"Tìm thấy người rồi." Lãnh Phi đi đến phủ Tổng thống và nói một cách rất thận trọng.
"Ở đâu?" Bạch Dạ Kình đứng dậy khỏi bàn làm việc.
"Ngài tự mình nhìn đi." Lãnh Phi không dám nói, đưa tấm ảnh chụp trên điện thoại cho anh: "Đây là bức ảnh do thuộc hạ bên dưới mới gửi đến."
Bạch Dạ Kình nhìn bức ảnh, sắc mặt lạnh như băng, như muốn xuyên thủng màn hình điện thoại.
Ngón tay dài căng cứng.
Nhiệt độ trong thư phòng xuống thấp, áp suất không khí lạnh lẽo đến mức Lãnh Phi không dám thở.
Trong bức ảnh đó, cô Hạ đang nằm trong vòng tay của Hứa Nham, giống chú chim nhỏ nép mình vào lòng người, hai người thân thiết và gần gũi như một cặp đôi bình thường.
"Vậy bây giờ tôi nên đi đón cô ấy ngay lập tức không?" Một lúc lâu sau đó, Lãnh Phi vẫn không đoán nổi suy nghĩ của anh, cậu ta cẩn thận hỏi.
"Đón làm gì, không phải cô ấy đang rất tốt sao?" Giọng anh quá mức lạnh lùng, ném điện thoại trả cho Lãnh Phi: "Về ngủ đi, không cần quan tâm đến cô ấy nữa."
Lãnh Phi cầm điện thoại, bán tín bán nghi đi ra khỏi thư phòng.
Lẽ nào ngài Tổng thống thật sự không quản cô Hạ nữa?
Đúng như dự đoán, vẫn chưa ra khỏi phủ Tổng thống, thì lại bị một cuộc gọi giữ lại.
Bên dưới khu căn hộ.
Hạ Tinh Không nước mắt lưng tròng không dám tin, nhìn chằm chằm Hứa Nham: "Anh nói cái gì, anh nói lại lần nữa."
"Xin lỗi, chúng ta hủy bỏ hôn ước đi."
"Chỉ vì Hạ Tinh Thần sao? Anh Hứa Nham, em không muốn, chỉ vì vừa nãy em tát chị ta một cái, mà anh tức giận với em, em xin lỗi anh là được rồi.
Em thực sự không biết chị ta bị bệnh." Hạ Tinh Không níu kéo cánh tay của Hứa Nham, như muốn nói lấy cọng cỏ cuối cùng.
Hứa Nham gạt tay cô ta: "Thực xin lỗi, Tinh Không, thật ra những lời này không liên quan gì đến chuyện của ngày hôm nay.
Anh đã muốn nói với em từ lâu rồi, nhưng không tìm được cơ hội nào."
"Anh Hứa Nham, anh không thể làm thế với em."
Hạ Tinh Không cầu xin.
Đang muốn nói điều gì đó thì lại bị một chùm sáng mạnh chiếu vào từ phía xa ở bên ngoài khu căn hộ.
Hai người họ vô thức nhìn về phía đó, ánh sáng xuyên qua khiến họ không thể mở mắt.
Sau đó, một vài chiếc ô tô sang trọng từ bên ngoài chạy vào và dừng lại.
Vài người mặc đồ đen bước xuống, rồi ai đó mở cửa cho một người trong số họ, Bạch Dạ Kình mặc áo khoác xám bước ra khỏi xe.
Vào ban đêm, một làn gió mát thổi qua quần áo của anh.
Một người cao một mét tám tám đứng nơi đó, nhìn xuống hai người ở bên cạnh, chỉ liếc mắt một cái, khí thế ngút trời..
Chỉ là, chờ đã…
Đeo khẩu trang, đột nhiên mất tích, khử trùng.
Và cả cuộc gọi chiều nay.
Lúc đó anh đã cảm thấy có gì đó không ổn rồi.
chỉ là không nghĩ quá nhiều.
Sắc mặt Bạch Dạ Kình trầm xuống, sau đó ra lệnh cho người hầu: "Gọi thư ký Lãnh quay lại."
"Vâng."
Trông thấy sắc mặt lạnh lùng của ảnh, không dám sơ suất chút nào, vội vàng đi ra ngoài.
Lãnh Phi vừa lên xe chuẩn bị rời đi.
Người hầu thở hổn hển chạy tới: "Chờ đã, thư ký Lãnh, chờ một chút."
Lãnh Phi vội vàng xuống xe: "Có phải ngài Tổng thống có chuyện gì?"
"Đúng vậy, ngài ấy bảo anh mau chóng vào trong."
Lãnh Phi vội vàng đi về phía phủ Tổng thống, Bạch Dạ Kình đang đi ra, sắc mặt nghiêm trọng ấy khiến Lãnh Phi hoảng sợ.
"Có phải đã xảy ra chuyện gì không?" Lãnh Phi vội vàng hỏi.
"Không thấy Hạ Tinh Thần nữa rồi, không cần biết cậu dùng biết pháp gì, lập tức tìm người ngay cho tôi."
"Rõ, tôi làm ngay."
Lãnh Phi vừa đi ra ngoài vừa gọi điện thoại.
Nếu dựa vào mạng lưới tình báo của Cơ quan tình báo Quốc gia, việc tìm kiếm ai đó rất dễ dàng.
Tuy nhiên, nhưng nó lại không được phép tùy ý sử dụng.
Một khi mọi người biết ngài Tổng thống đang đích thân tìm một người phụ nữ, nhất định sẽ khiến người xấu lật tung ra để viết bài rèm pha.
Khi đó, tính mạng của cậu chủ và cô Hạ có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.
Vì vậy cậu ta đành phải dựa vào thế lực khác trong tay để tìm người.
Đêm khuya.
Hạ Tinh Thần tỉnh dậy.
Cơn sốt vẫn không giảm, cả người vẫn đổ đầy mồ hôi.
Cô xuống giường, đứng dậy đi ra khỏi phòng, nhìn thấy Hứa Nham đang bận rộn trong phòng bếp.
Từ nhỏ anh ta đã là người có cuộc sống xa hoa, không hề quen với việc xuống bếp nấu nướng, cho nên hành động của anh ta có vẻ khá vụng về.
"Em tỉnh rồi đó à."
Dường như nhận ra được ánh mắt của cô, anh ta đột nhiên ngẩng đầu, vội vàng đi ra khỏi phòng bếp: "Có cảm thấy khá hơn chút nào không?"
Hạ Tinh Thần muốn tránh anh ta vì sợ lây nhiễm cho anh ta.
"Bây giờ trốn cũng muộn rồi, đừng lo lắng, em xem đi, không phải bây giờ anh vẫn ổn đó sao?" Hứa Nham dìu cô đến ghế sô pha: "Em ngồi đi, để anh đi lấy nhiệt kế đo thử xem bao nhiêu độ."
"Không cần đâu." Môi cô khô khốc, không còn chút máu.
Chống tay lên ghế sô pha, cô nói tiếp: "Tốt hơn hết là tôi nên ra ngoài ở, tùy ý tìm một khách sạn ở gần đây là được rồi."
Hứa Nham vẫn muốn giữ cô lại, nhưng cô lại cố chấp muốn rời đi, anh thuyết phục thế nào cũng không được.
"Vậy đợi anh, anh đi lấy chìa khóa xe.
Để anh đưa em đi."
Hứa Nham nói và bước vào phòng ngủ của mình.
Hạ Tinh Thần không muốn làm phiền anh ta, cũng không muốn liên lụy anh ta, thế nên cô không hề chờ đợi, mà lấy đồ của mình và mở cửa.
Nhưng, tay vừa mới chạm lên nắm đấy, thì cánh cửa bị ai đó ở bên ngoài dùng chìa khóa mở ra.
Nhìn thấy người tới, cô sững sờ trong giây lát.
Bên kia cũng sửng sốt.
Một lúc sau, khiến cho bản thân mình không suy nghĩ lung tung nữa, Hạ Tinh Không đột nhiên tỉnh táo trở lại, kinh ngạc hét toáng lên: "Hạ Tinh Thần, sao chị lại ở đây?"
Cổ họng Hạ Tinh Thần khô khốc.
Dù muốn giải thích nhưng cũng không thể nói nên lời.
Cô muốn đi, nhưng Hạ Tinh Không đã tức giận đến mức khiến cho sắc mặt của cô ta trở nên nhợt nhạt.
Cô ta vênh váo hung hăng nâng tay lên, một cái tát mạnh mẽ vang lên, một bạt tai mạnh mẽ đó giáng lên người Hạ Tinh Thần.
Cô muốn tránh đi.
Nhưng bởi vì quá ốm yếu, đồng thời còn bị tát một cái đau điếng.
Khuôn mặt nhỏ to bằng lòng bàn tay của Hạ Tinh Thần trở nên đỏ bừng và sưng ngay lập tức.
Dấu tay vô cùng mồn một.
Sau cái tát này, khiến cô lại càng trở nên độn trì, tình thần không tỉnh táo.
"Tinh Không, em làm gì vậy?" Hứa Nham vừa đi ra thì nhìn thấy cảnh này.
Giật thót mình, Hạ Tinh Thần đang bị đau điếng được ôm gọn vào lòng anh ta.
"Để anh xem nào, có đau không?"
Hạ Tinh Thần vùng vẫy để thoát ra khỏi vòng tay anh ta.
Nhưng anh ta vẫn không thể buông tay, chỉ thất vọng nhìn Hạ Tinh Không và nói: "Tinh Không, Tinh Thần là chị gái của em, sao em có thể đánh cô ấy?"
"Anh Hứa Nham, sao câu nào của anh cũng là bảo vệ chị ta vậy, lẽ nào anh không nhìn ra chị ta vẫn có suy nghĩ không yên phận với anh sao?"
Hứa Nham cười khổ, anh ta thật sự hy vọng cô sẽ có suy nghĩ không yên phận với mình.
Đáng tiếc.
Có suy nghĩ không yên phận chỉ có mình anh ta mà thôi.
.
truyen bac chien
"Em chờ anh ở bên ngoài, anh có chuyện muốn nói với em." Hứa Nham mở cửa, rõ ràng là đuổi khách.
Sau đó, anh ta không thể không ôm Hạ Tinh Thần đang loạng choạng không tỉnh táo vào lòng và bước vào trong.
"Hứa Nham, em không cho phép anh đi, anh đứng lại cho em." Hạ Tinh Không níu lấy, lòng oán hận đã hiện rõ mồn một trên khuôn mặt của cô ta.
Một bệnh nhân và hai người tỉnh táo không để ý ngoài cửa, đúng lúc này, tình cờ có người quay được cảnh này.
"Tìm thấy người rồi." Lãnh Phi đi đến phủ Tổng thống và nói một cách rất thận trọng.
"Ở đâu?" Bạch Dạ Kình đứng dậy khỏi bàn làm việc.
"Ngài tự mình nhìn đi." Lãnh Phi không dám nói, đưa tấm ảnh chụp trên điện thoại cho anh: "Đây là bức ảnh do thuộc hạ bên dưới mới gửi đến."
Bạch Dạ Kình nhìn bức ảnh, sắc mặt lạnh như băng, như muốn xuyên thủng màn hình điện thoại.
Ngón tay dài căng cứng.
Nhiệt độ trong thư phòng xuống thấp, áp suất không khí lạnh lẽo đến mức Lãnh Phi không dám thở.
Trong bức ảnh đó, cô Hạ đang nằm trong vòng tay của Hứa Nham, giống chú chim nhỏ nép mình vào lòng người, hai người thân thiết và gần gũi như một cặp đôi bình thường.
"Vậy bây giờ tôi nên đi đón cô ấy ngay lập tức không?" Một lúc lâu sau đó, Lãnh Phi vẫn không đoán nổi suy nghĩ của anh, cậu ta cẩn thận hỏi.
"Đón làm gì, không phải cô ấy đang rất tốt sao?" Giọng anh quá mức lạnh lùng, ném điện thoại trả cho Lãnh Phi: "Về ngủ đi, không cần quan tâm đến cô ấy nữa."
Lãnh Phi cầm điện thoại, bán tín bán nghi đi ra khỏi thư phòng.
Lẽ nào ngài Tổng thống thật sự không quản cô Hạ nữa?
Đúng như dự đoán, vẫn chưa ra khỏi phủ Tổng thống, thì lại bị một cuộc gọi giữ lại.
Bên dưới khu căn hộ.
Hạ Tinh Không nước mắt lưng tròng không dám tin, nhìn chằm chằm Hứa Nham: "Anh nói cái gì, anh nói lại lần nữa."
"Xin lỗi, chúng ta hủy bỏ hôn ước đi."
"Chỉ vì Hạ Tinh Thần sao? Anh Hứa Nham, em không muốn, chỉ vì vừa nãy em tát chị ta một cái, mà anh tức giận với em, em xin lỗi anh là được rồi.
Em thực sự không biết chị ta bị bệnh." Hạ Tinh Không níu kéo cánh tay của Hứa Nham, như muốn nói lấy cọng cỏ cuối cùng.
Hứa Nham gạt tay cô ta: "Thực xin lỗi, Tinh Không, thật ra những lời này không liên quan gì đến chuyện của ngày hôm nay.
Anh đã muốn nói với em từ lâu rồi, nhưng không tìm được cơ hội nào."
"Anh Hứa Nham, anh không thể làm thế với em."
Hạ Tinh Không cầu xin.
Đang muốn nói điều gì đó thì lại bị một chùm sáng mạnh chiếu vào từ phía xa ở bên ngoài khu căn hộ.
Hai người họ vô thức nhìn về phía đó, ánh sáng xuyên qua khiến họ không thể mở mắt.
Sau đó, một vài chiếc ô tô sang trọng từ bên ngoài chạy vào và dừng lại.
Vài người mặc đồ đen bước xuống, rồi ai đó mở cửa cho một người trong số họ, Bạch Dạ Kình mặc áo khoác xám bước ra khỏi xe.
Vào ban đêm, một làn gió mát thổi qua quần áo của anh.
Một người cao một mét tám tám đứng nơi đó, nhìn xuống hai người ở bên cạnh, chỉ liếc mắt một cái, khí thế ngút trời..
Bình luận facebook