Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 130
Editor: May
“……” Lạc Ương Ương đã tức giận đến không muốn phản bác, chỉ hung tợn cắn thịt, tự mình lẩm bẩm, “Độc tài! Vương bát đản!”
“Cô lại mắng tôi.” Mặt lạnh của Phong Thánh tối sầm.
“……” Động tác cắn thịt của Lạc Ương Ương ngừng một chút, cô nói nhỏ giọng như vậy, anh lại có thể nghe được?
“Không có! Tôi ăn thịt đâu nói gì đâu, anh nghe lầm!” Kinh sợ qua đi, Lạc Ương Ương liên thanh phủ nhận.
Phong Thánh lớn lên là lỗ tai gì?
Biến dị à.
Sao cái gì cũng có thể nghe được?
“Tốt nhất là không có.” Phong Thánh rõ ràng nghe được, nhưng cũng không làm khó Lạc Ương Ương.
Kết quả là, Lạc Ương Ương gọi quá nhiều đồ nướng BBQ, hoàn toàn một mình cô ăn không hết.
Đôi mắt lạnh của Phong Thánh dính ở trên người cô nhìn cô ăn, thỉnh thoảng phê bình một câu chú ý tướng ăn, nên ăn chậm một chút.
Chọc cho Lạc Ương Ương giương mắt nhìn bên ngoài, chính anh ngây ngốc không nhúc nhích chút nào.
Đợi Lạc Ương Ương ăn uống no đủ, khi muốn tính tiền, Phong Thánh đưa ra cho bà chủ một tấm thẻ tín dụng màu đen.
Bà chủ vừa định nhận tiền, vừa thấy là thẻ, vội cười làm lành nói với Phong Thánh: “Ông chủ, chúng tôi là cửa hàng nhỏ, chỉ thu tiền mặt.”
Bà nghe nói, thẻ đen là người nhà phi thường phi thường có tiền mới có, tấm thẻ đen rét đậm này, chẳng lẽ chính là thẻ đen vô cùng tôn quý trong truyền thuyết?
Sắc mặt Phong Thánh tối sầm, ‘ vèo ’ một chút trực tiếp giống như đêm đen, còn đen hơn thẻ tín dụng màu đen.
Từ nhỏ đến lớn anh chỉ mang thẻ, trên người một xu tiền mặt cũng không có.
Lạc Ương Ương nhìn thẻ đen trong tay Phong Thánh, khuôn mặt nhỏ cũng là 囧.
Muốn chà thẻ ở loại quán bên đường này, Phong Thánh đại thiếu gia này quả nhiên không biết khó khăn của nhân gian.
Lạc Ương Ương thật cẩn thận đánh giá mặt đen của Phong Thánh.
“……” Lạc Ương Ương đã tức giận đến không muốn phản bác, chỉ hung tợn cắn thịt, tự mình lẩm bẩm, “Độc tài! Vương bát đản!”
“Cô lại mắng tôi.” Mặt lạnh của Phong Thánh tối sầm.
“……” Động tác cắn thịt của Lạc Ương Ương ngừng một chút, cô nói nhỏ giọng như vậy, anh lại có thể nghe được?
“Không có! Tôi ăn thịt đâu nói gì đâu, anh nghe lầm!” Kinh sợ qua đi, Lạc Ương Ương liên thanh phủ nhận.
Phong Thánh lớn lên là lỗ tai gì?
Biến dị à.
Sao cái gì cũng có thể nghe được?
“Tốt nhất là không có.” Phong Thánh rõ ràng nghe được, nhưng cũng không làm khó Lạc Ương Ương.
Kết quả là, Lạc Ương Ương gọi quá nhiều đồ nướng BBQ, hoàn toàn một mình cô ăn không hết.
Đôi mắt lạnh của Phong Thánh dính ở trên người cô nhìn cô ăn, thỉnh thoảng phê bình một câu chú ý tướng ăn, nên ăn chậm một chút.
Chọc cho Lạc Ương Ương giương mắt nhìn bên ngoài, chính anh ngây ngốc không nhúc nhích chút nào.
Đợi Lạc Ương Ương ăn uống no đủ, khi muốn tính tiền, Phong Thánh đưa ra cho bà chủ một tấm thẻ tín dụng màu đen.
Bà chủ vừa định nhận tiền, vừa thấy là thẻ, vội cười làm lành nói với Phong Thánh: “Ông chủ, chúng tôi là cửa hàng nhỏ, chỉ thu tiền mặt.”
Bà nghe nói, thẻ đen là người nhà phi thường phi thường có tiền mới có, tấm thẻ đen rét đậm này, chẳng lẽ chính là thẻ đen vô cùng tôn quý trong truyền thuyết?
Sắc mặt Phong Thánh tối sầm, ‘ vèo ’ một chút trực tiếp giống như đêm đen, còn đen hơn thẻ tín dụng màu đen.
Từ nhỏ đến lớn anh chỉ mang thẻ, trên người một xu tiền mặt cũng không có.
Lạc Ương Ương nhìn thẻ đen trong tay Phong Thánh, khuôn mặt nhỏ cũng là 囧.
Muốn chà thẻ ở loại quán bên đường này, Phong Thánh đại thiếu gia này quả nhiên không biết khó khăn của nhân gian.
Lạc Ương Ương thật cẩn thận đánh giá mặt đen của Phong Thánh.
Bình luận facebook