Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 220
Editor: May
Còn có, Lạc Ương Ương si ngốc nhìn bóng dáng Phong Ngật.
Anh đợi một lát, phát hiện Phong Ngật đã lên lầu không thấy, vật nhỏ còn đứng ngốc ở cửa cầu thang.
Muốn chờ Phong Ngật xuống lầu lần nữa sao?
Nháy mắt mắt lạnh nhiễm phức tạp, Phong Thánh đột nhiên quát lạnh một tiếng: “Lại đây!”
Giọng nói Phong Thánh có chứa ma âm, Lạc Ương Ương nghe đến cả người chấn động.
Cô hoảng sợ, quay đầu lại nhìn thấy Phong Thánh trên hành lang, thu ánh mắt lại, yên lặng đi về phía anh.
Phong Thánh liền đứng ở chỗ đó chờ cô, chờ khi cô đi đến trước mặt, anh nhéo cằm nhỏ của cô liền nâng lên.
“Làm gì?” Lạc Ương Ương tức giận nhìn anh.
Sao lại độ nhiên phát hỏa với cô.
“Còn thích Phong Ngật?” Mắt lạnh của Phong Thánh âm u không thôi, nhìn không ra bất kỳ cảm xúc gì.
“……” Trái tim nhỏ của Lạc Ương Ương run rẩy một chút, không dám nhìn tới mắt đen quá mức lãnh trầm của Phong Thánh, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.
Cô chưa từng ở trước mặt Phong Thánh thừa nhận cô thích Phong Ngật.
Nhưng Phong Thánh hiển nhiên không để bụng thái độ của cô, anh đã nhận định chuyện này.
“Tốt nhất là vậy.” Phong Thánh ngược lại cũng không miệt mài theo đuổi, ôm bả vai nhỏ của cô liền trở về phòng.
Sau khi bị ôm đi vài bước, Lạc Ương Ương kháng nghị lên: “Đã qua phòng của tôi.”
Lại đi về phía trước, chính là phòng của Phong Thánh.
“Tôi biết.” Phong Thánh đẩy cửa, trực tiếp kéo Lạc Ương Ương vào phòng ngủ của anh.
‘ Rầm! ’ tiếng đóng cửa truyền đến, Lạc Ương Ương không khỏi có chút khẩn trương.
Tuy rằng không phải lần đầu tiên cùng một chỗ với Phong Thánh, nhưng đêm nay là lần đầu tiên cô tiến vào phòng của Phong Thánh.
Còn có, Lạc Ương Ương si ngốc nhìn bóng dáng Phong Ngật.
Anh đợi một lát, phát hiện Phong Ngật đã lên lầu không thấy, vật nhỏ còn đứng ngốc ở cửa cầu thang.
Muốn chờ Phong Ngật xuống lầu lần nữa sao?
Nháy mắt mắt lạnh nhiễm phức tạp, Phong Thánh đột nhiên quát lạnh một tiếng: “Lại đây!”
Giọng nói Phong Thánh có chứa ma âm, Lạc Ương Ương nghe đến cả người chấn động.
Cô hoảng sợ, quay đầu lại nhìn thấy Phong Thánh trên hành lang, thu ánh mắt lại, yên lặng đi về phía anh.
Phong Thánh liền đứng ở chỗ đó chờ cô, chờ khi cô đi đến trước mặt, anh nhéo cằm nhỏ của cô liền nâng lên.
“Làm gì?” Lạc Ương Ương tức giận nhìn anh.
Sao lại độ nhiên phát hỏa với cô.
“Còn thích Phong Ngật?” Mắt lạnh của Phong Thánh âm u không thôi, nhìn không ra bất kỳ cảm xúc gì.
“……” Trái tim nhỏ của Lạc Ương Ương run rẩy một chút, không dám nhìn tới mắt đen quá mức lãnh trầm của Phong Thánh, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.
Cô chưa từng ở trước mặt Phong Thánh thừa nhận cô thích Phong Ngật.
Nhưng Phong Thánh hiển nhiên không để bụng thái độ của cô, anh đã nhận định chuyện này.
“Tốt nhất là vậy.” Phong Thánh ngược lại cũng không miệt mài theo đuổi, ôm bả vai nhỏ của cô liền trở về phòng.
Sau khi bị ôm đi vài bước, Lạc Ương Ương kháng nghị lên: “Đã qua phòng của tôi.”
Lại đi về phía trước, chính là phòng của Phong Thánh.
“Tôi biết.” Phong Thánh đẩy cửa, trực tiếp kéo Lạc Ương Ương vào phòng ngủ của anh.
‘ Rầm! ’ tiếng đóng cửa truyền đến, Lạc Ương Ương không khỏi có chút khẩn trương.
Tuy rằng không phải lần đầu tiên cùng một chỗ với Phong Thánh, nhưng đêm nay là lần đầu tiên cô tiến vào phòng của Phong Thánh.
Bình luận facebook