Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18
Chương 18
“Ba hai mẹ vào nhà lao còn muốn lấy tiền cứu mẹ để đi cở bạc sạch hay sao?!”
Vũ Tiểu Kiều dùng hết sức bình sinh của mình để ôm chặt lấy túi xách.
Lí Thành Sơn thẹn quả hóa giận: “Vũ Tiểu Kiều, tao nuôi mày lớn đến chừng này, mày ăn với tạo kiểu gì đấy!”
An Tử Dụ vội vào trong, xông tới trước mặt Vũ Tiểu Kiều: “Chú Lí, chủ muốn Tiểu Kiều nói chuyện với chú kiểu nào?” Li Thành Sơn nhìn thấy An Tử Dụ thì mặt mày dữ tợn lập tức biến đổi thành vẻ mặt cười xán lạn.
An Tử Dụ là cô chủ thiên kim của tập đoàn An Thị, con bạc trát táng như Lí Thành Sơn làm gì dám đắc tội! “Là cô An à! Tiểu Kiều, con cũng thật là, cô An tới sao con không nhanh mời vào nhà!”
Lí Thành Sơn khẩn trương tiếp đón An Tử Dụ vào nhà rồi dặn người làm dì Trương pha trà sữa cho An Tử Dụ “Chú biết cô An thích uống trà sữa nhất, hơn nữa chỉ uống trà sữa nguyên vị thôi.”
“Cảm ơn chủ đã tiếp đãi chu đáo.” An Tử Dụ hững hờ liếc Li Thành Sơn một cái “Không cần cảm ơn, cháu và Tiểu Kiều là bạn học, phải thường xuyên tới đây chơi, chú thích nhìn thấy bạn bè mấy đứa thân thiết như chị em vậy!” Lí Thành Sơn xoa xoa tay, cười đến nỗi mắt híp thành một đường chỉ
Vũ Tiểu Kiều chặn Li Thành Sơn lại, ánh mắt đó dường như là ánh mắt của người đang nhìn vào một núi vàng vậy. Lí Thành Sơn hung tợn trừng Vũ Tiểu Kiều một cái, sau đó www.co dude kh cười ha hả nói: “Tiểu Kiều à, con là sinh viên đại học, lại là con gải nữa. Con đừng nhưng vào vũng nước bẩn này, để ba cầm tiền đi đàm phán là được rồi.”
Trong lòng Vũ Tiểu Kiều khinh bỉ, lúc ông ta bảo cô tới nơi như hộp đêm Kim Sa Than lấy tiền sao chẳng thấy lo cô là con gái? “Cháu sẽ đi cùng với Kiều Kiều, chủ yên tâm.” An Tử Dụ dịu dàng mỉm cười rồi kéo Vũ Tiểu Kiều ngôi xuống bên cạnh.
Lí Thành Sơn rằng nuốt một ngụm nước miếng xuống: “Được, được, thể thì các con đi!” An Tử Dụ ghé vào tại Vũ Tiểu Kiều nói nhỏ: “Nhất định không được đưa tiền cho ba cậu nếu không ông ấy chắc chắn sẽ lấy đi đánh bạc nữa.”
“An An, nếu hôm nay không có cậu, số tiền này nhất định bị ông ấy cướp mất rồi.”
“Kiều Kiều, cậu yên tâm, có mình ở đây chắc chắn ông ấy không dám làm cần đâu!”
An Tử Dụ ôm túi xách của Vũ Tiểu Kiều vào trong lòng, ảnh mắt cô ấy đầy sự cảnh cáo liếc Lí Thành Sơn, ông ta ngượng ngùng cười cười.
Vũ Tiểu Kiều dẫn An Tử Dụ lên phong mình trên lầu, có An Tử Dụ bảo vệ số tiền này, cô xem như cũng an tâm rồi. Sắp xếp cho An Tử Dụ ngủ xong thì Vũ Tiểu Kiều đi tới phòng anh minh để thăm anh.
Nhưng anh có không có trong phòng, phòng bị lật tung vô cùng lộn xộn.
Muộn vậy rồi, anh cô sẽ đi đâu chứ?
Vũ Tiểu Kiêu nhanh chóng chạy xuống lầu: “Anh con đâu? Sao không thấy anh con đầu cả?” Lí Thành Sơn đang nôn nóng đi qua đi lại trong phòng khách, phiền lòng vì không lấy được tiền. “Mẹ mày không có ở nhà thì sao anh mày ngủ cho được. Không biết nó chạy đi lục lại ở đầu rồi!”
“Mẹ là vì ba mới không thể về nhà được đó! Mấy ngày nay to dược kh ba không thể trông coi anh con cho tốt được sao!”
“Vũ Tiểu Kiều, nếu mày đem tiền về sớm thì mẹ mày sớm đã được cứu ra ngoài rồi. Bây giờ mày còn trách tao sao!” Vũ Tiểu Kiều nhất phí nước bọt với loại người không nói lý lẽ này, cô vội tới phòng mẹ tìm anh mình. Phòng của mẹ cũng bị lật lung tung cả lên. “Anh!”
“Anh! Anh! Em gái về rồi này, anh mau ra đây đi.”
Vũ Thanh Tùng bò ra khỏi gầm giường. Anh ấy mắt to mày rậm, rất đẹp trai, không hề giống kẻ ngốc một chút nào. Nhưng bây giờ cả người anh ấy bẩn thỉu, trên mặt cũng lính đầy bụi bặm, đáng thương hệt một đứa trẻ không có mẹ vậy. Tim Vũ Tiểu Kiều đau thắt, cô vội lấy khăn bông lau mặt cho anh mình.
Anh có bình thường rất thích sạch sẽ, người bẩn như vậy nhất định anh ấy rất khó chịu. Vũ Thanh Tùng căn bản không cho Vũ Tiểu Kiều đụng vào mình, anh ấy đẩy cô ra, xông về phía tủ quần áo rồi lại bắt đầu lục lại. Thậm chí đến cả ngăn kéo nhỏ bên trong đó anh ấy cũng kéo mạnh ra rồi tìm kiếm tỉ mỉ. “Từ lúc mẹ mày không có nhà thì nó chẳng cho ai đụng vào người cả!” Lí Thành Sơn chán ghét quát: “Dì Trương với tao muốn tắm cho nó mà nó cũng không cho đụng vào! Tao cũng hết cách, không quản được nó!”
Vũ Tiểu Kiêu kéo Vũ Thanh Tùng lại rồi dỗ dành: “Anh, sao mẹ lại ở trong ngăn kéo được lứ? Ngăn kéo nhỏ như vậy, mẹ lớn như vậy. Anh ngoan, mẹ đi công tác rồi, ngày mai mẹ sẽ về ngay thôi.”
Vũ Thanh Tùng lại đẩy cô ra rồi chạy xộc ra khỏi phòng. “Anh, anh…”
Vũ Tiểu Kiêu vội chạy theo
Vũ Thanh Tùng xông vào nhà bếp lục lọi, lôi toàn bộ chén wortuneo được kh đĩa trong chạn bát ra rồi vứt xuống đất, tất cả vỡ tan tành thành một đồng
Dì Trương nhanh chóng lấy chổi quét dọn: “Tùng Tùng à, bà chủ đi công tác rồi, không có ở nhà, cháu đừng lục nữa nhé? Ngày mai chắc chắn bà chủ sẽ quay về, Tùng Tùng lại có thể gặp được mẹ rồi.”
Vũ Tiểu Kiều liều mạng kéo Vũ Thanh Tùng lại “Anh, anh, đi ngủ thôi, anh ngoan một chút có được không?”
Tuy Vũ Thanh Tùng bị bệnh nhưng vóc người anh ấy cao lớn, Vũ Tiểu Kiều căn bản kéo không nổi nên gọi Lí Thành Sơn qua giúp.
Lí Thành Sơn miễn cưỡng bước qua, cuối cùng cũng cùng
Vũ Tiểu Kiều lôi được Vũ Thanh Tùng về phòng. Lí Thành Sơn lấy một sợi dây thừng đòi trói Vũ Thanh Tùng lai. “Ba làm gì vậy?!” Vũ Tiểu Kiều đấy ông ta ra. “Không trói nó lại thì chắc chắn nó sẽ lại chạy ra ngoài lục loi!” Lí Thành Sơn nói một cách bực dọc. “Không được! Lúc mẹ ở nhà, không bao giờ mẹ trói anh lại cả!” Vũ Tiểu Kiều xoay người ẩn người anh đang muốn nhảy khỏi giường lại.
Vũ Tiểu Kiều ôm chặt lấy anh mình. Cô bắt chước mẹ, vừa xoa đầu anh trai vừa nhẹ nhàng hát: “Nhấp nháy nhấp nháy lấp lánh, cả bầu trời đầy sao nhỏ, treo trên trời tỏa ánh sáng hết như vô vàn con mắt nhỏ.
Vũ Thanh Tùng cuộn tròn thân hình to lớn của mình lại trong lòng Vũ Tiểu Kiều, hệt như đứa trẻ chưa trưởng thành cần một vòng tay ấm áp, dân dẫn thiếp đi.
Vũ Tiểu Kiều vuốt ve tóc của anh trai, giọng nói dịu dàng, khỏe mỗi nở một nụ cười ấm áp. “Anh trai thật ngoan. Ngày mai nhất định em gái sẽ dẫn mẹ về cho anh.”
“Ba hai mẹ vào nhà lao còn muốn lấy tiền cứu mẹ để đi cở bạc sạch hay sao?!”
Vũ Tiểu Kiều dùng hết sức bình sinh của mình để ôm chặt lấy túi xách.
Lí Thành Sơn thẹn quả hóa giận: “Vũ Tiểu Kiều, tao nuôi mày lớn đến chừng này, mày ăn với tạo kiểu gì đấy!”
An Tử Dụ vội vào trong, xông tới trước mặt Vũ Tiểu Kiều: “Chú Lí, chủ muốn Tiểu Kiều nói chuyện với chú kiểu nào?” Li Thành Sơn nhìn thấy An Tử Dụ thì mặt mày dữ tợn lập tức biến đổi thành vẻ mặt cười xán lạn.
An Tử Dụ là cô chủ thiên kim của tập đoàn An Thị, con bạc trát táng như Lí Thành Sơn làm gì dám đắc tội! “Là cô An à! Tiểu Kiều, con cũng thật là, cô An tới sao con không nhanh mời vào nhà!”
Lí Thành Sơn khẩn trương tiếp đón An Tử Dụ vào nhà rồi dặn người làm dì Trương pha trà sữa cho An Tử Dụ “Chú biết cô An thích uống trà sữa nhất, hơn nữa chỉ uống trà sữa nguyên vị thôi.”
“Cảm ơn chủ đã tiếp đãi chu đáo.” An Tử Dụ hững hờ liếc Li Thành Sơn một cái “Không cần cảm ơn, cháu và Tiểu Kiều là bạn học, phải thường xuyên tới đây chơi, chú thích nhìn thấy bạn bè mấy đứa thân thiết như chị em vậy!” Lí Thành Sơn xoa xoa tay, cười đến nỗi mắt híp thành một đường chỉ
Vũ Tiểu Kiều chặn Li Thành Sơn lại, ánh mắt đó dường như là ánh mắt của người đang nhìn vào một núi vàng vậy. Lí Thành Sơn hung tợn trừng Vũ Tiểu Kiều một cái, sau đó www.co dude kh cười ha hả nói: “Tiểu Kiều à, con là sinh viên đại học, lại là con gải nữa. Con đừng nhưng vào vũng nước bẩn này, để ba cầm tiền đi đàm phán là được rồi.”
Trong lòng Vũ Tiểu Kiều khinh bỉ, lúc ông ta bảo cô tới nơi như hộp đêm Kim Sa Than lấy tiền sao chẳng thấy lo cô là con gái? “Cháu sẽ đi cùng với Kiều Kiều, chủ yên tâm.” An Tử Dụ dịu dàng mỉm cười rồi kéo Vũ Tiểu Kiều ngôi xuống bên cạnh.
Lí Thành Sơn rằng nuốt một ngụm nước miếng xuống: “Được, được, thể thì các con đi!” An Tử Dụ ghé vào tại Vũ Tiểu Kiều nói nhỏ: “Nhất định không được đưa tiền cho ba cậu nếu không ông ấy chắc chắn sẽ lấy đi đánh bạc nữa.”
“An An, nếu hôm nay không có cậu, số tiền này nhất định bị ông ấy cướp mất rồi.”
“Kiều Kiều, cậu yên tâm, có mình ở đây chắc chắn ông ấy không dám làm cần đâu!”
An Tử Dụ ôm túi xách của Vũ Tiểu Kiều vào trong lòng, ảnh mắt cô ấy đầy sự cảnh cáo liếc Lí Thành Sơn, ông ta ngượng ngùng cười cười.
Vũ Tiểu Kiều dẫn An Tử Dụ lên phong mình trên lầu, có An Tử Dụ bảo vệ số tiền này, cô xem như cũng an tâm rồi. Sắp xếp cho An Tử Dụ ngủ xong thì Vũ Tiểu Kiều đi tới phòng anh minh để thăm anh.
Nhưng anh có không có trong phòng, phòng bị lật tung vô cùng lộn xộn.
Muộn vậy rồi, anh cô sẽ đi đâu chứ?
Vũ Tiểu Kiêu nhanh chóng chạy xuống lầu: “Anh con đâu? Sao không thấy anh con đầu cả?” Lí Thành Sơn đang nôn nóng đi qua đi lại trong phòng khách, phiền lòng vì không lấy được tiền. “Mẹ mày không có ở nhà thì sao anh mày ngủ cho được. Không biết nó chạy đi lục lại ở đầu rồi!”
“Mẹ là vì ba mới không thể về nhà được đó! Mấy ngày nay to dược kh ba không thể trông coi anh con cho tốt được sao!”
“Vũ Tiểu Kiều, nếu mày đem tiền về sớm thì mẹ mày sớm đã được cứu ra ngoài rồi. Bây giờ mày còn trách tao sao!” Vũ Tiểu Kiều nhất phí nước bọt với loại người không nói lý lẽ này, cô vội tới phòng mẹ tìm anh mình. Phòng của mẹ cũng bị lật lung tung cả lên. “Anh!”
“Anh! Anh! Em gái về rồi này, anh mau ra đây đi.”
Vũ Thanh Tùng bò ra khỏi gầm giường. Anh ấy mắt to mày rậm, rất đẹp trai, không hề giống kẻ ngốc một chút nào. Nhưng bây giờ cả người anh ấy bẩn thỉu, trên mặt cũng lính đầy bụi bặm, đáng thương hệt một đứa trẻ không có mẹ vậy. Tim Vũ Tiểu Kiều đau thắt, cô vội lấy khăn bông lau mặt cho anh mình.
Anh có bình thường rất thích sạch sẽ, người bẩn như vậy nhất định anh ấy rất khó chịu. Vũ Thanh Tùng căn bản không cho Vũ Tiểu Kiều đụng vào mình, anh ấy đẩy cô ra, xông về phía tủ quần áo rồi lại bắt đầu lục lại. Thậm chí đến cả ngăn kéo nhỏ bên trong đó anh ấy cũng kéo mạnh ra rồi tìm kiếm tỉ mỉ. “Từ lúc mẹ mày không có nhà thì nó chẳng cho ai đụng vào người cả!” Lí Thành Sơn chán ghét quát: “Dì Trương với tao muốn tắm cho nó mà nó cũng không cho đụng vào! Tao cũng hết cách, không quản được nó!”
Vũ Tiểu Kiêu kéo Vũ Thanh Tùng lại rồi dỗ dành: “Anh, sao mẹ lại ở trong ngăn kéo được lứ? Ngăn kéo nhỏ như vậy, mẹ lớn như vậy. Anh ngoan, mẹ đi công tác rồi, ngày mai mẹ sẽ về ngay thôi.”
Vũ Thanh Tùng lại đẩy cô ra rồi chạy xộc ra khỏi phòng. “Anh, anh…”
Vũ Tiểu Kiêu vội chạy theo
Vũ Thanh Tùng xông vào nhà bếp lục lọi, lôi toàn bộ chén wortuneo được kh đĩa trong chạn bát ra rồi vứt xuống đất, tất cả vỡ tan tành thành một đồng
Dì Trương nhanh chóng lấy chổi quét dọn: “Tùng Tùng à, bà chủ đi công tác rồi, không có ở nhà, cháu đừng lục nữa nhé? Ngày mai chắc chắn bà chủ sẽ quay về, Tùng Tùng lại có thể gặp được mẹ rồi.”
Vũ Tiểu Kiều liều mạng kéo Vũ Thanh Tùng lại “Anh, anh, đi ngủ thôi, anh ngoan một chút có được không?”
Tuy Vũ Thanh Tùng bị bệnh nhưng vóc người anh ấy cao lớn, Vũ Tiểu Kiều căn bản kéo không nổi nên gọi Lí Thành Sơn qua giúp.
Lí Thành Sơn miễn cưỡng bước qua, cuối cùng cũng cùng
Vũ Tiểu Kiều lôi được Vũ Thanh Tùng về phòng. Lí Thành Sơn lấy một sợi dây thừng đòi trói Vũ Thanh Tùng lai. “Ba làm gì vậy?!” Vũ Tiểu Kiều đấy ông ta ra. “Không trói nó lại thì chắc chắn nó sẽ lại chạy ra ngoài lục loi!” Lí Thành Sơn nói một cách bực dọc. “Không được! Lúc mẹ ở nhà, không bao giờ mẹ trói anh lại cả!” Vũ Tiểu Kiều xoay người ẩn người anh đang muốn nhảy khỏi giường lại.
Vũ Tiểu Kiều ôm chặt lấy anh mình. Cô bắt chước mẹ, vừa xoa đầu anh trai vừa nhẹ nhàng hát: “Nhấp nháy nhấp nháy lấp lánh, cả bầu trời đầy sao nhỏ, treo trên trời tỏa ánh sáng hết như vô vàn con mắt nhỏ.
Vũ Thanh Tùng cuộn tròn thân hình to lớn của mình lại trong lòng Vũ Tiểu Kiều, hệt như đứa trẻ chưa trưởng thành cần một vòng tay ấm áp, dân dẫn thiếp đi.
Vũ Tiểu Kiều vuốt ve tóc của anh trai, giọng nói dịu dàng, khỏe mỗi nở một nụ cười ấm áp. “Anh trai thật ngoan. Ngày mai nhất định em gái sẽ dẫn mẹ về cho anh.”
Bình luận facebook