Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14
Quyến rũ?
Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng bỏ tay ra khỏi lồng ngực của anh. “Tôi thừa nhận tay của tôi để sai chỗ! Nhưng tại sao anh lại nói là lại?”
Chẳng nhẽ trong lúc vô thức nào đó cô đã quyến rũ anh?
Vũ Tiểu Kiều chăm chú nhìn anh, cảm thấy vô cùng phiên chán, trong bóng đêm cô không thấy được gì, càng không biết hiện tại cảm xúc của anh như thế nào.
Cái tên quái dị này chẳng lẽ không thể bật đèn lên được sao? “Cô gái, bản lĩnh giả ngu của cô cũng cao siêu thật đấy. Tịch Thần Hạn túm lấy gáy của Vũ Tiểu Kiều. Tư thế của của họ vô cùng mờ ám khiến tim Vũ Tiểu Kiều loạn nhịp.
Hơi thở mát lạnh mạnh mẽ của anh phả ra như xuyên thấu qua từng lỗ chân lông tiến vào cơ thể Vũ Tiểu Kiều, khiến cô phải khuất phục anh một cách vô điều kiện.
Lại là một nhân vật bá đạo không ai sánh kịp.
Là do số mệnh cô đen đủi sao? Hết lần này đến lần khác chọc phải người không nên chọc! “Nhất định là anh nhận nhầm người rồi!” Vũ Tiểu Kiều mở miệng, sợ tới mức tim muốn vọt ra khỏi cổ họng.
Khoảng cách giữa anh và cô gần trong gang tấc, đối con người sáng rực của anh khiến người nhìn ngộp thở
Vũ Tiểu Kiều muốn chạy trốn, nhưng anh ôm quá chặt, cô hoàn toàn không thoát ra được.
Tịch Thần Hạn nhẹ nhàng mở miệng: “Cô gái, cho dù cô hóa thành tro tôi cũng nhận ra cô.”
Vũ Tiểu Kiều càng hoang mang không hiểu: “Anh này, tôi đã làm gì có lỗi với anh sao?”
“Tôi lại cảm thấy, anh dường như dường như có chút hận tôi?”
Tịch Thân Hạn nheo mắt lại, ánh mắt sắc bén càng thêm lạnh lẽo. “Có nói thử xem?” Giọng nói của anh lộ ra chút dữ tợn.
Chính cô gái này đã phá hỏng tiền lệ không gần nữ sắc của Tịch Thần Hạn anh, đánh bại hoàn toàn khả năng kiềm chế mà anh vẫn luôn tự tin bấy lâu nay.
Kẻ kiêu ngạo tự phụ như anh không cho phép xuất hiện chuyện ngoài ý muốn trong cuộc đời của mình. “Để tôi nghĩ lại đã. Vũ Tiểu Kiều chớp đôi mắt to long lanh.
Xung quanh quả tối, nãy giờ cứ trừng mắt lớn như vậy cũng rất mệt, cô dứt khoát nhắm mắt lại. Cô cố gắng hồi tưởng những chuyện đã xảy ra trong hai mươi năm qua, xem xem có phải trong lúc vô ý đã làm tổn hại gì đến anh hay không.
Nhưng, Vũ Tiểu Kiều nghĩ đi nghĩ lại vẫn không có chút kí ức nào liên quan đến người đàn ông này. “Được rồi, tôi thừa nhận tôi không nhớ ra anh, nhưng tôi cảm thấy mình có trách nhiệm phải nói cho anh biết, anh thật sự nhận lầm người rồi!”
“Tôi tên là Vũ Tiểu Kiều, Vũ trong hạ vũ (mưa rơi), Kiều trong sơn hữu kiều tùng (trên núi có cây thông cao)”
“Còn nữa, tôi không phải phục vụ ở đây, tôi chỉ tới
Âm thanh của Vũ Tiểu Kiều đột nhiên khựng lại, sau đó nhỏ dẫn nhỏ dẫn. “Tới đây lấy tiền.
Vũ Tiểu Kiều không hề nhìn thấy, khi cô nói ra tên mình, đôi môi mỏng của Tịch Thần Hạn liền lộ ra nụ cười nhàn nhạt, sau đó lập tức thay thế bằng sự khinh thường “Công việc đã hoàn thành, tới lấy tiền là lẽ đương nhiên.
Tịch Thân Hạn nói: ” Nhưng xem ra, ông chủ của cô cũng không hài lòng với cô cho làm nhi Giọng nói của Tịch Thần Hạn lạnh hẳn đi. “Hãn cho cô bao nhiêu tiền!”
“Noi”
Vũ Tiểu Kiều bị dọa sợ “Ba ba triệu tệ.
Ba triệu tệ?
Tịch Thần Hạn cau mày, Tịch Thần Hạn anh vậy mà chỉ đáng giá ba triệu tệ?
Tịch Thần Hạn cười nhạt xem thường, ngón tay chậm dãi lướt trên gò má của Vũ Tiểu Kiều. “Được, số tiền này, tôi cho cô
Cô gái này có một làn da mềm mại nhẵn nhụi như trứng gà bóc khiến người ta chỉ muốn vuốt ve mãi không muốn buông tay.
Không hiểu sao cơ thể anh lại vô thức nóng lên. “Anh… Anh đừng đụng vào tôi!” Cô giãy dụa, thân thể mềm nhũn dưới sự đụng chạm của anh. “Cô gái, cô quên trước kia bản thân từng nhiệt tình thế nào rồi à?”
“Anh đang nói gì vậy!” Thân thể cô căng thẳng, sâu trong cơ thể không khống chế được cảm giác tê dại. “Để tôi giúp cô nhớ lại.”
Tịch Thần Hạn nói xong liền đè Vũ Tiểu Kiều xuống tấm thảm mềm mại. “Nhớ lại cái gì chứ? Mau buông tôi ra.”
Bàn tay to lớn của anh giữ lấy hai cổ tay mảnh khảnh của cô cố định trên đỉnh đầu, không cho phép cô tiếp tục giãy giụa. “Buông ra!” Vũ Tiểu Kiều hét lớn. “Giả bộ thuần khiết? Hal”
Người con gái này quả nhiên vô cùng giả tạo.
Rõ ràng trước đó còn vô cùng nhiệt tình lăn lộn trên giường của anh, cùng nhau điên cuồng một đêm, giờ lại bày ra bộ dạng thành nữ ngây thơ “Chẳng lẽ cô đã quên, ngày hôm qua cô vẫn luôn miệng cầu xin tôi đầy sao.”
“Cầu xin anh?” Vũ Tiểu Kiều sợ hãi, chẳng lẽ đêm qua… Người đàn ông mang cô đi chính là anh?
Mà dấu vết trên người cô “Là anh? Rốt cuộc anh đã làm gì với tôi rồi?” Vũ Tiểu Kiều căm phần chất vấn, đôi mắt ngập nước trừng lớn nhưng lại chẳng nhìn thấy gì cả.
Tịch Thần Hạn tức giận, người con gái không biết tốt xấu này, nếu không phải anh xuất hiện đúng lúc, cứu cô đang vật lộn chạy trốn khỏi một đám đàn ông, thì giờ phút này chỉ sợ cô đã bị bọn chúng cưỡng bức tra tấn rồi. Anh cứu cô, cô không cảm kích thì thôi còn cho anh là người xấu, ở dưới thân anh đấm đá lung tung.
Tịch Thần Hạn tức giận đè chặt cô xuống, cúi đầu cần lên đôi môi cánh hoa mềm mại, ngăn chặn tất cả âm thanh của CÔ.
Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng bỏ tay ra khỏi lồng ngực của anh. “Tôi thừa nhận tay của tôi để sai chỗ! Nhưng tại sao anh lại nói là lại?”
Chẳng nhẽ trong lúc vô thức nào đó cô đã quyến rũ anh?
Vũ Tiểu Kiều chăm chú nhìn anh, cảm thấy vô cùng phiên chán, trong bóng đêm cô không thấy được gì, càng không biết hiện tại cảm xúc của anh như thế nào.
Cái tên quái dị này chẳng lẽ không thể bật đèn lên được sao? “Cô gái, bản lĩnh giả ngu của cô cũng cao siêu thật đấy. Tịch Thần Hạn túm lấy gáy của Vũ Tiểu Kiều. Tư thế của của họ vô cùng mờ ám khiến tim Vũ Tiểu Kiều loạn nhịp.
Hơi thở mát lạnh mạnh mẽ của anh phả ra như xuyên thấu qua từng lỗ chân lông tiến vào cơ thể Vũ Tiểu Kiều, khiến cô phải khuất phục anh một cách vô điều kiện.
Lại là một nhân vật bá đạo không ai sánh kịp.
Là do số mệnh cô đen đủi sao? Hết lần này đến lần khác chọc phải người không nên chọc! “Nhất định là anh nhận nhầm người rồi!” Vũ Tiểu Kiều mở miệng, sợ tới mức tim muốn vọt ra khỏi cổ họng.
Khoảng cách giữa anh và cô gần trong gang tấc, đối con người sáng rực của anh khiến người nhìn ngộp thở
Vũ Tiểu Kiều muốn chạy trốn, nhưng anh ôm quá chặt, cô hoàn toàn không thoát ra được.
Tịch Thần Hạn nhẹ nhàng mở miệng: “Cô gái, cho dù cô hóa thành tro tôi cũng nhận ra cô.”
Vũ Tiểu Kiều càng hoang mang không hiểu: “Anh này, tôi đã làm gì có lỗi với anh sao?”
“Tôi lại cảm thấy, anh dường như dường như có chút hận tôi?”
Tịch Thân Hạn nheo mắt lại, ánh mắt sắc bén càng thêm lạnh lẽo. “Có nói thử xem?” Giọng nói của anh lộ ra chút dữ tợn.
Chính cô gái này đã phá hỏng tiền lệ không gần nữ sắc của Tịch Thần Hạn anh, đánh bại hoàn toàn khả năng kiềm chế mà anh vẫn luôn tự tin bấy lâu nay.
Kẻ kiêu ngạo tự phụ như anh không cho phép xuất hiện chuyện ngoài ý muốn trong cuộc đời của mình. “Để tôi nghĩ lại đã. Vũ Tiểu Kiều chớp đôi mắt to long lanh.
Xung quanh quả tối, nãy giờ cứ trừng mắt lớn như vậy cũng rất mệt, cô dứt khoát nhắm mắt lại. Cô cố gắng hồi tưởng những chuyện đã xảy ra trong hai mươi năm qua, xem xem có phải trong lúc vô ý đã làm tổn hại gì đến anh hay không.
Nhưng, Vũ Tiểu Kiều nghĩ đi nghĩ lại vẫn không có chút kí ức nào liên quan đến người đàn ông này. “Được rồi, tôi thừa nhận tôi không nhớ ra anh, nhưng tôi cảm thấy mình có trách nhiệm phải nói cho anh biết, anh thật sự nhận lầm người rồi!”
“Tôi tên là Vũ Tiểu Kiều, Vũ trong hạ vũ (mưa rơi), Kiều trong sơn hữu kiều tùng (trên núi có cây thông cao)”
“Còn nữa, tôi không phải phục vụ ở đây, tôi chỉ tới
Âm thanh của Vũ Tiểu Kiều đột nhiên khựng lại, sau đó nhỏ dẫn nhỏ dẫn. “Tới đây lấy tiền.
Vũ Tiểu Kiều không hề nhìn thấy, khi cô nói ra tên mình, đôi môi mỏng của Tịch Thần Hạn liền lộ ra nụ cười nhàn nhạt, sau đó lập tức thay thế bằng sự khinh thường “Công việc đã hoàn thành, tới lấy tiền là lẽ đương nhiên.
Tịch Thân Hạn nói: ” Nhưng xem ra, ông chủ của cô cũng không hài lòng với cô cho làm nhi Giọng nói của Tịch Thần Hạn lạnh hẳn đi. “Hãn cho cô bao nhiêu tiền!”
“Noi”
Vũ Tiểu Kiều bị dọa sợ “Ba ba triệu tệ.
Ba triệu tệ?
Tịch Thần Hạn cau mày, Tịch Thần Hạn anh vậy mà chỉ đáng giá ba triệu tệ?
Tịch Thần Hạn cười nhạt xem thường, ngón tay chậm dãi lướt trên gò má của Vũ Tiểu Kiều. “Được, số tiền này, tôi cho cô
Cô gái này có một làn da mềm mại nhẵn nhụi như trứng gà bóc khiến người ta chỉ muốn vuốt ve mãi không muốn buông tay.
Không hiểu sao cơ thể anh lại vô thức nóng lên. “Anh… Anh đừng đụng vào tôi!” Cô giãy dụa, thân thể mềm nhũn dưới sự đụng chạm của anh. “Cô gái, cô quên trước kia bản thân từng nhiệt tình thế nào rồi à?”
“Anh đang nói gì vậy!” Thân thể cô căng thẳng, sâu trong cơ thể không khống chế được cảm giác tê dại. “Để tôi giúp cô nhớ lại.”
Tịch Thần Hạn nói xong liền đè Vũ Tiểu Kiều xuống tấm thảm mềm mại. “Nhớ lại cái gì chứ? Mau buông tôi ra.”
Bàn tay to lớn của anh giữ lấy hai cổ tay mảnh khảnh của cô cố định trên đỉnh đầu, không cho phép cô tiếp tục giãy giụa. “Buông ra!” Vũ Tiểu Kiều hét lớn. “Giả bộ thuần khiết? Hal”
Người con gái này quả nhiên vô cùng giả tạo.
Rõ ràng trước đó còn vô cùng nhiệt tình lăn lộn trên giường của anh, cùng nhau điên cuồng một đêm, giờ lại bày ra bộ dạng thành nữ ngây thơ “Chẳng lẽ cô đã quên, ngày hôm qua cô vẫn luôn miệng cầu xin tôi đầy sao.”
“Cầu xin anh?” Vũ Tiểu Kiều sợ hãi, chẳng lẽ đêm qua… Người đàn ông mang cô đi chính là anh?
Mà dấu vết trên người cô “Là anh? Rốt cuộc anh đã làm gì với tôi rồi?” Vũ Tiểu Kiều căm phần chất vấn, đôi mắt ngập nước trừng lớn nhưng lại chẳng nhìn thấy gì cả.
Tịch Thần Hạn tức giận, người con gái không biết tốt xấu này, nếu không phải anh xuất hiện đúng lúc, cứu cô đang vật lộn chạy trốn khỏi một đám đàn ông, thì giờ phút này chỉ sợ cô đã bị bọn chúng cưỡng bức tra tấn rồi. Anh cứu cô, cô không cảm kích thì thôi còn cho anh là người xấu, ở dưới thân anh đấm đá lung tung.
Tịch Thần Hạn tức giận đè chặt cô xuống, cúi đầu cần lên đôi môi cánh hoa mềm mại, ngăn chặn tất cả âm thanh của CÔ.
Bình luận facebook