Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 46
Sau khi Dương Tuyết Như rời đi, căn phòng rộng lớn trở nên yên tĩnh.
Tịch Thần Hạn và Đông Thanh, không nói lời nào, bên tại vẫn còn vang vọng lời nói cuối cùng của Dương Tuyết Như.
Tự mà giải quyết ổn thỏa… Lời này, sao mà lại….
Ánh mắt của Tịch Thần Hạn từ từ hạ xuống, nhìn Đông Thanh khẽ kéo thắt lưng quần ra, không ngờ lại nhìn thấy một chút màu hồng nhạt.
Sắc mặt của Tịch Thần Hạn tối sầm lại, nhanh chóng quay mặt đi.
Anh không ngờ rằng, người trợ lý đã ở bên cạnh nhiều năm lại mặc quần sịp màu hồng!
Tịch Thần Hạn phẫn nộ: “Anh thật là biến thái Đông Thanh khổ sở kêu: “Cậu Thần tôi…. “Bây giờ tôi không muốn nhìn thấy anh. Giọng nói của Tịch Thần Hạn lạnh như băng.
Đông Thanh lau mặt, lau đi những giọt mồ hôi trên trần, muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Anh hy sinh thân mình để giúp cậu chủ Thần nhà anh, nhưng lại bị mắng là biến thái, “Cậu Thân, tôi cũng không muốn, là em gái tôi mua cho tôi, đều là loại màu này không mặc thì cũng sẽ không có gì để mặc!”
Đôi môi căng mọng của Tịch Thần Hạn co giật dữ dội ba phát.
Đông Thanh lại lau đi những giọt mồ hội trên trán: “Phu nhân nhất định sẽ không dễ dàng tha cho tôi, tôi lại có thể
Kéo quần ra trước mặt phu nhân, phu nhân chắc chắn sẽ cho anh một tội chết, Đông Thanh rất muốn cho mình một nhát dao ngay lúc này, dùng cái chết để đến tôi Sắc mặt của Tịch Thần đã khôi phục lại vẻ điềm nhiên, ảnh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. “Có tôi, bà ấy sẽ không dám động đến anh”
Vũ Tiểu Kiều trở về bệnh viện, suy nghĩ đủ thứ trên đường. không ngờ cô lại bị ăn sạch sẽ rồi!
Tại sao lúc đó cô lại mất đi ý thức, đáng lẽ cô phải cố gắng từ chối mới đúng, sao lại có thể
Nghĩ đến Tịch Thần Hạn nhẹ nhàng mặc quần áo cho cô, ngón tay nhẹ nhàng vuốt lấy mái tóc dài của cô, trái tim bằng nhiên trở nên ấm áp, hai má đỏ ửng.
Hóa ra, anh cũng có thể dịu dàng như vậy. Bên tại vang lên câu nói cuối cùng của Đường Hạo với cô. “Hãy đợi tôi.”
Mặc dù không biết, phải đợi bao lâu, nhưng trong lòng vẫn tràn ngập bởi thứ gì đó, không ngừng cong môi.
Cả một ngày không thể liên lạc được với Vũ Tiểu Kiều, Cao Thủy Cầm rất lo lắng, liên tục hỏi Vũ Tiểu Kiều đã đi đâu. Dưới sức ép hỏi của mẹ, hai má Vũ Tiểu Kiều lại đỏ lên, liên tục lắc “Con, con con đến chỗ An An ở “Tiểu Kiều, con đến chỗ An An cũng chưa bao giờ không nghe điện thoại của mẹ, con nói thật với mẹ, có phải con đã làm gì đáng xấu hổ bên ngoài không?”
Vũ Tiểu Kiều có chút ăn năn. “con không có.”
“Tiểu Kiều! Con đã có bạn trai, Tào Xuyên lại đối tốt với con như vậy, con không được làm gì có lỗi với Tào Xuyên!” Vũ Tiểu Kiều cười trong lòng, Tào Xuyên đối tốt với cô sao?
Có thể trước đây đúng là rất tốt, nhưng sau khi trải qua việc mẹ cô vào tù, và việc ở hộp đêm Kim Sa Than, khiến cô thực sự hiểu rằng, lúc trước cô đã yêu lầm Tào Xuyên.
Vũ Tiểu Kiều rất mệt mỏi, bị Tịch Thần Hạn hành hạ lâu như thế, bây giờ có thể ngồi đây đã là gắng gượng lắm rồi. Cao Thủy Cầm nhìn thấy cô không ổn, cũng không đành lòng hỏi thêm nữa. “Cũng không khi biết nào ta có thể xuất viện, Tùng Tùng ở nhà một mình, ta rất lo… “Mẹ, mẹ yên tâm, hôm nay con sẽ về nhà với anh.” Lúc này Cao Thủy Cầm mới mim cười. “Vậy quá tốt rồi! Tiểu
Kiều à, con mau về nhà xem Tùng Tùng đi.
Vũ Tiểu Kiều đành phải đứng dậy về nhà chăm anh trai. Khi Vũ Tiểu Kiều rời khỏi bệnh viện thì nhìn thấy An Tử Dụ, cô lái xe đợi ở bên ngoài bệnh viện, mim cười với cô. “Người đẹp đã giành giải thưởng lớn kia, có muốn mời mình một bữa ăn ngon không?”
Vũ Tiểu Kiều mỉm cười: “Rất xin lỗi cô gái xinh đẹp này, bây giờ tôi phải về nhà thăm anh trai trước.
An Tử Dụ nhún vai: “Lên xe đi, người đẹp, tôi sẽ đưa cô về.” Vũ Tiểu Kiều lên xe, ngồi vào cạnh ghế lái An Tử Dụ khởi động xe, vừa chăm chú lái xe vừa hỏi Vũ Tiểu
Kiều. Tối qua cậu đi đâu thế? Làm sao mà điện thoại cũng tất?”
“Ơ.A… cái đó…” Vũ Tiểu Kiêu gãi đầu, hai má đỏ ửng, vội vàng nhìn ra ngoài cửa sổ.
An Tử Dụ thấp giọng: “Tiểu Kiêu, không phải cậu có bạn trai mới đó chứ!”
Vũ Tiểu Kiều lắc đầu xua tay: “Không có không có!”
An Tử Dụ phì cười: “Trông cậu bối rối chưa kìa! Cho dù cậu có bạn trai mới cũng được mà, cậu và Tào Xuyên cũng đã chia tay rồi!
Nụ cười trên mặt An Tử Dụ bỗng nhiên điềm tĩnh lại, ảnh mất rất chân thành. “Tiểu Kiều, cậu đã sai lầm một lần, nhất định phải tìm được một người đàn ông hết mực yêu thương cậu, nửa đời cậu đã quá khổ rồi, mình mong sau này cậu có thể hạnh phúc.
Vũ Tiểu Kiều cố gắng nở một nụ cười tươi: “Ừm! Mình tin rằng, mình chắc chắn sẽ hạnh phúc!
Cô đều cho người khác cảm giác lạc quan kiên cường như thể, và những đau thương tủi nhục đều cất sâu trong tim. Cô nghiêng đầu nhìn phía đường phố lùi dần bên ngoài cửa số xe. Mọi phụ nữ đều khao khát một cuộc sống hạnh phúc trong tương lai, nhưng có bao nhiêu người thực sự hạnh phúc?
Vũ Tiểu Kiều đột nhiên nghĩ đến Tịch Thần Hạn, không biết vì sao mà cô lại cảm thấy một cảm giác ấm áp ngọt ngào dâng lên trong lòng… Về đến nhà, Vũ Tiểu Kiều nhìn thấy anh trai Vũ Thanh Tùng đang lật tung khắp căn phòng để tìm mẹ, trái tim cô chợt nhói đau. “Anh, anh phải ngoan, hai ngày nữa mẹ sẽ có thể trở về rồi.” Vũ Thanh Tùng gãi đầu, nhìn An Tử Dụ, sau đó sải bước về phía An Tử Dụ, ôm chầm lấy An Tử Dụ và còn mỉm cười với cô.
An Tử Dụ giơ tay, nhón chân lên, xoa đầu Vũ Thanh Tùng: “Thật ngoan, có phải là đã nhớ em rồi không?” Vũ Thanh Tùng gật đầu, lấy quả táo trên bàn nhét vào tay An
Tử Dụ, vui mừng khi An Tử Dụ khen anh. “Tùng Tùng có tiến bộ nhé, biết tiếp đãi khách rồi.”
Vũ Tiểu Kiều nhìn anh trai mình: “Anh không chỉ biết tiếp đãi khách, mà còn biết đánh đàn piano rồi.”
Vũ Thanh Tùng chạy đến bên cây đàn piano, ngồi lên chiếc ghế và bắt đầu đàn
Anh đàn một bài hát chúc mừng sinh nhật. “Wow, Tùng Tùng giỏi quá!” An Tử Dụ vỗ tay tán thưởng. Sau đó, An Tử Dụ thì thầm với Vũ Tiểu Kiều. “Trông Tùng Tùng như vậy, nhưng dường như rất có năng khiếu về âm nhạc”
“Anh mình từ nhỏ đã thích âm nhạc, nếu như không phải bị bệnh này, chắc chắn anh sẽ làm tốt trong lĩnh vực âm nhạc.” Vũ
Tiểu Kiều nói. Vũ Thanh Tùng đánh đàn bài hát chúc mừng sinh nhật hết lần này đến lần khác, nhìn thấy An Tử Dụ vỗ tay theo nhịp, anh cười thích thú. “Mẹ sắp sinh nhật rồi, anh học bài hát này để làm quà sinh nhật tặng mẹ “Tùng Tùng giỏi quá, thật tuyệt vời!” An Tử Dụ giơ ngón tay cai lên với Vũ Thanh Tùng.
Lý Thành Sơn cười toe toét, thấy An Tử Dụ bên cạnh Vũ Thanh Tùng liền kéo Vũ Tiểu Kiều sang một bên để nói chuyện. “Tiểu Kiều, nghe nói tối qua con đi nhận giải thưởng rồi, nhận thưởng xong sao lại không về nhà thế?” Lý Thành Sơn mim cười ranh ma, xoa xoa tay.
Vũ Tiểu Kiều đề cao cảnh giác: “Bố lại có ý định gì thế?
Lý Thành Sơn nhanh chóng lắc đầu: “Không, không bố chỉ muốn chúc mừng con. Lý Thành Sơn muốn nhắm đến một trăm vạn của Vũ Tiểu Kiều ( ~300 triệu VNĐ), nhưng chiếc túi của Vũ Tiểu Kiều luôn bên cạnh cô, một bước không rời, Lý Thành Sơn không có cơ hội ra tay, luống cuống đi lại vòng vòng.
Vũ Thanh Tùng nhìn thấy Lý Thành Sơn muốn lấy tiền của Vũ Tiểu Kiều, liền đẩy Vũ Tiểu Kiều ra ngoài còn chỉ vào quyền sách và nói” A.A”.
Vũ Tiểu Kiều biết, anh cô muốn cô đi học, tránh xa Lý Thành Sơn. “Anh à, anh ở nhà phải ngoan ngoãn nghe lời, mấy ngày nữa mẹ sẽ về rồi.”
Vũ Thanh Tùng trả lời hai tiếng “Ừm Ừm” và gật đầu. Anh trai có khi không phát bệnh vẫn có chút ý thức nhận biết, nhưng khi phát bệnh lên thì không biết cái gì hết.
Vũ Tiểu Kiều hi vọng, anh trai cô mà không có bệnh thì tốt biết bao, chắc chắn sẽ một là người anh yêu thương em gái hết lòng.
Tịch Thần Hạn và Đông Thanh, không nói lời nào, bên tại vẫn còn vang vọng lời nói cuối cùng của Dương Tuyết Như.
Tự mà giải quyết ổn thỏa… Lời này, sao mà lại….
Ánh mắt của Tịch Thần Hạn từ từ hạ xuống, nhìn Đông Thanh khẽ kéo thắt lưng quần ra, không ngờ lại nhìn thấy một chút màu hồng nhạt.
Sắc mặt của Tịch Thần Hạn tối sầm lại, nhanh chóng quay mặt đi.
Anh không ngờ rằng, người trợ lý đã ở bên cạnh nhiều năm lại mặc quần sịp màu hồng!
Tịch Thần Hạn phẫn nộ: “Anh thật là biến thái Đông Thanh khổ sở kêu: “Cậu Thần tôi…. “Bây giờ tôi không muốn nhìn thấy anh. Giọng nói của Tịch Thần Hạn lạnh như băng.
Đông Thanh lau mặt, lau đi những giọt mồ hôi trên trần, muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Anh hy sinh thân mình để giúp cậu chủ Thần nhà anh, nhưng lại bị mắng là biến thái, “Cậu Thân, tôi cũng không muốn, là em gái tôi mua cho tôi, đều là loại màu này không mặc thì cũng sẽ không có gì để mặc!”
Đôi môi căng mọng của Tịch Thần Hạn co giật dữ dội ba phát.
Đông Thanh lại lau đi những giọt mồ hội trên trán: “Phu nhân nhất định sẽ không dễ dàng tha cho tôi, tôi lại có thể
Kéo quần ra trước mặt phu nhân, phu nhân chắc chắn sẽ cho anh một tội chết, Đông Thanh rất muốn cho mình một nhát dao ngay lúc này, dùng cái chết để đến tôi Sắc mặt của Tịch Thần đã khôi phục lại vẻ điềm nhiên, ảnh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. “Có tôi, bà ấy sẽ không dám động đến anh”
Vũ Tiểu Kiều trở về bệnh viện, suy nghĩ đủ thứ trên đường. không ngờ cô lại bị ăn sạch sẽ rồi!
Tại sao lúc đó cô lại mất đi ý thức, đáng lẽ cô phải cố gắng từ chối mới đúng, sao lại có thể
Nghĩ đến Tịch Thần Hạn nhẹ nhàng mặc quần áo cho cô, ngón tay nhẹ nhàng vuốt lấy mái tóc dài của cô, trái tim bằng nhiên trở nên ấm áp, hai má đỏ ửng.
Hóa ra, anh cũng có thể dịu dàng như vậy. Bên tại vang lên câu nói cuối cùng của Đường Hạo với cô. “Hãy đợi tôi.”
Mặc dù không biết, phải đợi bao lâu, nhưng trong lòng vẫn tràn ngập bởi thứ gì đó, không ngừng cong môi.
Cả một ngày không thể liên lạc được với Vũ Tiểu Kiều, Cao Thủy Cầm rất lo lắng, liên tục hỏi Vũ Tiểu Kiều đã đi đâu. Dưới sức ép hỏi của mẹ, hai má Vũ Tiểu Kiều lại đỏ lên, liên tục lắc “Con, con con đến chỗ An An ở “Tiểu Kiều, con đến chỗ An An cũng chưa bao giờ không nghe điện thoại của mẹ, con nói thật với mẹ, có phải con đã làm gì đáng xấu hổ bên ngoài không?”
Vũ Tiểu Kiều có chút ăn năn. “con không có.”
“Tiểu Kiều! Con đã có bạn trai, Tào Xuyên lại đối tốt với con như vậy, con không được làm gì có lỗi với Tào Xuyên!” Vũ Tiểu Kiều cười trong lòng, Tào Xuyên đối tốt với cô sao?
Có thể trước đây đúng là rất tốt, nhưng sau khi trải qua việc mẹ cô vào tù, và việc ở hộp đêm Kim Sa Than, khiến cô thực sự hiểu rằng, lúc trước cô đã yêu lầm Tào Xuyên.
Vũ Tiểu Kiều rất mệt mỏi, bị Tịch Thần Hạn hành hạ lâu như thế, bây giờ có thể ngồi đây đã là gắng gượng lắm rồi. Cao Thủy Cầm nhìn thấy cô không ổn, cũng không đành lòng hỏi thêm nữa. “Cũng không khi biết nào ta có thể xuất viện, Tùng Tùng ở nhà một mình, ta rất lo… “Mẹ, mẹ yên tâm, hôm nay con sẽ về nhà với anh.” Lúc này Cao Thủy Cầm mới mim cười. “Vậy quá tốt rồi! Tiểu
Kiều à, con mau về nhà xem Tùng Tùng đi.
Vũ Tiểu Kiều đành phải đứng dậy về nhà chăm anh trai. Khi Vũ Tiểu Kiều rời khỏi bệnh viện thì nhìn thấy An Tử Dụ, cô lái xe đợi ở bên ngoài bệnh viện, mim cười với cô. “Người đẹp đã giành giải thưởng lớn kia, có muốn mời mình một bữa ăn ngon không?”
Vũ Tiểu Kiều mỉm cười: “Rất xin lỗi cô gái xinh đẹp này, bây giờ tôi phải về nhà thăm anh trai trước.
An Tử Dụ nhún vai: “Lên xe đi, người đẹp, tôi sẽ đưa cô về.” Vũ Tiểu Kiều lên xe, ngồi vào cạnh ghế lái An Tử Dụ khởi động xe, vừa chăm chú lái xe vừa hỏi Vũ Tiểu
Kiều. Tối qua cậu đi đâu thế? Làm sao mà điện thoại cũng tất?”
“Ơ.A… cái đó…” Vũ Tiểu Kiêu gãi đầu, hai má đỏ ửng, vội vàng nhìn ra ngoài cửa sổ.
An Tử Dụ thấp giọng: “Tiểu Kiêu, không phải cậu có bạn trai mới đó chứ!”
Vũ Tiểu Kiều lắc đầu xua tay: “Không có không có!”
An Tử Dụ phì cười: “Trông cậu bối rối chưa kìa! Cho dù cậu có bạn trai mới cũng được mà, cậu và Tào Xuyên cũng đã chia tay rồi!
Nụ cười trên mặt An Tử Dụ bỗng nhiên điềm tĩnh lại, ảnh mất rất chân thành. “Tiểu Kiều, cậu đã sai lầm một lần, nhất định phải tìm được một người đàn ông hết mực yêu thương cậu, nửa đời cậu đã quá khổ rồi, mình mong sau này cậu có thể hạnh phúc.
Vũ Tiểu Kiều cố gắng nở một nụ cười tươi: “Ừm! Mình tin rằng, mình chắc chắn sẽ hạnh phúc!
Cô đều cho người khác cảm giác lạc quan kiên cường như thể, và những đau thương tủi nhục đều cất sâu trong tim. Cô nghiêng đầu nhìn phía đường phố lùi dần bên ngoài cửa số xe. Mọi phụ nữ đều khao khát một cuộc sống hạnh phúc trong tương lai, nhưng có bao nhiêu người thực sự hạnh phúc?
Vũ Tiểu Kiều đột nhiên nghĩ đến Tịch Thần Hạn, không biết vì sao mà cô lại cảm thấy một cảm giác ấm áp ngọt ngào dâng lên trong lòng… Về đến nhà, Vũ Tiểu Kiều nhìn thấy anh trai Vũ Thanh Tùng đang lật tung khắp căn phòng để tìm mẹ, trái tim cô chợt nhói đau. “Anh, anh phải ngoan, hai ngày nữa mẹ sẽ có thể trở về rồi.” Vũ Thanh Tùng gãi đầu, nhìn An Tử Dụ, sau đó sải bước về phía An Tử Dụ, ôm chầm lấy An Tử Dụ và còn mỉm cười với cô.
An Tử Dụ giơ tay, nhón chân lên, xoa đầu Vũ Thanh Tùng: “Thật ngoan, có phải là đã nhớ em rồi không?” Vũ Thanh Tùng gật đầu, lấy quả táo trên bàn nhét vào tay An
Tử Dụ, vui mừng khi An Tử Dụ khen anh. “Tùng Tùng có tiến bộ nhé, biết tiếp đãi khách rồi.”
Vũ Tiểu Kiều nhìn anh trai mình: “Anh không chỉ biết tiếp đãi khách, mà còn biết đánh đàn piano rồi.”
Vũ Thanh Tùng chạy đến bên cây đàn piano, ngồi lên chiếc ghế và bắt đầu đàn
Anh đàn một bài hát chúc mừng sinh nhật. “Wow, Tùng Tùng giỏi quá!” An Tử Dụ vỗ tay tán thưởng. Sau đó, An Tử Dụ thì thầm với Vũ Tiểu Kiều. “Trông Tùng Tùng như vậy, nhưng dường như rất có năng khiếu về âm nhạc”
“Anh mình từ nhỏ đã thích âm nhạc, nếu như không phải bị bệnh này, chắc chắn anh sẽ làm tốt trong lĩnh vực âm nhạc.” Vũ
Tiểu Kiều nói. Vũ Thanh Tùng đánh đàn bài hát chúc mừng sinh nhật hết lần này đến lần khác, nhìn thấy An Tử Dụ vỗ tay theo nhịp, anh cười thích thú. “Mẹ sắp sinh nhật rồi, anh học bài hát này để làm quà sinh nhật tặng mẹ “Tùng Tùng giỏi quá, thật tuyệt vời!” An Tử Dụ giơ ngón tay cai lên với Vũ Thanh Tùng.
Lý Thành Sơn cười toe toét, thấy An Tử Dụ bên cạnh Vũ Thanh Tùng liền kéo Vũ Tiểu Kiều sang một bên để nói chuyện. “Tiểu Kiều, nghe nói tối qua con đi nhận giải thưởng rồi, nhận thưởng xong sao lại không về nhà thế?” Lý Thành Sơn mim cười ranh ma, xoa xoa tay.
Vũ Tiểu Kiều đề cao cảnh giác: “Bố lại có ý định gì thế?
Lý Thành Sơn nhanh chóng lắc đầu: “Không, không bố chỉ muốn chúc mừng con. Lý Thành Sơn muốn nhắm đến một trăm vạn của Vũ Tiểu Kiều ( ~300 triệu VNĐ), nhưng chiếc túi của Vũ Tiểu Kiều luôn bên cạnh cô, một bước không rời, Lý Thành Sơn không có cơ hội ra tay, luống cuống đi lại vòng vòng.
Vũ Thanh Tùng nhìn thấy Lý Thành Sơn muốn lấy tiền của Vũ Tiểu Kiều, liền đẩy Vũ Tiểu Kiều ra ngoài còn chỉ vào quyền sách và nói” A.A”.
Vũ Tiểu Kiều biết, anh cô muốn cô đi học, tránh xa Lý Thành Sơn. “Anh à, anh ở nhà phải ngoan ngoãn nghe lời, mấy ngày nữa mẹ sẽ về rồi.”
Vũ Thanh Tùng trả lời hai tiếng “Ừm Ừm” và gật đầu. Anh trai có khi không phát bệnh vẫn có chút ý thức nhận biết, nhưng khi phát bệnh lên thì không biết cái gì hết.
Vũ Tiểu Kiều hi vọng, anh trai cô mà không có bệnh thì tốt biết bao, chắc chắn sẽ một là người anh yêu thương em gái hết lòng.
Bình luận facebook