Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7
Tổng tài nổi danh của Tập đoàn Hồng Lâm là Nghiêm Sĩ Tuyển bị tai nạn xe cộ thảm khốc, trước mắt còn đang cấp cứu trong bệnh viện, về tình trạng vết thương, Nghiêm gia yêu cầu bệnh viện nói năng thận trọng, không muốn ra mặt trả lời, trên phố truyền tin đồn, vết thương của Nghiêm Sĩ Tuyển rất nghiêm trọng, nguy hiểm đến tính mạng, cổ phiếu Tập đoàn Hồng Lâm theo đó cũng giảm theo làm tâm lý những người đầu tư lo sợ.
Tổng tài nổi danh của Tập đoàn Hồng Lâm là Nghiêm Sĩ Tuyển bị tai nạn xe cộ thảm khốc, trước mắt còn đang cấp cứu trong bệnh viện, về tình trạng vết thương, nhà họ Nghiêm yêu cầu bệnh viện nói năng thận trọng, không muốn ra mặt trả lời, trên phố truyền tin đồn, vết thương của Nghiêm Sĩ Tuyển rất nghiêm trọng, nguy hiểm đến tính mạng, cổ phiếu Tập đoàn Hồng Lâm theo đó cũng giảm theo làm tâm lý những người đầu tư lo sợ.
Căn cứ vào lời khai của người lái xe tải thì lúc xảy ra tai nạn, Nghiêm Sĩ Tuyển không khống chế được tay lái, ông ta không phản ứng kịp nên mới xảy ra va chạm, mà lúc đó có một cái ô tô đang đuổi theo phía sau xe ô tô kia, sau khi xảy ra chuyện thì lập tức bỏ chạy, cảnh sát dựa vào đó xem lại băng ghi hình, truy bắt chiếc xe kia.
Về phần vết thương trên người Nghiêm Sĩ Tuyển bị truyền thông vống lên, nói là dù con trai đời thứ ba nhà họ Nghiêm có thế nào đi chăng nữa thì đều phải nhận vận mệnh bị nguyền rủa dội lên người, Nghiêm lão phu nhân tiếp tục phải hứng bi kịch, cầu cho hắn lần này thoát chết, tìm được đường sống trong cõi chết, chuyển nguy thành an…
Đang trong cơn mê, cô tựa hồ nghe thấy một giọng nói lạnh lùng, tiếng nói cao vút không ngừng đánh mạnh vào tai cô, làm cô không nhịn được nhíu mày tức giận…..
Cái gì mà tìm được đường sống trong chỗ chết?
Cái gì gọi là hóa nguy thành an?
Là ai đang nói những điều xúi quẩy đó? Thật ồn ào, quá ầm ỹ, cô không muốn nghe… đừng nói nữa……
-TÔI KHÔNG MUỐN NGHE!
Phẫn nộ thét một cách chói tai, Chân Như Ý bật người dậy, đôi mắt mờ mịt không thấy rõ thứ gì, cứ nhìn chằm chằm nhìn vào bức tường trắng toát, cứ như vậy lặng người trong ba giây, sau đó đôi mắt cô mới dần dần có hồn, ý thức dần dần tỉnh táo.
Chuyện gì đã xảy ra?
Đây là đâu?
Trừng mắt nhìn, cô nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở một đôi mắt đang cười….
-Cô tỉnh rồi?
Tiếng nói dịu dàng lừa người gạt thế vang lên cùng với tiếng cười trong bầu không khí, nhẹ nhàng bay vào trong tai cô.
-Anh….
Kinh ngạc nhìn khuôn mặt tuấn tú của bệnh nhân ngồi ở giường bên, ký ức trước khi bị hôn mê ập về như thủy triều dâng, Chân Như Ý đầu tiên là trố mắt thật lớn, không dám tin, không biết lấy sức lực ở đâu nhảy dựng lên, nhảy qua bên giường hắn đang ngồi, miệng không ngừng kêu lên:
-Anh, anh, anh,….
Giọng nói đứt quãng, kích động không nói hết lời.
-Tôi tốt lắm.
Nghiêm Sĩ Tuyển giống như hiểu được tâm tư kích động của cô, cái người mà mấy ngày gần đây báo chí truyền thông đưa tin là đang “chờ chết”, giờ phút này đnag tựa trên giường cười khẽ, vẻ mặt an nhàn.
Trừ việc cánh tay phải bị gãy phải bó bột, bên thắt lưng bị mảnh vụn thủy tinh cắm vào nên phải băng bó, cộng thêm mấy chỗ trầy xước bên ngoài da, cả người hắn từ cao đến thấp, cả sắc mặt đều rất hồng hào, so với người ngoài nghĩ nhầm là “tính mạng bị đe dọa” chênh lệch tương đối lớn.
-Anh tốt thật?
Ngây ngốc lặp lại, trong nháy mắt, Chân Như Ý không thể ngờ người đàn ông này là người mấy hôm trước nhắm chặt hai mắt, sắc mặt tái nhợt nằm trên người mình không hề cử động.
-Đúng, tôi tốt lắm, không có việc gì.
Lại gật đầu một lần nữa để khẳng định, Nghiêm Sĩ Tuyển mỉm cười trấn an, trong lòng hiểu rõ việc xảy ra, tai nạn làm cô cực kỳ hoảng sợ, bây giờ tuy đã tỉnh táo nhưng cảm xúc nhất thời còn kích động.
-Vậy, vậy là tốt rồi….
Nghĩ trong đầu, quả thực người đàn ông này tính mạng không có vấn đề gì, cô cuối cùng cũng yên tâm, không biết sức lực lúc nãy biến đâu mất, cả người trở nên vô lực mềm nhũn.
-Cẩn thận!
Nghiêm Sĩ Tuyển nhanh mắt nhanh tay, vội vàng dùng tay trái không bị thương giữ chặt cô, làm cô không bị ngã.
-Cảm ơn anh!
Xấu hổ nói cảm ơn, Chân Như Ý không khỏi đỏ mặt, vội vàng ổn định chính mình, thu hồi lại cảm xúc hốt hoảng, từ từ bình tĩnh trở lại, sau đó nhìn lại mọi thứ xung quanh, sau khi nhìn những thiết bị ở trong phòng, mới xác định chắc chắn là bọn họ đang ở trong phòng bệnh, chính là…..
Nhìn hắn nằm ở giường bệnh bên cạnh, quay đầu nhìn lại thấy bọn họ cách nhau có một thước, 2 phút trước mình còn nằm trên giường bệnh khác, cô buồn bực:
-Vì sao tôi cũng nằm trên giường bệnh, nhưng lại cùng phòng bệnh với anh?
Đúng là gặp quỷ! Vừa thấy phòng bệnh xa hoa riêng tư này, mà hắn nằm trên giường bệnh, đến đầu gối cũng biết chuyện gì đang xảy ra…
-Cô quên rồi?
Thú vị nhướn mày hỏi lại, đối với một người vừa mới gặp tai nạn xe cộ, may mắn tìm được đường sống trong cõi chết, tâm tình của Nghiêm Sĩ Tuyển phải gọi là vô cùng khác thường.
Đã quên?
Cô quên cái gì sao?
Nhíu chặt mày lại, Chân Như Ý cố gắng nhớ lại…
Đúng rồi! Cô nhớ rõ trước khi hai người được cứu ra khỏi chiếc xe nát thì hắn đã hôn mê bất tỉnh, toàn thân dính đầy máu, mà ý thức của cô không còn rõ ràng, thậm chí không nhớ rõ mình hành động như thế nào.
Lúc ấy ở hiện trường mọi người không thể tin cái xe đã nát vỡ đến như vậy, cô thế mà lại bình yên vô sự, trừ một ít trầy xước, hắn lấy thân mình bảo vệ cô, nên cô mới có thể tránh khỏi tai kiếp này.
Nhưng mà cô ở trong xe lại ra sức kêu cứu, không nói hết lời, vì lúc đó người hắn đầy máu, không ngừng kêu cứu những người ở bên ngoài…
Kêu cái gì? Cô không nhớ rõ mình đã kêu những gì, tất cả trí nhớ lúc đó giống như TV bị đập vỡ, chỉ còn lại những tiềng rè rè, cái gì cũng không còn!
-Ách…
Vô tình nói ra, Chân Như Ý hơi xấu hổ, cười cười:
-Tôi, tôi không nhớ rõ.
Không nhớ rõ?
Chẳng lẽ vì sợ hãi quá mức nên tạm thời bị mất trí nhớ chăng?
Thầm nghĩ vậy, đuôi lông mày Nghiêm Sĩ Tuyển giương lên rất cao, ánh mắt mang thần thái kỳ lạ không nói nên lời, nửa cười nửa không nhìn cô rất rất lâu, sau đó cuối cùng mới chậm rãi mở miệng:
-Kỳ thật cũng không có gì!
A…. Chẳng qua hắn nghe nhân viên y tế lúc đó nói, khi hắn được đưa tới bệnh viện cấp cứu, cô không chỉ theo sát bên cạnh, mà không ngừng kêu khóc phải cứu hắn, tinh thần hoảng loạn, làm người bên ngoài nhìn vào nghĩ hai bọn họ là người yêu, tình cảm sâu đậm, cô mới có thể thương tâm, khổ sở như vậy.
Sau đó sợ cô bị kích động quá mức, nhân viên y tế cho cô uống thuốc an thần, cho cô nằm ở một giường bệnh khác cũng phòng bệnh với hắn để nghỉ ngơi.
Cũng vì tác dụng của thuốc an thần, hơn nữa lúc trước cô còn bị cảm nặng, sau đó còn trải qua tai nạn thảm khốc, bị kích động mạnh, cô cứ nằm thế này, sau khi hắn được ra khỏi phòng giải phẫu, hồi phục tỉnh táo thì cô vẫn mê man như trước, mãi cho đến hai ngày sau là thời điểm bây giờ cuối cùng mới tỉnh lại.
Nghĩ vậy, Nghiêm Sĩ Tuyển không khỏi bật cười.
A….. Rõ ràng người không có vết thương mà còn hôn mê lâu hơn cả hắn bị thương, thật sự không biết nên khóc hay nên cười, không biết nên nói gì mới đúng.
Nhưng cái này cũng không quan trọng, quan trọng là từ nhân viên y tế mà hắn biết được khi hắn hôn mê, cô không hề che giấu chút nào, vì hắn mà lo lắng rất chân thật, có đủ phản ứng, hắn cảm thấy rất vui vẻ, cực kỳ vui vẻ.
Hắn càng nói không có gì, cô lại càng cảm thấy có vấn đề.
-Ôi! Tôi có làm việc gì quái lạ không?
Ôm đầu khóc thét, trong lòng Chân Như Ý hốt hoảng.
Xong rồi! Xong rồi!
Xem biểu tình trên mặt con hồ ly xấu tính này, cô không tin lời “không có gì” của hắn, nhưng cố nhớ xem mình đã làm cái gì, càng nhớ càng không ra.
Ô…. Đời người có bốn chuyện đáng buồn là cái gì? Cái chuyện đáng buồn thứ năm của cô đã là cái gì? Chính mình không biết mình từng trải qua việc gì, đánh mất trí nhớ mới là chuyện đáng buồn kia!
Phản ứng kích động của cô làm hắn bật cười, ngày thường khuôn mặt rất đứng đắn, lúc nào cũng đeo cái mặt nạ bình tĩnh im lặng, khuôn mặt thật của Chân Như Ý thật sự vô cùng thú vị.
Nhưng hắn cười càng vui vẻ, trong lòng Chân Như Ý lại càng sợ hãi, càng ngày càng thấy sợ.
Nhưng cái tên hồ ly đen kia chỉ cười mà không nói gì, càng lúc cô càng bị lo lắng tra tấn, càng lúc càng tức giận, bỗng nhiên cô chú ý đến một tiếng nói không lớn, nhưng chưa từng gián đoạn truyền từ một góc đến, cảm giác rất quen thuộc, giống như khi còn hôn mê cô cũng từng nghe thấy tiếng nói đó rồi…
-Đó là cái gì?
Đột nhiên quay đầu, trừng mắt lớn nhìn chỗ tiếng nói phát ra, cô hé mắt hỏi.
-Thứ thú vị nhất mà báo giới viết.
Nhìn theo tầm mắt cô đang nhìn lên màn hình TV đưa tin, hình ảnh, Nghiêm Sĩ Tuyển mỉm cười trả lời, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
Aizzzz…… Lúc trước vì sợ cô tỉnh giấc nên hắn chỉnh cho âm lượng TV nhỏ đi, không ngờ sau khi cô tỉnh lại, việc đầu tiên là nhìn xem hắn có xảy ra chuyện gì không, sau đó cứ tra hỏi hắn liên tục, hoàn toàn không để ý tới màn hình TV trong góc tường truyền tin tức nóng nhất trong hai ngày qua, cho tới giờ mới phát hiện, thật sự là làm người ta rất buồn cười.
-Hở, điều thú vị nhất mà báo giới viết?
Giễu cợt nhìn hắn, Chân Như Ý chuyển tầm mắt lên màn hình TV…
“Tất cả các nhân viên ở Tập đoàn Hồng Lâm từ cao đến thấp không muốn phát biểu gì về tình trạng hiện giờ của Tổng tài, Nghiêm lão phu nhân từ đầu đến cuối cũng không trả lời hay nói bất cứ lời nào, cuối cùng vẫn chưa rõ đời thứ ba nhà họ Nghiêm có tránh được tai kiếp lần này không, tránh dẫm vào vết xe đổ của cha và ông nội, chúng ta hãy nghe ông thầy tướng này phát biểu như thế nào…”
Ông thầy tướng trên TV nói, phong thủy tổ trần của Nghiêm gia có vấn đề, làm cho Nghiêm gia ít con cháu, nam giới không thịnh, thanh niên khỏe mạnh dễ gặp bất trắc, Nghiêm Sĩ Tuyển tuy có quý nhân phù hộ nhưng năm nay lại là năm đại hạn, vận rủi khó thoát, không thoát nổi ý trời… Nói thêm mấy chuyện linh tinh khác nữa, Chân Như Ý không nhịn được mà nhếch khóe miệng lên.
Một lúc lâu sau tin tức này mới kết thúc, cô quay đầu nhìn người đàn ông “tính mạng nguy hiểm kia’…
-Anh thế này mà gọi là vết thương nghiêm trọng, tính mạng bị đe dọa?
Nếu tính mạng hắn bị nguy hiểm thì những người bệnh nhân khác thì sao?
-Xương tay tôi bị gãy rất nghiêm trọng, miệng vết thương ở phần hông rất nguy hiểm.
Mỉm cười gật đầu, Nghiêm Sĩ Tuyển ra vẻ đứng đắn trả lời.
Ông trời ơi! Nói đến mức như lấy sấm sét đánh chết con hồ ly xấu tính này, các phóng viên tin tức nhân tiện nhào bổ tới hỏi tới tấp!
Tin tức Đài Loan trong ngày kết thúc, Chân Như Ý không nói gì trừng mắt nhìn hắn rất lâu, cuối cùng nhìn lên trần nhà, sau đó mới nở nụ cười không phải giả tạo mà là nụ cười xuất phát từ nội tâm.
-Cảm ơn anh.
Trong lúc nguy cấp, người bình thường thường chỉ nghĩ đến bản thân mình trước tiên, không ngờ hắn lại lấy thân mình bảo vệ cô, cả người cô không bị thương, một cọng tóc cũng không bị làm sao, hôm nay cô có thể đứng ở đây, quả thật phải cám ơn hắn rất nhiều.
*
Trong hai năm tiếp xúc, lần đầu tiên hắn thấy cô chân thành, tha thiết đến vậy, tâm ý trăm phần trăm mỉm cười, rõ ràng là khuôn mặt bình thường, nhưng trong nháy mắt, Nghiêm Sĩ Tuyển lại cảm thấy tất cả ánh mắt trời rực rỡ đều tập trung quanh người cô, xinh đẹp, quyến rũ, rất gợi cảm một cách tự nhiên… Tim đập thình thịch!
Tim đập lệch nhịp, hơi thở của hắn trở nên căng thẳng, thấy mình hơi thất thố, hắn giả ho nhẹ một tiếng, cười một cách dịu dàng:
-Đừng khách sáo.
Aizzz… Hắn hiểu cô cảm ơn mình về cái gì.
-Ưm… Tôi không quấy rầy anh nghỉ ngơi nữa…
Nhẹ nhàng gãi đầu, Chân Như Ý cảm thấy mình nên rời đi, dù sao tiếp tục ở lại đây cũng rất kỳ lạ.
-Cô không quấy rầy tôi nghỉ ngơi.
Giống như nhìn ra vì sao cô rời đi, Nghiêm Sĩ Tuyển cũng không để cô đi một cách đơn giản vậy.
-Ừm, tôi hình như còn hơi sốt, đầu choáng váng, tôi đi về trước nghỉ ngơi…
Cái khó ló cái khôn, cô nghĩ có thể lấy lý do mình đang bị cảm làm cái cớ ra về.
-Còn sốt?
Đáy mắt hiện lên ánh nhìn quái lạ, hắn nở nụ cười thú vị.
-Tôi nhớ rõ hôm qua y tá đã cho cô uống thuốc hạ sốt, một giờ trước nhiệt độ cơ thể hoàn toàn bình thường, bác sĩ nói cô ngủ hai ngày liền, bị cảm cũng đã khá hơn, cô xác định cô còn sốt? Muốn nhờ tôi bấm chuông gọi y tá đến đây xem lại cho cô không?
Aizzz… Hắn chờ xem cô phản ứng như thế nào.
-Khám, tiêm? Không cần, không cần!
Từ nhỏ đến giờ cô sợ nhất là tiêm, khua mạnh hai tay, gấp giọng kêu lên:
-Đột nhiên tôi thấy không còn choáng váng nữa, cũng thấy người khá hơn rất nhiều, thực sự không cần phiền đến y tá đâu!
-Thật sự rất tốt? Đừng cậy mình khỏe nhớ!
Nhìn thì như quan tâm, thật ra là đang chỉnh cô.
-Không phải tôi cậy khỏe đâu, thật sự là tôi khỏe mà!
Bối rối gật đầu, ra sức mà gật, cô thật sự rất muốn khóc.
Aizzz… Vừa mới tỉnh lại cô đã cảm thấy bệnh trạng của mình biến mất rất nhanh, thân thể cũng thoải mái hơn, nhưng cô lấy cớ này tránh người không được sao?
Cứ phải đối đầu với cô mới chịu được sao?
Chân Như Ý cảm thấy lòng mình phẫn nộ đến cực điểm, lấy cớ mình bị cảm chưa khỏi, bây giờ lại không thể đi được, ngược lại còn bị bắt tiêm, mất nhiều hơn được, chỉ có thể cố hết sức vắt óc ra tìm lý do khác, lúc này có một bóng người đẩy cửa đi vào…
-A Tuyển, cháu cảm thấy như thế nào? Bà nội vừa mới hỏi bác sĩ…
Nghiêm lão phu nhân, một người nhỏ gầy, nhưng lại khỏe mạnh, kỳ nữ một tay gây dựng nên Tập đoàn Hồng Lâm vừa nói chuyện vừa vào phòng bệnh.
Trên khuôn mặt già nua của bà đầy những nét sương gió qua năm tháng, nhìn không ra chút khôn khéo, giỏi giang nào thể hiện trên thương trường, đây chính là bà nội của đứa cháu hiền lành, hòa ái này.
-Bà nội, đừng nói chuyện này nữa.
Cười khẽ cắt ngang lời nói của bà lão, Nghiêm Sĩ Tuyển không quên thay hai người giới thiệu.
-Bà nội, đây là thư ký bên cạnh cháu, Chân Như Ý, cháu nghĩ hẳn hai ngày nay bà nhìn mặt cô ấy khi ngủ rất quen thuộc, thư ký Chân, đây là…
-Tôi biết.
Cười một cách vội vàng, Chân Như Ý vội vàng chào hỏi:
-Xin chào lão phu nhân.
Ai da! Lúc trước khi Nghiêm lão phu nhân chưa về hưu, lúc đó cô ở Tập đoàn Hồng Lâm chỉ là một thư ký nhỏ bé, bởi vì chức vụ rất nhỏ, mặc dù ở công ty cô cũng từng nhìn thấy lão phu nhân từ rất xa, nhưng khẳng định bà lão này không có ấn tượng gì với một thư ký nhỏ nhoi như cô.
Sau này Nghiêm Sĩ Tuyển về nước tiếp nhận công ty, tuy cô bất ngờ được thăng làm thư ký bên cạnh Tổng tài, nhưng không giống như người khác, dùng việc công để làm chuyện riêng, ngược lại công và tư cực kỳ rõ ràng, trừ chuyện làm việc và giả làm bạn gái Tổng tài đến tham dự các bữa tiệc thì chưa bao giờ hắn yêu cầu cô làm chuyện gì riêng tư cả.
Mà hai năm nay hắn tiếp quản công ty, Nghiêm lão phu nhân giao hết cho cháu nội mình nắm mọi việc trong tay, rốt cuộc chưa từng nhúng tay vào việc gì, ngay cả cửa lớn của công ty cũng chưa từng bước quá nửa bước.
Theo tình huống này, tuy rằng là thư ký bên cạnh Tổng tài, theo lý mà nói thì đã sớm tiếp xúc với Nghiêm lão phu nhân, nhưng trên thực tế là…. không hề có! Cô và Nghiêm lão phu nhân chưa bao giờ tiếp xúc với nhau, mãi cho tới hôm nay.
Lúc vào phòng bệnh, trong lòng lão phu nhân tràn đầy ý định mình hỏi thăm sức khỏe cháu ruột, nhưng cuối cùng lại đứng ở một bên thăm hỏi ân cần Chân Như Ý, có thể nhìn rõ sự xinh đẹp lúc còn trẻ qua nét cười trên gương mặt bà.
-Thư ký Chân, cháu tỉnh rồi? Nếu không tỉnh, ta còn tưởng cháu bị bệnh gì nặng lắm, chưa khám ra bệnh.
Lời của bà lão vừa nói ra, nhất thời Nghiêm Sĩ Tuyển vì không nhịn được mà bật cười, mà Chân Như Ý thì xấu hổ đỏ mặt, khóe miệng không nói gì mà run run, không nhìn rõ cô đang nghĩ gì…
Hai người này quả không hổ là bà cháu cùng một nhà, bề ngoài nhìn thì ôn nhã có lễ, kỳ thật bộ xương bên trong đều lại là một con hồ ly, lúc nào cũng làm người khác chết đứng.
Aizzz…. Biết nói gì bây giờ, cô không bị thương gì nhưng nằm trên giường bệnh còn lâu hơn cả người bị thương, cô còn có thể nói gì?
Không còn lời nào để nói!
Trong lòng thầm nghĩ bi phẫn, Chân Như Ý cười xấu hổ:
-Chuyện kia… cảm ơn lão phu nhân và Tổng tài đã quan tâm cháu hai ngày vừa qua, cháu nghĩ không nên quấy rầy hai người nữa, cháu xin đi trước…
Vừa nói vừa bước lùi ra cửa, cô hận mình không thể xoay người chạy ngay lập tức.
Mắt nhìn thấy cô định chạy, hai người nhà họ Nghiêm, một già một trẻ liếc nhìn nhau một cái, không hẹn mà gặp, hai cặp mắt thâm thúy đó sáng lên như sao…
-Thư ký Chân, cô đợi một lát.
Tiếng nói trầm thấp như gió mùa xuân vang lên, giây cuối cùng cô bước ra cửa phòng bệnh, Nghiêm Sĩ Tuyển liền gọi cô lại.
Á… Chỉ chậm một bước!
Bóp chặt tay lại, Chân Như Ý bất đắc dĩ quay đầu, đã thấy hắn lộ ra gương mặt tươi cười lừa người gạt thế, trong nháy mắt thấy ớn lạnh từ lòng bàn chân cho tới da đầu, giọng nói trần ngập tuyệt vọng.
-Tổng tài còn gì dặn dò sao?
-Tuy rằng tục ngữ nói, làm ơn không cần báo đáp, tôi cũng không muốn người khác phải báo đáp mình, nhưng cô còn chưa làm gì đã vội đi rồi, đó là cách mà cô đối xử với ân nhân cứu mạng mình sao?
Vô tình mà như cố ý, Nghiêm Sĩ Tuyển chỉ vào cái tay đang bó bột cùng với bên hông đang phải băng bó của mình, Nghiêm Sĩ Tuyển ngoài miệng thì nói không cần báo đáp, nhưng trên thực tế lại không phải vậy.
Ân nhân cứu mạng?
Nếu không phải hắn bắt cô lên xe thì cô có thể bị tai nạn xe cộ sao? Vì sao cái tên hồ ly xấu tính này có thể nói chuyện hợp tình hợp lý đến vậy?
Quả thật không dám tin vào những gì mình vừa nghe được, đnag muốn mở miệng cãi lại, đột nhiên nhớ tới Nghiêm lão phu nhân còn đang ở đây, không thể ở trước mặt bà chê cháu bà ý được, hơn nữa cô còn có chút lương tâm, trong lòng hiểu rõ là nhờ hắn lấy thân bảo vệ cô thì hôm nay đến một cọng tóc của cô cũng không bị hao tổn gì, Chân Như Ý chỉ có thể bất đắc dĩ chịu đựng, âm thầm hít một hơi thật sâu, ảm đạm mở miệng:
-Tổng tài có căn dặn gì, cứ việc nói ra, tôi sẽ… tận lực làm việc!
Aizzz… bị hắn sai bảo chẳng khác gì giúp việc cả, đúng là vạn kiếp không phục!
Gật đầu vừa lòng, Nghiêm Sĩ Tuyển nở nụ cười, mà khi hắn mở miệng nói ra yêu cầu, trong nháy mắt, cảnh vật trước mắt Chân Như Ý như bị hóa thành đá rồi vỡ vụn, cả thế giới như bị sụp xuống dưới lòng bàn chân!
Tổng tài nổi danh của Tập đoàn Hồng Lâm là Nghiêm Sĩ Tuyển bị tai nạn xe cộ thảm khốc, trước mắt còn đang cấp cứu trong bệnh viện, về tình trạng vết thương, nhà họ Nghiêm yêu cầu bệnh viện nói năng thận trọng, không muốn ra mặt trả lời, trên phố truyền tin đồn, vết thương của Nghiêm Sĩ Tuyển rất nghiêm trọng, nguy hiểm đến tính mạng, cổ phiếu Tập đoàn Hồng Lâm theo đó cũng giảm theo làm tâm lý những người đầu tư lo sợ.
Căn cứ vào lời khai của người lái xe tải thì lúc xảy ra tai nạn, Nghiêm Sĩ Tuyển không khống chế được tay lái, ông ta không phản ứng kịp nên mới xảy ra va chạm, mà lúc đó có một cái ô tô đang đuổi theo phía sau xe ô tô kia, sau khi xảy ra chuyện thì lập tức bỏ chạy, cảnh sát dựa vào đó xem lại băng ghi hình, truy bắt chiếc xe kia.
Về phần vết thương trên người Nghiêm Sĩ Tuyển bị truyền thông vống lên, nói là dù con trai đời thứ ba nhà họ Nghiêm có thế nào đi chăng nữa thì đều phải nhận vận mệnh bị nguyền rủa dội lên người, Nghiêm lão phu nhân tiếp tục phải hứng bi kịch, cầu cho hắn lần này thoát chết, tìm được đường sống trong cõi chết, chuyển nguy thành an…
Đang trong cơn mê, cô tựa hồ nghe thấy một giọng nói lạnh lùng, tiếng nói cao vút không ngừng đánh mạnh vào tai cô, làm cô không nhịn được nhíu mày tức giận…..
Cái gì mà tìm được đường sống trong chỗ chết?
Cái gì gọi là hóa nguy thành an?
Là ai đang nói những điều xúi quẩy đó? Thật ồn ào, quá ầm ỹ, cô không muốn nghe… đừng nói nữa……
-TÔI KHÔNG MUỐN NGHE!
Phẫn nộ thét một cách chói tai, Chân Như Ý bật người dậy, đôi mắt mờ mịt không thấy rõ thứ gì, cứ nhìn chằm chằm nhìn vào bức tường trắng toát, cứ như vậy lặng người trong ba giây, sau đó đôi mắt cô mới dần dần có hồn, ý thức dần dần tỉnh táo.
Chuyện gì đã xảy ra?
Đây là đâu?
Trừng mắt nhìn, cô nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở một đôi mắt đang cười….
-Cô tỉnh rồi?
Tiếng nói dịu dàng lừa người gạt thế vang lên cùng với tiếng cười trong bầu không khí, nhẹ nhàng bay vào trong tai cô.
-Anh….
Kinh ngạc nhìn khuôn mặt tuấn tú của bệnh nhân ngồi ở giường bên, ký ức trước khi bị hôn mê ập về như thủy triều dâng, Chân Như Ý đầu tiên là trố mắt thật lớn, không dám tin, không biết lấy sức lực ở đâu nhảy dựng lên, nhảy qua bên giường hắn đang ngồi, miệng không ngừng kêu lên:
-Anh, anh, anh,….
Giọng nói đứt quãng, kích động không nói hết lời.
-Tôi tốt lắm.
Nghiêm Sĩ Tuyển giống như hiểu được tâm tư kích động của cô, cái người mà mấy ngày gần đây báo chí truyền thông đưa tin là đang “chờ chết”, giờ phút này đnag tựa trên giường cười khẽ, vẻ mặt an nhàn.
Trừ việc cánh tay phải bị gãy phải bó bột, bên thắt lưng bị mảnh vụn thủy tinh cắm vào nên phải băng bó, cộng thêm mấy chỗ trầy xước bên ngoài da, cả người hắn từ cao đến thấp, cả sắc mặt đều rất hồng hào, so với người ngoài nghĩ nhầm là “tính mạng bị đe dọa” chênh lệch tương đối lớn.
-Anh tốt thật?
Ngây ngốc lặp lại, trong nháy mắt, Chân Như Ý không thể ngờ người đàn ông này là người mấy hôm trước nhắm chặt hai mắt, sắc mặt tái nhợt nằm trên người mình không hề cử động.
-Đúng, tôi tốt lắm, không có việc gì.
Lại gật đầu một lần nữa để khẳng định, Nghiêm Sĩ Tuyển mỉm cười trấn an, trong lòng hiểu rõ việc xảy ra, tai nạn làm cô cực kỳ hoảng sợ, bây giờ tuy đã tỉnh táo nhưng cảm xúc nhất thời còn kích động.
-Vậy, vậy là tốt rồi….
Nghĩ trong đầu, quả thực người đàn ông này tính mạng không có vấn đề gì, cô cuối cùng cũng yên tâm, không biết sức lực lúc nãy biến đâu mất, cả người trở nên vô lực mềm nhũn.
-Cẩn thận!
Nghiêm Sĩ Tuyển nhanh mắt nhanh tay, vội vàng dùng tay trái không bị thương giữ chặt cô, làm cô không bị ngã.
-Cảm ơn anh!
Xấu hổ nói cảm ơn, Chân Như Ý không khỏi đỏ mặt, vội vàng ổn định chính mình, thu hồi lại cảm xúc hốt hoảng, từ từ bình tĩnh trở lại, sau đó nhìn lại mọi thứ xung quanh, sau khi nhìn những thiết bị ở trong phòng, mới xác định chắc chắn là bọn họ đang ở trong phòng bệnh, chính là…..
Nhìn hắn nằm ở giường bệnh bên cạnh, quay đầu nhìn lại thấy bọn họ cách nhau có một thước, 2 phút trước mình còn nằm trên giường bệnh khác, cô buồn bực:
-Vì sao tôi cũng nằm trên giường bệnh, nhưng lại cùng phòng bệnh với anh?
Đúng là gặp quỷ! Vừa thấy phòng bệnh xa hoa riêng tư này, mà hắn nằm trên giường bệnh, đến đầu gối cũng biết chuyện gì đang xảy ra…
-Cô quên rồi?
Thú vị nhướn mày hỏi lại, đối với một người vừa mới gặp tai nạn xe cộ, may mắn tìm được đường sống trong cõi chết, tâm tình của Nghiêm Sĩ Tuyển phải gọi là vô cùng khác thường.
Đã quên?
Cô quên cái gì sao?
Nhíu chặt mày lại, Chân Như Ý cố gắng nhớ lại…
Đúng rồi! Cô nhớ rõ trước khi hai người được cứu ra khỏi chiếc xe nát thì hắn đã hôn mê bất tỉnh, toàn thân dính đầy máu, mà ý thức của cô không còn rõ ràng, thậm chí không nhớ rõ mình hành động như thế nào.
Lúc ấy ở hiện trường mọi người không thể tin cái xe đã nát vỡ đến như vậy, cô thế mà lại bình yên vô sự, trừ một ít trầy xước, hắn lấy thân mình bảo vệ cô, nên cô mới có thể tránh khỏi tai kiếp này.
Nhưng mà cô ở trong xe lại ra sức kêu cứu, không nói hết lời, vì lúc đó người hắn đầy máu, không ngừng kêu cứu những người ở bên ngoài…
Kêu cái gì? Cô không nhớ rõ mình đã kêu những gì, tất cả trí nhớ lúc đó giống như TV bị đập vỡ, chỉ còn lại những tiềng rè rè, cái gì cũng không còn!
-Ách…
Vô tình nói ra, Chân Như Ý hơi xấu hổ, cười cười:
-Tôi, tôi không nhớ rõ.
Không nhớ rõ?
Chẳng lẽ vì sợ hãi quá mức nên tạm thời bị mất trí nhớ chăng?
Thầm nghĩ vậy, đuôi lông mày Nghiêm Sĩ Tuyển giương lên rất cao, ánh mắt mang thần thái kỳ lạ không nói nên lời, nửa cười nửa không nhìn cô rất rất lâu, sau đó cuối cùng mới chậm rãi mở miệng:
-Kỳ thật cũng không có gì!
A…. Chẳng qua hắn nghe nhân viên y tế lúc đó nói, khi hắn được đưa tới bệnh viện cấp cứu, cô không chỉ theo sát bên cạnh, mà không ngừng kêu khóc phải cứu hắn, tinh thần hoảng loạn, làm người bên ngoài nhìn vào nghĩ hai bọn họ là người yêu, tình cảm sâu đậm, cô mới có thể thương tâm, khổ sở như vậy.
Sau đó sợ cô bị kích động quá mức, nhân viên y tế cho cô uống thuốc an thần, cho cô nằm ở một giường bệnh khác cũng phòng bệnh với hắn để nghỉ ngơi.
Cũng vì tác dụng của thuốc an thần, hơn nữa lúc trước cô còn bị cảm nặng, sau đó còn trải qua tai nạn thảm khốc, bị kích động mạnh, cô cứ nằm thế này, sau khi hắn được ra khỏi phòng giải phẫu, hồi phục tỉnh táo thì cô vẫn mê man như trước, mãi cho đến hai ngày sau là thời điểm bây giờ cuối cùng mới tỉnh lại.
Nghĩ vậy, Nghiêm Sĩ Tuyển không khỏi bật cười.
A….. Rõ ràng người không có vết thương mà còn hôn mê lâu hơn cả hắn bị thương, thật sự không biết nên khóc hay nên cười, không biết nên nói gì mới đúng.
Nhưng cái này cũng không quan trọng, quan trọng là từ nhân viên y tế mà hắn biết được khi hắn hôn mê, cô không hề che giấu chút nào, vì hắn mà lo lắng rất chân thật, có đủ phản ứng, hắn cảm thấy rất vui vẻ, cực kỳ vui vẻ.
Hắn càng nói không có gì, cô lại càng cảm thấy có vấn đề.
-Ôi! Tôi có làm việc gì quái lạ không?
Ôm đầu khóc thét, trong lòng Chân Như Ý hốt hoảng.
Xong rồi! Xong rồi!
Xem biểu tình trên mặt con hồ ly xấu tính này, cô không tin lời “không có gì” của hắn, nhưng cố nhớ xem mình đã làm cái gì, càng nhớ càng không ra.
Ô…. Đời người có bốn chuyện đáng buồn là cái gì? Cái chuyện đáng buồn thứ năm của cô đã là cái gì? Chính mình không biết mình từng trải qua việc gì, đánh mất trí nhớ mới là chuyện đáng buồn kia!
Phản ứng kích động của cô làm hắn bật cười, ngày thường khuôn mặt rất đứng đắn, lúc nào cũng đeo cái mặt nạ bình tĩnh im lặng, khuôn mặt thật của Chân Như Ý thật sự vô cùng thú vị.
Nhưng hắn cười càng vui vẻ, trong lòng Chân Như Ý lại càng sợ hãi, càng ngày càng thấy sợ.
Nhưng cái tên hồ ly đen kia chỉ cười mà không nói gì, càng lúc cô càng bị lo lắng tra tấn, càng lúc càng tức giận, bỗng nhiên cô chú ý đến một tiếng nói không lớn, nhưng chưa từng gián đoạn truyền từ một góc đến, cảm giác rất quen thuộc, giống như khi còn hôn mê cô cũng từng nghe thấy tiếng nói đó rồi…
-Đó là cái gì?
Đột nhiên quay đầu, trừng mắt lớn nhìn chỗ tiếng nói phát ra, cô hé mắt hỏi.
-Thứ thú vị nhất mà báo giới viết.
Nhìn theo tầm mắt cô đang nhìn lên màn hình TV đưa tin, hình ảnh, Nghiêm Sĩ Tuyển mỉm cười trả lời, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
Aizzzz…… Lúc trước vì sợ cô tỉnh giấc nên hắn chỉnh cho âm lượng TV nhỏ đi, không ngờ sau khi cô tỉnh lại, việc đầu tiên là nhìn xem hắn có xảy ra chuyện gì không, sau đó cứ tra hỏi hắn liên tục, hoàn toàn không để ý tới màn hình TV trong góc tường truyền tin tức nóng nhất trong hai ngày qua, cho tới giờ mới phát hiện, thật sự là làm người ta rất buồn cười.
-Hở, điều thú vị nhất mà báo giới viết?
Giễu cợt nhìn hắn, Chân Như Ý chuyển tầm mắt lên màn hình TV…
“Tất cả các nhân viên ở Tập đoàn Hồng Lâm từ cao đến thấp không muốn phát biểu gì về tình trạng hiện giờ của Tổng tài, Nghiêm lão phu nhân từ đầu đến cuối cũng không trả lời hay nói bất cứ lời nào, cuối cùng vẫn chưa rõ đời thứ ba nhà họ Nghiêm có tránh được tai kiếp lần này không, tránh dẫm vào vết xe đổ của cha và ông nội, chúng ta hãy nghe ông thầy tướng này phát biểu như thế nào…”
Ông thầy tướng trên TV nói, phong thủy tổ trần của Nghiêm gia có vấn đề, làm cho Nghiêm gia ít con cháu, nam giới không thịnh, thanh niên khỏe mạnh dễ gặp bất trắc, Nghiêm Sĩ Tuyển tuy có quý nhân phù hộ nhưng năm nay lại là năm đại hạn, vận rủi khó thoát, không thoát nổi ý trời… Nói thêm mấy chuyện linh tinh khác nữa, Chân Như Ý không nhịn được mà nhếch khóe miệng lên.
Một lúc lâu sau tin tức này mới kết thúc, cô quay đầu nhìn người đàn ông “tính mạng nguy hiểm kia’…
-Anh thế này mà gọi là vết thương nghiêm trọng, tính mạng bị đe dọa?
Nếu tính mạng hắn bị nguy hiểm thì những người bệnh nhân khác thì sao?
-Xương tay tôi bị gãy rất nghiêm trọng, miệng vết thương ở phần hông rất nguy hiểm.
Mỉm cười gật đầu, Nghiêm Sĩ Tuyển ra vẻ đứng đắn trả lời.
Ông trời ơi! Nói đến mức như lấy sấm sét đánh chết con hồ ly xấu tính này, các phóng viên tin tức nhân tiện nhào bổ tới hỏi tới tấp!
Tin tức Đài Loan trong ngày kết thúc, Chân Như Ý không nói gì trừng mắt nhìn hắn rất lâu, cuối cùng nhìn lên trần nhà, sau đó mới nở nụ cười không phải giả tạo mà là nụ cười xuất phát từ nội tâm.
-Cảm ơn anh.
Trong lúc nguy cấp, người bình thường thường chỉ nghĩ đến bản thân mình trước tiên, không ngờ hắn lại lấy thân mình bảo vệ cô, cả người cô không bị thương, một cọng tóc cũng không bị làm sao, hôm nay cô có thể đứng ở đây, quả thật phải cám ơn hắn rất nhiều.
*
Trong hai năm tiếp xúc, lần đầu tiên hắn thấy cô chân thành, tha thiết đến vậy, tâm ý trăm phần trăm mỉm cười, rõ ràng là khuôn mặt bình thường, nhưng trong nháy mắt, Nghiêm Sĩ Tuyển lại cảm thấy tất cả ánh mắt trời rực rỡ đều tập trung quanh người cô, xinh đẹp, quyến rũ, rất gợi cảm một cách tự nhiên… Tim đập thình thịch!
Tim đập lệch nhịp, hơi thở của hắn trở nên căng thẳng, thấy mình hơi thất thố, hắn giả ho nhẹ một tiếng, cười một cách dịu dàng:
-Đừng khách sáo.
Aizzz… Hắn hiểu cô cảm ơn mình về cái gì.
-Ưm… Tôi không quấy rầy anh nghỉ ngơi nữa…
Nhẹ nhàng gãi đầu, Chân Như Ý cảm thấy mình nên rời đi, dù sao tiếp tục ở lại đây cũng rất kỳ lạ.
-Cô không quấy rầy tôi nghỉ ngơi.
Giống như nhìn ra vì sao cô rời đi, Nghiêm Sĩ Tuyển cũng không để cô đi một cách đơn giản vậy.
-Ừm, tôi hình như còn hơi sốt, đầu choáng váng, tôi đi về trước nghỉ ngơi…
Cái khó ló cái khôn, cô nghĩ có thể lấy lý do mình đang bị cảm làm cái cớ ra về.
-Còn sốt?
Đáy mắt hiện lên ánh nhìn quái lạ, hắn nở nụ cười thú vị.
-Tôi nhớ rõ hôm qua y tá đã cho cô uống thuốc hạ sốt, một giờ trước nhiệt độ cơ thể hoàn toàn bình thường, bác sĩ nói cô ngủ hai ngày liền, bị cảm cũng đã khá hơn, cô xác định cô còn sốt? Muốn nhờ tôi bấm chuông gọi y tá đến đây xem lại cho cô không?
Aizzz… Hắn chờ xem cô phản ứng như thế nào.
-Khám, tiêm? Không cần, không cần!
Từ nhỏ đến giờ cô sợ nhất là tiêm, khua mạnh hai tay, gấp giọng kêu lên:
-Đột nhiên tôi thấy không còn choáng váng nữa, cũng thấy người khá hơn rất nhiều, thực sự không cần phiền đến y tá đâu!
-Thật sự rất tốt? Đừng cậy mình khỏe nhớ!
Nhìn thì như quan tâm, thật ra là đang chỉnh cô.
-Không phải tôi cậy khỏe đâu, thật sự là tôi khỏe mà!
Bối rối gật đầu, ra sức mà gật, cô thật sự rất muốn khóc.
Aizzz… Vừa mới tỉnh lại cô đã cảm thấy bệnh trạng của mình biến mất rất nhanh, thân thể cũng thoải mái hơn, nhưng cô lấy cớ này tránh người không được sao?
Cứ phải đối đầu với cô mới chịu được sao?
Chân Như Ý cảm thấy lòng mình phẫn nộ đến cực điểm, lấy cớ mình bị cảm chưa khỏi, bây giờ lại không thể đi được, ngược lại còn bị bắt tiêm, mất nhiều hơn được, chỉ có thể cố hết sức vắt óc ra tìm lý do khác, lúc này có một bóng người đẩy cửa đi vào…
-A Tuyển, cháu cảm thấy như thế nào? Bà nội vừa mới hỏi bác sĩ…
Nghiêm lão phu nhân, một người nhỏ gầy, nhưng lại khỏe mạnh, kỳ nữ một tay gây dựng nên Tập đoàn Hồng Lâm vừa nói chuyện vừa vào phòng bệnh.
Trên khuôn mặt già nua của bà đầy những nét sương gió qua năm tháng, nhìn không ra chút khôn khéo, giỏi giang nào thể hiện trên thương trường, đây chính là bà nội của đứa cháu hiền lành, hòa ái này.
-Bà nội, đừng nói chuyện này nữa.
Cười khẽ cắt ngang lời nói của bà lão, Nghiêm Sĩ Tuyển không quên thay hai người giới thiệu.
-Bà nội, đây là thư ký bên cạnh cháu, Chân Như Ý, cháu nghĩ hẳn hai ngày nay bà nhìn mặt cô ấy khi ngủ rất quen thuộc, thư ký Chân, đây là…
-Tôi biết.
Cười một cách vội vàng, Chân Như Ý vội vàng chào hỏi:
-Xin chào lão phu nhân.
Ai da! Lúc trước khi Nghiêm lão phu nhân chưa về hưu, lúc đó cô ở Tập đoàn Hồng Lâm chỉ là một thư ký nhỏ bé, bởi vì chức vụ rất nhỏ, mặc dù ở công ty cô cũng từng nhìn thấy lão phu nhân từ rất xa, nhưng khẳng định bà lão này không có ấn tượng gì với một thư ký nhỏ nhoi như cô.
Sau này Nghiêm Sĩ Tuyển về nước tiếp nhận công ty, tuy cô bất ngờ được thăng làm thư ký bên cạnh Tổng tài, nhưng không giống như người khác, dùng việc công để làm chuyện riêng, ngược lại công và tư cực kỳ rõ ràng, trừ chuyện làm việc và giả làm bạn gái Tổng tài đến tham dự các bữa tiệc thì chưa bao giờ hắn yêu cầu cô làm chuyện gì riêng tư cả.
Mà hai năm nay hắn tiếp quản công ty, Nghiêm lão phu nhân giao hết cho cháu nội mình nắm mọi việc trong tay, rốt cuộc chưa từng nhúng tay vào việc gì, ngay cả cửa lớn của công ty cũng chưa từng bước quá nửa bước.
Theo tình huống này, tuy rằng là thư ký bên cạnh Tổng tài, theo lý mà nói thì đã sớm tiếp xúc với Nghiêm lão phu nhân, nhưng trên thực tế là…. không hề có! Cô và Nghiêm lão phu nhân chưa bao giờ tiếp xúc với nhau, mãi cho tới hôm nay.
Lúc vào phòng bệnh, trong lòng lão phu nhân tràn đầy ý định mình hỏi thăm sức khỏe cháu ruột, nhưng cuối cùng lại đứng ở một bên thăm hỏi ân cần Chân Như Ý, có thể nhìn rõ sự xinh đẹp lúc còn trẻ qua nét cười trên gương mặt bà.
-Thư ký Chân, cháu tỉnh rồi? Nếu không tỉnh, ta còn tưởng cháu bị bệnh gì nặng lắm, chưa khám ra bệnh.
Lời của bà lão vừa nói ra, nhất thời Nghiêm Sĩ Tuyển vì không nhịn được mà bật cười, mà Chân Như Ý thì xấu hổ đỏ mặt, khóe miệng không nói gì mà run run, không nhìn rõ cô đang nghĩ gì…
Hai người này quả không hổ là bà cháu cùng một nhà, bề ngoài nhìn thì ôn nhã có lễ, kỳ thật bộ xương bên trong đều lại là một con hồ ly, lúc nào cũng làm người khác chết đứng.
Aizzz…. Biết nói gì bây giờ, cô không bị thương gì nhưng nằm trên giường bệnh còn lâu hơn cả người bị thương, cô còn có thể nói gì?
Không còn lời nào để nói!
Trong lòng thầm nghĩ bi phẫn, Chân Như Ý cười xấu hổ:
-Chuyện kia… cảm ơn lão phu nhân và Tổng tài đã quan tâm cháu hai ngày vừa qua, cháu nghĩ không nên quấy rầy hai người nữa, cháu xin đi trước…
Vừa nói vừa bước lùi ra cửa, cô hận mình không thể xoay người chạy ngay lập tức.
Mắt nhìn thấy cô định chạy, hai người nhà họ Nghiêm, một già một trẻ liếc nhìn nhau một cái, không hẹn mà gặp, hai cặp mắt thâm thúy đó sáng lên như sao…
-Thư ký Chân, cô đợi một lát.
Tiếng nói trầm thấp như gió mùa xuân vang lên, giây cuối cùng cô bước ra cửa phòng bệnh, Nghiêm Sĩ Tuyển liền gọi cô lại.
Á… Chỉ chậm một bước!
Bóp chặt tay lại, Chân Như Ý bất đắc dĩ quay đầu, đã thấy hắn lộ ra gương mặt tươi cười lừa người gạt thế, trong nháy mắt thấy ớn lạnh từ lòng bàn chân cho tới da đầu, giọng nói trần ngập tuyệt vọng.
-Tổng tài còn gì dặn dò sao?
-Tuy rằng tục ngữ nói, làm ơn không cần báo đáp, tôi cũng không muốn người khác phải báo đáp mình, nhưng cô còn chưa làm gì đã vội đi rồi, đó là cách mà cô đối xử với ân nhân cứu mạng mình sao?
Vô tình mà như cố ý, Nghiêm Sĩ Tuyển chỉ vào cái tay đang bó bột cùng với bên hông đang phải băng bó của mình, Nghiêm Sĩ Tuyển ngoài miệng thì nói không cần báo đáp, nhưng trên thực tế lại không phải vậy.
Ân nhân cứu mạng?
Nếu không phải hắn bắt cô lên xe thì cô có thể bị tai nạn xe cộ sao? Vì sao cái tên hồ ly xấu tính này có thể nói chuyện hợp tình hợp lý đến vậy?
Quả thật không dám tin vào những gì mình vừa nghe được, đnag muốn mở miệng cãi lại, đột nhiên nhớ tới Nghiêm lão phu nhân còn đang ở đây, không thể ở trước mặt bà chê cháu bà ý được, hơn nữa cô còn có chút lương tâm, trong lòng hiểu rõ là nhờ hắn lấy thân bảo vệ cô thì hôm nay đến một cọng tóc của cô cũng không bị hao tổn gì, Chân Như Ý chỉ có thể bất đắc dĩ chịu đựng, âm thầm hít một hơi thật sâu, ảm đạm mở miệng:
-Tổng tài có căn dặn gì, cứ việc nói ra, tôi sẽ… tận lực làm việc!
Aizzz… bị hắn sai bảo chẳng khác gì giúp việc cả, đúng là vạn kiếp không phục!
Gật đầu vừa lòng, Nghiêm Sĩ Tuyển nở nụ cười, mà khi hắn mở miệng nói ra yêu cầu, trong nháy mắt, cảnh vật trước mắt Chân Như Ý như bị hóa thành đá rồi vỡ vụn, cả thế giới như bị sụp xuống dưới lòng bàn chân!
Bình luận facebook