Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 228
Chương 228
Sắc mặt Lục Tấn Uyên chợt lạnh xuống, xung quanh người đều tràn ngập hơi thở lạnh lẽo khiên cho người ta ngạt thở.
Tôn Phi Nhi đột nhiên bị dọa sợ, cô ta không biết mình đã nói sai điều gì.
Chỉ là, dường như cô ta thấy được sự tức giận, sự bực bội, còn có cả nét buồn nhàn nhạt trong mắt của Lục Tấn Uyên
Một người đàn ông như anh cũng sẽ cảm thấy đau buồn vì chuyện gì đây?
Tôn Phi Nhi nghĩ rằng mình đã nhìn lầm, đang định xin lỗi thì bờ môi của Lục Tấn Uyên mấp máy: “Được thôi… cô lên tầng với tôi đi.”
Tôn Phi Nhi bị sốc trong giây lát, ngay sau đó, trái tim cô ta đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài. Lời nàycó phải là … đang ám chỉ gì đó không?
Cô ta cũng đã làm việc một thời gian trong quán bar, nhưng cho tới bây giờ cô ta chưa bao giờ chịu khuất phục trước ai cả, mà cô cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc bán thân xác của mình để kiếm tiền, nhưng …
Nếu là người đàn ông này, người đàn ông đã cứu cô ta, có lẽ cũng không phải là không thể.
Lục Tấn Uyên không có tâm trạng quan tâm đến tâm tình của cô ta, anh xuống xe, lúc này Tôn Phi Nhi mới như tỉnh lại từ trong mộng, đỏ mặt đi tới giúp anh đóng cửa xe lại, sau đó đánh bạo, đi đến nằm lấy cánh tay của người đàn ông.
“Thưa ngài, tôi sẽ đỡ ngài lên ..”
Lục Tấn Uyên không nói chuyện, ánh mắt của anh dừng lại ở phía xa. Ở nơi đó Ôn Ninh đang đứng, cả người cứng đờ, dừng lại, không nhúc nhích.
Vừa rồi xe Lục Tấn Uyên lái đi qua, mặc dù cô rất tức giận nhưng vẫn đuổi theo sau. Dù sao người đàn ông này đang trong tâm trạng không ổn định mà lái xe, cô cũng lo lắng anh sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Không ngờ cô lại nhìn thấy một cảnh tượng như vậy.
Một cô gái trẻ đẹp mặc quần áo phục vụ, mặt mũi tràn đầy mong đợi ôm cánh tay anh, Lục Tấn Uyên không từ chối mà tùy ý để cô ta chạm vào mình.
Ha ha … Tiết mục lãng mạn như thế này, nếu như không có sự tồn tại của cô, e rằng, đây sẽ là một câu chuyện hoàn hảo về cô bé Lọ Lem gặp được hoàng tử.
Ôn Ninh từng bước đến gần, nhìn sắc mặt Lục Tấn Uyên, “Tại sao?”
Cô đã không biết phải nói gì vào lúc này nữa.
Rõ ràng lần trước, anh vẫn yêu cầu cô đợi anh, để cô cho anh thời gian, còn nói sẽ chăm sóc cho cô thật tốt, nhưng bây giờ, mọi thứ đã thay đổi.
Anh ôm những người phụ nữ khác trước mặt cô, không một lời giải thích, càng không có chút áy náy nào cả, thậm chí tay của hai người còn đang đan xen cùng một chỗ, dáng vẻ hoàn toàn thân mật.
Giờ phút này Ôn Ninh cảm giác được thân thể không phải của mình nữa, lồng ngực đau đớn dữ dội, mỗi lần tim đập đều khiến cô không thể thở nổi, sắc mặt của cô từ từ trở nên tái nhợt.
Lục Tấn Uyên không phải mắc bệnh thích sạch sẽ sao? Không phải bị người ngoài đụng vào sẽ cảm thấy khó chịu, không thoải mái sao?
Vì sao anh lại còn thân thiết với một người xa lạ? Cho dù anh không quan tâm đến cô một chút nào, nhưng tốt xấu gì cô vẫn đang mang thai đứa con của anh, chẳng lẽ anh không hề có chút nào nghĩ đến mẹ con bọn họ sao?
Đột nhiên, Ôn Ninh tự giễu cười nhạo chính mình, cô đã quên mất, Lục Tấn Uyên chưa bao giờ tin cô, anh không tin đứa bé là của mình.
Hiện tại tờ kiểm tra báo cáo trên tay của giống như một trò cười lớn, chế giễu sự thiếu hiểu biết và tự mình đa tình của cô.
Tôn Phi Nhi cảm thấy bầu không khí rất xấu hổ, nhưng cô ta không có ý muốn rút tay lại. Người phụ nữ này ý vào cái bụng lớn của mình mà đến quấy rầy Lục Tấn Uyên, cô ta không thể để cô thành công được.
“Ngài, tôi đưa ngài đi lên.”
Lời nói của Tôn Phi Nhi cắt ngang dòng suy nghĩ của Lục Tấn Uyên, anh dời tầm mắt khỏi người Ôn Ninh, hơi thở tuyệt vọng và bất lực trên cơ thể người phụ nữ kia ép anh không thể nào thở nổi.
Nếu không phải từ đầu đến cuối có bàn tay của Tôn Phi Nhi đỡ anh lại, có lẽ anh đã vội chạy đến để an ủi người phụ nữ kia trong vòng tay của mình.
Nhưng… sau tất cả, anh đã không làm.
Thậm chí Lục Tấn Uyên còn không có nói lời nào, Tôn Phi Nhi đã cẩn thận đỡ anh, đi qua trước mặt của Ôn Ninh.
Trong suốt quá trình, không ai trong số bọn họ nhìn cô thêm lần nữa, như thể không ai chú ý đến cô, giống như cô không hề tồn tại.
Sau đó Ôn Ninh mới hiểu được, có lẽ so với lời nói,thì cái hành động từ đầu đến cuối không nhìn đến mới làm cho người ta khổ sở nhất.
Anh thậm chí còn không có ý định giải thích gì với cô, cứ như vậy, cô bị ruồng bỏ mà không biết tại sao lại bị anh làm như vậy?
Cô không cam lòng.
“Lục Tấn Uyên, anh đứng lại!”
Ôn Ninh cử động đôi chân cứng ngắc của mình, cô đã đứng quá lâu, hơn nữa vốn là phụ nữ mang thai, bây giờ cho dù đứng cũng cảm thấy vô cùng mệt mỏi, nhưng mà, suy nghĩ trong lòng khiến cô cố gắng chống đỡ, không muốn lộ ra vẻ yếu đuối, không muốn phải từ bỏ.
“.” Lục Tấn Uyên không có bất kỳ phản ứng gì cả, Tôn Phi Nhi chỉ muốn thoát khỏi người phụ nữ điên không thể giải thích này càng sớm càng tốt, vì vậy cô ta không hề dừng lại.
Ôn Ninh nhìn bóng lưng hai người giống như tựa vào nhau, nước mắt bất giác rơi xuống, sau khi cô nhận ra điều đó, cô vội vàng ngẩng đầu lên, mạnh mẽ vỗ hai cái vào mặt mình, trên làn da trắng nõn để lại vài mấy dấu bàn tay đỏ như in, cô không được khóc, càng không được bộc lộ sự yếu đuối của mình trước mặt hai người này.
“Tôi đang nói chuyện với các người, không nghe thấy hả?”
Ôn Ninh bước tới, đang định nắm lấy tay Lục Tấn Uyên, nhưng Tôn Phi Nhi đã ngăn trước mặt người đàn ông với vẻ mặt có mấy phần chán ghét, “Cô gái này, ngài Lục không muốn để ý đến cô, sao cô không có chút tự trọng của bản thân mà rời khỏi nơi này hả? Bụng dạ đã lớn như thế còn dây dưa với người khác, thật là không biết xấu hổ.”
Lòng tự trọng của bản thân? Không biết xấu hổ?
Cả người Ôn Ninh gần như run lên tức giận vì lời nói đầy chính nghĩa này của cô gái kia, đứa con trong bụng cô là của Lục Tấn Uyên, anh chính là cha đứa trẻ, còn bây giờ thì sao?
Anh đang cùng với một cô gái mà anh không quen biết quấn quýt lấy nhau, và người phụ nữ này thậm chí còn khoác lên mình vẻ ngoài của một sứ giả công lý?
Đây là cảnh tượng mỉa mai đến mức nào chứ.
“Cô tránh ra! Tôi muốn nói chuyện với anh ấy, không liên quan gì đến cô cả.”
“Sao lại không liên quan gì đến tôi? Cô gái này, tôi không muốn làm gì vì trong bụng cô đang có đứa bé, nhưng mà, xin mời rời đi cho, ngài Lục đang mệt mỏi, không nghĩ muốn gặp cô.”
Tôn Phi Nhi bị Ôn Ninh làm cho khó chịu, mà Lục Tấn Uyên cũng không ngăn cản cô ta, vì vậy cô ta mạnh dạn tiếp tục nói: “Nếu để cha của đứa trẻ biết chuyện cô ra ngoài vào ban đêm để làm chuyện này thì cũng không tốt đâu?”
“Cô câm miệng!” Ôn Ninh bị chọc tức, cô mất lí trí muốn đẩy cô gái đó ra để ngăn cô ta nói những lời này, nhưng cánh tay của cô đột nhiên bị nắm lấy, lực rất lớn khiến cô khó khăn không thể thoát ra.
Là Lục Tấn Uyên đã ra tay.
“Cô nháo đã đủ chưa?” Lục Tấn Uyên không nhìn biểu hiện của Ôn Ninh, chỉ nắm lấy cổ tay của cô.
Cơ thể của Ôn Ninh rất lạnh, nơi bị anh nằm chặt cũng lạnh lẽo, không có chút nhiệt độ nào cả, cũng không biết cô đã đợi ở bên ngoài bao lâu mới đến mức như thế này.
Nhất thời ngực của Lục Tấn Uyên buồn bực, đau đớn, đồng thời có chút nổi nóng, người phụ nữ này, đang mang thai còn chạy lung tung đến chỗ này làm cái gì?
Chẳng lẽ cô không biết tình huống đặc thù của mình, không biết tự bảo vệ mình sao?
Sắc mặt Lục Tấn Uyên chợt lạnh xuống, xung quanh người đều tràn ngập hơi thở lạnh lẽo khiên cho người ta ngạt thở.
Tôn Phi Nhi đột nhiên bị dọa sợ, cô ta không biết mình đã nói sai điều gì.
Chỉ là, dường như cô ta thấy được sự tức giận, sự bực bội, còn có cả nét buồn nhàn nhạt trong mắt của Lục Tấn Uyên
Một người đàn ông như anh cũng sẽ cảm thấy đau buồn vì chuyện gì đây?
Tôn Phi Nhi nghĩ rằng mình đã nhìn lầm, đang định xin lỗi thì bờ môi của Lục Tấn Uyên mấp máy: “Được thôi… cô lên tầng với tôi đi.”
Tôn Phi Nhi bị sốc trong giây lát, ngay sau đó, trái tim cô ta đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài. Lời nàycó phải là … đang ám chỉ gì đó không?
Cô ta cũng đã làm việc một thời gian trong quán bar, nhưng cho tới bây giờ cô ta chưa bao giờ chịu khuất phục trước ai cả, mà cô cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc bán thân xác của mình để kiếm tiền, nhưng …
Nếu là người đàn ông này, người đàn ông đã cứu cô ta, có lẽ cũng không phải là không thể.
Lục Tấn Uyên không có tâm trạng quan tâm đến tâm tình của cô ta, anh xuống xe, lúc này Tôn Phi Nhi mới như tỉnh lại từ trong mộng, đỏ mặt đi tới giúp anh đóng cửa xe lại, sau đó đánh bạo, đi đến nằm lấy cánh tay của người đàn ông.
“Thưa ngài, tôi sẽ đỡ ngài lên ..”
Lục Tấn Uyên không nói chuyện, ánh mắt của anh dừng lại ở phía xa. Ở nơi đó Ôn Ninh đang đứng, cả người cứng đờ, dừng lại, không nhúc nhích.
Vừa rồi xe Lục Tấn Uyên lái đi qua, mặc dù cô rất tức giận nhưng vẫn đuổi theo sau. Dù sao người đàn ông này đang trong tâm trạng không ổn định mà lái xe, cô cũng lo lắng anh sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Không ngờ cô lại nhìn thấy một cảnh tượng như vậy.
Một cô gái trẻ đẹp mặc quần áo phục vụ, mặt mũi tràn đầy mong đợi ôm cánh tay anh, Lục Tấn Uyên không từ chối mà tùy ý để cô ta chạm vào mình.
Ha ha … Tiết mục lãng mạn như thế này, nếu như không có sự tồn tại của cô, e rằng, đây sẽ là một câu chuyện hoàn hảo về cô bé Lọ Lem gặp được hoàng tử.
Ôn Ninh từng bước đến gần, nhìn sắc mặt Lục Tấn Uyên, “Tại sao?”
Cô đã không biết phải nói gì vào lúc này nữa.
Rõ ràng lần trước, anh vẫn yêu cầu cô đợi anh, để cô cho anh thời gian, còn nói sẽ chăm sóc cho cô thật tốt, nhưng bây giờ, mọi thứ đã thay đổi.
Anh ôm những người phụ nữ khác trước mặt cô, không một lời giải thích, càng không có chút áy náy nào cả, thậm chí tay của hai người còn đang đan xen cùng một chỗ, dáng vẻ hoàn toàn thân mật.
Giờ phút này Ôn Ninh cảm giác được thân thể không phải của mình nữa, lồng ngực đau đớn dữ dội, mỗi lần tim đập đều khiến cô không thể thở nổi, sắc mặt của cô từ từ trở nên tái nhợt.
Lục Tấn Uyên không phải mắc bệnh thích sạch sẽ sao? Không phải bị người ngoài đụng vào sẽ cảm thấy khó chịu, không thoải mái sao?
Vì sao anh lại còn thân thiết với một người xa lạ? Cho dù anh không quan tâm đến cô một chút nào, nhưng tốt xấu gì cô vẫn đang mang thai đứa con của anh, chẳng lẽ anh không hề có chút nào nghĩ đến mẹ con bọn họ sao?
Đột nhiên, Ôn Ninh tự giễu cười nhạo chính mình, cô đã quên mất, Lục Tấn Uyên chưa bao giờ tin cô, anh không tin đứa bé là của mình.
Hiện tại tờ kiểm tra báo cáo trên tay của giống như một trò cười lớn, chế giễu sự thiếu hiểu biết và tự mình đa tình của cô.
Tôn Phi Nhi cảm thấy bầu không khí rất xấu hổ, nhưng cô ta không có ý muốn rút tay lại. Người phụ nữ này ý vào cái bụng lớn của mình mà đến quấy rầy Lục Tấn Uyên, cô ta không thể để cô thành công được.
“Ngài, tôi đưa ngài đi lên.”
Lời nói của Tôn Phi Nhi cắt ngang dòng suy nghĩ của Lục Tấn Uyên, anh dời tầm mắt khỏi người Ôn Ninh, hơi thở tuyệt vọng và bất lực trên cơ thể người phụ nữ kia ép anh không thể nào thở nổi.
Nếu không phải từ đầu đến cuối có bàn tay của Tôn Phi Nhi đỡ anh lại, có lẽ anh đã vội chạy đến để an ủi người phụ nữ kia trong vòng tay của mình.
Nhưng… sau tất cả, anh đã không làm.
Thậm chí Lục Tấn Uyên còn không có nói lời nào, Tôn Phi Nhi đã cẩn thận đỡ anh, đi qua trước mặt của Ôn Ninh.
Trong suốt quá trình, không ai trong số bọn họ nhìn cô thêm lần nữa, như thể không ai chú ý đến cô, giống như cô không hề tồn tại.
Sau đó Ôn Ninh mới hiểu được, có lẽ so với lời nói,thì cái hành động từ đầu đến cuối không nhìn đến mới làm cho người ta khổ sở nhất.
Anh thậm chí còn không có ý định giải thích gì với cô, cứ như vậy, cô bị ruồng bỏ mà không biết tại sao lại bị anh làm như vậy?
Cô không cam lòng.
“Lục Tấn Uyên, anh đứng lại!”
Ôn Ninh cử động đôi chân cứng ngắc của mình, cô đã đứng quá lâu, hơn nữa vốn là phụ nữ mang thai, bây giờ cho dù đứng cũng cảm thấy vô cùng mệt mỏi, nhưng mà, suy nghĩ trong lòng khiến cô cố gắng chống đỡ, không muốn lộ ra vẻ yếu đuối, không muốn phải từ bỏ.
“.” Lục Tấn Uyên không có bất kỳ phản ứng gì cả, Tôn Phi Nhi chỉ muốn thoát khỏi người phụ nữ điên không thể giải thích này càng sớm càng tốt, vì vậy cô ta không hề dừng lại.
Ôn Ninh nhìn bóng lưng hai người giống như tựa vào nhau, nước mắt bất giác rơi xuống, sau khi cô nhận ra điều đó, cô vội vàng ngẩng đầu lên, mạnh mẽ vỗ hai cái vào mặt mình, trên làn da trắng nõn để lại vài mấy dấu bàn tay đỏ như in, cô không được khóc, càng không được bộc lộ sự yếu đuối của mình trước mặt hai người này.
“Tôi đang nói chuyện với các người, không nghe thấy hả?”
Ôn Ninh bước tới, đang định nắm lấy tay Lục Tấn Uyên, nhưng Tôn Phi Nhi đã ngăn trước mặt người đàn ông với vẻ mặt có mấy phần chán ghét, “Cô gái này, ngài Lục không muốn để ý đến cô, sao cô không có chút tự trọng của bản thân mà rời khỏi nơi này hả? Bụng dạ đã lớn như thế còn dây dưa với người khác, thật là không biết xấu hổ.”
Lòng tự trọng của bản thân? Không biết xấu hổ?
Cả người Ôn Ninh gần như run lên tức giận vì lời nói đầy chính nghĩa này của cô gái kia, đứa con trong bụng cô là của Lục Tấn Uyên, anh chính là cha đứa trẻ, còn bây giờ thì sao?
Anh đang cùng với một cô gái mà anh không quen biết quấn quýt lấy nhau, và người phụ nữ này thậm chí còn khoác lên mình vẻ ngoài của một sứ giả công lý?
Đây là cảnh tượng mỉa mai đến mức nào chứ.
“Cô tránh ra! Tôi muốn nói chuyện với anh ấy, không liên quan gì đến cô cả.”
“Sao lại không liên quan gì đến tôi? Cô gái này, tôi không muốn làm gì vì trong bụng cô đang có đứa bé, nhưng mà, xin mời rời đi cho, ngài Lục đang mệt mỏi, không nghĩ muốn gặp cô.”
Tôn Phi Nhi bị Ôn Ninh làm cho khó chịu, mà Lục Tấn Uyên cũng không ngăn cản cô ta, vì vậy cô ta mạnh dạn tiếp tục nói: “Nếu để cha của đứa trẻ biết chuyện cô ra ngoài vào ban đêm để làm chuyện này thì cũng không tốt đâu?”
“Cô câm miệng!” Ôn Ninh bị chọc tức, cô mất lí trí muốn đẩy cô gái đó ra để ngăn cô ta nói những lời này, nhưng cánh tay của cô đột nhiên bị nắm lấy, lực rất lớn khiến cô khó khăn không thể thoát ra.
Là Lục Tấn Uyên đã ra tay.
“Cô nháo đã đủ chưa?” Lục Tấn Uyên không nhìn biểu hiện của Ôn Ninh, chỉ nắm lấy cổ tay của cô.
Cơ thể của Ôn Ninh rất lạnh, nơi bị anh nằm chặt cũng lạnh lẽo, không có chút nhiệt độ nào cả, cũng không biết cô đã đợi ở bên ngoài bao lâu mới đến mức như thế này.
Nhất thời ngực của Lục Tấn Uyên buồn bực, đau đớn, đồng thời có chút nổi nóng, người phụ nữ này, đang mang thai còn chạy lung tung đến chỗ này làm cái gì?
Chẳng lẽ cô không biết tình huống đặc thù của mình, không biết tự bảo vệ mình sao?
Bình luận facebook